1
Vào một ngày đẹp trời của tháng 3, năm 1996 - Thành phố New York.
---
Sáng hôm nay, tôi vẫn thức dậy sớm như mọi khi. Bên ngoài còn đang chợp choạng cảnh sắc bình minh, thời điểm thật lí tưởng làm sao. Chí ít thì nó làm tôi nhớ đến cậu, nhớ đến khung cảnh cậu ngồi bên cửa sổ dưới ánh ban mai mà tôi đã vô tình nháy lại năm đó - bức ảnh sau này đã được đặt cho cái tên [ánh bình minh]. Tôi từng có dự định sẽ in tấm ảnh đó ra để tặng cậu...
Nhưng dù sao thì nó vẫn là một bức ảnh đẹp, một trong những tấm hình đẹp nhất mà tôi từng chụp trong sự nghiệp nhiếp ảnh. Vậy mà vào triển lãm ba năm trước, tôi đã định giấu vẻ đẹp ấy với tất cả mọi người. Tôi thật ngốc nhỉ?
.
Dự báo thời tiết đã nói rằng hôm nay sẽ bớt u ám hơn những ngày vừa qua, nhưng vẫn giữ cái độ se lạnh của tiết trời tháng 3. Hôm nay còn là ngày chủ nhật hiếm hoi mà tôi được nghỉ cả ngày. Nếu như mọi khi thì có lẽ tôi sẽ dành ngày này cho bản thân rồi. Kê một chiếc ghế dài ở sân sau, đặt bên cạnh một tách cà phê nóng cùng chút đồ ăn nhẹ, thêm một tờ báo và mấy quyển sách kế bên; đó là một ngày nghỉ lí tưởng của tôi. Nhưng hôm nay thì không như vậy, tôi đã có kế hoạch cho cả ngày rồi.
Có thể là cậu sẽ chê phong cách sinh hoạt của tôi chẳng khác nào một lão già cổ lỗ; đành chịu thôi, dù sao thì cũng đã 10 năm trôi qua. Tôi không còn là một người 20 tuổi trẻ khoẻ như năm ấy nữa, nhưng cậu thì vẫn mãi là một thiếu niên 18 tuổi xinh đẹp.
10 năm, theo tôi thì đây là một khoảng thời gian không ngắn. Tôi đã ở thành phố New York này được 10 năm, vậy mà khoảng thời gian tôi ở bên cậu chỉ vỏn vẹn vài tháng.
Cậu là đồ thất hứa. Rõ ràng trong bức thư năm ấy tôi đã viết, rằng chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, rằng tôi sẽ không nói "tạm biệt" với cậu, vì chúng ta sẽ gặp lại...
...
Giả như nếu chúng ta có thể gặp lại nhau một lần nữa, không biết mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ? Để tôi đoán nhé, chắc chắn cậu sẽ bất ngờ nhất với mái tóc dài của tôi.
Kể từ năm đó, tôi không còn cắt tóc. Mới đầu tôi không có ý định nuôi dài như này đâu, chẳng qua là không hiểu sao tôi lại không cắt nổi chúng. Vậy là trong suốt 10 năm ấy, tôi vẫn tiếp tục nuôi tóc. Thỉnh thoảng Sing sẽ tỉa tót lại chúng cho tôi. Khuôn mặt của cậu ấy mỗi khi chạm vào mái tóc của tôi, mang một biểu cảm thật khó nói. Như thể cậu ta đang muốn hỏi tôi rằng:
"Anh giữ lại mái tóc này, có phải là vì đây là thứ cuối cùng mà Ash đã chạm vào?"
Dù sao thì cũng thật may vì cậu ta không hỏi thẳng trực tiếp vào mặt tôi. Nếu không tôi sẽ không biết phải trả lời sao nữa.
---
Lại nói về Sing. Cậu ấy khác ngày xưa lắm. Nếu như Sing mà cậu biết là một thiếu niên nhỏ nhắn có phần hơi bốc đồng, vậy thì Sing mà tôi biết lúc này lại là một chàng trai cao lớn và vô cùng trưởng thành. Cậu ta vừa học đại học vừa phát triển việc kinh doanh đấy, cũng đỉnh thật nhỉ?
À, cậu cũng đừng ghen tị với những lời khen tôi dành cho Sing nhé. Cậu hoàn toàn có khả năng làm được giống cậu ấy mà, chẳng qua là giờ cậu không còn nơi đây...
.
Công việc kinh doanh dạo này của Sing đang trở nên phát đạt hơn bao giờ hết. Dù sao cũng có Lý Nguyệt Long phần nào giúp đỡ cậu ta.
Sau chuyện năm ấy thì tôi không gặp lại Lý Nguyệt Long nhiều, đằng nào anh ta cũng chẳng ưa a gì tôi cho cam. Những thông tin về Nguyệt Long mà tôi biết đa số đều là thông qua Sing, cậu ấy vẫn còn qua lại khá nhiều với người này. Một phần là do chuyện kinh doanh; còn phần còn lại là bởi, Nguyệt Long cùng Sing và Cain chính là những người đã gây dựng lại và ổn định downtown sau sự ra đi của cậu, để mọi việc có thể diễn ra trong yên bình như hiện giờ.
.
Hiện tại thì Sing đang sấp ngửa trong việc mở rộng thị trường làm ăn cũng như mở rộng quan hệ với đối tác. Tần suất cậu ta ở lại nhà tôi ngày càng giảm.
Đã có một khoảng thời gian Sing sang ở nhà tôi khá đều đặn, đặc biệt là vào thời đại học, đến độ tôi phải làm riêng một căn phòng cho cậu ta. Có lẽ Sing không muốn tôi phải cô đơn, và chắc cậu ta vẫn chưa thôi ân hận vì chuyện người anh em của mình, Lao, chính là hung thủ đã sát hại cậu.
Cơ mà giờ thì cậu ta cũng bớt sang đây rồi. Cuối cùng căn nhà ở Long island cũng không phải chịu cảnh vườn không nhà trống.
Một phần là vì công việc như đã nói, còn một phần là vì...
...
Chắc là cậu không biết Akira nhỉ? Akira là cháu gái ruột của Ibe-san, hiện đang học tập tại New York này. Ba năm trước Akira cũng tham dự buổi triển lãm ảnh của tôi, con bé đã khen cậu trong bức ảnh [ánh bình minh] thật đẹp đấy!
Bẵng sau đó một thời gian, tôi cũng không ngờ rằng vào năm ngoái Sing đã chính thức cầu hôn Akira vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 16 của con bé. Hai đứa đã làm lễ đính hôn vào cuối năm đó, có lẽ lễ cưới cũng sẽ sớm tổ chức vào năm nay thôi.
*độ tuổi kết hôn hợp pháp của phụ nữ Nhật Bản là 16.
Hiện tại thì Akira đang ở cùng Sing tại căn nhà ở Long island. Ibe-san mới đầu còn lo lắng; cho dù hai đứa đã đính hôn với sự chấp thuận của hai bên gia đình thì Akira vẫn còn khá nhỏ, vậy nên chú ấy cũng nhờ tôi lâu lâu ghé thăm xem em ấy sống ở đây như nào, có ổn hay không. Thiết nghĩ thì Ibe-san cũng lo lắng hơi quá, tôi thì vẫn luôn luôn tin tưởng Sing cũng như khả năng thích nghi của Akira. Nhưng tất nhiên là thỉnh thoảng tôi vẫn qua ngó nghiêng hai đứa theo lời của Ibe-san cho chú ấy an tâm.
Và có lẽ hôm nay tôi sẽ lại ghé thăm hai người họ nữa đây. Nhưng chủ yếu là để gửi nhờ con Buddy, hôm nay tôi không thể đem nó theo được. Tôi đã lên lịch trình cho ngày hôm nay rồi.
Buddy là con chó mà tôi nuôi. Giống như cái tên của mình, nó thật sự là một người bạn tốt đấy. Ít nhất thì nó đã ở bên cạnh tôi trong những ngày tôi nhớ cậu da diết. Vuốt ve bộ lông vàng óng của nó khiến tôi an tâm phần nào... À, tôi không có ý bảo màu tóc của cậu giống lông của Buddy hay gì đâu nhé..!
---
Sau khi mặc quần áo và tóm gọn lại mái tóc dài, tôi xách theo túi đựng dụng cụ và gọi Buddy lại gần để đeo xích cho nó. Tôi nhìn lên đồng hồ, mới chỉ hơn 6 giờ, vẫn còn sớm lắm.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi vẫn không quên ngó qua bức ảnh của cậu nơi phòng khách. Đó là một bức ảnh khổ lớn đã từng rất được dư luận chú ý trong buổi triển lãm 3 năm trước, đúng vậy, chính là bức [ánh bình minh].
Sau khi kết thúc buổi triển lãm ấy, đa số những bức ảnh đã được bán đấu giá hoặc đem đi từ thiện, chỉ trừ bức ảnh này.
Là tôi đã ích kỉ đem nó về nhà. Tôi không muốn có ai ngoài tôi sở hữu bức ảnh này.
...
Chạm tay lên khuôn mặt của cậu trong tấm ảnh, tôi cảm tưởng như nước mắt của mình lại trực muốn tuôn trào, cảm tưởng như mình quay trở lại thời điểm 10 năm trước với biết bao kỉ niệm.
Thì ra tôi vẫn chưa hoàn toàn vượt qua, không, có lẽ tôi vẫn chưa bao giờ vượt qua được việc cậu đã không còn trên thế gian này. Đã 10 năm trôi qua rồi mà tôi vẫn dậm chân tại chỗ như vậy, thật đáng xấu hổ.
Cậu trong bức ảnh này thật đẹp với ánh mắt tràn đầy suy tư. Cậu đã nghĩ gì vào lúc ấy vậy..?
.
Khoá chặt cửa nhà và cổng, tôi xua Buddy lên ghế phụ của xe ô tô rồi bản thân yên vị trên ghế lái. Tiếng nổ máy của chiếc xe nghe thật nặng nề, phải mất một hồi động cơ mới nóng lên và chiếc xe mới bắt đầu lăn bánh được. Thôi thì hãy thông cảm cho nó, cái xe này cũng cũ kĩ quá rồi.
Con xe cà tàng này được tôi mua khi vừa mới định cư tại New York, tính ra thì cũng ngót nghét 9 năm. Nhiều người đã bảo tôi nên tậu xe mới đi, đừng sống dè dặt tiết kiệm quá. Tôi chỉ cười xoà. Thực ra thì tình hình kinh tế hiện tại vẫn cho phép tôi mua một chiếc ô tô tốt hơn, nhưng tôi lại thích dùng chiếc xe này. Có vẻ càng già đi, tôi càng sống hoài cổ thì phải.
Nhớ những ngày đầu đặt chân đến New York, rồi những ngày tháng ở bên cậu, tôi không bao giờ là người lái xe. Dù sao thì thời điểm đó tôi chưa có bằng lái, cũng không lái tốt, lại chẳng thạo đường. Bây giờ thì khác rồi, tôi đã có bằng lái xe, có thể lái thuần thục cả con xe cổ lô sĩ này, thậm chí tôi đi vòng quanh nội thành New York mà chẳng mấy khi phải lôi bản đồ ra dò đường. Xin được nhấn mạnh là "chẳng mấy khi" nhé, trình độ thông thạo đường xá nơi này như sân vườn, có lẽ chỉ có mình cậu mới có thể đạt được mà thôi.
---
Chiếc xe lăn bánh đưa tôi và Buddy đến Long island, nhà của Sing. Trên đường đi, tiện thể tôi cũng ngắm cảnh ven đường. Những con phố vào sáng sớm vẫn vô cùng vắng vẻ, không tận hưởng nó thì thật là phí phạm.
New York thay đổi nhiều lắm, Ash. "Kỷ nguyên đen tối" đã qua đi, an ninh trật tự đã được ổn định hơn rất nhiều. Những nhóm thiếu niên nổi loạn vẫn còn, nhưng không còn hung hăng như xưa. Bộ mặt đô thị cũng trở nên đẹp hơn khi mà các toà nhà cũ, những khu ổ chuột đã và đang được dỡ bỏ, nhường chỗ cho những khu đô thị mới ra đời. Ngay cả nhà cũ của cậu cũng đã bị dỡ vào 3 năm trước rồi...
Nói chung là, tuy vẫn còn những mặt tối; nhưng không thể phủ nhận, New York đang tốt lên từng ngày. Sau vụ việc trấn động 10 năm qua, bộ máy nhà nước được chấn chỉnh, đời sống nhân dân cũng được quan tâm hơn bao giờ. Trên hết, để thành phố này có thể được như hôm nay, không thể không kể đến công lao của những người hùng không được vinh danh, giống như cậu vậy.
...
Tôi đang đứng trước nhà của Sing. Căn hộ của Sing tại Long island khá là lớn và có phần sang trọng. Cũng dễ hiểu, dù sao cậu ấy cũng là một người máu mặt có tiềm lực mà. Trong suốt 10 năm qua, Sing đã không ngừng nỗ lực.
À, nói đến nỗ lực thì tôi cũng có nha. Cậu đừng nghĩ tôi sẽ vì cái chết của cậu mà đình trệ mọi việc. Đúng là những ngày đầu tiên thật khó để vực dậy, nhưng tôi đã làm được. Ngoài sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, ngay cả cậu cũng là một nguồn động lực của tôi đấy, cậu có biết không? Đơn giản là tôi luôn có suy nghĩ: "Nếu Ash thấy mình sống như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ rất buồn."
.
Suốt 10 năm nay, tôi theo đuổi nhiếp ảnh. Vốn dĩ tôi cũng không có nhiều đam mê với bộ môn này, nhưng hoá ra nó lại hợp với tôi hơn tôi tưởng. Chuyên môn của tôi là chụp ảnh phong cảnh và tĩnh vật. Đôi khi tôi cũng nhận chụp người, nhưng là tuỳ duyên. Còn về phạm vi hoạt động của tôi, tuy cũng từng đến nhiều nơi để chụp ảnh, nhưng tôi vẫn hoạt động chủ yếu ở New York. Thành phố này là một nguồn cảm hứng vô tận. Đã 10 năm ở đây nhưng tôi vẫn luôn tìm được những góc chụp mới, những khung cảnh đẹp. Tôi từng có một cuộc phỏng vấn, phóng viên hỏi cảm xúc của tôi với New York là gì. Tôi trả lời là, tôi yêu New York, cả mặt tối lẫn mặt sáng.
Nói nhỏ với cậu nhé, thực ra tôi vì yêu cậu nên mới học cách yêu New York.
...
Chờ đợi mãi, cuối cùng cũng có người ra mở cửa. Có vẻ là do tôi đến sớm quá, nên hai người bọn họ chưa kịp tỉnh ngủ sao? Để tôi đoán nhé, người mở cửa sẽ là Akira.
Quả nhiên Akira là người mở cửa. Sing cũng giống cậu mà, hoàn toàn không phải là con người của buổi sáng.
"Hi, Akira..!"
"Anh Eiji?"
Akira vẫn còn ngái ngủ, em ấy ra mở cửa với bộ pijama còn xô xệch.
Phải lúc này, tôi mới nhìn kĩ lại Akira. Con bé đã trưởng thành thật rồi, nhìn em ấy khác hẳn so với lần gặp mặt cách đây 3 năm. Khuôn mặt thanh tú hơn, cơ thể cũng cao ráo, chỉ có mái tóc ngắn là giữ nguyên. Akira rất xinh xắn, một vẻ đẹp đậm chất Á Đông thế này bảo sao Sing không mê mẩn cho được.
.
Akira có vẻ hơi bất ngờ trước sự hiện diện của tôi. Tôi cũng không nán lại lâu, chỉ chào hỏi mấy câu rồi giao Buddy cho em ấy. Con bé có hỏi tôi đi đâu, nhưng tôi không trả lời chi tiết.
Trước khi tạm biệt, Akira có chạy vội vào nhà rồi đưa tôi một chiếc phong bì.
Sau khi hai anh em hàn huyên lời cuối, tôi nhanh chóng trở vào xe. Yên vị trên ghế lái, lúc này tôi mới kiểm tra xem phong bì em ấy vừa đưa là gì.
Thì ra đó là một tấm thiệp cưới.
Xem ra ngày cưới của hai người họ đã được ấn định rồi.
Tôi đã mỉm cười, thành tâm chúc phúc cho bọn họ một lần nữa. Hai người họ thật sự rất hợp nhau. Và tôi tin rằng Sing chính là Mr. Right, người sẽ làm Akira hạnh phúc. Dù sao thì Akira cũng là một người em yêu quý của tôi mà.
À, tôi đã nói với cậu điều này chưa nhỉ, Ash?
Tên của em ấy có cùng ý nghĩa với tên thật của cậu đấy!
Akira • Aslan • Ánh bình minh
Chết tiệt. Tại sao, bất kể tôi có đi đâu hay tôi nghĩ gì, cũng đều hiển hiện hình bóng của cậu trong đó.
Gạt đi giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má trong vô thức, tôi nhanh chóng trở vào nhấn chân ga, tiếp tục cuộc hành trình của ngày hôm nay theo kế hoạch.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro