Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Cuộc thi

Cuối cùng thì ngày này cũng đến, Quý cùng với đoàn học sinh và giáo viên phụ trách đến sân bay để xuất cảnh đến nước tổ chức IMO.

Nam cũng muốn đi theo để tiễn cậu đi, nhưng vì đơn giao hàng đang chờ, cô chỉ có thể nhắn nhanh cho cậu một lời chúc thượng lộ bình an rồi cắn cắn môi ngước mắt nhìn lên đoạn ngã tư đèn đỏ.

Ở sân bay, Quý theo sau các bạn đi đến quầy làm thủ tục, nói lời chào với bố mẹ và em trai rồi theo sự chỉ dẫn đi đến cổng kiểm tra giấy tờ và an ninh. Sau một tiếng dài lê thê chờ làm thủ tục, cuối cùng cậu cũng lên được máy bay.

Người ngồi cùng hàng ghế với cậu là một học sinh từ trường HSGS, vì mệt mỏi do chuyến bay dài và đầu óc hơi choáng váng do tiếng ù ù khi máy bay cất cánh nên cả hai không nói gì với nhau nhiều, chỉ giới thiệu về bản thân dăm ba câu rồi nằm ngủ một giấc cho đến tận khi họ đáp được xuống sân bay cần tới.

Chính vì lí do đó mà khi về đến tận khách sạn, cậu bạn trường chuyên khoa học tự nhiên tên Tuấn Anh đó mới muộn màng phát hiện ra Quý đang bị sốt cao, sốt rất cao.

"Sao người mày nóng thế này? Ốm sốt thế này, có tỉnh táo nổi không đấy?"

Tuấn Anh phát hoảng, vội vội vàng vàng cầm điện thoại lên để báo lại với giáo viên phụ trách nhưng cậu đã vội vã ghì lấy bàn tay đang cầm điện thoại của cậu ta xuống.

"Tao không sao! Chỉ là bị cảm một chút thôi!"

"Bị cảm kiểu gì mà mặt mũi đỏ gay lên, mắt lờ đà lờ đờ như chuẩn bị ngất thế kia?"

Tuấn Anh lo lắng, khuyên cậu nên ở trong khách sạn mà nghỉ ngơi, nếu cần thì cậu ta sẽ gọi người dìu cậu đến ngay bệnh viện, nhưng Quý kiên quyết lắc đầu.

"Tao không sao, mày đừng lo lắng quá. Tao chỉ cần uống thuốc với nghỉ ngơi một lát là khỏi thôi mà..." Vầng trán Quý nhễ nhại mồ hôi, hơi thở thì nặng nề, nhưng lực nắm của cậu trên cổ tay Tuấn Anh vẫn không hề suy chuyển. Sự quyết tâm toát ra từ ánh mắt của cậu khiến cho cậu bạn lung lay: "Mày cứ yên tâm. Tao không hề có dự định sẽ trở thành gánh nặng cho cả đoàn đâu."

Quý đã từng tham dự kì thi này năm cậu lớp mười, nhưng cũng vào đúng một ngày trước khi cuộc thi chính thứ diễn ra, cậu cũng bị ốm nặng do không thích nghi được với sự thay đổi khí hậu và buộc phải xin rút lui. Cuối cùng cũng có ngày cậu được quay trở lại trường đấu này, thế mà mọi thứ lại lặp lại y như trước.

Giờ đây, dù có chết Quý cũng phải hoàn thành được cuộc thi.

Tuy không nói cho cậu, nhưng Quý vẫn biết là sau khi về nước với hai bàn tay trắng khi ấy, bố mẹ cậu gặp phải những câu nói móc mỉa của đồng nghiệp hoặc các bà hàng xóm rỗi rãi lắm chuyện:

"Con trai tưởng đi thi quốc tế oai thế nào, hóa ra gần đến ngày thi lại sợ đến sinh bệnh."

"Cấp tiền cho nó học thêm, thế mà gần đến ngày thi lại lăn ra ốm. Tiền đổ sông đổ bể. Ha ha ha."

"Cũng chỉ được cái miệng thôi. Ở nước thì oai như cóc mà ra ngoài quốc tế lại nhát như cầy sấy. Tôi nghi nó chỉ giả vờ bị bệnh vậy thôi, chứ thực tế là sợ đến run chân chứ gì?..."

Bây giờ, đối với Quý, cuộc thi này không đơn giản là tham dự vì sở thích như năm cậu học lớp mười ấy nữa, mà còn là vì mặt mũi của cả gia đình.

Tuấn Anh biết là ngăn không nổi cậu nên cũng đành phải nhượng bộ đi mua thuốc hạ sốt cho cậu uống. Suốt mấy ngày từ khi hạ cánh cho đến đêm trước đợt thi chính thứ đầu tiên, cậu bạn dù mới chỉ quen biết Quý có vài ngày ngắn ngủi ấy đều nhiệt tình chăm lo cho cậu.

Mùa hè ở nước bạn nóng đến rát mặt. À không, so với người bản địa thì không hẳn, nhưng với những thí sinh đã quen với điều hoà phòng học đến thì đúng là bí bức (người dân nơi này sử dụng rất ít điều hoà). Nhìn từ bên ngoài cửa kính xe đưa đón, bọn họ còn có thể thấy những người dân da trắng đang chơi, đưa tay hấng nước trên một đài phun nước trong công viên.

Cuộc thi Toán học quốc tế kéo dài hai ngày. Sau lễ khai mạc chào mừng các thí sinh và các đội tham dự, vào đợt thi thứ nhất, Quý tuy ở trong trạng thái mệt mỏi nhưng cậu vẫn hoàn thành được hết các phần câu hỏi ngày hôm đó. Nhưng mọi chuyện bắt đầu trở nên tệ dần đi khi sang ngày thứ hai.

Ở trong một căn phòng lớn và vô cùng rộng rãi, khoảng hai mươi đến ba mươi thí sinh từ nhiều nước khác nhau ngồi vào những chiếc bàn đơn được xếp thành từng hàng và từng cột ngay ngắn. Ánh sáng từ trần nhà phản xuống, in lên những trang giấy để trên bàn thi.

Trong đây không xuất hiện một bóng của giám thị, thay vào đó là những chiếc camera giám sát được lắp đặt ở xung quanh căn phòng và những nhân viên quản lí đứng ở những nơi gần đấy để đảm bảo nguyên tắc trung thực, sẵn sàng xử lý bất cứ vấn đề phát sinh nào.

Mỗi thí sinh đều được đảm bảo có một không gian riêng tư để tập trung làm bài thi. Quý cũng vậy, cậu ngồi tại bàn riêng và cầm bút và giấy được phát sẵn để làm bài.

"..."

Hộc... hộc... hộc...

Chậc!

Quý cắn mạnh vào môi mình để sử dụng cơn đau đớn chặt đứt cái cảm giác kiệt quệ ở trong người. Đầu cậu giờ đây giống như một bọn lửa yếu ớt bập bùng cháy, chỉ cần bị dập tắt một cái là cậu liền sẽ đổ gục ngay tại đây, ngay giữa phòng thi này.

Cơn ốm sốt càng lúc càng tồi tệ, cơ thể cậu nóng bừng lên đến chảy cả mồ hôi, nhưng Quý lại có cảm giác lúc nào thân người cậu cũng lạnh.

Vầng trán cao rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Đôi mắt nặng nề như chỉ chực chờ để nhắm lịm. Quý biết, Quý biết rằng chỉ cần một lần nhắm mắt là cậu sẽ ngay lập tức ngã xuống bàn nên chẳng một giây một phút nào cậu chớp mắt, hai hàng mi mở chừng nhìn vào tờ giấy nền trắng mực đen, đến nỗi, đan chéo chồng xếp nhau trên đôi đồng tử của cậu là những mạch tơ máu đỏ chói, mỏng và dày đặc.

Nhưng cậu vẫn cố sử dụng hết sức mình để đè ngòi bút lên giấy, ép cho não bộ phải sử dụng gấp đôi những gì mà nó có để vận vào bài thi. Tiếng bút và giấy cứng va chạm vào nhau, phát lên những tiếng xoèn xoẹt nhanh như cắt vào tai người nghe.

Phút giây cứ thế trôi qua, cơ thể Quý càng lúc càng run lên. Tất cả mọi người đều đang sử dụng hết tâm trí để tập trung cho bài thi riêng của mình nên chẳng có ai để ý đến một thí sinh đang có biểu hiện bất thường cả.

Không gian im ắng bao trùm lên tất cả. Cho đến khi... tiếng loa báo kết thúc giờ thi vang lên.

Các thí sinh khác còn chưa kịp buông bút xuống, đột ngột, Quý đập mạnh bàn rồi đứng bật dậy trong những ánh nhìn ngỡ ngàng của người khác.

Khuôn mặt của cậu trắng bệch và nhợt nhạt, dáng đứng thì bấp bênh như một kẻ say rượu.

Một nhân viên quản lý đứng ở ngoài phòng thi thấy thế liền tiến vào bên trong căn phòng.

"Hey! What's wrong?!"

"Ah...no. I just..."

Quý mấp máy môi đáp lại, nhưng còn chưa kịp dứt câu, đầu óc cậu bỗng chếnh choáng như trời đất đảo lộn, không tự chủ được mà mất phương hướng. Cho đến khi Quý lấy lại được nhận thức thì đã thấy mình ngã rầm xuống giữa phòng khi, bao vây xung quanh cậu là những tiếng hô thất thanh và cả một nhóm những người khác đứng canh phòng thi chạy ùa vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro