The Track Field
Gồm 14 chương!
Summary:
Khi kẻ thù lâu năm, Bakugo Katsuki—ngôi sao thể thao và là tên côn đồ của Ise—và Izuku Midoriya, chàng trai ngọt ngào của thị trấn, được ghép đôi cho một dự án dài hạn, thị trấn ven biển yên tĩnh Ise bỗng trở nên náo nhiệt hơn.
Trong đó, Katsuki là một vận động viên nhảy sào thô lỗ, Izuku thì sắp rớt môn tâm lý học, cả hai chuẩn bị trải qua một học kỳ mùa xuân căng thẳng nhất từ trước đến giờ.
---
Giữa hai người họ luôn tồn tại một khoảng cách không thể với tới. Izuku suy ngẫm về điều đó khi cậu đứng ở phía bên kia hàng rào ngăn cách sân điền kinh và lối đi bộ.
Katsuki lúc nào cũng ở trên cao, chạm tới những vì sao mỗi lần anh nhảy, trong khi Izuku vẫn giữ vị trí của mình ở dưới mặt đất, khoảng cách giữa họ mãi mãi là một điều không đổi.
Chẳng có gì sai với mặt đất cả. Izuku thích cảm giác của ngọn cỏ dưới lòng bàn chân, thích cảm giác lật từng trang sách khi cậu tựa lưng vào gốc cây, tất cả những điều như vậy. Nhưng có điều gì đó thật đặc biệt khi nhìn Katsuki nhảy sào: chạy đà đến vạch, rồi nhảy, cao đến mức Izuku tự hỏi liệu anh ấy có cánh không.
Chỉ khi ở trên sân, Katsuki mới có vẻ điềm tĩnh. Sự tập trung trong đôi mắt màu hồng ngọc đó rõ ràng, cùng với sự chú tâm trong từng động tác. Không một chút năng lượng nào bị lãng phí vào bất kỳ hành động gì không cần thiết. Đó là một trong số ít lần mà Katsuki im lặng.
Để về nhà, mỗi ngày Izuku đều phải đi bộ ngang qua sân điền kinh, và cậu cảm thấy yên bình khi biết rằng đó là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà cậu có thể ngắm nhìn Katsuki mà không biến nó thành một cuộc cãi vã. Thậm chí cậu còn có thể đứng đó xem vài phút, và chẳng có gì xảy ra cả. Cậu nghĩ: có lẽ mình đã đứng đây và nhìn Katsuki như thế này mỗi ngày trong vài phút kể từ khi cả hai 11 tuổi. Đó là 6 năm sau khi tình bạn của họ tan vỡ. Và cũng là 7 năm trước kể từ ngày hôm nay, khi giờ đây cả hai đều đã 18 tuổi trong năm cuối cấp ba.
Trong một thị trấn yên tĩnh như Ise, một người như Katsuki là tâm điểm của mọi sự chú ý. Từ khi đặt tay lên cây sào, Katsuki đã trở thành bất khả chiến bại trong môn thể thao này. Ban đầu, đó chỉ là lời khen ngợi nhẹ nhàng: cậu bé 11 tuổi có thể nhảy lên độ cao 14 feet bằng sào và quét sạch các cuộc thi địa phương. Anh ấy là một thần đồng, nhưng mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ sớm đạt đến đỉnh thôi. Dù sao thì, cậu bé đến từ một thị trấn nhỏ, học ở một khu vực trường học nhỏ: điều tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ?
Nhưng rồi, khi Katsuki sắp bước sang tuổi 15, cậu đã thống trị các cuộc thi khu vực, mọi người trong thị trấn bắt đầu bàn tán nghiêm túc hơn. Anh ấy bất khả chiến bại, một tài năng mà thế giới này hiếm có. Anh ấy sinh ra là để làm điều này.
Và giờ đây, khi Bakugo Katsuki 18 tuổi, anh lọt vào top 5 toàn quốc ở hạng mục thanh thiếu niên được tuyển chọn vào đội tuyển chuyên nghiệp với kỷ lục cá nhân 17.6 feet. Một số người thậm chí còn nói rằng trong khoảng ba năm nữa, anh sẽ đại diện cho quốc gia ở giải đấu Olympic.
Trong một thị trấn dường như không có gì nổi bật, đội nhảy sào của Ise cực kỳ xuất sắc, và ngôi sao Bakugo Katsuki dường như là niềm tự hào của cả thị trấn, trừ danh tiếng của anh chàng tóc vàng. Đối với phần còn lại của thế giới, nhảy sào không phải là môn thể thao phổ biến như bóng đá, bóng chày, hay tương tự; nhưng với Ise, mọi người, thậm chí cả con chó của họ hàng của bạn, đều biết đến môn này. Và nếu họ biết đến nhảy sào, thì chắc chắn họ sẽ biết đến Bakugo Katsuki. Mặc dù có đến 44 môn trong điền kinh, nhưng đây là môn duy nhất thực sự quan trọng ở đây.
Izuku chưa bao giờ rời mắt khỏi người bạn cũ của mình, bất kể cậu có muốn bao nhiêu đi chăng nữa. Katsuki thật cuốn hút để ngắm nhìn. Và nếu các đồng đội của Katsuki nhận ra sự hiện diện của Izuku, họ cũng không nói gì nhiều, có lẽ họ hiểu rõ mối quan hệ giữa họ hoặc không có mối quan hệ nào giữa hai người.
Ngày xưa, họ có thể là bạn thân thời thơ ấu, nhưng Izuku gần như không còn nhớ lần cuối cùng Katsuki nở một nụ cười thay vì một cái nhếch mép khi nhìn cậu là lúc nào nữa. Ở một thời điểm nào đó khi cả hai mới 5 tuổi, tính cách của Katsuki đột nhiên thay đổi. Cậu bé tóc vàng trở nên gay gắt hơn rất nhiều, cả trong lời nói lẫn hành động của mình.
Izuku thậm chí không thể xác định được nguyên nhân khiến điều đó xảy ra, và cậu cũng không buồn hỏi. Katsuki chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết. Những năm cấp hai đặc biệt rất tồi tệ, nhưng khi họ bước vào cấp ba, có gì đó đã thay đổi. Izuku trở nên tự tin hơn và có thêm những người bạn mới: Ochaco, Iida, Shoto và những người bạn khác. Còn Katsuki, trước đây được bao quanh bởi những kẻ không ra gì, dần dần hòa nhập vào nhóm bạn có ảnh hưởng tích cực hơn đến anh: Kirishima, Denki, Mina, Hanta. Tất cả đều là thành viên của đội nhảy sào ở trường cấp ba.
Ở một thời điểm nào đó trong năm nhất, Izuku và Katsuki đã đánh nhau. Katsuki đã bắt gặp Izuku vẽ phác thảo dáng nhảy của anh từ trí nhớ của mình ở trong lớp, và đã lấy mất quyển sổ của Izuku.
Khi Izuku cuối cùng cũng đuổi kịp Katsuki ở bãi đỗ xe phía sau quán cà phê Ground Beta, mọi thứ trở nên rất căng thẳng. Thực tế, đó là lần đầu tiên Izuku giơ tay đánh trả Katsuki.
Ngay lập tức cậu cảm thấy hối hận, và rất ngạc nhiên khi thấy đôi mắt của Katsuki mở to, dù Izuku biết rằng cú đấm của cậu không hề đau. Lúc đó, Izuku chưa mạnh mẽ như bây giờ, nên cậu chắc chắn rằng cú đấm của mình không hề đau. Vậy mà Katsuki lại tỏ ra ngạc nhiên. Ban đầu, Izuku thấy khó chịu. Katsuki nghĩ rằng cậu sẽ mãi mãi chịu đựng cú đấm của anh sao?
Nhưng ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa, Izuku chỉ còn thấy bối rối. Không còn tức giận nữa, chỉ là bối rối. Vì Katsuki không còn giơ tay đánh cậu nữa, không lấy đồ của cậu nữa, và cũng không nói gì tàn nhẫn hơn ngoài việc bảo cậu yếu đuối, phiền phức, hoặc kỳ quặc. Giờ đây, họ giống như những kẻ thù bình thường, thay vì cái mớ hỗn độn độc hại mà họ từng có.
Izuku cũng không còn sợ người kia trong một thời gian dài.
Dẫu vậy, điều đó không có nghĩa là họ sẽ không cãi nhau mỗi khi có cơ hội. Đến mức hầu hết các thầy cô ở trường cấp ba Ise đều cố gắng tách họ ra xa nhất có thể trong các lớp học. Phần lớn thời gian, Katsuki là kẻ gây sự, và Izuku cố gắng tranh luận một cách bình tĩnh, điều này càng khiến Katsuki bực mình. Mặc dù vậy, Izuku vẫn tiếp tục dừng lại một chút để quan sát Katsuki mỗi ngày. Các lớp học kết thúc vào khoảng 3:30 chiều, và khi Izuku kết thúc các buổi họp sau giờ học, cậu đến đúng lúc bắt gặp Katsuki và đội của cậu ấy đang luyện tập. Không chỉ ngưỡng mộ tài năng, Izuku còn thích phân tích: dáng nhảy, đà chạy, từng chi tiết của anh. Cậu có một quyển sổ nhỏ ghi chép lại mọi thứ, giấu ở dưới đáy ba lô phòng trường hợp nó lại bị lấy mất lần nữa.
Đôi khi, Izuku tự hỏi chuyện gì đã xảy ra trong suốt những năm tháng đó giữa họ. Rồi cậu nhận ra rằng điều đó có lẽ cũng không quan trọng. Ngay cả khi họ vẫn là bạn, con đường của họ luôn phải rẽ lối. Katsuki được định sẵn sẽ trở thành một vận động viên quốc gia trong vài năm tới, còn Izuku có lẽ sẽ theo đuổi một công việc tốt ở Ise sau khi vào một trường đại học gần đó.
Izuku đã quá đắm chìm trong suy nghĩ mà không nhận ra rằng mặt trời đã bị che khuất.
Khi cậu nhận ra, Izuku giật mình khi nghe thấy tiếng hàng rào rung lên dưới sức nặng của một bàn tay đang nắm lấy nó.
"Này, đồ mọt sách." Katsuki gọi để thu hút sự chú ý của cậu.
Izuku chớp mắt, kéo mình trở lại với thực tại, và ngạc nhiên khi thấy Katsuki đang đứng ở phía bên kia hàng rào. Cơ thể anh cao lớn và cực kỳ khỏe mạnh, một tay chống vào hàng rào, và ngực anh phập phồng vì luyện tập.
"Kacchan." cậu thốt lên, cố gắng sử dụng giọng tự tin nhất có thể trong trường hợp Katsuki muốn bắt đầu một cuộc tranh cãi. Cậu chưa bao giờ bỏ thói quen gọi Katsuki bằng biệt danh ấy, và Katsuki cũng đã thôi cố gắng ngăn cậu từ lâu.
"Mày định theo dõi tao đến bao giờ nữa?" Katsuki hỏi, nhướn mày và nở một nụ cười hiểm ác.
Izuku cau mày, "Tớ không có..."
"Ồ? Không phải à?" Katsuki hỏi tiếp, "Vậy mày chỉ đứng đây vài phút mỗi ngày trên đường về nhà để làm gì, ngắm chim chắc?"
Mặt Izuku đỏ bừng. Cậu không nhận ra rằng Katsuki đã để ý, vì trước giờ Katsuki dường như luôn tập trung vào việc tập luyện mà không quan tâm đến xung quanh. Izuku đã nghĩ rằng nếu Katsuki có nhận ra, thì anh cũng sẽ nói gì đó từ lâu rồi. Sau cùng, cậu đã quen với việc dừng lại vài phút mỗi ngày chỉ để xem Katsuki tập luyện, dù là với đội hay một mình. Từ lúc Katsuki chỉ mới 11 tuổi và cao 1m52, chỉ vượt qua mức 13 feet, cho đến bây giờ, khi anh cao 1m93 và nhảy qua mức 17 feet, Katsuki chưa bao giờ đến gần cậu trong lúc luyện tập.
Đây là lần đầu tiên anh chàng tóc vàng đối chất với cậu về chuyện đó, và Izuku không biết nên nói gì để tránh gây ra một cuộc cãi vã nhỏ nhặt.
"Ý tớ là, những chú chim rất đẹp." Izuku nhìn sang một bên, cố gắng pha trò một cách vụng về. Nhưng đó không phải là họ. Đó không phải kiểu mối quan hệ mà họ có. Họ không đùa giỡn với nhau.
Khi Katsuki không cười (mà Izuku cũng không hiểu sao cậu lại nghĩ rằng anh ấy sẽ cười), cậu lúng túng nói tiếp, "Nhưng tớ không theo dõi cậu! Chỉ là..." Cậu có nên nói ra không? Katsuki không bao giờ phản ứng tốt với lời khen cho lắm. "Thật tuyệt khi thấy cậu nhảy! Trông cậu như đang bay, và khí động học của cơ thể cậu ngoài đời thực thực sự rất-"
"Đừng nói với tao những thứ tao đã biết, Deku." Katsuki hừ mũi rồi lùi lại khỏi hàng rào. "Và ngưng cái thói lẩm bẩm đi."
"À," Izuku gãi đầu, "cậu chỉ cần nói cảm ơn là được mà."
"Đừng có dạy tao phải làm gì-"
"Đừng bảo cậu phải làm gì, ừ ừ, tớ biết rồi." Izuku đã quá quen với những lời của Katsuki và chỉ nhún vai. Đây có lẽ là một trong những cuộc cãi vã nhẹ nhàng nhất mà họ từng có, có lẽ vì Katsuki vẫn còn trong tâm trạng luyện tập.
"Nếu mày biết thì đừng có làm nữa." Katsuki lè lưỡi.
"Tớ không-" Izuku định lớn tiếng, nhưng rồi cậu hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, "Được rồi, không sao. Tớ về nhà đây. Tập luyện tốt nhé, Kacchan."
Katsuki đảo mắt, "Dĩ nhiên rồi. Giờ thì biến khỏi đây và về nhà đi, trước khi dì nổi điên vì đứa con trai cưng đó chưa chịu về."
Izuku lại cau mày. Mẹ cậu thực sự hơi bảo bọc quá mức, nhưng điều làm cậu ngạc nhiên là Katsuki vẫn còn nhớ chi tiết đó về cuộc sống của cậu.
"P-phải." Cậu quay mặt đi, bắt đầu bước tiếp. Katsuki cũng quay trở lại sân tập, nhưng ngay trước khi Izuku đi khuất, cậu nghe biệt danh đặc trưng của mình.
"Deku!" Tiếng hét quen thuộc của Katsuki vang lên. Lại gì nữa đây, Izuku nghĩ và quay lại, chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cuộc tranh cãi vặt vãnh khác.
Izuku mím môi trước khi hỏi, "Gì?"
"Nếu mày định theo dõi tao," Katsuki hét lớn, "thì ít nhất hãy làm việc có ích một chút và mua cho tao một chai Gatorade."
Izuku đưa tay che miệng và hét lên đáp trả, "Cậu sẽ ném nó đi và nói không cần gì từ tớ thôi!" Cậu dừng lại rồi thêm vào, "Và tớ không phải là kẻ theo dõi!"
"Được thôi, và tóc tao cũng không phải màu vàng." Katsuki đáp lại đầy mỉa mai. Thật kỳ lạ khi họ cứ hét qua hét lại như thế này, khi lẽ ra Izuku nên về nhà và Katsuki đáng lẽ nên luyện tập.
"Với người mù thì cậu không phải!" Izuku lý luận.
Katsuki há hốc mồm một giây trước khi đáp trả, "Ừ, và với một người điếc thì mày cũng không phải là thằng ngốc. Giờ thì cút khỏi đây đi."
Izuku thở dài và tiếp tục con đường về nhà. Những cuộc đối thoại của họ lúc nào cũng ngắn gọn và gay gắt, ngay cả khi không cần thiết. Nó tốt hơn so với trước kia, nhưng không hề lý tưởng. Cậu tự hỏi sẽ thế nào nếu có một cuộc trò chuyện bình thường với người mà cậu ngưỡng mộ đến vậy.
Lúc này là tháng Tư, bắt đầu năm học mới ở Ise, và thời tiết mùa xuân năm nay ấm áp hơn bình thường. Những ngày dần dài ra khi vừa bước qua mùa đông. Ở đây không bao giờ quá lạnh, điều mà Izuku rất thích. Thường có làn gió ấm áp và độ ẩm tăng lên khi mùa xuân và mùa hè đến.
Ise là một thị trấn nhỏ gần bờ biển phía tây của đất nước, với dân số khoảng 15.000 người. Nơi đây mang nét quyến rũ của thập niên 80, như thể chưa từng rời khỏi thập kỷ đó, với những ngôi nhà ngoại ô yên tĩnh và cách xa nhau, trẻ con đi xe đạp qua các khu phố, xích đu lốp xe trong sân sau của mọi nhà, và biển chỉ cách vài bước chân. Vào một buổi chiều yên tĩnh, có cảm giác như bạn có thể nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc từ nhà hàng xóm hoặc tiếng nước nhỏ giọt từ vòi chưa được vặn kỹ. Vào những ngày nắng nóng, que kem nằm rải rác khắp lối vào của những gia đình có con nhỏ chơi đùa suốt buổi tối với vòi phun nước hoặc những khẩu súng nước bằng nhựa rẻ tiền.
Có rất nhiều hồ nước xung quanh đây, và ở rìa phía đông của thị trấn, có một vài ngọn núi xanh bao quanh nơi này. Nếu tìm hiểu, người ta có thể tìm thấy một số hoạt động cơ bản ở Ise: có một vài hồ để bơi lội nơi thanh thiếu niên buộc một sợi dây thừng vào cây và đu lên rồi nhảy xuống nước. Có một rạp chiếu phim chưa từng được tu sửa từ năm 1987. Một quán game với những máy pachinko và đèn neon trang trí bên trong. Những nhà hàng kiểu drive-in rất phổ biến với giới trẻ vào ban đêm khi thời tiết quá nóng, họ thích ngồi trong xe với một bát donburi và một lon soda.
Hầu hết mọi người đều có một chiếc thuyền nhỏ dành cho gia đình để đi ra hồ hoặc ra biển.
Thị trấn có hai trường trung học, một thư viện và một bệnh viện nhỏ. Trung tâm mua sắm trong nhà gần nhất cách đó khoảng một giờ đi xe đến thành phố lớn hơn, mặc dù Ise có những cửa hàng thời trang đẹp và nhiều cửa hàng gia đình được mở trong các trung tâm thương mại.
Ngành công nghiệp chính của thị trấn rõ ràng là nghề cá vì rất gần biển, và đứng thứ hai một chút là du lịch: bởi vì mặc dù nằm ở Nhật Bản, Ise mang vẻ đẹp mộc mạc của một thị trấn Nhật Bản pha trộn với phong cách thành phố ven biển Mỹ từ thập niên 80. Một sự pha trộn kỳ lạ, nhiều người sẽ nói vậy, nhưng nó có một sức hấp dẫn mà hầu hết mọi người, ngay cả những người sống ở đó, không hề nhận ra.
Ở Ise, hoàng hôn luôn mang màu cam hồng, và đêm đến, những tiếng dế kêu vang lên luôn là những bản nhạc ngọt ngào. Những thiếu niên thường tổ chức tiệc tùng sau các trận bóng đá, và thi thoảng có những buổi lửa trại ngoài đồng. Tiếng ve sầu rụng vỏ trên những cái cây rậm rạp của Ise, và nước lúc nào cũng trong xanh.
Giống như ở hầu hết các thị trấn nhỏ và vừa, tất cả người lớn đều muốn ở lại, trong khi lũ trẻ thì luôn muốn rời đi.
Năm cuối trung học đã đến, và hầu hết bạn bè của Izuku, trong đó có cả cậu, đã có kế hoạch rời Ise. Hoặc ít nhất là có ý định. Izuku đã nộp đơn vào một số trường ở các thành phố lớn mà không nói với mẹ mình, người luôn muốn cậu ở gần. Cậu đã ám chỉ đến ý tưởng này, nhưng mẹ cậu luôn có vẻ buồn bã khi cậu đề cập, vì vậy cậu thường bỏ qua. Cậu cũng nộp đơn vào một số trường đại học ở gần để làm mẹ cậu hài lòng.
Ochaco, với sự thông minh của mình, đang nhắm đến một trường đại học ở Tokyo. Shoto gần như đã được nhận vào bất kỳ trường nào cậu muốn nhờ vào địa vị của cha cậu. Shoto sống ở Ise với mẹ, trong khi cha cậu thì sống ở Osaka vì công việc. Iida sẽ theo học ở trường đại học mà anh trai cậu đã học.
Một năm nữa, cậu sẽ bắt đầu cuộc sống của một người lớn thực sự. Izuku không có ý định vội vàng với mọi thứ. Chỉ đơn giản là sẽ thật tuyệt khi có cơ hội trải nghiệm những điều bên ngoài Ise một lần. Mẹ cậu, mặc dù rất ngọt ngào, nhưng không phải là kiểu người thích đi du lịch. Hoặc cho phép cậu đi du lịch.
Thú vị là, điều kỳ lạ nhất mà cậu phải đối mặt chính là sự thật rằng, trong tất cả những điều sẽ thay đổi trong một năm tới, sự thay đổi mà Izuku lo lắng nhất chính là lần đầu tiên trong gần hai thập kỷ, cậu sẽ phải xa Katsuki.
Bất chấp mối quan hệ của họ, Izuku vẫn luôn gần gũi với anh chàng tóc vàng ấy. Katsuki là nguồn cảm hứng cho tham vọng, sự chăm chỉ, cho đam mê của Izuku. Bởi vì, dù mọi thứ khác có mang tính chủ quan đến đâu, thì có một điều khách quan về Katsuki đó là sự đam mê của anh ấy. Ngoài vẻ bề ngoài, có điều gì đó rất đẹp về cách Katsuki, ở giữa không trung trong một cú nhảy sào, trông như thể anh không cảm nhận được gì khác ngoài sức mạnh và niềm vui, khiến Izuku nghĩ: đó chính là điều mà mình muốn cho bản thân mình. Izuku muốn tìm kiếm một thứ gì đó—một sở thích, một tham vọng—để cậu cảm nhận được cảm giác như Katsuki có với môn nhảy sào.
Izuku thông minh. Cậu có thành tích học tập xuất sắc, hoàn hảo cho một chuyên ngành y khoa ở trường đại học. Cậu cũng khá khỏe mạnh. Cậu không phải là Bakugo Katsuki, nhưng khi lên trung học, cậu đã trở nên khỏe mạnh hơn và bắt đầu chơi cầu lông. Cậu đủ mạnh mẽ để tự đứng vững, cộng thêm một chút thay đổi. Nhưng vẫn còn thiếu một điều gì đó. Một điều gì đó mà cậu chưa thể chạm tới được.
Khi Izuku đến gần ngôi nhà của mình, một ngôi nhà hai tầng nhỏ xinh với một sân trước được cắt tỉa gọn gàng và một chiếc xích đu trên hiên, cậu chần chừ trước khi mở cửa. Từ bên ngoài, cậu đã ngửi thấy mùi thơm của hành lá xào trong dầu nóng, có lẽ là món thịt heo kho và mùi cơm mới hấp.
Khi cậu vừa mở cửa, Inko Midoriya lao ra từ bếp và chạy đến ôm chầm lấy Izuku, "Izuku! Hôm nay ở trường thế nào? Con về nhà hơi muộn một chút, có chuyện gì xảy ra không? Mọi chuyện ổn chứ?"
Izuku gật đầu với một nụ cười, "Không có gì ạ. Con chỉ dừng lại một chút để xem Kacchan tập luyện."
"Ôi! Katsuki thế nào rồi? Mitsuki nói với mẹ rằng cậu ấy đang chuẩn bị cho mùa giải mới." Inko dẫn cậu vào bếp.
Izuku chưa bao giờ nói với mẹ về Katsuki. Người phụ nữ đó tất nhiên biết rằng họ đã dần xa cách, sau khi Katsuki không còn đến nhà chơi nữa, nhưng Izuku chưa bao giờ kể cho mẹ về những chi tiết. Một phần trong cậu đã chuẩn bị tâm lý cho khả năng Katsuki có thể sẽ trở thành bạn với cậu một lần nữa, và cậu đã tránh việc nói bất cứ điều gì. Hành vi này khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự cố gắng thay đổi điều đó.
"Cậu ấy có vẻ khá tập trung." Izuku cười.
"Đương nhiên rồi." Mẹ cậu đồng ý, "Mùa giải này rất quan trọng với thằng bé, phải không?"
"Đúng vậy." Cậu gật đầu.
"Đã nhiều năm rồi thằng bé chưa sang đây." Mẹ cậu nhận xét, "Có lẽ mẹ nên gọi cho Mitsuki và mời..."
"Chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu." Izuku nhanh chóng đáp, giọng nói có chút cao hơn dự định.
Bà nhíu mày khó hiểu, "Tại sao không?"
"Kacchan luôn bận rộn và con không muốn làm phiền cậu ấy." Izuku giải thích. Rồi cậu cố gắng chuyển đề tài để cuộc trò chuyện không đi vào lối cũ.
Sự thật là không đời nào mọi thứ có thể diễn ra tốt đẹp nếu Katsuki đến nhà. Cậu thậm chí không muốn thử. Một phần trong Izuku, dù đã trải qua một khoảng thời gian dài, vẫn muốn họ hòa hợp. Nhưng phần khác trong cậu biết rằng điều đó là không thể, và ngay cả khi có thể, cậu sẽ phải giành lại lòng tin từ Katsuki. Đó là phần lý trí hơn.
Hầu hết mọi người trong trường đều biết về sự căng thẳng giữa họ. Bạn bè của họ là bạn của nhau, nhưng gần như họ không bao giờ tụ tập khi có Izuku hoặc Katsuki ở đó. Tất nhiên, cũng có những ngoại lệ như những buổi tiệc lớn. Không phải là Izuku thường tham gia nhiều. Cậu thích chúng khi cậu tham gia, nhưng cơ hội không đến thường xuyên.
Cậu được mời đến tất cả các buổi tiệc đó, nhưng mẹ cậu không muốn cậu ra ngoài quá muộn hoặc đi chơi quá nhiều. Cậu biết một chút về nguồn gốc sự bảo bọc của mẹ, nhưng cậu sẽ để cuộc trò chuyện đó cho một ngày khác, nếu nó thực sự xảy ra. Vì cậu thường rất thụ động khi nói chuyện với những người quan trọng như mẹ mình.
Mặc dù cậu không tham gia nhiều bữa tiệc, nhưng cậu đã tham gia đủ để nghe và biết. Hình mẫu lý tưởng về một "vận động viên" là một người thường không thông minh lắm, giỏi thể thao, nổi bật ở trường trung học, và có nhiều mối quan hệ.
Katsuki chỉ có hai đặc điểm thứ hai và thứ tư. Nhưng sự thật là: hình mẫu chỉ là những khuôn mẫu. Chúng là những phiên bản thần thánh không phản ánh đúng sự thật.
Katsuki có mọi thứ tốt nhất, vì dĩ nhiên là vậy. Kacchan không chỉ giỏi thể thao mà còn rất thông minh. Anh ấy không cần phải lựa chọn giữa điểm A trong môn toán nâng cao hay thành tích thể thao ấn tượng. Anh ấy chọn cả hai. Katsuki rất giỏi môn vật lý, điều này thật hợp lý khi xét đến môn thể thao của anh. Izuku thường muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng cậu luôn kiềm chế. Một điều nữa là Katsuki sẽ không đạt đến đỉnh cao ở thời điểm này, có lẽ là không bao giờ. Không phải khi đã có những lời mời từ các trường đại học và các đội thể thao chuyên nghiệp đang để mắt đến anh. Trừ khi Katsuki bị chấn thương hoặc đột nhiên bỏ cuộc, thì anh ấy đang trên đường đến với thành công.
Tuy nhiên, có vẻ như Kacchan có rất nhiều mối quan hệ. Không quá nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Không phải là điều đó quan trọng. Izuku tin như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không được nghe những câu chuyện về anh. Tất cả đều khiến cậu đỏ mặt với mười sắc thái khác nhau.
Nhưng làm sao cậu có thể không làm thế? Khách quan mà nói, Katsuki thật sự rất hấp dẫn. Khi cậu bạn tóc vàng bước sang tuổi 18, Izuku tin rằng anh ấy không thể nào trở nên hoàn hảo hơn được nữa. Không thể nào. Bởi vì Katsuki bây giờ được tạo nên từ những cơ bắp thuần khiết. Ai cũng có thể nhận ra qua những chiếc áo của anh rằng anh sở hữu một thân hình săn chắc với tỷ lệ mỡ cơ thể rất thấp. Hàm của anh, sắc nét và mạnh mẽ. Ánh mắt của anh chết người và quyến rũ. Và thêm vào đó, anh ấy thông minh và rất giỏi thể thao?
Trước khi Izuku để mình trôi dạt quá lâu trong dòng suy nghĩ, cậu cố gắng tập trung trở lại.
Đây là một người mà cậu không hề hòa hợp một chút nào. Đến mức mà động thái của họ đã được biết đến bởi hầu hết học sinh trong trường.
Thậm chí các thầy cô, hầu hết đều biết không nên cho hai người họ ngồi chung.
Từ khóa là hầu hết.
Có một giáo viên đặc biệt không quan tâm đến mối quan hệ của hai người họ. Người thầy luôn tử tế nhưng cũng thường lý tưởng hóa, thầy Toshinori, người dạy các lớp tâm lý học cấp cao, đã dạy họ hai năm liền, và biết rất rõ cách họ tương tác với nhau, nhưng vẫn không hề có động thái nào để tách họ ra khi xảy ra xung đột.
Izuku thực sự là học sinh được thầy yêu thích và thầy Toshinori vô cùng quý mến cậu, nhưng khi nói đến mối quan hệ xấu giữa Katsuki và Izuku, thầy không bao giờ can thiệp.
Mở đầu năm học cuối cùng này thật khó khăn. Họ không chỉ phải xử lý kế hoạch sau trung học, mà còn phải học các lớp học cấp cao. Mặc dù học kỳ mới chỉ bắt đầu được một tuần, nhưng hầu hết các giáo viên đã giao một khối lượng bài tập khổng lồ.
Nhưng không có gì, Izuku lặp lại, không có gì tồi tệ bằng điều mà thầy Toshinori tiết lộ là dự án kéo dài suốt cả học kỳ của họ.
Đó chỉ là một ngày sau khi Izuku bị Katsuki gọi ra vì đã theo dõi các buổi tập của anh, và thực tế, đó là một buổi chiều khá đẹp trời.
Trên đường đi bộ từ nhà đến trường vào buổi sáng hôm đó, bầu trời có một sắc cam mờ ảo, như thể ánh nắng vàng đã đến mặc dù chỉ mới 7 giờ sáng. Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác phấn chấn cho Izuku, một con mèo đã để cho cậu vuốt ve nó. Vào buổi sáng, cậu đã gặp Katsuki và thay vì bị cậu bạn hét vào mặt như thường lệ, Katsuki chỉ nói với cậu bằng giọng bình thường rằng cậu nên học cách đi bộ cho đúng cách và để nó ở đó. Và vào giờ ăn trưa, họ đã ăn bánh cherry garcia ở căn tin.
Ngày hôm đó đã diễn ra khá tốt đẹp cho đến khi người giáo viên yêu quý của cậu bắt đầu nói về một dự án kéo dài cả học kỳ.
Bởi vì lớp tâm lý này là phần tiếp theo của một chuỗi lớp, họ có cùng bạn học như năm trước; vì vậy, thầy ấy biết rõ tính cách của từng người. Tuy nhiên, điều đó không biện minh cho dự án này.
"Ta biết là còn sớm để làm một dự án, nhưng năm ngoái, chúng ta đã tìm hiểu các nguyên lý cơ bản của tâm lý học. Năm nay, chúng ta sẽ đi sâu hơn." Người đàn ông gầy guộc bắt đầu buổi học, "Chúng ta có 4 đơn vị. 4 bài kiểm tra. Một bài kiểm tra hai tuần một lần. Và một dự án cuối kỳ. Đây là cách đánh giá tương tự như trong một lớp học đại học, vì vậy hãy chuẩn bị. Tất nhiên, tất cả đã được trình bày trong giáo trình mà ta đã phát cho các em vào đầu học kỳ này, tức là cách đây một tuần, nên ta hy vọng không ai trong số các em đã làm mất nó. Tuy nhiên, dự án cuối kỳ của các em sẽ bắt đầu vào ngày mai, và sẽ yêu cầu nỗ lực tối thiểu một lần mỗi tuần cho đến tuần cuối cùng của học kỳ."
Một số học sinh trong lớp đã rên rỉ về điều đó; tuy nhiên, Izuku nghĩ rằng đó là một hệ thống tiện lợi. Khác với hầu hết các lớp học, không có bài kiểm tra và một đơn vị mới mỗi tuần, bài kiểm tra ngẫu nhiên, và một đống việc làm nhàm chán. Thay vào đó, có rất ít điểm đánh giá, nhưng mỗi điểm có tác động lớn để đảm bảo rằng học sinh nắm vững thông tin, thay vì chỉ ghi nhớ cho một bài kiểm tra rồi quên đi trong tuần sau. Nói như vậy, một dự án kéo dài cả học kỳ thật sự rất nặng nề.
"Một trong những chủ đề lớn nhất trong khóa học này sẽ là cách mà các môi trường khác nhau có thể ảnh hưởng đến con người." Thầy Toshinori tiếp tục, "Tất nhiên, một môi trường được tạo thành từ nhiều yếu tố khác nhau: tình trạng kinh tế xã hội, hoàn cảnh sống, gia đình, khu vực, bạn bè. Bây giờ, chúng ta không thể thay đổi tình trạng kinh tế xã hội của mình hoặc chọn một gia đình khác. Nhưng điều chúng ta có thể thay đổi là những người xung quanh mình, điều này cũng sẽ tác động rất lớn đến hành vi của chúng ta."
Cậu gần như chưa được cung cấp bất kỳ thông tin nào, nhưng Izuku bỗng có cảm giác tồi tệ về điều này. Trực giác của cậu nói với cậu rằng có điều gì đó không ổn.
Giáo viên tiếp tục, "May mắn thay, lý do dự án này hoạt động tốt là vì ta đã có cơ hội quan sát lớp học này năm ngoái, vì đây là một chuỗi hai học kỳ. Do đó, ta hiểu được cách mỗi người trong số các em hành xử bên ngoài. Những phẩm chất chung của các em, sở thích và sở đoản."
Cả lớp học im lặng chờ đợi xem dự án thực sự là gì, vì giáo viên của họ dường như đã dành rất nhiều tâm huyết cho dự án này.
"Ta đã ghép đôi từng người trong số các em với một người khác, người mà ta nghĩ sẽ tạo ra một sự đối lập nhất và do đó, nó sẽ tạo ra sự thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của mỗi người các em. Họ có thể là bạn của các em, có thể là một người mà các em chưa bao giờ trò chuyện, hoặc có thể là kẻ thù của các em." Izuku cảm thấy như phần đó được nói một cách có chủ đích, nhưng cậu vẫn tiếp tục lắng nghe, "Nhưng quan trọng nhất, họ là người về cơ bản sẽ đối lập hoặc bổ sung cho từng người trong số các em."
Ông ấy hít một hơi, "Các em sẽ dành tối thiểu một ngày trong tuần khoảng một giờ hoặc lâu hơn với bạn đồng hành của mình, bên trong hoặc bên ngoài trường học."
Mina Ashido, từ phía sau lớp, lên tiếng phàn nàn, "Thầy Toshinori! Không phải việc khiến mọi người gặp nhau bên ngoài trường hơi kỳ lạ sao?"
Thầy Toshinori lắc đầu, "Các em không làm các dự án nhóm với người khác bên ngoài trường sao? Nếu ý tưởng này không hợp với các em, hãy xem nó như một bài tập về nhà, nhưng thú vị hơn một chút."
Izuku nuốt nước bọt. Cảm giác khó chịu trong bụng cậu chỉ ngày càng lớn hơn.
"Như ta đã giải thích," Giáo viên nói tiếp, "các em sẽ dành khoảng một ngày mỗi tuần với bạn đồng hành của mình. Sau đó, ta muốn mỗi em viết nhật ký ghi lại suy nghĩ. Ta sẽ không thu nhật ký này vào cuối học kỳ. Cuốn nhật ký đó chỉ để thuận tiện cho các em khi viết bài luận cuối cùng. Các em sẽ có tất cả các chi tiết đó dưới dạng ghi chú, thay vì phải đào sâu vào ký ức của mình. Điều ta sẽ làm là thu một bằng chứng hàng tuần cho thấy các em đang hoàn thành dự án: một bức ảnh có đóng dấu thời gian và ngày tháng. Và một bài luận phân tích vào cuối học kỳ, kết hợp trải nghiệm và ý kiến cá nhân của các em cũng như các chủ đề cụ thể mà chúng ta sẽ đề cập trong khóa học này. Ta đã in tất cả các chi tiết về dự án này ở đây, và ta sẽ phát cho mỗi em ngay sau khi công bố các cặp đôi."
"Và hãy nhớ rằng," Người thầy nói tiếp, "chúng ta không có nhiều bài đánh giá. Vì vậy, dự án này chiếm 30% số điểm của các em."
Và với điều đó, thầy Toshinori đã gọi cặp đôi đầu tiên, đến từng bàn để đưa cho họ chi tiết về dự án.
"Tokoyami Fumikage và Aoyama Yuga." Ông ấy gọi cặp đôi đầu tiên.
Izuku nghĩ rằng đó là một cặp đôi khá ổn. Tokoyami là một người khá u ám, với những sở thích khác biệt hẳn so với Aoyama, người có tính cách hào nhoáng và tươi sáng hơn. Đó sẽ là một bài viết thú vị. Cậu phân tích tình huống để không phải nghĩ đến cặp đôi mà cậu gần như có thể ngửi thấy từ xa.
"Uraraka Ochaco và Mina Ashido." Izuku cũng có thể thấy sự thú vị trong cặp đôi đó. Họ đều là bạn của cậu, nhưng Izuku hẳn phải mù mới không nhận ra rằng Ochaco là một người khá nhút nhát và luôn cố gắng làm mọi chuyện trở nên hoàn hảo, trong khi Mina thì thẳng thắn về mọi thứ. Cả hai đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng.
Nhiều cặp đôi khác được nêu tên. Và Izuku chỉ càng trở nên lo lắng hơn. Todoroki và Denki: hai người đối lập nhau về mức độ nghiêm túc. Koji và Mineta.
Izuku biết rằng còn khoảng 10 người nữa có thể được ghép cặp với cậu, nhưng tâm trí cậu chỉ tập trung vào một người. Đó sẽ là một sự tương phản hoàn hảo về tính cách: cậu và người nổi tiếng vì điều đó. Thầy Toshinori đã đề cập rằng đó có thể là kẻ thù của cậu, nhưng còn ai khác trong lớp học này phù hợp với mô tả đó ngoài bản thân cậu và K-
"Bakugo Katsuki và Midoriya Izuku." thầy Toshinori gọi tên, sau một khoảnh khắc do dự mà cả lớp đều chú ý. Lớp học im lặng đến đáng sợ.
Izuku biết điều đó. Cậu biết điều đó, tuy nhiên điều đó không làm cậu bớt ngạc nhiên khi một tập giấy ghi chi tiết về dự án được thả xuống bàn cậu, và ở trên cùng, bằng bút đánh dấu xanh sáng, viết: Midoriya Izuku và Bakugo Katsuki.
Bakugo Katsuki. Kacchan. Kacchan. Cậu phải gặp Kacchan một lần mỗi tuần trong suốt cả học kỳ. Cả học kỳ. Họ thậm chí không thể trò chuyện với nhau trong năm giây mà không biến nó thành một cuộc cãi vã. Đây là cơn ác mộng của Izuku, nhưng cậu biết đó là giấc mơ của thầy Toshinori. Đây là sự kết hợp hoàn hảo. Ai có thể là bạn đồng hành của cậu ngoài Kacchan chứ?
Có vẻ như cả lớp đang nín thở. Một nửa đang nhìn Katsuki, chờ đợi phản ứng. Nửa còn lại nhìn Izuku. Nhưng tất cả đều không thể tin nổi.
"Thầy Toshino-" Izuku bắt đầu, lắp bắp trong khi lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.
"Không." Katsuki lên tiếng, rõ ràng và dứt khoát. Đó không phải là một tiếng hét, mà là một tiếng "Không" đầy chết chóc và kiên quyết. Izuku không chắc có nên cảm thấy bị xúc phạm hay nên vui mừng.
"Thầy Toshinori," Izuku thử lại, "em không nghĩ đây là quyết định hợp lý nhất."
"Ghét phải nói điều này, nhưng tôi đồng ý với tên mọt sách." Katsuki gần như gầm gừ.
"Ta đã đưa ra quyết định dựa trên nhiều quan sát và chuyên môn của mình. Ta hoàn toàn nhận thức được động lực giữa hai em, và khi biết điều đó, ta vẫn hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của mình, vì vậy ta muốn cả hai em cũng tin ta." thầy Toshinori dừng lại trước khi nói tiếp, "Cả hai em đều là những học sinh giỏi đã kết thúc năm học trước với điểm số cao. Nhưng giờ nếu các em không làm dự án này, các em sẽ không đạt được kết quả tốt."
"Tôi có thể chấp nhận việc rớt một lớp." Katsuki nắm chặt cây bút hơn.
Izuku chuyển sự chú ý về phía Katsuki, "Kacchan, đừng bảo với tớ là cậu thà thất bại còn hơn." Đó không phải là Kacchan mà cậu biết. Đó là bản chất của điều đã làm nên Katsuki. Việc nghe Katsuki chọn thất bại khiến cậu như bị xe tải đâm vào bụng. Anh chắc chắn sẽ không chịu thua. Tình huống này cũng không phải lý tưởng với cậu, nhưng Izuku nhận ra rằng cậu cần phải làm tốt trong khóa học này.
Thầy Toshinori cắt ngang trước khi họ có thể tranh cãi, "Nhưng em có thể chấp nhận việc bị đình chỉ tập luyện không?"
Mắt Katsuki mở to trước điều này, sau đó lại trở về vẻ mặt cau có, "Thầy không thể."
"Ta có thể và ta sẽ làm vậy." thầy nói với giọng nghiêm nghị, "Nhà trường yêu cầu các huấn luyện viên của các em phải cho đình chỉ bất kỳ vận động viên nào nếu một giáo viên có đủ bằng chứng về việc vận động viên đó không hoàn thành tốt trong một lớp học. Nhóc Bakugo, ta ngưỡng mộ em như một vận động viên và là một học sinh. Xin đừng lãng phí điều này, nếu không em sẽ bỏ lỡ điều kia."
Nếu Katsuki nắm bút chặt hơn nữa, nó sẽ gãy ra dưới áp lực. Ngay cả Izuku, người không hài lòng với tình huống này, cũng cảm thấy lo lắng về việc mực có thể bắn ra khắp nơi. Cả lớp đang căng thẳng, nhưng cảm giác như chỉ có thầy Toshinori, Izuku và Katsuki là những người duy nhất trong phòng.
"Tôi phải làm gì với thằng mọt sách đó đây? Chỉ cần nói chuyện với nó? Trở thành bạn bè sau tất cả những năm tháng..." Katsuki ngập ngừng không tiếp tục, và mắt Izuku mở to một chút khi anh gần như thừa nhận về quá khứ của họ đang đè nặng lên hiện tại.
"Xin hãy kiềm chế không chửi thề." thầy Toshinori yêu cầu, "Và đúng vậy, nói chuyện với em ấy sẽ là một khởi đầu. Và không có gì phải phức tạp. Nhóc Bakugo, chỉ cần đưa Midoriya đi làm những điều mà em thích. Và Midoriya, em cũng có thể làm những điều tương tự như vậy. Không cần phải phức tạp vậy đâu."
Katsuki đập chân xuống sàn một cách không kiên nhẫn, "Nghe này, ông..."
"Kacchan." Izuku chen vào, ánh mắt hướng về đôi mắt đỏ rực chưa bao giờ làm cậu dừng bước, "Nếu cậu làm điều này với tớ, tớ sẽ không làm phiền cậu trong suốt phần còn lại của năm học."
Năm học bắt đầu vào tháng Tư, và giờ đây, học kỳ đầu tiên sẽ kết thúc vào tháng Bảy. Điều đó có nghĩa là dự án này kéo dài trong bốn tháng. Và sau đó, họ sẽ có kỳ nghỉ hè và hai học kỳ nữa trước khi năm học cuối cùng kết thúc vào tháng Ba năm sau. Nếu Izuku và Katsuki có thể chịu đựng trong bốn tháng này, thì Katsuki sẽ không phải gặp Izuku trong tám tháng còn lại.
Izuku, bất kể những gì đã xảy ra giữa họ, chưa bao giờ chủ động cố gắng giữ khoảng cách với Katsuki, vì vậy lời đề nghị này khá bất ngờ. Izuku luôn giữ khoảng cách an toàn, nhưng khi nghĩ đến việc chia tay với Katsuki vào năm tới, cậu tự nhủ rằng mình cần phải luyện tập. Nếu cậu có thể ép bản thân mình tránh xa sau khi dự án kết thúc, thì sau này sẽ dễ dàng hơn để thật sự thoát khỏi nguồn động lực lớn nhất đó.
Nghe vậy, Katsuki dừng lại. Một bên lông mày điển trai nhướn lên, khi anh nhìn Izuku tìm kiếm một mưu mẹo nào đó. Cậu bất ngờ cảm thấy ngại ngùng, vì không nhớ lần cuối cùng mà anh chàng tóc vàng nhìn cậu với điều gì đó khác ngoài sự thù địch hay khó chịu. Giờ đây, có vẻ như chỉ còn lại sự tò mò.
"Thật vậy à?" Katsuki nhướn mày.
Izuku cắn môi. Cậu tự nhủ rằng đây là điều cần thiết, rồi gật đầu, "Đúng thế."
Sau vài phút suy nghĩ, tay anh chàng tóc vàng buông lỏng khỏi cây bút và anh quay đầu lại nhìn ông Toshinori, ánh mắt vẫn kiên quyết. "Nếu tôi làm điều này, ông già, tôi sẽ khiến cho thầy phải cho tôi điểm cao nhất mà thầy từng cho."
Hiểu được ý Katsuki, Toshinori cười nhẹ, "Đó là một cách kỳ lạ để nói rằng em sẽ cố gắng hết sức, nhưng cũng hợp lý."
"Đừng nhét lời vào miệng tôi." anh chàng tóc vàng nhìn sang một bên.
Izuku, theo dõi toàn bộ tương tác, để cho nó thấm vào cậu. Cậu vừa đồng ý dành bốn tháng cuối cùng với Katsuki. Và đó không phải là bốn tháng bất kỳ, nơi họ có thể tiếp tục những tương tác thông thường của việc cãi nhau vặt vãnh trong năm phút rồi không tương tác gì ngoài điều đó. Không. Đây là bốn tháng mà họ sẽ phải dành thời gian cho nhau. Và đó là nếu Katsuki không có kế hoạch nào đó để tránh những buổi gặp gỡ và tạo ra một số lý do tệ hại để ném một bài viết lại với nhau. Nhưng điều đó nghe có vẻ không đúng lắm. Điều đó không giống như Katsuki, người luôn dốc toàn bộ sức lực vào những gì anh đồng ý làm. Đó là lý do tại sao anh chàng tóc vàng không đồng ý với mọi thứ ngay từ đầu. Katsuki là kiểu người sẽ dốc toàn lực hoặc không gì cả.
Sau đó thầy Toshinori quay lại gọi thêm nhiều cặp đôi khác, và có vẻ như cả lớp có thể thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù mọi người dường như quay trở lại bình thường, nhưng trái tim Izuku vẫn đập thình thịch từ toàn bộ cuộc tương tác và những hàm ý của nó. Và giờ đây, cậu chỉ hy vọng năm học cuối cùng của mình kết thúc một cách bình yên.
Ngày hôm sau khiến Izuku hoàn toàn bối rối. Dự án chính thức bắt đầu vào hôm nay, nhưng cậu chàng mắt nai này chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cậu chắc chắn rằng với các cặp đôi khác, có lẽ dễ dàng để bắt chuyện và tìm ra kế hoạch gì đó. Ochaco hoàn toàn có thể đi tới hỏi Mina xem có muốn đi uống cà phê cùng nhau trong khoảng một tiếng không. Nhưng còn Izuku thì sao? Làm sao cậu có thể tiếp cận Katsuki về việc này?
Họ chắc chắn không có kiểu quan hệ mà Izuku có thể đơn giản đi tới chỗ Katsuki và nói: "Chúng ta đi chơi đi. Cậu muốn đi đâu? Rạp chiếu phim? Quán kem?" và cứ thế mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Có lẽ họ chưa nói chuyện như thế từ khi nào nhỉ, gì cơ, năm tuổi? Vậy nên, khi cậu thấy mọi người đã lên kế hoạch với bạn đồng hành của mình chỉ trong vài phút đầu của tiết tâm lý học khi thầy Toshinori điểm danh, cậu ngồi gượng gạo ở ghế của mình, bên phía đối diện với Katsuki, người cũng chẳng có ý định đến nói chuyện với cậu. Katsuki đeo tai nghe, và chắc chắn sẽ không thích nếu Izuku làm phiền cậu ấy. Không phải bây giờ. Có lẽ là không bao giờ.
Và đến khi tiết học kết thúc, vẫn chẳng có gì xảy ra. Izuku trải qua các tiết sinh học và văn học còn lại, vừa lắng nghe thầy giáo vừa suy nghĩ về việc làm sao bắt đầu dự án này với Katsuki, khi mà người kia còn chẳng thèm nói chuyện với cậu.
Sau đó, khi cậu đang trên đường về nhà, ngay sau khi rời khỏi tòa nhà trường học, như một thói quen, Izuku lại dừng lại trước sân điền kinh, mắt đã tìm kiếm một người nào đó. Hôm nay là thứ Năm, có nghĩa là đội nhảy sào không có buổi tập.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng Katsuki đến tập một mình. Đôi khi anh ấy có huấn luyện viên đến cùng. Những lúc khác thì tập một mình. Đôi chân của Izuku như bị dính chặt xuống mặt đất khi cậu quan sát dáng vẻ của Katsuki. Katsuki mặc áo thể thao và quần short, mồ hôi đã túa ra, và anh ấy đang chạy từ vị trí xuất phát với cây sào trong tay.
Khi tiến đến khu vực xuất phát, tốc độ của Katsuki tăng lên đáng kể, trước khi cây sào đâm vào vị trí xuất phát và chỉ trong vài giây, anh ấy đã bay lên không trung, đạt khoảng 17 feet. Điều đó lại nhắc nhở Izuku rằng nếu Katsuki không phải 18 tuổi và còn học cấp ba, thì cậu ấy đã được tuyển vào các câu lạc bộ chuyên nghiệp từ lâu. 17 feet là tiêu chuẩn vàng cho những người mới tham gia các cuộc thi quốc gia. Mặc dù đây có lẽ là lần thứ một triệu Izuku thấy Katsuki nhảy sào, cậu vẫn không khỏi kinh ngạc.
Chỉ khi ánh mắt của Katsuki bắt gặp Izuku từ xa, cậu mới lùi lại và nhận ra mình trông thế nào. Đôi mắt rực lửa của Katsuki nhìn qua mái tóc của cậu trước khi leo xuống tấm đệm.
Izuku lùi lại khỏi hàng rào, tay nắm chặt quai ba lô, chờ đợi Katsuki tiến tới.
"Lại rình mò tao nữa à?" Katsuki nói khi chỉ còn cách cậu khoảng tám feet.
Izuku hừ một tiếng, "Tớ không có rình mò cậu."
"Phải rồi." Katsuki đáp, giọng chẳng mấy tin tưởng.
Và lần này, thay vì quay đi và về nhà hay lắp bắp một lời bào chữa vụng về để rời khỏi, Izuku chỉ đứng đó, tay vân vê quai ba lô và mắt nhìn chỗ nào khác ngoài Katsuki. Giờ là thời điểm hoàn hảo để hỏi, vì Katsuki đã chủ động đến gần cậu thay vì để cậu phải đến tìm Katsuki vào lúc khác. Cậu cần hỏi ngay về dự án, trước khi cơ hội trôi qua và cậu phải là người tự đi tìm Katsuki.
"Nói thẳng ra đi, đồ mọt sách chết tiệt. Tao biết mày muốn nói gì đó." Katsuki gắt lên, khiến Izuku vội vàng buột miệng.
"Dự án!" Cậu hét lên, lớn hơn dự định, "Tớ chỉ muốn biết chúng ta sẽ làm thế nào, vì cậu bận và tớ cũng bận. Và cậu không thích tớ. Tớ cũng không thích việc cậu thô lỗ với tớ. Và tất cả những gì chúng ta làm là cãi nhau, chúng ta chưa bao giờ có cuộc trò chuyện bình thường nào cả. Nên tớ thực sự không biết bắt đầu từ đâu. Hoặc chúng ta sẽ làm điều này như thế nào." Izuku tuôn một tràng.
Katsuki đứng đó một lúc, rồi uống một ngụm nước. Họ bị ngăn cách bởi hàng rào, nên dù vừa bộc phát cảm xúc, Izuku cũng không thấy bị đe dọa, dù cậu biết Katsuki ghét những chuyện như thế.
Khi Katsuki lên tiếng trở lại, anh ấy nói rõ ràng suy nghĩ của mình, "Mày nói đúng. Tao không thích mày."
Nghe điều đó cũng chẳng khiến tình hình khá hơn.
Katsuki tiếp tục, "Và mày làm tao cực kỳ khó chịu. Nhưng mày biết gì không? Cái khiến tao khó chịu hơn là thầy Toshinori bắt tao phải làm cái này. Nên nếu tao phải làm, tao sẽ làm cho ra trò để được điểm cao, để không lãng phí thời gian của tao. Đây là kế hoạch."
Izuku lắng nghe chăm chú. Đây có lẽ là lần đầu tiên sau bao lâu họ có chút đồng thuận. Cả hai đều không muốn lãng phí thời gian của nhau.
"Chúng ta sẽ làm cái này. Tao sẽ cố không phát điên mà gào vào mặt mày từng giây một, nên mày cũng cố đừng làm tao nổi điên." Katsuki đặt ra quy tắc, "Rồi chúng ta sẽ đạt điểm cao và mày phải giữ lời hứa của mình."
Izuku ngần ngại, mím môi một lúc trước khi lên tiếng, "Được, nhưng tớ cũng có điều kiện của mình."
Katsuki có vẻ muốn phản đối gay gắt, nhưng sau khi đảo mắt, anh lẩm bẩm, "Là gì thế, đồ phiền phức."
"Ít nhất hãy cố gắng lịch sự với tớ." Izuku yêu cầu.
"Đó là điều tao đã nói rồi mà." Katsuki nheo mắt.
Izuku cau mày, "Cố không gào vào mặt tớ và lịch sự là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Kacchan."
"Nghe chẳng khác gì nhau." Katsuki nhún vai.
"Kacchan!" Izuku phàn nàn, "Chúng hoàn toàn khác nhau. Một là cậu chịu đựng tớ. Hai là cậu thực sự bỏ chút công sức. Tớ sẽ không muốn làm nếu cậu chỉ..."
"Được rồi, được rồi, mẹ kiếp." Katsuki gầm gừ, "Lịch sự có ý nghĩa quái gì chứ. Nếu mày mong chúng ta không bao giờ cãi nhau nữa, thì mày thật ngây thơ."
"Không, tớ không mong thế." Izuku lắc đầu, "Tớ chỉ không muốn chúng ta cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt."
"Được rồi, thế những chuyện gì được xem là nhỏ nhặt?" Katsuki tiếp tục chất vấn.
"Tớ không biết, kiểu như" Izuku lúng túng tìm ví dụ, "như lần cậu hét vào mặt tớ chỉ vì tớ nhìn cậu một lần trong lớp vậy."
"Đôi mắt to tròn của mày rất đáng sợ." Katsuki lý luận.
Izuku thở dài, "Kacchan."
"Được rồi, được rồi, tao sẽ dừng lại." Katsuki hừ một tiếng rồi uống thêm một ngụm nước. Một giọt mồ hôi chạy xuống bên cổ anh, và Izuku cố không nhìn vào đó. Hoặc nhìn vào chiếc áo ướt đẫm.
Sau vài giây im lặng, Izuku ngượng ngùng cất tiếng, tử tế quá mức so với lợi ích của mình, "Ừm, nếu chuyện này khiến cậu khó chịu, cậu có thể coi như chúng ta đang làm việc thiện cũng được." Cậu cố gắng đùa một chút, dù chẳng vui lắm.
Nhưng nó khiến Katsuki nhướng một bên mày, "À, đúng rồi. Tổ chức từ thiện yêu thích của tao. Nhận nuôi một thằng mọt sách. Nơi tao có thể ban phát thời gian quý giá của mình cho một thằng mọt sách để khiến nó bớt thảm hại hơn một chút."
"Cậu cũng là một thằng mọt sách thôi." Izuku lầm bầm.
"Mày vừa nói cái quái gì đấy?" Katsuki cúi người qua hàng rào xuống ngang tầm mắt Izuku.
"Tớ nói," Izuku dũng cảm đáp trả, "cậu- cũng là một thằng mọt sách. Và tớ không rút lại lời nói đó đâu. Bởi vì chúng ta có một hàng rào ngăn cách và cậu không thể đến gần tớ."
Katsuki cười khẩy, "Tao là một vị thần trong môn nhảy sào đấy. Nhảy qua mọi thứ là sở trường của tao." Anh chàng tóc vàng nói trước khi đặt cả hai tay lên hàng rào, và với một động tác dứt khoát, anh đẩy mình lên và nhảy qua hàng rào.
Ngay khi Izuku nhìn thấy điều đó, mắt cậu mở to và cậu bắt đầu bỏ chạy. Trời ơi, cái thỏa thuận tạm thời giữa cậu và Katsuki sắp tan tành nếu cậu bị giết chỉ trong vài phút tới.
Izuku hét lớn phía sau lưng, khi cảm thấy bước chân và những bước sải dài của Katsuki ngày càng đến gần, "Đừng giết tớ! Họ sẽ biết là cậu! Cậu không muốn vậy cho tương lai của mình đâu, đúng không? Ai cũng sẽ biết là cậu làm đó!"
Và rồi, Izuku cảm nhận được mình bị vật từ phía sau, trước khi hai cánh tay mạnh mẽ nhấc bổng cậu lên, cả người lẫn ba lô, và quăng cậu qua vai bên kia, khiến Izuku ở trong một tư thế cực kỳ khó xử, khi cậu kéo áo thi đấu đẫm mồ hôi của Katsuki lên với một chút hy vọng sẽ được tha thứ. Izuku không hề yếu, không, sau khi cậu đã tập luyện đều đặn, nhưng tình thế này khiến cậu khó có thể thoát ra.
Izuku không biết mình đang bị đưa đến đâu cho đến khi nghe thấy tiếng cửa hàng rào mở ra và đột nhiên, cậu đã ở bên trong sân tập điền kinh. Cậu chưa bao giờ bước vào sân tập này, vì chẳng có lý do gì cả. Cậu chỉ từng quan sát từ bên ngoài hàng rào.
Và rồi đột nhiên, Izuku bị đặt xuống băng ghế gần đó. Cậu nhanh chóng lùi lại và chỉnh lại tóc, dù nó vốn đã rối tung từ trước.
Izuku lắp bắp hỏi, "Sao tớ lại ở đây?"
Katsuki đưa tay vuốt tóc và thả người vào tư thế duỗi chân để kéo căng bắp chân, "Để hoàn thành 1 tiếng đồng hồ trong tuần này."
"Cho dự án sao?" Izuku hỏi, "Ở đây á?"
"Ừ, cho dự án. Còn cái quái gì nữa." Katsuki đáp, "Thầy Toshinori bảo dẫn mày đi để xem tao thích làm gì, đúng không? Đây. Đây là điều tao thích làm." Katsuki nói trước khi nhấc cây sào lên.
Izuku kinh ngạc. Việc đứng xem từ khoảng cách 30 feet ngoài sân đã ấn tượng lắm rồi, nhưng không thể so sánh với cảm giác lúc này. Thanh xà cao, được đặt ở độ cao 17'5 feet, trông thật khổng lồ, và đột nhiên càng trở nên ấn tượng hơn khi Katsuki phải vượt qua nó. Từ xa, thanh xà trông đã rất cao, nhưng khi nhìn gần thế này, trông nó như một nhiệm vụ bất khả thi.
Và Katsuki. Ánh nắng chiều 4 giờ chiếu từ đằng sau đầu anh, tạo nên một vầng hào quang rực rỡ xung quanh chàng trai đang chuẩn bị nhảy lên bầu trời. Trông như thể mặt trời bùng nổ xung quanh Katsuki, người đang đứng đó trong tư thế hoàn hảo cho môn thể thao của mình. Và theo một cách nào đó, điều đó mô tả rất đúng về Katsuki trong suy nghĩ của Izuku: một vụ nổ. Katsuki chính là như thế: một vụ nổ của đam mê, giận dữ, kiêu hãnh, tham vọng, vẻ đẹp, tài năng tuyệt đối và sự quyết tâm. Izuku ghét việc cậu lại cảm thấy ngưỡng mộ đến thế.
"Ngoài ra," Katsuki nhắc đến một điều cuối cùng, hơi quay đầu liếc nhìn cậu trai mà anh khẳng định là làm anh phiền lòng vô cùng, "mày không thấy chán khi chỉ đứng ngoài cuộc quan sát sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro