
Chương 41 - 42
C41
Cố Vũ Thuần bùng nổ: “Tưởng Nguyệt Viện! Vậy mà Diane xấu xa kia lại là Tưởng Nguyệt Viện! Tớ không ngờ lại là cô ta! Tớ đã nghĩ không ai rảnh rỗi làm vậy với tớ, tớ nên đoán được đó là người quen mới đúng.”
“Hơn nữa cô ta nói nhảm gì đó? Cái gì mà mong ước tuổi trẻ! Cái gì mà quá khứ, hiện tại và tương lai! Cô ta và Tống Hành có liên quan gì đến nhau đâu! Tống Hành đâu? Tiểu Thụ, cậu có số điện thoại của Tống Hành không? Cậu hỏi xem đã xảy ra chuyện gì vậy! Thật sự tức chết tớ rồi!”
…
Lúc này hai người họ đang ở trong căn hộ Cố Vũ Thuần thuê. Màn hình iPad dừng ở video phỏng vấn Tưởng Nguyệt Viện ở chương trình ‘Phỏng vấn ngôi sao’, bị Cố Vũ Thuần vô tình ấn dừng nên biểu cảm méo mó của cô ta khi đang nói chuyện hiện ra trên màn hình.
Vẻ mặt Hạ Thụ tái nhợt, từ lúc vào nhà cô hầu như không nói chuyện.
Cô nằm trên ghế sofa, cầm điện thoại mở trang tìm kiếm, khi ấn chữ, đầu ngón tay vô thức run rẩy.
Tốc độ mạng rất nhanh nên tìm kiếm cũng rất nhanh chóng.
Khi cô nhập “Diane”, cô đã tự động nhảy ra rất nhiều từ tùy chọn…
“Diane, Hoắc Cận Hành.”
“Diane, Hoắc Cận Hành Quân Dục.”
“Quá khứ của Diane và Hoắc Cận Hành.”
…
Cô cố gắng xem nhẹ cái tên phía sau, Hạ Thụ nhấn tìm kiếm, ấn vào phần tiểu sử của cô ta.
Diane.J, tên tiếng Trung là Tưởng Nguyệt Viện, sinh ngày 12 tháng 3 năm 199X tại Thanh Thành. Tốt nghiệp chuyên ngành Cello của trường đại học A, đạt giải kim thưởng nghệ sĩ cello quốc tế mới năm 20XX…
Đại học A…
Chuyên ngành cello…
Chửi bới nửa ngày, Cố Vũ Thuần nói đến mức miệng khô lưỡi khô, lúc nghỉ xả hơi mới nhận ra từ đầu đến cuối Hạ Thụ đều không nói gì.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Tiểu Mộc mới phát hiện sắc mặt cô rất kém, đau lòng ôm cô: “Tiểu Mộc…”
Điện thoại đã được đặt xuống.
Hạ Thụ được cô ấy ôm vào lòng, khóe môi cong lên, “Tớ không sao.”
Miệng nói không sao, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào như muốn khóc.
Cố Vũ Thuần càng khó chịu hơn, vỗ nhẹ lưng cô: “Đừng đau lòng, đó đều là cô ta nói dối.”
“Vũ Thuần.” Hạ Thụ dụi mắt, khẽ đẩy cô ấy ra, “Cậu có thể cho tớ biết, sau khi tớ đi, đã xảy ra chuyện gì không?”
Tại sao… Tưởng Nguyệt Viện lại học ở đại học A?
Tại sao cô ta lại học cello chuyên nghiệp?
Tại sao…
“Ôi trời…” Cố Vũ Thuần cũng không biết bây giờ có nên nói với cô những chuyện đó hay không, nhưng thấy mắt cô đỏ au, trong lòng rất khó chịu.
Hóa ra kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, thành tích của Nhất Trung Thanh Thành vượt trội, tổng cộng có hai người đỗ đại học A. Một người là Thẩm Hoài Xuyên, còn có một người khác, chính là Tưởng Nguyệt Viện.
Tưởng Nguyệt Viện đỗ không nhờ vào việc thi văn hóa. Ban đầu Hạ Thụ rút lui khỏi cuộc thi nhạc nghệ phương Tây, Tưởng Nguyệt Viện thay thế, đạt được thành tích đứng thứ ba toàn tỉnh, hạng 16 toàn quốc, cũng coi như là một trong những người trẻ có tiềm năng.
Cô ta vốn không có ý định học cello chuyên nghiệp. Nhưng một lần tình cờ, cô ta biết Hạ Thụ muốn thi vào chuyên ngành cello trường đại học A, vì vậy cô ta quyết định thi.
Cô ta đã đăng ký cuộc thi cello chính thức.
Ban đầu Hạ Thụ cũng đăng ký tham gia cuộc thi này, nhưng nửa chừng gia đình gặp biến cố nên không thể tham gia được.
Tưởng Nguyệt Viện đã để lại ấn tượng với ban giám khảo trong cuộc thi nhạc nghệ phương Tây, thành tích cuộc thi chính thức cũng không tệ, thành công giành được điểm cộng nên đã trúng tuyển.
Nói chung cũng do trời xui đất khiến.
Hạ Thụ yên lặng lắng nghe, đầu ngón tay lạnh lẽo, trái tim bất an đã bình tĩnh trở lại.
Cô bỗng nhớ lại những gì cô từng nói với đàn chị năm đó khi rút lui. Cô nói rằng nếu cô bỏ lỡ cuộc thi có lẽ cô sẽ không hối tiếc. Nhưng nếu ngày hôm đó cô thi, bỏ lỡ cơ hội gặp anh lần cuối cùng, cô chắc chắn sẽ hối tiếc.
Trong những năm qua, cô chưa bao giờ thấy hối hận với quyết định nhớp choáng đó của bản thân.
Năm đó là cô từ bỏ, chính từ khoảnh khắc đó cô đã không còn có tư cách hối hận và không cam lòng.
–
Hoắc Cận Hành vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến kéo dài vài giờ, Chu Tung Kỳ lập tức đi vào văn phòng, để iPad trước mặt anh.
“Nhị thiếu gia, anh hãy xem cái này.”
Trên màn hình là trích đoạn của “Phỏng vấn ngôi sao”, trong video Tưởng Nguyệt Viện đang nói: “Anh ấy là giấc mơ hồi trẻ của tôi và là ánh sáng để tôi phấn đấu, cũng bởi vì anh ấy nên tôi mới có vinh quang ngày hôm nay. Tôi mong rằng ngoài quá khứ và hiện tại bên cạnh anh ấy, tôi hy vọng sẽ có cả tương lai. Tên anh ấy là Hoắc Cận Hành…”
Lông mày của Hoắc Cận Hành nhíu chặt lại: “Chuyện này từ khi nào? “
“Nửa giờ trước, phát sóng trực tiếp, vẫn chưa thống kê đầy đủ được lượng xem. Nhưng theo thông tin của bên thì cũng không thấp.”
Dừng một chút rồi anh ta nói thêm: “Hơn nữa, chắc hẳn là cô Tưởng đã mua hotsearch, bây giờ hotsearch đang ở vị trí thứ tư.”
Hoắc Cận Hành thẳng thắn ra lệnh: “Liên hệ với đài truyền hình xóa sạch đoạn clip này, trả tiền gấp đôi để xóa hotsearch.”
“Ông cụ Hoắc đã phân phó rồi ạ.”
Người đứng đầu nhà họ Hoắc là ông cụ Hoắc, ông cụ rất nghiêm khắc, cũng không thích người trong nhà xuất đầu lộ diện, ghét nhất việc cuộc sống riêng tư của gia đình trở thành đề tài giải trí của người khác. Từ khi Quân Dục được thành lập cho đến nay, có thể tìm kiếm rất ít thông tin liên quan đến nhân viên.
Yêu này đặc biệt khắt khe với Hoắc Cận Hành.
Bởi vì nhóm máu đặc thù cộng thêm lúc nhỏ trải qua nhiều chuyện phức tạp, nhà họ Hoắc lo lắng có người sẽ thừa cơ làm lớn chuyện, vì vậy những năm anh ở không ở nhà họ Hoắc, nhà họ cũng tuyên bố rằng anh đang sống bên nước ngoài.
Chu Tung Kỳ nói: “Nhưng phát sóng trực tiếp đã ở hot search một thời gian. Trên mạng vẫn có rất nhiều người đang tìm kiếm thảo luận, chưa thể giảm độ hot ngay được.”
“Xóa sạch toàn bộ mạng lưới cần bao lâu?”
“Ít nhất hai ngày.”
Hai ngày…
… Liệu cô có nhìn thấy không?
Có cách nào để cô không nhìn thấy không?
Xoa huyệt thái dương, mắt Hoắc Cận Hành ảm đạm: “Đi làm việc đi, cần phải giải quyết ổn thỏa vào.”
“Vâng.”
Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn vang lên, dãy số thuộc điện thoại nội bộ của Quân Dục, ở tổng bộ Nam Xuyên.
Ông cụ Hoắc.
Không nghe cũng biết không phải là chuyện gì tốt, Chu Tung Kỳ lo lắng liếc nhìn anh, thức thời lui ra ngoài. Chờ anh ta hoàn toàn đi ra ngoài, đóng cửa phòng tổng giám đốc lại, Hoắc Cận Hành hít sâu một hơi rồi mới nhận điện thoại: “Ông nội.”
Giọng nói nghiêm khắc khiển trách truyền đến, Hoắc Cận Hành im lặng nghe, ánh đèn ngoài cửa sổ lập lòe.
–
Sau khi Tưởng Nguyệt Viện tham gia chương trình xong, việc đầu tiên là cầm điện thoại đọc bình luận trên mạng.
“Cô Diane.”
Lúc này có nhân viên chương trình đi qua đi lại, khi đi ngang qua cô ta, ai cũng lên tiếng chào hỏi.
Cô ta cũng tươi cười đáp lại, đi đến một góc mở weibo ra.
Quả nhiên trên Weibo có rất nhiều người nhắc đến cô ta và Hoắc Cận Hành, tên hai người cũng được tìm kiếm trên Baidu, điều tiếc nhất là hotsearch đã biến mất.
Trợ lý nói: “Vừa mới nghe được tin tức nói bên Quân Dục ra lệnh xóa hotsearch, hotsearch chúng ta mua không lên được, thanh tìm kiếm cũng bị hạn chế.”
Đôi môi đỏ mọng mím thành một đường, Tưởng Nguyệt Viện không nói gì bởi vì điều đó đều trong dự kiến.
Cô ta biết nhà họ Hoắc kín tiếng, hiếm khi cho xuất đầu lộ diện trên tin tức giải trí. Trước khi mua hotsearch, cô ta cũng đã nghĩ đến trường hợp bị xóa hotsearch.
Nhưng không sao cả.
Cô ta đã đạt được kết quả.
Cất điện thoại vào túi rồi nói: “Đi thôi.”
Vừa mới về nước nên công việc của Tưởng Nguyệt Viện rất bận rộn, không chỉ tham gia hướng dẫn cho đoàn phim <Gặp em> mà còn tham gia công tác thu âm nhạc đệm cho phim điện ảnh và phim truyền hình.
Sáng hôm sau cô ta bị điện thoại của trợ lý đánh thức, trợ lý nhắc nhở cô ta phải tham gia thu âm cho phim điện ảnh và phim truyền hình, địa điểm ở giải trí Hoa Nhất.
Khi ra ngoài, cô ta gặp phải hai người không ngờ tới.
Là Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương.
Mắt Tưởng Nguyệt Viện sáng lên, chủ động tiến lên chào hỏi: “Xin chào Hoài Xuyên, Quý Dương.”
Dứt lời, ánh mắt vô thức nhìn về phía sau bọn họ.
“Sau hai người lại ở đây?”
“Tìm cô.” Vẻ mặt Thẩm Hoài Xuyên rất lạnh nhạt.
Thật ra ba người họ không tính là thân thiết với nhau.
Thẩm Hoài Xuyên và Tưởng Nguyệt Viện là bạn cấp ba, nhưng khi học cấp ba, hai người gần như không nói chuyện với nhau. Đến khi học đại học, thỉnh thoảng mới gặp nhau.
Cô ta không thuộc về vòng của bọn họ, nhưng khi đó cô ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh Hoắc Cận Hành, lâu ngày mọi người cũng quen nhau.
Nghe anh ấy nói vậy, Tưởng Nguyệt Viện đại khái đoán được ý của bọn họ, nhưng vẫn hỏi: “Tìm tôi?”
“Hotsearch hôm qua, là cô làm đúng không?” Thẩm Hoài Xuyên đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao lại nói như vậy ở chương trình?”
“Tôi chỉ nói thật mà thôi.” Tưởng Nguyệt Viện cười bình tĩnh: “Hai người đều biết tôi thích Cận Hành mà, thích từ lâu rồi, tôi không hề nói dối.”
Từ đầu đến cuối cô ta không hề nói Hoắc Cận Hành đối xử với cô ta như thế nào, chỉ nói vài câu mập mờ như vậy khiến mọi người cũng suy nghĩ miên man.
Thẩm Hoài Xuyên nhíu mày.
Qúy Dương nói: “Cô không nói dối nhưng cô có biết vì mấy câu đó của cô mà hôm qua Cận Hành bị người nhà mắng rất thảm không! Cô mua hotsearch làm cái quái gì!”
Vẻ mặt Tưởng Nguyệt Viện thay đổi: “Cận Hành bị mắng?”
Thẩm Hoài Xuyên: “Đúng, vì thế về sau đừng kéo Cận Hành lên hotsearch nữa, nếu cô không muốn cậu ấy bị bại lộ thân phận buộc phải trở về Nam Xuyên.”
Tưởng Nguyệt Viện giật mình, có vẻ hơi hối hận: “Thật xin lỗi, tôi không biết. Về sau tôi sẽ chú ý hơn, khi gặp lại tôi sẽ xin lỗi Cận Hành.”
Thời gian gấp rút, Tưởng Nguyệt Viện không nói nhiều với bọn họ nữa, xin lỗi nhiều lần rồi tạm biệt.
Khi ngồi vào xe bảo mẫu, Tưởng Nguyệt Viện sa sầm mặt.
Phiền toái quá đi mất!
Khi tới giải trí Hoa Nhất cũng vừa đúng giờ, có nhân viên đứng ở cửa chào đón.
Bầu không khi sáng nay ở giải trí Hoa Nhất có vẻ hơi khác biệt.
Hôm qua, tin tức về Tưởng Nguyệt Viện và Hoắc Cận Hành truyền đi rất nhanh, tuy hotsearch đã bị xóa nhưng dù sao cũng là chuyện liên quan đến cổ đông nhà mình, bên trong công ty thảo luận rất sôi nổi.
Cuộc họp cổ đông lần trước, rất nhiều người nhìn thấy phong thái tuyệt vời của Hoắc Cận Hành.
Sau khi hotsearch đêm qua bị xóa, trên mạng có không ít người moi ra thông tin hai người họ ở đại học A, thậm chí có người còn tìm được ảnh họp lớp hàng năm của đại học A, hai người đứng trong một khung hình.
Qua một đêm, có rất nhiều cư dân mạng bổ não ra nhiều nội dung phim thần tượng, thiếu gia nhà giàu có triển vọng và tài nữ cello mới, hơn nữa còn là tương phùng, họ suy diễn được ra bộ phim mấy trăm tập.
Nghe thấy tin hôm nay Diane đến, vì vậy sáng nay có rất nhiều người chờ đợi, muốn tận mắt xem bạn gái tin đồn của cổ đông.
Ngoài văn phòng truyền đến tiếng xôn xao, không ít người nín thở nhìn ra bên ngoài.
Khi Tưởng Nguyệt Viện tiến vào, vẻ mặt không hề tươi cười, nhưng thái độ nhân viên bên cạnh lại rất ân cần: “Mời cô Diane đi bên này, nhà sản xuất còn chưa tới, có lẽ chúng ta phải chờ một lát nữa. Cô thích uống cà phê hay là đồ gì khác?”
“Trà đi.” Tưởng Nguyệt Viện nói: “Để hơi nóng.”
Khi rẽ vào khu chế tác, bỗng bắt gặp hai người.
Hôm nay Hạ Thụ vốn không phải đến công ty, thế nhưng Tiểu Na vẫn có vài thắc mắc về công việc nên cố ý đến đây một chuyến.
Khi đụng phải nhau, Hạ Thụ đang cầm tài liệu chăm chú giảng giải cho Tiểu Na: “Đúng, sau đó bên này…”
“Hạ Thụ?” Tưởng Nguyệt Viện khựng lại.
Nghe thấy tên mình, Hạ Thụ cũng dừng lại.
Có lẽ không ngờ sẽ tình cờ gặp cô như vậy, ánh mắt Tưởng Nguyệt Viện không thể tin được.
Bỗng nhớ ra… Đúng, hình như có người từng nói.
Hạ Thụ và Cố Vũ Thuần thuộc giải trí Hoa Nhất.
C42
Hạ Thụ biết hôm nay Tưởng Nguyệt Viện sẽ đến công ty giải trí Hoa Nhất thu âm, nhưng không ngờ, Hoa Nhất lớn như vậy, lại có thể đụng phải cô ta như thế này.
Sững sờ khoảng hai giây, Hạ Thụ nở nụ cười, thái độ rất nghiêm túc: “Chào cô Diane.”
Vẫn là dáng vẻ mềm mại dịu dàng như ngày nào.
Tưởng Nguyệt Viện lặng lẽ quan sát cô, trong lòng không kiềm nổi có hơi lạnh lẽo.
Bảy năm không gặp, cô ta không bao giờ quên được nụ cười của Hạ Thụ. Nhớ rõ khi còn nhỏ cô cũng như vậy, luôn bày ra dáng vẻ yếu đuối ngây thơ, sẽ thu hút được sự yêu thích và thương xót, khiến cho tất cả mọi người đều thích cô, nói cô tốt.
Đến cả Hoắc Cận Hành cũng như vậy.
Hai người nhìn nhau một lát, đôi môi đỏ mọng của Tưởng Nguyệt Viện khẽ cong lên, ra vẻ bạn tốt, ngạc nhiên nói: “Không ngờ có thể gặp cô ở đây, lâu rồi không gặp.”
Hạ Thụ lại cười lắc đầu: “Cô Diane nói đùa, lần trước ở đoàn làm phim Long Ảnh, hẳn là cô đã gặp chúng tôi từ lâu, lấy đâu ra đã lâu.”
Đoàn làm phim Long Ảnh là công ty sản xuất của <<Gặp em >>. Cô nói như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, điều đó có nghĩa là cô đã biết chuyện lần trước cô ta tự mình loại bỏ tư cách thử vai của Cố Vũ Thuần, cũng lặng lẽ phá tan sự bình yên mà Tưởng Nguyệt Viện đã giả vờ.
Ý cười ở trên mặt của Tưởng Nguyệt Viện không biến mất, chỉ là ánh mắt đột nhiên hiện lên sự chế nhạo: “Lợi hại đó.”
Hạ Thụ chỉ cười không nói gì.
Nhân viên Hoa Nhất phụ trách tiếp đón Tưởng Nguyệt Viên là giám đốc bộ phận âm thanh, tên Vương Nam, giỏi về nhìn mặt đoán ý để chào hỏi nịnh hót.
Nhìn ra giữa hai người không bình thường, ông ta cười hỏi Tưởng Nguyệt: “Cô Diane, hai người quen biết sao?”
“Quen biết.”
Đâu chỉ là quen biết……
Cô ta nói: “Là bạn cũ đã nhiều năm.”
Trong phút chốc ánh mắt của cô ta chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Hạ Thụ, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo và quyến rũ, dáng vẻ khi quay sang phía Vương Nam trở nên giản dị dễ gần: “Tổng giám Vương, bạn của tôi biết tôi thích uống gì, để cô ấy pha trà cho tôi đi! Chúng ta hãy đến khu chế tác trước.”
“Được”
Cô ta cất bước đi, Hạ Thụ ở phía sau lên tiếng: “Không được.”
Tưởng Nguyệt Viện dừng lại.
Có chút mơ màng nhìn về phía cô: “Cái gì?”
“Không được.” Cô nói lại một lần, nụ cười vẫn bình thản dịu dàng, nhưng đôi mắt màu trà trong veo lại rất kiên định: “Tiếp đón cô cũng không phải là công việc của tôi, tôi còn có công việc khác phải làm, cho nên tôi không thể pha trà cho cô, xin lỗi.”
Không ngờ cô sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, Tưởng Nguyện Viện giật mình.
Ngược lại, sắc mặt của Vương Nam có chút không nhịn được, đi đến bên cạnh cô thấp giọng thúc giục: “Hạ Sấu! Cô nói chuyện thế nào vậy? Chỉ là đi pha trà, cũng không phải là chuyện phiền phức gì, nhanh đi!”
Hầu hết các giám đốc bộ phận trong công ty giải trí Hoa Nhất đều quen biết Hạ Sấu.
Cô không phải là người có địa vị cao, chỉ là trước kia cô là trợ lý của Tiểu Tần gia, lại có thể mạnh mẽ ép Tiểu Tần gia khuất phục, ở trong công ty vẫn luôn được loan truyền vô cùng kì diệu.
Nhưng cô chỉ là trợ lý, nghe nói một thời gian trước đã chuyển sang làm người đại diện, dẫn theo một người là người mới không có tên tuổi.
—— Nhưng cũng chỉ là một tân binh mà thôi.
Vương Nam không thể đắc tội Diane. Nhiều năm thăng trầm trong giới giải trí, đương nhiên ông ta nhìn ra được Diane đang cố tình nhằm vào Hạ Sấu.
Nhưng so với Diane, Hạ Sấu căn bản không đáng nhắc đến.
Huống chi có chuyện ngày hôm qua.
Chuyện bát quái mỗi ngày của Hoa Nhất bọn họ, trong lòng mỗi người đều biết rõ, Diane có quan hệ với các cổ đông lớn, mặc kệ nói như thế nào, không ai dám đắc tội với cổ đông lớn.
“Xin lỗi, giám đốc Vương.” Hạ Thụ hiểu được sự lo lắng của ông ta, vẫn nói: “Tôi cũng không phải là người của bộ phận âm thanh các ông, cho nên ông nói tôi không cần nghe. Trừ phi ông bảo anh Abel bảo tôi, nếu không ông vẫn nên tìm người khác đi.”
Vương Nam trở nên nóng nảy: “Sao cô lại cứng đầu như vậy!”
Có mùi lửa và mùi thuốc súng không thể giải thích được ở khu vực này, các nhân viên ở bộ phận bên cạnh đều nhận ra được, nín thở nhìn về phía này.
Nhưng chỉ nhìn xem, không có ai dám đến gần.
Tiểu Na không biết đã xảy ra chuyện gì, lo lắng gặp hoạ lớn, yếu ớt nói: “Vậy, vậy, nếu không để tôi đi, tôi……”
Hạ Thụ lại ngăn lại cô ấy lại: “Không được.”
Tưởng Nguyệt Viện nhíu mày.
Hạ Thụ nói: “Tiểu Na là trợ lý của Tần Dã, ngoại trừ Tần Dã ra thì không cần chăm sóc các nghệ sĩ khác, càng không chăm sóc khách mời, xin lỗi.”
Mới vừa rồi cô từ chối cho mình còn miễn cưỡng có thể cho qua được, nhưng bây giờ ngay cả trợ lý cũng bị ngăn lại, không còn nghi ngờ gì nữa, bẻ gãy sự sĩ diện của cô ta, khuôn mặt của Tưởng Nguyệt Viện lộ vẻ tức giận.
Vương Nam nhìn ra cô ta đang tức giận, ôn tồn cười khuyên nhủ: “Cô Diane, nếu không, chúng ta đến khu vực chế tác trước? Tôi lập tức tìm người pha trà cho cô! Cô….”
“Không được!” Tưởng Nguyệt Viện cũng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thụ, môi đỏ mím chặt: “Hôm nay tôi phải uống trà do cô ta pha, nếu không tôi sẽ không thu âm!”
Cô ta đã sống dưới cái bóng của cô trong mười sáu năm, giờ cuối cùng cũng đến lượt cô ta đứng ở trên cao kiêu ngạo mà nhìn xuống cô.
Nhưng dựa vào cái gì! Cô đã nghèo túng thành bộ dáng ma quỷ như vậy rồi, vậy mà cô ta vẫn thua sao?
Trong lòng Vương Nam nóng như lửa đốt, nhưng lại không còn biện pháp khác, trong vô thức ông ta chút cơn tức giận của mình lên trên người Hạ Thụ, khẩn trương nói: “Cô đi pha trà ngay đi! Có thể mệt chết cô sao? Cô cho rằng công ty là nhà cô mở sao? Cô có biết đây là ai hay không!”
Hạ Thụ nhàn nhạt nói: “Điều nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, tôi đi làm trước, giám đốc Vương hẹn gặp lại.”
Cô gọi Tiểu Na rồi xoay người rời đi.
“Cô đứng lại!”
Vương Nam nghẹn cả một bụng tức giận, tiến lên muốn kéo cô. Bước chân lại hơi vội vã, lảo đảo một cái trực tiếp xô ngã cô.
Hạ Thụ nghiêng người về phía trước, trán đập mạnh vào góc bàn trước mặt, tẽ ngã trên mặt đất.
“Chị Hạ Sấu!” Tiểu Na kêu lên.
Giây tiếp theo, đột nhiên có tiếng hít thở truyền đến từ vị trí của khu vực máy trạm.
Một bàn tay siết chặt cổ tay Vương Nam.
Bàn tay kia trắng, thon dài, khớp xương cứng rắn rõ ràng, các xương ngón tay dùng hết sức hiện ra màu trắng xanh.
Anh siết chặt cổ tay của ông ta rồi từ từ gập về phía sau, khiến Vương Nam không thể chống cự, chỉ kinh ngạc mở to mắt nhìn người trước mặt, giọng nói mang theo cơn đau không chịu được: “Hoắc… Hoắc… Hoắc.”
Vẻ mặt của Hoắc Cận Hành lạnh lùng, bẻ cánh tay của ông ta đến tận cùng, ném qua một bên giống như ném rác.
Vương Nam ngã trên mặt đất, ôm cánh tay đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Toàn bộ nhân viên trong khu vực văn phòng trong nháy mắt không một tiếng động.
Bầu không khí căng thẳng, mọi người giật mình ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi, luồng khí vô hình đang lưu động.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy khí chất và khuôn mặt lạnh lẽo của Hoắc Cận Hành.
Sao tổng giám đốc Hoắc lại đến đây?
Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Hạ Thụ, Hoắc Cận Hành ngồi xổm xuống, bàn tay đang cầm tay của Hạ Thụ khẽ run rẩy.
Dưới góc độ này, không ai thấy được vẻ mặt của anh.
“……” Hạ Thụ mơ màng ngước mắt lên.
Cú va chạm vừa rồi quá mạnh, khiến cô ngoại trừ đau đớn, một mảng trước mắt biến thành màu đen trong vài giây.
Bây giờ thị giác dần dần khôi phục, cô cảm thấy đầu choáng váng, nhất thời vẫn chưa dám xác nhận trước mặt là ảo giác hay là sự thật.
“A……” Khoé môi cô hơi giật giật, vẫn còn nhớ mình đang ở trong công ty, không dám lớn tiếng gọi cái tên đó.
A Hành……
Là A Hành.
Cô có thể nhận ra hơi thở của anh, cho dù có là ảo giác, cô cũng sẽ không nhận sai.
Ánh mắt của Hoắc Cận Hành hiện lên sự đau lòng, đầu ngón tay run rẩy nhẹ ván tóc mái trên trán cô, nhẹ nắm cổ tay cô, bảo vệ cô ở phía sau.
Tầm mắt lướt qua đám người, cuối cùng dừng ở trên người Tưởng Nguyệt Viện, giọng nói lạnh như băng.
“Đừng thu âm nữa.”
Chỉ ba chữ này khiến vẻ mặt của Tưởng Nguyệt Viện lập tức tái nhợt.
Rồi anh nhìn về phía Tổng giám đốc Hoa Nhất, Tạ Phong.
“Tổng giám đốc Tạ, tôi nghĩ sự hiểu biết trước đây của tôi với Hoa Nhất có thể còn quá phiến diện, cho hỏi phong cách làm việc của công ty anh là như vậy sao? Khách đến thăm thì có thể bắt nạt nhân viên, còn lãnh đạo thì có thể tự do sai xử cấp dưới. Nếu vậy, tôi nghĩ tôi sẽ xem xét lại, việc đầu tư vào Hoa Nhất có phải là một sai lầm không.”
Tạ Phong sợ hãi, vẻ mặt vặn vẹo, liên tục nói xin lỗi.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Hôm nay Tạ Phong vừa đến công ty, trùng hợp gặp Hoắc Cận Hành cũng vừa tới. Anh nói rằng lần này anh đến Hoa Nhất, không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tùy ý đến thăm mà thôi.
Suy cho cùng anh cũng là một cổ đông lớn của công ty, thỉnh thoảng đến kiểm tra cũng là chuyện bình thường.
Tạ Phong nghĩ bình thường môi trường làm việc ở công ty mình đều hài hòa có trật tự, cũng không sợ kiểm tra, hơn nữa đêm qua anh ta cũng nghe được tin tức của anh và Diane, trong lòng suy đoán có thể anh mượn lý do kiểm tra này là để gặp cô ta, nên liền vui vẻ đồng ý.
Kết quả vừa dẫn anh đến khu chế tác ở tầng năm thì đã gặp phải cảnh này.
Lần này, không còn nghi ngờ gì nữa, nó giống như một nhát dao đâm thẳng vào điểm yếu, làm cho anh ta có khổ cũng không dám nói.
Hoắc Cận Hành hình như không muốn nói nhiều, nói xong thì tầm mắt quét qua, giọng nói lạnh nhạt: “Giải tán đi.”
Nhân viên của bộ phận bên cạnh đang xem náo nhiệt thì ngay lập tức trở lại vị trí, không ai dám nhìn về phía này.
Lại xoay người về phía Hạ Thụ, ánh mắt anh vô thức dịu dàng hơn, giọng nói run run không dễ phát hiện: “Đi với anh.”
–
Từ thang máy đến thẳng tầng hầm để xe, cuối cùng Hạ Thụ cũng tỉnh táo lại.
Tiểu Na không biết họ đi đâu nên cũng lặng lẽ đi theo phía sau hai người, không dám thở mạnh.
Anh khẽ nắm cổ tay của cô, dắt đi về phía trước, cô không nhịn được hỏi: “A Hành, anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Bệnh viện.” Khuôn mặt Hoắc Cận Hành lạnh lùng, nhưng cũng không dám đi quá nhanh.
“Em, em không đi…” Cô dừng bước, nhẹ nhàng từ chối.
“Em phải đi.” Hoắc Cận Hành chỉ có thể đứng lại theo cô, tầm mắt nhìn qua vết thương trên trán cô, nơi đó đã sưng đỏ đến đáng sợ.
Anh nhìn qua cũng thấy đau lòng.
Hạ Thụ dịu dàng lắc đầu, “A Hành, em không cần đến bệnh viện, buổi chiều em còn có việc, anh buông em ra đi. “
Cú va chạm vừa rồi làm cho cô hơi hoa mắt chóng mặt, nhưng hiện tại đã tỉnh táo, chỉ là chỗ vết thương vẫn còn hơi đau.
“Công việc quan trọng hơn hay là sức khỏe?”
“Cơ thể của em, bản thân em biết rõ.” Hạ Thụ cười với anh: “Em ổn, em thực sự có việc phải làm vào buổi chiều, em…”
“Không được.” Anh quả quyết cắt ngang lời cô, kéo cô đi về phía chiếc xe thể thao.
Hạ Thụ lảo đảo nói: “A Hành… A Hành, A… ”
Anh không dám dùng sức kéo cô, dừng lại xoay người, đột nhiên chặn ngang ôm cô lên ——
“A!” Hạ Thụ giật mình, vô thức thét một tiếng, vòng tay quanh cổ anh.
Tiểu Na đi cách đó vài mét, mắt trợn tròn.
Wtf!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tổng giám đốc Hoắc… Và chị Hạ Sấu?
Hai người, hai người họ…
Hoặc Cận Hành dùng chìa khóa từ xa mở khóa xe, trực tiếp ôm Hạ Thụ ngồi ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
Đóng cửa, anh quay lại nhìn về phía Tiểu Na: “Cô là trợ lý của Tần Dã?”
Tiểu Na trừng mắt, cô nàng gật gật đầu.
Hoắc Cận Hành hỏi: “Buổi chiều Tần Dã có công việc không?”
“Không có…”
“Giúp tôi một việc.” Anh nói: “Buổi chiều thay Hạ Thụ đi với Cố Vũ Thuần, tôi sẽ liên lạc với Hoa Nhất trả thù lao cho cô, được không?”
Tiểu Na nào dám nói không được, gật đầu liên tục, ấp úng nói: “Vậy, tổng giám đốc Hoắc, anh dẫn chị Hạ Sấu đến bệnh viện trước! Tôi, tôi đi trước đây!”
Cô ấy nhanh chóng xoay người chạy đi.
Ngồi vào ghế lái, Hạ Thụ bên cạnh đã lặng lẽ cởi dây an toàn, đang định mở cửa xe để chạy đi.
Hoắc Cận Hành nhanh tay nhanh mắt đè tay cô lại: “Hạ Thụ!”
“A Hành, em thật sự phải đi. ” Đôi mắt mờ mịt của Hạ Thụ phản chiếu hình dáng của anh, giọng nhẹ nhàng như cầu xin, “Tiểu Na chưa từng đi theo Vũ Thuần, không có kinh nghiệm, em thật sự không sao, anh tin em đi, em…”
“Một ngày Cố Vũ Thuần không có em, trời cũng không sập được!”
Nhưng anh thì không.
Anh không thể nhìn thấy cô bị thương, không thể nhìn thấy cô chảy máu, thậm chí không đành lòng để cô bị đau dù chỉ một chút.
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành hơi tức giận và đau lòng, giọng nói khàn khàn: “Hạ Thụ, em nhất định phải tức giận với anh sao?”
Cô luôn bảo anh đừng bị thương, đừng tự làm tổn thương mình. Nhưng khi đổi lại là cô thì cô lại không quan tâm.
Hạ Thụ mím môi, “Em không giận anh, em… “
“Em có chắc chắn là không cần đi không?”Anh cắt lời cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trầm lắng của cô, đây là lần đầu tiên mà anh nghiêm túc như vậy với cô.
Hạ Thụ bị anh nhìn đến hoảng hốt, vẫn khẽ gật đầu.
“Được.” Hình như anh hơi bực bội, đột nhiên mở cửa xe bên cạnh.
Hạ Thụ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, anh đặt tay trái của mình trên khung cửa, đóng cửa lại thật mạnh.
Cánh cửa đóng sầm vào lòng bàn tay.
Hạ Thụ hoảng sợ: “A Hành!”
Khi bàn tay vừa thu lại đã run rẩy, môi Hoắc Cận Hành trắng bệch.
Đau đến đổ mồ hôi.
Hốc mắt Hạ Thụ lập tức đỏ lên.
“Hạ Thụ…” Anh nhìn thấy cô như vậy ngược lại mỉm cười, chịu đựng, nói với giọng yếu ớt: “Đi bệnh viện với anh nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro