Chương 38 - 44
Tố Tâm nhanh chóng đem tay của mình rút về, cứng ngắc cùng Hứa Trạch Vũ giữ một khoảng cách.
Cô một tay nắm chặt túi ny lon, một tay đem tóc mai bị rối vén ra sau tai, che giấu nội tâm hoang mang của mình.
Cô cảm kích sáng sớm hôm nay ở Ủy Ban, Phó Kiến Văn thả cô rời đi, nhưng cô không dám hy vọng anh sẽ từ bỏ chuyện kết hôn này.
Cho nên, Tố Tâm cảm thấy bất ngờ khi thấy Phó Kiến Văn ở đây, làm cho cô cảm thấy chính cô đang cắm sừng anh vậy.
Đèn xanh.
Lục Tân Nam thả phanh ra cho xe chạy, hỏi một câu: "Cậu đối với cô gái này thật sự yêu thích!"
Lục Tân Nam biết lời này mình hỏi là dư thừa, không yêu thích làm sao Phó Kiến Văn sẽ cùng một người phụ nữ kết hôn!
Phó Kiến Văn không hé răng nửa lời, Lục Tân Nam cũng thức thời câm miệng không tiếp tục nói nữa.
Trước cửa tiệm của Điềm Điềm, Tố Tâm nhìn xe của Phó Kiến Văn rời đi,, mi tâm lo lắng.
Hứa Trạch Vũ thấy Tố Tâm nửa ngày không đáp lời, khẩn trương yết hầu phát khô.
"Anh trai tôi trở về rồi, lời này... tôi sợ không nói, về sau sẽ không có cơ hội nói." Hứa Trạch Vũ lỗ tai đỏ lên một mảnh, "Tôi sẽ không ép buộc em trả lời tôi lúc này, em có thể suy nghĩ thật kỹ."
Nói tới đây, Tố Tâm chỉ cần rời đi, hai người sẽ không bị lúng túng.
Nhưng cô không có ý định cho Hứa Trạch Vũ cơ hội, nếu bỏ đi sẽ khiến Hứa Trạch Vũ lầm tưởng cô cho anh ta cơ hội.
Lời cần nói đều đã nói ra, Tố Tâm cũng không ngại lúng túng hơn.
"Trạch Vũ, hai chúng ta không phải là người cùng đẳng cấp, anh là nhị thiếu gia của Hứa gia, tôi đã không còn là thiên kim Tố gia, cha của tôi chính là tên lừa đảo, cả cái thành phố A này đều biết, mẹ của tôi còn có tiểu sử về bệnh thần kinh..."
Hứa Trạch Vũ muốn nói chen vào, nhưng Tố Tâm lại không cho anh ta cơ hội.
"Anh không ngại mọi chuyện về cha mẹ của của tôi, nhưng tôi cũng không thể ở cùng với anh, cũng không có dũng khí đó, nói cho cùng...Tôi với anh, không thể nào đến với nhau được.."
Hứa Trạch Vũ môi mỏng mím chặt.
"Còn nữa, người tôi thích là anh trai của anh, hơn nữa anh cùng anh trai lại tương đối giống nhau. Anh không để ý tôi coi anh làm người thay thế, nhưng tôi để ý. Anh ưu tú như vậy, con gái theo đuổi chắc hẳn cũng rất nhiều. Vì thế không cần lãng phí thời gian với tôi nữa."
Lời nói ra, đều không che giấu được là Tố Tâm đang từ chối anh, Hứa Trạch Vũ mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đau.
Tố Tâm chính xác muốn nói rõ với Hứa Trạch Vũ ba vấn đề: Tố Tâm không thích anh, về tình cảm Tố Tâm không chấp nhận lựa chọn người khác làm người thay thế, Hứa Trạch Vũ chính là bạn tốt của cô.
"Tố Tâm, em nói chuyện thật thẳng thắn, một chút cũng không để cho người khác lối thoát." Hứa Trạch Vũ khoé môi giật giật, để giảm bớt lúng túng nói một câu.
"Bởi vì anh là em trai của Hứa Khai, cho nên tôi mới cự tuyệt thẳng thừng như vậy, bởi vì tôi hiểu rõ cá tính của anh, nói thẳng ra chúng ta còn có thể làm bạn, cho anh hy vọng về sau lại từ chối, như thế sẽ rất khó gặp mặt!"
Hứa Trạch Vũ biết, trước một câu là lời nói thẳng không cho người khác đường lui, nhưng đằng sau... Lại chính là Tố Tâm đang cho anh đường lui.
Lời nói này không làm cho Hứa Trạch Vũ vì bị cự tuyệt mà sau này coi Tố Tâm trở thành người dưng.
Tố Tâm luôn luôn thông minh, Hứa Trạch Vũ biết.
Hứa Trạch Vũ thở dài một tiếng, nhếch môi che lại sự chua xót trong lòng: "Tôi đưa em đi..."
"Không cần, quẹo qua là đến, tôi đi trước..."
Hứa Trạch Vũ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng gầy gò của Tố Tâm dời đi, biểu tình cụt hứng.
Không nói ra, trong lòng còn có chút hy vọng, nói ra bị cự tuyệt rồi, Hứa Trạch Vũ cũng nên dừng hi vọng rồi.
Anh không ưu tú được bằng anh trai, anh trai ưu tú như vậy mới đáng được Tố Tâm yêu thích.
Tố Tâm mới từ trong thang máy đi ra, chỉ thấy một đám người vây lại xem cái gì đó trước cửa phòng làm việc của trưởng phòng Lý. Bên trong hỗn độn đến mức gà bay chó chạy.
Đang đứng xem, Bạch Hiểu Niên vừa nhìn thấy Tố Tâm, giẫm giày cao gót chạy vội tới chỗ cô.
Cô khoác cánh tay Tố Tâm, nhẹ giọng nói: "Họ Lý cái lão sắc quỷ kia cùng phát thanh viên Ngô Thiến Ảnh kia ở trong phòng làm việc giở trò đồi bại, kết quả bị chính vợ của lão già họ Lý kia tập kích, chà chà... Ngô Thiến Ảnh gương mặt đó đều bị đánh đến nát cả ra, họ Lý muốn chạy trốn, nhưng vợ ông ta đem theo người, vẫn cứ đem cửa mở rộng hết cỡ để mọi người đến vây xem đôi cẩu nam nữ này."
Cũng không phải Bạch Hiểu Niên cười trên sự đau khổ của người khác, chỉ là những năm này ở đài truyền hình, chỉ cần ai có chút nhan sắc sẽ đều qua tay Lý Chí Quốc, Bạch Hiểu Niên đã từng được ông ta tạo cho một cơ hội tốt đó chính là dẫn chương trình số đặc biệt buổi tối, chỉ cần cô chịu lên giường với ông ta.
Bạch Hiểu Niên không đáp ứng, Lý Chí Quốc nét mặt già nua luôn gây khó dễ cho cô ở đài truyền hình.
Lý Chí Quốc cũng không phải là không có chủ ý gì đối với Tố Tâm, Tố Tâm thông minh lại có mấy phần mạnh mẽ của tuổi trẻ, những người khác bị chiếm tiện nghi đều lén lút lau nước mắt không dám lên tiếng...
Tố Tâm bị lão mấy lần quấy rối. Buổi sáng cô tiến vào phòng của Tổng giám đốc bộ phận phát thanh, buổi chiều mở cuộc họp, trong cuộc họp liền nói chuyện liên quan tới việc trưởng phòng quấy rối tình dục nhân viên mới đều bị trả giá, mặc dù không có trực tiếp nói tên Lý Chí Quốc, nhưng đến cùng Lý Chí Quốc vẫn là sợ Tố Tâm, không dám có ý đồ với cô, nhưng từ đó về sau cũng không cho Tố Tâm cơ hội thăng tiến.
"Lần này tổng bộ họp, vị trí dẫn chương trình buổi sáng, nghe nói... Người mà Lão Lý muốn đề cử chính là Ngô Thiến Ảnh." Bạch Hiểu Niên nhất định phải lôi kéo Tố Tâm vào cửa xem trò vui.
Tố Tâm không phải một người thích xem náo nhiệt, nhưng cả người bị Bạch Hiểu Niên kéo nên đành phải đi theo.
Bình thường Ngô Thiến Ảnh cũng có thể nói là mỹ nhân ở đài truyền hình, hôm nay bị bới ra trần như nhộng, bị vợ của Lý Chính Quốc hùng hùng hổ hổ cưỡi ở trên người, bàn tay hướng về phía mặt của Ngô Thiên Ảnh, cả người đều bị đánh sưng lên... Khóe miệng, dưới mũi tất cả đều là máu.
Mà Lý Chí Quốc chỉ mặc quần lót, vẻ mặt khiếp đảm hèn nhát ngồi ở trên ghế sa lon ánh mắt co rúm lại, một câu cũng không dám nói.
Trong phòng làm việc, tất cả đều là âm thanh của Ngô Thiên Ảnh gào thét cầu xin tha thứ, cùng âm thanh mắng chửi của Lý phu nhân.
Tố Tâm cau mày, hình ảnh này khiến người khác nhìn muốn buồn nôn.
Tố Tâm từ trong đám người thích thú xem, lách ra ngoài.
Bạch Hiểu Niên cũng đi theo ra, thấy Tố Tâm nắm điện thoại di động định gọi bảo vệ, Bạch Hiểu Niên rút đi điện thoại của cô, hạ thấp giọng: "Cậu không thấy tất cả mọi người đều không ai gọi bảo vệ sao, họ Lý này rất đáng hận, mọi người đều suy nghĩ xem làm thế nào để xem náo nhiệt nhiều hơn một chút đây!"
"Cả tầng lầu đều là tiếng thét chói tai, làm cho người ta đau đầu..." Tố Tâm tâm tình buồn bực, cầm lại điện thoại di động của chính mình, đem trà sữa đưa cho Bạch Hiểu Niên, "Cậu xem trò vui đi, mình đi tới phòng phát thanh trước."
Tố Tâm hôm nay so với biên tập còn tới sớm hơn, cô rót một chén trà, cầm lên đứng ở trong bàn, một tay chống mặt bàn, trong đầu loạn xì ngầu.
Một lúc chính là gương mặt tiều tụy của Hứa Khai, một lúc lại chính là con mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn lúc ở trong xe.
"Làm sao chỉ có một mình cậu! biên tập manh manh chưa đến sao?"
Bạch Hiểu Niên xem xong náo nhiệt đi tới, đã thấy Tố Tâm đứng ở bên trong phòng phát thanh, trên cổ mang theo tai nghe đờ ra.
"Hôm nay thứ sáu, khả năng trên đường kẹt xe..." Tố Tâm nâng chén uống một hớp trà nóng, "Xem xong náo nhiệt rồi sao!"
Bạch Hiểu Niên đi tới, ngồi cùng Tố Tâm ở trên bàn, mở miệng cười: "Càng xem càng chán, đạo đức của lão Lý mọi người đều biết rõ, nhưng xảy ra chuyện vợ ông ta chỉ đem Ngô Thiên Ảnh đánh, còn lão hồ ly Lý Chính Quốc chỉ bị mắng vài câu, đàn bà... Tội gì phải khó xử lẫn nhau."
Cũng là bởi vì Lý phu nhân như vậy, lão Lý mới càng không sợ hãi, dù sao xảy ra chuyện vợ ông ta cũng không truy cứu ông ta! Quá trớn chính là lão đó, mà lại chỉ gây khó dễ cho một người đàn bà.
Ngô Thiến Ảnh một mỹ nhân trẻ tuổi tương đối có nhan sắc, lẽ nào nguyện hầu hạ cho một lão già sợ vợ!
Ngô Thiến Ảnh chẳng qua là lấy thân thể cùng tiền đồ cân nhắc sau đó lựa chọn lên giường cùng lão ta...
So với từ bản thân hao tổn tâm sức, hao tổn thời gian tự mình phấn đấu, bán đi thân thể để đổi lấy tiền đồ, sau đó làm việc đều không phải suy nghĩ nhiều.
"Ai, Tố Tâm sao vẫn ngồi ở đây..."
Đồng nghiệp nhìn thấy Tố Tâm, nói với cô một câu: "Vừa nãy sáng sớm văn phòng của Tổng biên tập gọi điện thoại tới đây, bảo cậu đi qua một chuyến, nói là vô cùng khẩn cấp... bảo cậu đi ngay lập tức!"
Nói xong, đồng nghiệp kia bưng cà phê ôm cặp văn kiện vội vội vàng vàng rời đi.
Bạch Hiểu Niên cùng Tố Tâm liếc mắt nhìn nhau, hai con mắt rực rỡ.
Sáng sớm nay Tổng giám chế Hạ Linh của tổ tin tức - người nổi danh là sát thủ mặt lạnh, chưa bao giờ lãng phí thời gian vào mấy kẻ vô dụng,lại đột nhiên gọi Tố Tâm vào phòng làm việc, đại khái là vì tuyển chọn Tố Tâm vào vị trí dẫn chương trình buổi sáng.
Bạch Hiểu Niên kích động đứng lên giậm chân một cái, lại không dám lớn tiếng sợ để cho người khác nghe được, đè thấp xuống thanh âm của mình: "ngày nổi danh của cậu đã đến rồi!"
Bạch Hiểu Niên tâm tình còn vui vẻ hơn chính bản thân Tố Tâm, cô vui vẻ vội vàng giục Tố Tâm mau chóng đi tới.
Văn phòng làm việc của Tổng giám chế Hạ toạ lạc ở tầng 13 dãy nhà A. Từ toà nhà B của Tố Tâm đi qua cũng không tốn đến mười phút.
Đã là buổi chiều, tại toà nhà B rộng lớn như vậy nhưng cũng rất thanh nhàn, chỉ có bảy tám nhân viên ở trước bàn hội nghị thu dọn bản thảo cùng các loại đồ vật, còn lại bàn làm việc tất cả đều yên tĩnh...
Toà B cùng toà A trang hoàng không giống nhau, cả tòa nhà lớn lấy pha lê làm chủ đạo, ánh mặt trời theo phía tây chiếu vào cửa sổ trong suốt dưới mặt đất, toàn bộ văn phòng có vẻ rộng rãi lại cách điệu, không giống toà nhà A bọn cô.
Thấy Tố Tâm từ trong thang máy đi ra, người trong phòng họp đẩy cửa, hỏi một câu: "Xin hỏi cô tới tìm ai!"
"Tôi là phát thanh viên Tố Tâm ở toà nhà A..." Tố Tâm tự giới thiệu mình.
"Là cô sao!" Một người đàn ông thanh tú từ trên bậc thang bước xuống, hướng về phía Tố Tâm đi đến, nụ cười thân thiết, "Tôi là trợ lý của Tổng giám chế Hạ Linh, bà ấy đang ở văn phòng chờ cô rồi, tôi dẫn cô đi tới đó!"
Nói xong, liền đưa cô tới cửa phòng làm việc của Tổng giám chế Hạ.
Còn chưa tiến vào, Tố Tâm đã thấy một người đàn bà mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen rộng rãi, đang đứng trước bàn làm việc.
Trên mặt bàn chất đống một mớ văn kiện, Tổng giám chế Hạ sắn áo sơmi đến khuỷu tay làm lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, trong miệng ngậm một điếu thuốc sắp hút hết, híp mắt động tác nhanh chóng lật xem văn kiện.
Bên trong phòng làm việc, lượn lờ khói thuốc, mặt tường là màn ảnh TV không tiếng động đang phát chương trình gì đó.
Trợ lý đưa tay gõ cửa một cái cửa, đẩy ra, nói: "Tổng giám chế Hạ, Tố Tâm đã đến."
"Để cô ấy vào đi!"Tổng giám chế Hạ mắt vẫn chưa rời khỏi văn kiện, thanh âm bởi vì hút thuốc lá nên có phần khàn khàn.
Trợ lý nhìn Tố Tâm cười cười, làm một tư thế xin mời.
"Cảm ơn..."
Tố Tâm sau khi tiến vào phòng, đứng ở đối diện Tổng giám chế Hạ, còn chưa mở miệng, liền nghe giám chế Hạ nói: " sáng sớm nay chúng tôi họp nội bộ chắc cô cũng biết rồi. Tôi kỳ thực không có hứng thú bồi dưỡng người mới, nhưng chị Lâm đã 38 tuổi rồi mới có thể mang thai. Chuẩn bị xin nghỉ để chờ sinh con, tôi đành phải một lần nữa lựa chọn người dẫn chương trình cho chương trình buổi sáng.!"
Giám chế Hạ thả một phần văn kiện xuống, cầm lấy một phần khác, mắt liếc nhìn qua Tố Tâm, thấy Tố Tâm hai con mắt trong suốt, tiếp tục nói...
"Bình thường hẳn là chọn lựa sau khi chị Lâm xin nghỉ, nhưng 20 phút trước chị ấy bị ngã giờ hiện tại đang ở bệnh viện dưỡng thai, ngày mai chắc không lên sóng được nên tôi chỉ có thể tạm thời tìm cô!"
Giám chế Hạ dụi tắt thuốc lá trong tay, thanh âm thẳng thắn: "Bên bộ phận phát thanh bọn cô đề cử Ngô Thiến Ảnh cho vị trí này, nghe nói vừa nãy lại làm chuyện ồn ào đến mức gà bay chó chạy, tôi nhất định sẽ không dùng người này! Chị Lâm đề cử cô cho tôi, tốt nghiệp thành tích đứng thứ nhất, lúc thi tuyển vào đài truyền hình thành tích cũng là thứ nhất. Cô lại xinh đẹp mà nhiều năm như vậy vẫn mãi làm cái phát thanh viên nhỏ ở bộ phận phát thanh. Nguyên nhân như thế nào, tôi với cô cũng ngầm hiểu."
Tố Tâm cảm thấy thán phục với hiệu suất làm việc của giám chế Hạ, sự việc mới xảy ra chưa được mấy phút mà đã biết nhanh như vậy.
Chỉ là, Tố Tâm chưa từng gặp chị Lâm, làm sao chị Lâm có thể đề cử cô!
"Lần này dùng cô tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn, hi vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng!" Giám chế Hạ nói xong câu đó mới ngẩng đầu nhìn Tố Tâm, "Sáng sớm ngày mai 4 giờ mở họp cho cô làm quen với mọi người cùng công việc, phòng hóa trang trước hết cứ dùng tạm của chị Lâm, chờ xem nếu cô thể hiện tốt thì chương trình buổi sáng sẽ là của cô."
"Tôi biết rồi." Tố Tâm gật đầu.
"Mặt khác..." Tổng giám chế Hạ lại rút ra một điếu thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay, "Nhắc nhở cô một chút, truyền hình trực tiếp cùng phát thanh viên không giống nhau, nếu muốn càng đi càng xa hơn... Còn phụ thuộc vào tài năng của cô, cái này khi cô trở về hãy cân nhắc xem nên làm như thế nào."
Có lẽ Tố Tâm đã làm cho Tổng giám chế Hạ cảm thấy thoải mái, nhận được cơ hội tốt như vậy, đáy mắt vẫn trong veo không chút gợn sóng, không hồi hộp cũng không vui mừng. Chính bản thân không vì muốn tiến cao mà trèo lên giường kẻ khác, giám chế Hạ đối với Tố Tâm vô cùng thưởng thức.
Từ phòng làm việc của giám chế Hạ đi ra, tiến vào thang máy...
Nhấn xuống tầng trệt ấn phím, Tố Tâm ngẩng đầu nhìn màn hình TV trong thang máy thấy trong màn ảnh là hình Hứa Khai ngồi trên chuyến bay T— 324, chuyến bay biến mất bốn năm sau người lại có thể trở về, phóng viên đang phỏng vấn Hạ Hàm Yên đang từ trong bệnh viện đi ra ngoài.
Hạ Hàm Yên mắt đỏ đối diện với truyền thông nói hiện nay Hứa Khai vẫn chưa có tỉnh, đồng thời cảm ơn truyền thông đã quan tâm, thật xứng danh bạn gái.
Người người đều biết, Hạ Hàm Yên năm đó được Hứa Khai xem như bảo bối trong lòng bàn tay, cưng chiều khiến người khác phải ghen tị, Hứa Khai biến mất nhiều năm như vậy Hạ Hàm Yên lại chưa từng công khai biểu thị mình đã có bạn trai, truyền thông đương nhiên sẽ nói Hạ Hàm Yên mặc dù Hứa Khai xảy ra sự cố nhưng cô ta vẫn si tình chờ đợi. Cuối cùng tình cảm sâu đậm đến nỗi trời cũng không phụ sự chờ đợi của cô ta.
Thậm chí có người còn nói Hứa Khai có thể trở về, là vì tình cảm giữa hai người quá sâu đậm và Hạ Hàm Yên chính là động lực giúp Hứa Khai từ cõi chết trở về.
Thang máy có người đi lên, túm năm tụm ba bàn tán chuyện này, đại khái đều nói chuyện của Hứa Khai cùng Hạ Hàm Yên giống như truyện cổ tích, thật thần kì. Tố Tâm cụp mắt, di chuyển vào góc.
Tố Tâm nhận được vị trí dẫn chương trình buổi sáng bên Bộ phận truyền hình (toà nhà B), bộ phận phát thanh (toà nhà A) mãi về sau mới biết chuyện này.
Tin tức Ngô Thiến Ảnh cùng trưởng phòng Lý Chí Quốc bê bối tuôn ra, Ngô Thiến Ảnh bị đánh vào bệnh viện, tin tức này làm cả đài truyền hình trên dưới loạn cả lên.
Vị trí của Ngô Thiến Ảnh rất dễ làm, tìm đại một người cũng không thành vấn đề, nhưng tiết mục của Tố Tâm luôn luôn đều là Tố Tâm cùng Đại Lương dẫn, hơn nữa tiết mục của Tố Tâm cũng là tiết mục có nhiều lượt nghe nhất. Tố Tâm vừa đi... không biết tiết mục này ai có thể lập tức tiếp nhận.
...
Hôm nay dì Lý vẫn xin nghỉ, buổi tối Phó Kiến Văn muốn đi công tác, định đem theo Đoàn Đoàn cùng đi theo anh.
Đoàn Đoàn lòng tràn đầy vui sướng cho rằng Phó Kiến Văn nhất định muốn đem nhóc đưa đến nhà của Tố Tâm, lôi ra trong tủ treo quần áo va li nhỏ đựng hành lý của mình, đi vào trong nhét đầy quần áo cùng món đồ chơi yêu thích cùng sách vở.
Phó Kiến Văn đứng nhìn Đoàn Đoàn mặc bộ quần áo ngủ tràn ngập hoạt hình trong phòng, cau mày: "đồ chơi không cần mang nhiều như vậy, xe đua cùng con rối không cần mang, bỏ ra ngoài còn cho áo ngủ với giày vào nữa."
Chính lúc nhóc đang chổng mông lên để nhét hành lý vào va ly Đoàn Đoàn nghiêng đầu qua chỗ Phó Kiến Văn, giọng nói êm dịu ấm áp: "Ở chỗ của mẹ còn áo ngủ..."
Đoàn Đoàn vừa nói như thế, Phó Kiến Văn mới nhớ tới, Đoàn Đoàn còn cái va li hành lý đang ở nhà của Tố Tâm.
"Leng keng —— "
Chuông cửa vừa vang, Phó Kiến Văn ấn ấn mi tâm, cảm thấy có chút bất lực với nhóc. Anh nói với Đoàn Đoàn: "Mang theo ít đồ chơi thôi, một lúc nữa baba tới kiểm tra."
Nói xong, Phó Kiến Văn đi xuống lầu.
Đứng ngoài cửa là trợ lý của Phó Kiến Văn, trong tay anh ta mang theo một cái lồng mèo, dưới đất là một cái ổ mèo cùng vài món đồ chơi, cát và thức ăn.
"Thiếu gia... Cậu muốn mèo."
Hôm nay lúc Tố Tâm tiến vào trạm thú y, sắc mặt không tốt, Phó Kiến Văn liền để trợ lý đi hỏi y tá ở đó một chút, y tá nói Tố Tâm có nuôi một con mèo nhưng nó đã không ổn. Phó Kiến Văn không biết làm sao liền nhớ lại bức ảnh Tố Tâm đang ôm một con mèo, thuận miệng nói với trợ lý một câu, khiến anh mua luôn một con mèo Anh lông ngắn trở về.
Mèo này vốn là đưa cho Tố Tâm.
Phó Kiến Văn mắt điệp nhìn về hướng lồng mèo, bên trong là một con mèo Anh lông ngắn màu xám tro đang co ro, nó ngẩng đầu lên dùng con mắt đề phòng nhìn Phó Kiến Văn, mèo con ánh mắt trong suốt làm Phó Kiến Văn không khỏi nghĩ đến Tố Tâm.
Mèo đã mua đến, chỉ việc đem đi nhưng Phó Kiến Văn vẫn không thể.
Đưa tay nhận lấy lồng mèo, nhìn trợ lý vội vàng đem dụng cụ của mèo dọn vào trong nhà.
"Đúng rồi..." Trợ lý thả đồ xuống nói với Phó Kiến Văn, "Tố tiểu thư hôm nay đi vội quá không có lấy đi sổ hộ khẩu, còn để ở chỗ tôi, tôi nghĩ vài hôm nữa đi đăng kí cần phải dùng đến, vẫn là để ở chỗ thiếu gia thì hơn!"
"Đưa cho tôi."
Phó Kiến Văn tiếp nhận sổ hộ khẩu, đốt một điếu điếu thuốc lá, thấy chân của con mèo bị mắc vào lồng sắt, cúi đầu nhấc nhẹ cửa lồng... Một bóng dáng thoăn thoắt màu xám nhanh chóng vọt ra ngoài, nhảy lên màn hình TV treo tường ở phòng khách. Thân hình mềm mại, bốn chân đạp lên màn hình, chiếm cứ vị trí cao nhất, bất cứ lúc nào chuẩn bị chạy trốn khỏi Phó Kiến Văn.
Nghĩ đến lúc nữa mình phải đi công tác, không thể để mèo một mình ở nhà, Phó Kiến Văn dời đi điếu thuốc ở khóe môi, chau mày: "Bắt lấy nó!"
Mèo con béo mập nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, trợ lý của Phó Kiến Văn cùng nó ở trong phòng giằng co nửa ngày, cũng chưa bắt được nó.
Cuối cùng thì trợ lý sức cùng lực kiệt đứng ở dưới lầu, nhìn xem mèo con ngồi ở thành cầu thang trên lầu nhìn anh ta kêu hai tiếng "meow meow..." bộ dáng thách thức.
Đoàn Đoàn nghe được ở cầu thang truyền tới tiếng mèo kêu, thả món đồ chơi trong tay xuống cộc cộc cộc chạy ra.
Lỗ tai mèo luôn luôn nhạy bén, nghe được tiếng bước chân, lại là bộ mặt bất cứ lúc cũng có thể chạy trốn,quay đầu, ánh mắt đề phòng xem phía sau lưng..
Nhưng mèo nhỏ đến cùng không kịp chạy trốn, bị Đoàn Đoàn ôm một cái thật chặt.
"Meow..."
Bị Đoàn Đoàn ôm chặt quá Mèo Mập hét lên một tiếng, Phó Kiến Văn mang theo điếu thuốc lá tay nắm chặt lại, lo lắng Đoàn Đoàn sẽ bị mèo cào.
"Meow meow!" Đoàn Đoàn ôm mèo Mập đứng lên.
Mới vừa rồi còn tận lực chạy trốn mà Mèo Mập đột nhiên ngoan hiền, chân trước khoác lên tay của Đoàn Đoàn, đầu rụt lại, đuôi cúp trên đất, tùy ý Đoàn Đoàn bế xuống lầu.
"Ba ba... Miêu Miêu!" Đoàn Đoàn mắt to đen nhánh bên trong đều là hưng phấn.
Phó Kiến Văn ngậm vào điếu thuốc lá đi tới cầu thang, chau mày...
Mèo Mập được Đoàn Đoàn ôm xuống lầu, Phó Kiến Vân liền bế nó lên, mèo kia vẫn ngoan ngoãn, con mắt tròn xoe màu hổ phách xoay tròn liếc Phó Kiến Văn, suy đoán tâm tình chủ nhân của mình.
"Lồng sắt đâu..."
Trợ lý lập tức đem lồng mèo tới.
Đem Mèo Mập nhét vào, đóng kín cửa, liền nghe Mèo Mập ở trong trong lồng kêu meow meow, dùng chân trước cào cửa lồng.
Phó Kiến Văn đang muốn để trợ lý đem mèo mang đi, Đoàn Đoàn lại ôm chân Phó Kiến Văn, ngửa đầu: "Đây là Miêu Miêu của mẹ!"
Hiển nhiên, ở trong nhà Tố Tâm, Đoàn Đoàn cũng nhìn thấy tấm hình kia.
...
Từ đài truyền hình đi ra ngoài, trên đường về nhà, Tố Tâm đi siêu thị một chuyến, ngày hôm qua Phó Kiến Văn nói buổi tối phải ra ngoài công tác, nhờ cô chăm sóc Đoàn Đoàn.
Tố Tâm chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, cũng không biết nên chuẩn bị đồ ăn vặt gì cho phù hợp.
Cô đẩy xe đẩy, thấy một người mẹ lôi kéo cánh tay của một bé trai mắng không cho phép nhóc ăn đồ ăn vặt, đứa trẻ nước mắt lưng tròng chỉ vào khoai chiên chơi xấu, không được mua nhất định sẽ không di chuyển.
Khoai chiên, là trẻ con đều yêu thích sao!
Bình thường Tố Tâm cũng không ăn loại thực phẩm này, cô đẩy xe đẩy đi tới khay chứa khoai chiên, cầm lấy một gói khoai chiên cho vào xe đẩy.
Chất phụ gia rất nhiều, Tố Tâm lại thả khoai chiên xuống, muốn tìm một cái gì đó ít chất phụ gia hơn cho Đoàn Đoàn.
Điện thoại của Tố Tâm trong túi sách rung lên, chính là Lương Mộ Lan.
"Mẹ..." Tố Tâm bắt máy, tiện tay đem một gói bánh bích quy nhập khẩu bỏ vào bên trong xe đẩy.
"Tố Tố, hôm nay mẹ cùng cha con nói về chuyện con kết hôn với Phó Kiến Văn. Cha con nói nếu đã làm đăng kí rồi thì đều là người một nhà, muốn các con thu xếp thời gian. Chúng ta tới biệt thự ở ngoại ô ăn một bữa cơm. Con hỏi Phó Kiến Văn xem, xem lúc nào thích hợp?"
Lương Mộ Lan thanh âm mang theo mấy phần thở dài.
Đáng lẽ ra phải gọi Tố Tâm dẫn Phó Kiến Văn đến biệt thự Tố gia ăn cơm, nhưng nghĩ đến cảm xúc của Tố Nhiên, chỉ có thể đem địa điểm định ở bên ngoài.
Tố Tâm tay nắm rong biển hơi chặt lại, Lương Mộ Lan hỏi dò.
Tố Tâm nghĩ đến vừa nãy trước khi chia tay Bạch Hiểu Niên lôi kéo cô ở bãi đậu xe nói...
Bạch Hiểu Niên nói, Hứa Khai ở thời khắc cuối cùng lúc Tố Tâm làm đăng kí kết hôn trở về. Có lẽ đây là sự sắp đặt của ông trời! Nếu như Tố Tâm thật sự yêu Hứa Khai như vậy, so với dũng khí cùng một người xa lạ kết hôn, tại sao không có dũng khí bạo dạn nói ra tình cảm của mình một lần, nói không chừng lại thành hiện thực.
Bạch Hiểu Niên còn nói, Phó Kiến Văn là người máu lạnh vô tình, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho một người phụ nữ ở thời điểm đi làm đăng kí kết hôn, lại bởi vì một người đàn ông khác mà xoay người rời đi!
Cô để Tố Tâm vì hạnh phúc của bản thân mà suy nghĩ một chút, cho dù hiện tại Tố Tâm không kết hôn cùng Phó Kiến Văn, Hứa Khai cũng đã trở về rồi, Hạ gia cũng sẽ không ép Hạ Hàm Yên kết hôn cùng Phó Kiến Văn nữa.
"Con biết rồi mẹ, để con thương lượng với anh ấy một chút."
Tố Tâm chưa nói đăng kí kết hôn chưa làm được, sợ Lương Mộ Lan suy nghĩ nhiều.
Tố Tâm mang theo bao lớn bao nhỏ từ theo siêu thị đi ra, gió mát xen lẫn mưa phùn táp vào mặt cô.
Bên ngoài tí tách mưa nhỏ, dựa vào sắc trời, có thể nhìn ra mưa không lớn.
Cô đem tóc bị gió thổi loạn vén sau tai, dùng túi vuông nhỏ che cái đầu, một tay mang theo túi ny lon chạy trở về.
Tố Tâm ở dãy nhà phía sau siêu thị, chạy vài bước là đến.
Cho thức ăn vào tủ lạnh xong, đã chín giờ.
Không biết khi nào Phó Kiến Văn đưa Đoàn Đoàn lại đây, Tố Tâm không dám đi tắm, sợ Phó Kiến Văn đến nhấn chuông cửa không có ai mở.
Dùng khăn mặt xoa xoa mái tóc, Tố Tâm đun cho mình một cốc sữa bò nóng, dựa vào kệ bếp uống mấy ngụm.
Chín giờ rưỡi, Đoàn Đoàn còn chưa tới.
Tố Tâm ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, ôm Laptop xem chương trình buổi sáng do chị Lâm dẫn.
Mười giờ, Tố Tâm cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, do dự không biết có nên gọi điện cho Phó Kiến Văn hay không...
"Phó Kiến Văn là người máu lạnh vô tình, tuyệt đối sẽ không tha thứ một người phụ nữ ở thời điểm đi làm đăng kí kết hôn, lại vì một người đàn ông khác xoay người rời đi!"
Lời nói của Bạch Hiểu Niên đột nhiên xuất hiện trong đầu Tố Tâm khiến cô hoảng hốt, trái tim đập nhanh lạ thường. Cô đưa tay đè xuống trái tim đang run rẩy của mình.
Nếu như cô đã không có ý định cùng Phó Kiến Văn kết hôn, hiện tại gọi điện thoại tới, Phó Kiến Văn sẽ nghĩ gì!
Mười giờ rưỡi, Tố Tâm đứng ở trước bồn rửa mặt, tâm loạn như ma, cô vốc nước lạnh lên trên mặt, nhưng nước không làm cho tâm tình của cô bớt nóng nảy hơn.
Trong phòng khách, chuông điện thoại di động của Tố Tâm vang lên, Tố Tâm đang bận bịu chà xát gương mặt của mình bỏ xuống, chạy ra lấy điện thoại.
Trên màn hình hiện tên Bạch Hiểu Niên.
Tố Tâm không hiểu được tại sao, trong lòng lại có một cảm giác hụt hẫng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro