đừng khóc nữa / quên / em là điều tôi trân trọng nhất
tam đề : đừng khóc / quên / em là điều tôi trân trọng nhất
____
cách hành văn này có vẻ kì lạ, vì mình không viết hoa. đây là lối hành văn mà mình nghĩ là phù hợp nhất vì ashiya trông như vừa nói chuyện với abeno vừa suy nghĩ với chính bản thân cậu.
có thể sẽ hơi khó chịu và có cảm giác không quen. nhưng nếu bạn hiểu được dụng ý của nó, tớ sẽ rất vui.
cảm ơn vì đã đọc .
___
tháng 6, trời hạ.
đêm hội hè cuối cùng kết thúc rồi.
tiếng xào xạc của lá cây, tiếng ve và côn trùng, tiếng vọng lại của một nhóm người cười nói vui vẻ. trong đêm tối, những thứ âm thanh ấy hòa vào nhau .
tôi bước từng bước đi theo sau anh. tiếng guốc gỗ vang lên lộp cộp.
" này. "tôi gọi.
anh không quay đầu lại nhưng vẫn đáp lại.
" gì thế ? "
" sau này cậu có quên tôi không ?" tôi hỏi, lòng tràn đầy lo lắng.
" không, sẽ không quên. "
" hứa đi. " tôi nói, tiếng tôi vọng lại trong đêm.
" hứa gì ? " anh hỏi lại.
" rằng cậu sẽ không quên tôi ấy. " tôi dừng bước, nhìn bóng lưng người.
anh im lặng. cảm thấy tôi không còn theo sau nữa, anh mới quay đầu lại.
" tôi không hứa được. " vì trời tối nên tôi không nhìn thấy được biểu cảm của anh
" tại sao ? "tôi hỏi.
"tôi không biết, chỉ là tôi không thể hứa với cậu được. " anh tiến lại gần, mặt đối mặt.
" vậy là cậu sẽ quên tôi sao ?" tôi ngẩng lên nhìn anh. thiếu niên lớp mười năm nào đã trở thành một sinh viên đại học.
" có lẽ thế ? tôi cũng không chắc. " anh nhún vai, rồi nắm lấy tay tôi kéo đi.
"đi thôi." anh nói
" đi đâu? " tôi giằng tay lại và cảm thấy bực tức.hai mắt tôi cay xè.
" thế cậu muốn đi đâu? về nhé ? " anh thở dài, nhìn tôi ương bướng.
" không, tôi chưa muốn. " tôi cúi gằm mặt xuống.
tôi không muốn phải rơi nước mắt vào lúc này.
" vậy đi đâu đây ? " anh hỏi, vẫn bình tĩnh chờ tôi trả lời.
" ra đền đi. " tôi buột miệng. lạ thật...vì ngoài ngôi đền gần đây ra, tôi chẳng nghĩ được cái gì cả.
" ra đền á ? " anh ngạc nhiên hỏi tôi.
" ừ, ra đền. " tôi đáp lại.
" rồi, vậy thì đi thôi, leo lên dốc kia có một ngôi đền đấy." anh chỉ về phía con dốc trước mặt.
" đi thẳng rồi rẽ phải là tới. nhanh thôi, vậy nên đừng có khóc ở đây. "
" tôi không có khóc."
tôi cắn môi nói.
" ừ, được rồi. tôi biết mà. " anh đưa tay lên vuốt mi mắt đang đỏ hoe của tôi.
hai chúng tôi chậm rãi bước trên những bậc đá nối từ chân dốc lên đến cổng đền. khi nhấc đến bậc thứ một trăm lẻ tám là chân tôi đang rã rời. tôi vô thức bước thêm vài bước nữa rồi đứng lại.
" mệt hả ? " anh hỏi.
"ừ... "
" thế nghỉ nhé ?" anh nói, rồi ngồi xuống một bậc đá.
tôi cũng ngồi xuống, nhưng cách xa anh vài bậc.
" có đau không? "
" không đau, chỉ là hơi mỏi chân."
tôi nhìn những tượng đá được khắc dọc những bậc thang. có cái tròn trịa, có cái lại hơi méo.
"mèo kìa." anh nói, rồi chỉ tay về phía trên.
tôi nhìn lên, một con mèo tam thể đang nhìn chúng tôi. nó ngáp một cái rồi nhảy vào sau những bụi cây. tiếng xào xạc của lá cây và cỏ vang lên
" mình đi tiếp nhé ? " anh nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi.
tôi đứng dậy, nhìn anh.
" thôi , mình về đi ... "
" hả ? nhưng đã lên đến đây rồi . "
" tôi sợ "
" sợ ? cậu sợ cái gì ? "
" cậu "
...
" tại sao ? "
" sợ cậu sẽ quên tôi "
" nghe này, cậu là người tôi trân trọng nhất, nên đừng tỏ ra đau lòng như vậy. nín đi "
" nhưng ..."
" thế này đi, tôi hứa là sẽ không bao giờ quên cậu, dù có ở kiếp sau đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ nhớ được ra cậu . vậy nên..."
" xin đừng khóc nữa, trái tim tôi như bị bóp nghẹt vậy "
" tôi yêu cậu "
...
dẫu nói vậy, nhưng người vẫn ẽ lại quên. rốt cuộc, tên tôi cũng đã hòa vào dĩ vãng, như cách người quên một người mới gặp qua một lần, như quên mất chìa khóa nhà hay ngày sinh nhật của một ai đó.
người quên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro