Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The Kick-Off

r15, maybe=))))))

Việc leo lên cây với bộ quần áo ướt lạnh đã trở thành một trong những trải nghiệm khó khăn nhất mà Izuku phải đối mặt. Răng cậu va lập cập vào nhau, và Katsuki đã phải giúp cậu leo lên nhánh cây đầu tiên. Họ trở về từ hồ đom đóm vào khoảng 2 giờ sáng, mặc dù Izuku sẽ nói dối nếu cậu nói rằng cậu không muốn ở lại lâu hơn nữa. Cảm nhận những ngón tay mình tê cóng trong nước lạnh thêm một lúc nữa. Lắng nghe âm thanh nước bắn tung tóe và tiếng côn trùng kêu thêm một lúc nữa. Nhưng thôi, tất cả trải nghiệm đều phải trở thành ký ức vào một lúc nào đó.

Trên đường về, cửa sổ được hạ xuống để cố gắng làm khô quần áo ướt của họ, và có lẽ vì 2 giờ sáng đã qua thời gian cậu thường đi ngủ, nên Izuku đã lảm nhảm gì đó với Katsuki. Sáng hôm sau, Izuku gần như không nhớ cậu đã nói những gì. Có lẽ là điều gì đó về việc Shoto thất bại trong việc tán tỉnh ai đó mà cậu ấy để ý, và cậu chỉ nhớ lờ mờ mình đã cười rất nhiều. Ký ức rõ ràng duy nhất mà cậu có từ 20 phút cuối cùng của đêm qua, khi mí mắt bắt đầu nặng trĩu và miệng bắt đầu nói loạn, là việc trong suốt thời gian đó, Katsuki không hề bảo cậu im lặng.

Cuối tuần trôi qua, và Izuku đã dành phần lớn thời gian ở nhà giúp mẹ cậu một số công việc vì cậu có thời gian. Mối quan hệ của họ khá gần gũi. Bố Izuku đã bỏ đi khi cậu còn nhỏ, nhưng ít nhất ông đã để lại cho cậu một số ký ức xa xôi nhưng đáng nhớ về những chuyến đi đến công viên hoặc lén lút rời khỏi Mama Inko để ăn kem và đi biển.

Khi bố cậu bỏ đi, Inko đã dồn hết năng lượng của mình vào hai điều: Izuku và công việc. Bà là một người mẹ rất chu đáo đôi khi có phần quá mức, và cũng là một người làm việc rất chăm chỉ. Izuku vô cùng ngưỡng mộ bà, khi bà đã mở một cửa hàng in ấn tùy chỉnh của riêng mình. Cửa hàng có giờ mở cửa kỳ lạ: mở cửa lúc 7 giờ sáng và đóng cửa lúc 3 giờ chiều. Điều này có lý khi Izuku còn nhỏ và cần ai đó ở nhà khi cậu tan học để chăm sóc cậu, nhưng khi cậu lớn hơn, giờ làm việc ấy trở nên vô ích. Cậu có thể tự chăm sóc bản thân. Dù vậy, điều đó không có nghĩa là cậu không trân trọng thời gian mà họ có cùng nhau, mặc dù đôi khi nó có phần ngột ngạt. Cậu đã được dạy để trân trọng mọi thứ.

Nhưng Izuku có thể cảm nhận được. Một điều gì đó kỳ lạ nhưng mới mẻ đang đến trong cuộc sống của cậu, giống như một cơn bão với những đám mây đen, tối đến nỗi cậu không thể nhìn thấy phía trước. Không thể đoán trước, hồi hộp, đáng sợ, nhưng trên hết, là một nguồn năng lượng thay đổi. Và Izuku không chắc điều đó sẽ diễn ra như thế nào, cả cho bản thân cậu hay mối quan hệ của cậu với người khác: mẹ cậu, Kacchan, và những người khác.

Thứ Hai và thứ Ba trôi qua nhanh chóng và một lần nữa, không có nhiều tin tức từ Katsuki. Điều đó cũng ổn thôi, vì Izuku chưa bao giờ mong đợi họ thực sự nhất quán trong mối quan hệ ngày càng phát triển của họ. Katsuki nói rõ rằng anh ấy chỉ thích một giờ mỗi tuần họ dành cho nhau và chỉ dừng lại ở đó. Và Izuku tin rằng như vậy là tốt nhất.

Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản Izuku mong chờ một giờ gặp nhau hàng tuần, đặc biệt là khi Katsuki đã khá điềm đạm kể từ khi họ thống nhất trở thành bạn cùng làm dự án này. Và rồi cậu tự nhắc nhở mình khi thấy tâm trạng mình quá hào hứng, vì Izuku không cần phải làm vậy. Họ không phải là bạn bè.

Izuku đang nhâm nhi miếng bánh phô mai matcha mà cậu đã mong chờ cả ngày, ngồi cùng bạn bè trong giờ ăn trưa hôm thứ ba, thì một trong những thành viên đội nhảy sào đến và đặt tay lên bàn của họ. Đội nhảy sào nhỏ nhưng tài năng, thường chiếm một bàn riêng cho mình. Izuku nhìn lên và thấy đó là Kirishima Ejirou, rồi nhìn sang ghế trống bên cạnh Katsuki, nơi cậu ấy vừa rời đi. Anh chàng tóc vàng đang bận ăn, và có vẻ như không nhận ra đồng đội của mình đã biến mất.

Kirishima cũng là bạn của Izuku, mặc dù họ không thực sự thân thiết. Chàng trai tóc đỏ luôn rất hòa đồng và thân thiện với người khác, vì vậy tự nhiên, vòng tròn bạn bè của cậu ấy rất rộng. Trong nhóm bạn của Izuku, tất cả đều quen biết Kirishima và một vài người bạn khác của Katsuki khá rõ. Nhưng nếu Izuku và Katsuki ở cùng một chỗ, hai nhóm sẽ ngay lập tức tan rã.

"Hey!" Kirishima ngồi xuống ghế trống bên cạnh Shoto, "Có gì mới không?"

Shoto vỗ tay quanh lưng chàng trai tóc đỏ và ấm áp chào hỏi, "Chỉ đang ăn trưa thôi. Việc nhảy sào thế nào?"

Kirishima mỉm cười nhưng gãi gãi sau đầu, "Ờ, tớ có thể làm tốt hơn. Được ở chung đội với Bakugo Katsuki khiến tớ vừa có động lực vừa cảm thấy nản lòng cùng lúc." cậu ấy cười, "Tớ chắc chắn sẽ vượt qua vòng loại khu vực năm nay...Tớ nghĩ thế..."

Izuku mỉm cười, "Cậu sẽ làm được thôi! Tớ đã thấy cậu luyện tập!"

Kirishima cười về điều này, "Tớ tưởng cậu chỉ ghé qua để nhìn một người thôi."

Nghe vậy, Izuku đỏ mặt. Trong khi đó, những người khác tiếp tục cuộc trò chuyện với chàng trai tóc đỏ một chút, bắt kịp nhau mặc dù một số trong họ cùng lớp với nhau.

Cuối cùng, Kirishima hỏi, "Nghe này, tớ muốn hỏi liệu các cậu có đến buổi tiệc nướng khai mạc mùa giải vào tối thứ Năm không?"

Ochaco phấn khởi, "Ôi! Tớ định sẽ đi. Mina đã mời tớ hôm trước. Nó sẽ rất lớn và hoành tráng, phải không?"

"Đúng vậy!" Cậu ấy trả lời, "Đó là một buổi khai mạc mùa giải cho tất cả các sự kiện điền kinh, nhưng thực sự mọi người chỉ chú ý đến nhảy sào, nhảy xa và chạy bền."

Iida trả lời rằng cậu ấy bận, còn Shoto thì ậm ừ, "Tớ đã nghe về nó. Nó diễn ra ở đâu?"

"Tetsutetsu có một căn nhà bên bờ biển. Cậu biết đó, ngôi nhà hiện đại nằm ở góc phố Hine và Baki ấy?" Kirishima nói, "Không quá lớn đâu. Chỉ là buổi gặp mặt thôi. Nhưng điểm nhấn của đêm sẽ là truyền thống." cậu ấy nháy mắt.

À, truyền thống khởi động mùa giải, Izuku nghĩ thầm. Hầu như ai trong trường cũng biết về nó. Bản thân cậu chưa từng tham dự lễ khởi động thường niên, nhờ vào sự cản trở của mẹ dù mỗi năm đều được mời, nhưng cậu vẫn biết về truyền thống đó. Thường thì nó chỉ là một bữa tiệc nướng nhỏ tại nhà của một trong những thành viên đội điền kinh, kèm theo chút rượu và vài trò nghịch ngợm nhưng không quá lớn. Tuy nhiên, khoảng mười năm trước, một thành viên đội chạy đường trường và một người của đội vượt rào đã có một cuộc cãi nhau về một chuyện nhỏ nhặt đến mức vô nghĩa, và vài người khác đã tham gia vào cuộc ẩu đả.

Từ đó trở đi, nó trở thành truyền thống trong buổi khởi động: một đêm đánh nhau. Một số vận động viên tự nguyện đấu nhau một lúc để khởi động mùa giải, mà hoàn toàn không có chút hiềm khích nào.

Izuku biết rằng Katsuki năm nào cũng tham gia. Và cậu cũng biết rằng anh chàng tóc vàng năm nào cũng thắng, bất kể đối thủ là ai. Điều đó trông khá vui, nhất là khi không có xung đột nào thực sự dẫn đến việc đánh nhau, chỉ đơn giản là một truyền thống kỳ quặc. Cậu muốn tham dự, nhưng việc có thể tham dự hay không lại là một chuyện khác.


"Mẹ ơi, con có thể đi dự buổi khởi động mùa giải vào thứ Năm này không? Chỉ là một buổi tiệc nướng thôi." Izuku hỏi Inko với giọng ngập ngừng khi họ đang ăn tối tối hôm đó. Cậu miễn cưỡng bỏ qua buổi luyện tập của Katsuki để về nhà sớm, làm mẹ vui. Mẹ cậu biết rằng Izuku đã dừng lại để xem Katsuki tập luyện trong suốt nhiều năm, nhưng bà luôn muốn cậu về nhà ngay khi xong việc ở trường. Vì vậy, để làm mẹ vui, hôm nay cậu về sớm và làm hết mọi thứ mẹ bảo ngay khi mẹ yêu cầu. Bỏ đồ giặt vào máy sấy? Xong. Chuẩn bị cơm? Xong. Dọn bàn ăn? Xong.

Và bây giờ, cậu ngồi chờ câu trả lời cho lời đề nghị của mình. Lần gần nhất cậu được phép tham dự một sự kiện lớn có lẽ là khoảng tháng trước, và ngay cả khi đó, cậu còn có giờ giới nghiêm là 9 giờ tối. Điều này khiến cậu phát bực, vì cậu luôn là người bạn phải rời đi khi mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Hồi cấp hai, điều đó còn có thể hiểu được vì hầu hết lũ trẻ đều bị quản lý chặt chẽ như vậy. Nhưng bây giờ, cậu đã đủ lớn để tự chăm sóc bản thân.

Việc xin phép đi chơi luôn khiến cậu cảm giác như đang đi trên lớp băng mỏng, hoặc như đang cố gắng gỡ bom và phải cẩn thận chọn đúng dây màu, nếu không thì cả ngôi nhà sẽ nổ tung. Điều buồn cười là: khi mẹ cậu giận, bà không hét lên. Bà không nổi cáu. Thay vào đó, bà sẽ nhẹ nhàng phản đối, làm cậu cảm thấy tội lỗi vì đã gây chuyện. Cậu đã học đủ các khóa tâm lý để biết rằng chiến thuật của mẹ có chút thao túng, nhưng cậu chắc chắn rằng đó không phải là ý định của bà.

Inko tiếp tục ăn thêm vài miếng, cố tình kéo dài thời gian, khiến Izuku phát bực. Bà luôn làm vậy mỗi khi cậu xin phép ra ngoài. Bà sẽ im lặng một hồi, tiếp tục làm điều mình đang làm, và bắt cậu chờ đợi trong lo âu trước khi đưa ra câu trả lời nửa vời. Tiếng thìa cọ vào đĩa làm cậu khó chịu vô cùng.

"Izuku à, sao con chỉ hỏi trước có hai ngày vậy?" Inko nhìn lên khỏi đĩa và hỏi bằng giọng dịu dàng.

Izuku cắn môi, "Con nghĩ hỏi trước hai ngày là hợp lý. Với lại, hôm nay con mới chính thức được mời."

"Ai mời con thế?"

"Kirishima." Izuku trả lời.

"Thằng nhóc nhảy sào à? Nó là bạn của Katsuki, phải không?" Bà hỏi.

Izuku gật đầu, "Dạ."

"Nó lẽ ra phải có trách nhiệm mời con sớm hơn chứ, Izuku." Inko nhấn mạnh.

Izuku cảm thấy tay mình căng cứng, nhưng cậu nhanh chóng thả lỏng, "Mẹ à, hầu hết mọi người còn chẳng hỏi trước đâu, chứ đừng nói là hỏi trước hai ngày. Sao mẹ không thể khoan dung hơn một chút?"

"Mẹ không quan tâm đến người khác, 'Zuku." Inko từ tốn nắm lấy tay cậu, "Con là con trai của mẹ, và mẹ có quyền đặt ra tiêu chuẩn cho những gì mẹ cho là hành vi chấp nhận được với con. Con là báu vật của mẹ, con biết mà, và mẹ không thể chịu đựng nổi việc để người ta thiếu trách nhiệm với thời gian và- "

"Tại sao con không thể có tiêu chuẩn của riêng mình?" Izuku cúi xuống đĩa và khẽ hỏi. Nếu cậu lớn tiếng, mẹ cậu sẽ lại đóng vai nạn nhân.

"Bởi vì," Inko nắm tay cậu thật chặt, "con không thể chỉ nghĩ cho bản thân, Izuku. Con cũng phải nghĩ đến cảm xúc của người khác và gia đình mình. Cả tác động từ những lựa chọn của con nữa."

Đột nhiên, Izuku cảm thấy câu chuyện này không chỉ xoay quanh buổi tiệc khởi động nữa, "Mẹ ơi, có phải là vì-"

"Dù con sắp nói gì đi nữa, Izuku." Giọng Inko ngọt ngào như mật ong, "Làm ơn đừng. Mẹ không muốn tranh cãi. Chúng ta chưa bao giờ cãi nhau. Mẹ thực sự không muốn làm hỏng một ngày đẹp trời như hôm nay."

Izuku im lặng, và trong giây lát, bầu không khí trở nên nặng nề cho đến khi cậu thử thêm một lần nữa, "Mẹ, con có thể đi được không?"

Lần này, Inko thở dài và hỏi, "Ở đâu?"

Sau khi thảo luận tỉ mỉ từng chi tiết một, bao gồm địa chỉ, giờ giới nghiêm chính xác cho đến nhiều điều khác, cuối cùng Izuku cũng được phép đi với điều kiện phải về nhà trước 10 giờ tối. Nếu sự kiện bắt đầu lúc 6 giờ, thì đó là khoảng thời gian hợp lý, Izuku tự nhủ, và mặc dù cậu đáng lẽ nên hài lòng, nhưng hơn hết cậu lại cảm thấy bực bội vì phải trải qua cùng một cuộc trò chuyện và cùng một quy trình mỗi khi muốn đi ra ngoài. Inko muốn cậu học ở một trường đại học gần nhà, tối đa chỉ cách một giờ đi lại, để có thể về nhà mỗi ngày, và thế nên Izuku không biết khi nào cậu mới được quyền tự do nhiều hơn trong cuộc sống.

Với tâm hồn kiệt sức, sau bữa tối Izuku đi lên phòng, khóa cửa lại và ngã người xuống giường. Cậu nhìn lên trần nhà và hít thở sâu. Đừng giận. Đừng thất vọng. Đừng buồn. Cậu tự trấn an mình cho đến khi có thể ngừng nghĩ về việc cậu đang buồn bực thế nào, rồi tự hỏi sẽ thế nào nếu có thể kiểm soát nhiều hơn.

Hình ảnh của Katsuki đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, và Izuku nhận ra mình đang nghĩ về cậu bạn vận động viên. Khi cậu ở cùng Katsuki đêm nọ, cảm giác có được quyền kiểm soát thật dễ dàng. Izuku không biết đó là gì, nhưng nhờ vào sự tự tin và cách ép buộc của Katsuki, cậu đã có được động lực để làm điều gì đó ngoài vùng an toàn của mình.

Izuku mở bức ảnh mà Katsuki đã chụp cậu bằng điện thoại vào đêm ở bờ hồ. Cậu nhìn vào nụ cười rạng rỡ và vô tư của chính mình khi đang bơi trong bóng tối dưới bầu trời đêm tuyệt đẹp. Không suy nghĩ gì, cậu bấm nút gọi.

Khi nhận ra mình vừa làm gì, Izuku bật dậy trên giường, hốt hoảng nhìn điện thoại rồi làm rơi nó. Cậu lăn xuống sàn, cố với lấy điện thoại, tuyệt vọng muốn ngắt cuộc gọi, nhưng ngay khi cậu cầm máy lên thì Katsuki đã bắt máy.

"Deku?" Giọng Katsuki có chút khó chịu. Hai người họ đã không nói chuyện kể từ đêm ở hồ.

Izuku nắm chặt điện thoại, đưa lên tai, "A-ah! Kacchan!" Giọng cậu hơi lớn qua loa.

"Chết tiệt, nhỏ giọng lại. Mày định làm nổ tai tao hả?" Katsuki nói qua điện thoại.

Giọng của Katsuki qua điện thoại nghe khàn khàn, và Izuku vội vàng lắc đầu, "Xin lỗi!"

"Xin lỗi vì cái gì? Vì đã làm nổ tai tao hay vì không đến buổi tập của tao hôm nay?" Katsuki trêu chọc. "Sao thế, tao không còn thú vị nữa à?"

"Không phải thế đâu!" Izuku phản ứng quá nhanh, nhận ra rằng giọng mình nghe có vẻ hơi kỳ quặc. "Ừm... tớ có việc phải làm ở nhà. Nhưng cậu để ý à?" Izuku mỉm cười một chút. Thật buồn cười.

Sau một lúc im lặng, Katsuki hỏi, "Vậy rốt cuộc mày muốn cái quái gì?"

Ôi, đúng rồi. Izuku quên mất là trong lúc vô thức, cậu đã gọi nhầm cho Katsuki. Cậu không chắc mình muốn cảm nhận lại cảm giác tự do mà việc ở bên Katsuki mang lại, dù chỉ trong vài giờ họ ở cùng nhau, hay là ngón tay cậu thật sự tự động nhấn nút. Và bây giờ, cậu đã lỡ mất ba mươi giây quý giá của Katsuki, nếu không nói điều gì đáng giá, cậu sẽ bị quát cho mà xem.

"Ừ-ừm," Izuku nhanh chóng nghĩ, "tớ cần cậu giúp tớ làm bài tập vật lý."

Sau vài giây im lặng, Izuku nghĩ rằng cuộc gọi đã bị tắt, nhưng rồi Katsuki lên tiếng.

"Mày là thằng nói dối tệ nhất, Deku." Katsuki tuyên bố như một sự thật.

Izuku tái mặt, "Ý-ý cậu là sao?"

"Mày có điểm vật lý cao nhất." Katsuki nói cộc lốc. "Mày cần tao giúp cái quái gì? Định giỡn mặt tao à?"

"Không!" Izuku thốt lên trong hoảng hốt. "Chỉ là cậu có điểm cao thứ hai, và tớ đã nghỉ buổi học hôm nay vì phải diễn tập cho lễ nhậm chức hội học sinh." Đoạn đó không phải là nói dối.

Katsuki suy nghĩ một chút, "Không phải việc của tao."

"Kacchan, làm ơn!" Izuku cầu xin, chợt nhận ra mình thật sự cần được chỉ dạy.

"Thầy Aizawa sẽ dạy lại cho mày mà, đồ mọt sách." Katsuki đáp.

Điều đó đúng, nhưng Izuku tiếp tục tranh cãi, "Nhưng bài tập về nhà phải nộp vào ngày mai."

Sau một âm thanh lục đục từ phía bên kia, Katsuki nói trực tiếp vào điện thoại, giọng trầm như thường lệ, "Mày muốn nó đến thế à. Vậy mày sẽ làm gì cho tao, Deku?"

Mặt Izuku đỏ bừng, và đầu óc cậu cố gắng không nghĩ bậy bạ. Chỉ là những từ đó thường được nghe trong hoàn cảnh khác, nên tâm trí cậu ngay lập tức đi theo hướng đó.

Cậu nuốt nước bọt, ngại ngùng đáp, "Cậu muốn gì?"

Có một khoảng lặng trên đường dây, như thể Katsuki đang suy nghĩ. Izuku ngồi chờ đợi kiên nhẫn, tự hỏi Katsuki sẽ đòi gì. Katsuki thực sự sẽ không bao giờ yêu cầu cậu bất cứ điều gì, ngay cả khi anh không thể tự mình làm điều đó. Vì vậy, Izuku không chắc chắn điều gì sẽ xảy ra ở đầu bên kia của thỏa thuận.

"Lén ra ngoài." cuối cùng Katsuki phá vỡ sự im lặng. "Ngay bây giờ. Một mình."

Izuku nhìn điện thoại với vẻ kinh ngạc, "N-ngay bây giờ á? Kacchan, trời còn chưa tối mà!"

"Tao có mắt mà, Deku." Katsuki nói bằng giọng thờ ơ.

Izuku vò đầu bứt tóc, "Tớ sẽ bị bắt mất! Tớ k-không thể."

"Nhưng mày muốn thế mà." Katsuki khẳng định như một sự thật hiển nhiên.

Izuku dừng lại, "Ý cậu là sao?"

"Thừa nhận đi, Deku. Mày muốn tao cho mày cái cớ để phá luật. Đó chẳng phải là lý do mày gọi cho tao à?" Katsuki nói, và Izuku gần như hình dung ra nụ cười nhếch mép của anh ta từ đầu dây bên kia.

Izuku không nói được gì. Cậu thật sự làm thế à? Có phải đó là lý do cậu đã nhấn nút gọi trong lần bối rối vừa rồi? Tại sao Katsuki lại là người đầu tiên cậu nghĩ đến sau cuộc tranh cãi với mẹ?

Nếu đúng thế, cậu quyết không thừa nhận, và nói lại một lần nữa, "Kacchan, tớ gọi cậu để nhờ cậu giúp bài tập vật lý."

Katsuki hừ nhẹ rồi đưa ra tối hậu thư, "Vậy thì lẻn ra ngoài."

Izuku lắp bắp và nhìn ra cửa sổ. Mẹ cậu hiện giờ đang ở trong phòng làm việc. Cậu có thể nghe thấy tiếng nhạc mà mẹ mở để tập trung. Và rồi cậu nói vào điện thoại, "Tớ phải đi đâu đây?"

"Mày nhớ công viên gần trạm xăng màu vàng không?"

Tay Izuku cứng đờ. Công viên gần trạm xăng màu vàng ư? Katsuki đang đùa à? Cậu có biết nó không ư? Làm sao mà không biết chứ. Điều bất ngờ hơn là việc Katsuki lại hỏi câu đó. Đó là nơi họ gặp nhau lần đầu nhiều năm trước.

Với giọng điệu nhẹ nhàng, Izuku đáp, "Tất nhiên là tớ nhớ. Tớ tưởng cậu quên rồi."

"Ra đó gặp tao. Mười phút nữa. Mang theo sách vở. Tao sẽ miễn cưỡng giúp mày, nhưng mày nợ tao đấy nhé." Katsuki ra lệnh.

Izuku thở dài, "Được rồi."

Sau đó, cậu đảm bảo cửa phòng ngủ đã được khóa, trước khi mở máy tính xách tay. Trong một khoảnh khắc thiên tài, Izuku nhấp vào một video có tiêu đề "Tiếng ngáy" phát trong 4 giờ và đặt nó trên giường ở mức âm lượng bình thường. Sau đó, nhẹ nhàng nhất có thể, cậu nhấc cửa sổ lên với bài tập về nhà kẹp chặt trong nách và cầu nguyện rằng mình sẽ không bị bắt gặp.


Izuku chạy đến sân chơi với tốc độ kỷ lục, cố gắng chạy càng xa nhà càng tốt để tránh khỏi ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của mẹ. Khi nhìn thấy sân chơi ở phía xa, ký ức của Izuku chợt ùa về những buổi chiều hè ngồi cùng một cậu bé tóc vàng trên xích đu, cả hai bàn luận về những siêu anh hùng và vận động viên mà họ yêu thích. Hoặc Katsuki đẩy cậu trên vòng xoay ngựa gỗ, khiến cậu hét lên trong sự phấn khích. Bây giờ nhìn lại họ, hơn một thập kỷ đã trôi qua, cả hai đều trở thành những con người khác biệt, khiến Izuku không khỏi cảm thấy một nỗi buồn nhẹ nhàng trong lòng.

Izuku nhìn thấy Katsuki ngồi trên một chiếc xích đu, tay cầm bài tập về nhà, đôi mắt tập trung vào tờ giấy trước mặt. Nhìn cơ thể to lớn, cơ bắp của Katsuki trên chiếc xích đu nhỏ dành cho trẻ em khiến Izuku không thể nhịn được cười, và âm thanh đó khiến Katsuki ngẩng đầu lên rồi lắc đầu ngán ngẩm.

"Thằng ngốc." Katsuki lè lưỡi, "Mày thực sự làm rồi đấy à?"

"Tớ đã làm được!" Izuku mỉm cười rồi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh Katsuki, "Kacchan không tự hào về tớ sao?"

"Vì mày đã phản bội người mẹ tội nghiệp của mày à?" Katsuki nhếch mép cười, "Đúng là một thằng con tệ hại."

Izuku ngạc nhiên nhìn Katsuki, "Chính cậu bảo tớ làm mà!"

Katsuki phẩy tay, "Có à? Tao không nhớ nữa."

Izuku lè lưỡi, đung đưa đôi chân qua lại một lúc, rồi hỏi, "Cậu có hay đến đây không?"

Katsuki lại cúi xuống bài tập của mình, chỉ hoàn thành được một nửa, "Không phải chuyện của mày. Mày hiểu được bao nhiêu về dao động sóng rồi?"

Izuku suy nghĩ, "Cũng không nhiều lắm. Tớ chỉ có mặt trong lớp được khoảng mười phút đầu thôi."


Hóa ra, Katsuki là một người thầy giáo thiếu kiên nhẫn. Ai mà ngờ được chứ. Izuku rất giỏi về chuyển động cơ học nhưng lại không giỏi lắm về vật lý sóng âm. Điều đó cũng hợp lý thôi, vì cậu đam mê phân tích chuyển động và các vận động viên như Katsuki. Mỗi lần cậu chậm hiểu một chút, Katsuki lại gõ nhẹ lên đầu cậu bằng cuốn bài tập về nhà của mình. Tuy điều đó không đau nhưng khá khó chịu. Nhưng phải công nhận, phương pháp đó rất hiệu quả vì Izuku quyết tâm hiểu bài nhanh hơn.

Sau khoảng bốn mươi phút, Izuku đã hiểu bài đủ để hoàn thành xong bài tập, nhưng thay vì về nhà ngay, cậu vẫn ngồi lại một chút nữa. Mẹ cậu vẫn chưa gửi cho cậu hàng loạt tin nhắn lo lắng, nên cậu đoán kế hoạch của mình đã thành công. Và vì có chút tự hào về bản thân, Izuku đã kể cho Katsuki nghe về nó.

"Vậy là giờ dì ấy nghĩ mày có vấn đề về ngáy ngủ à?" Katsuki bật cười.

Izuku nhún vai khi đung đưa chân qua lại, "Còn hơn là để bà ấy nghĩ tớ ra ngoài hút thuốc hoặc chích ma túy."

"Nhưng thực ra, mày chỉ ra ngoài để nhờ tao giúp làm bài tập về nhà thôi." Katsuki chỉ ra, "Thằng mọt sách."

"Này!" Izuku nhăn mặt, "Chính cậu đang giúp tớ đấy. Vậy ai mới là mọt sách hả?"

"Vẫn là mày." Katsuki khẳng định, "Tao cơ bắp như một vị thần, bất kỳ sự ngốc nghếch trông giống mọt sách nào của tao cũng đều bị triệt tiêu hết." Katsuki nói rồi vỗ mạnh lên bắp tay to lớn của mình. Izuku không thể không đồng ý với phần đầu tiên.

"Không phải vậy đâu." Izuku lắc đầu, "Tớ cũng khỏe mà."

Katsuki nhướng mày khi nghe điều đó, "Ồ, vậy sao?"

"Thật đấy." Izuku hất hàm và đứng thẳng dậy, đặt tay lên hông và ưỡn ngực ra.

Với nụ cười đầy khiêu khích, Katsuki nhảy khỏi xích đu, đứng thẳng và tiến một bước lại gần, khiến Izuku phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Izuku cảm thấy nhiệt độ trong người mình tăng lên. Katsuki thật là... cao lớn và mạnh mẽ.

"Thế thì sao mày không đến buổi khai mạc tối thứ Năm đi, rồi chúng ta có thể xem mày mạnh đến đâu. Có lẽ mày sẽ đấu với Tokoyami hoặc ai đó." Katsuki nói.

"Tớ có thể đấu với cậu." Izuku tự tin đáp, nhìn thẳng vào mắt Katsuki.

"Ồ?" Katsuki tiến thêm một bước nữa, đến khi lưng Izuku chạm vào cột của chiếc xích đu, anh cúi xuống ngang tầm mắt của Izuku, "Mày nghĩ thế sao?"

Izuku cảm thấy như mình không thể thở nổi, không biết vì sao, "Biết đâu được."

Katsuki lùi lại và ngồi xuống xích đu, cười khẽ, "Vậy à?"

Izuku ngồi xuống xích đu bên cạnh, tay nắm chặt lấy dây xích, đu qua lại. Thật thú vị khi cậu không cảm thấy ngượng ngùng. Cậu còn ngạc nhiên hơn khi Katsuki không đuổi cậu đi ngay khi họ xong việc. Mặt trời đang dần lặn, như thể nó đang cho Izuku thêm thời gian để nói chuyện với người mà cậu coi là đối thủ lâu năm, như thể nó muốn cậu đến gần và chạm vào ngọn lửa.

Sân chơi vẫn y nguyên như khi họ còn nhỏ, chỉ khác là Katsuki không còn là một đứa trẻ gầy nhom nữa, mà là một vận động viên điển trai có vấn đề về tính cách. Và Izuku cũng không còn là cậu nhóc ngày xưa.

Izuku hít một hơi dài, cảm nhận bầu không khí mát mẻ của buổi tối mùa xuân trong khi nghe Katsuki phàn nàn về một thành viên trong đội nhảy sào khi Izuku hỏi về buổi tập hôm nay của anh. Cậu tự hỏi mối quan hệ của họ bắt đầu thay đổi là khi nào. Và khi cả hai cãi nhau nhẹ nhàng về việc tắm bồn hay tắm vòi sen tốt hơn trong mười phút kế tiếp, Izuku tự hỏi điều này có thể trở thành "bình thường" một lần nữa không.

Và rồi cậu nhớ lại. Mọi trải nghiệm cuối cùng đều phải trở thành kỷ niệm. Bởi vì chuyện này? Chỉ là trong một học kỳ mà thôi.


Khi đèn đường ở Ise bật sáng, đó là dấu hiệu để Izuku ra về, dù cậu có thể ở lại thêm nếu không quá lo lắng. Bước xuống khỏi xích đu, Izuku duỗi người và quay sang Katsuki, người vẫn còn ngồi đó.

"Cậu có ở đây lâu không?" Izuku hỏi.

Katsuki lấy điện thoại ra xem giờ, "Không."

"À," Izuku đứng ngượng ngùng trước khi chỉ tay về hướng nhà, "thế tớ... về đây. Trước khi trời tối quá."

"Mày không cần thông báo đâu." Katsuki nói, nhét điện thoại lại vào túi quần.

"Phải rồi." Izuku cười ngượng, rồi quay lưng bước ra khỏi sân chơi. Giờ trời đã tối, cậu không còn lo lắng về việc leo cửa sổ trở vào nhà nữa. Có lẽ cậu sẽ cần phải nhảy để với tới cành cây đầu tiên, hy vọng không gây ra quá nhiều tiếng động.

Ngay lúc cậu chuẩn bị bước đi, cậu nghe thấy tiếng Katsuki gọi từ phía sau.

"Oi, đồ hậu đậu. Cẩn thận chỗ mày đứng kìa." Katsuki cảnh báo, nhìn xuống dưới chân cậu.

"Hở?" Izuku nhìn Katsuki, rồi nhìn xuống dưới chân mình. Ngay trước chân trái của cậu là một hòn đá lởm chởm bị che khuất bởi cỏ.

"Tao bảo mày cẩn thận bước đi của mình, chết tiệt. Mày lúc nào cũng vấp ở chỗ đó." Katsuki chỉ ra với vẻ mặt vô cảm.

Izuku nghiêng đầu. Cậu lúc nào cũng... vấp ở đó sao? Rồi, Izuku nhớ lại. Những vết bầm tím và trầy xước trên đầu gối hồi bé, từ những lần ngã liên tiếp ở chỗ hòn đá này trên đường về nhà. Những giọt nước mắt chảy dài trên má khi Katsuki nhỏ bé phải chạy đi gọi mẹ cậu đến. Lời mắng mỏ mà cậu nhận được vì không bao giờ nhớ đến tảng đá ở đó.

Izuku nhìn lên Katsuki, người vẫn đang ngồi trên xích đu, rồi mỉm cười.

"Vậy là cậu vẫn còn nhớ." Izuku nở nụ cười.

Như thể vừa bị phát hiện làm một điều gì đó không nên làm, mắt Katsuki mở to trong một tích tắc trước khi nhìn đi chỗ khác và lại cúi xuống nhìn điện thoại. Nhưng, đủ lâu để Izuku bắt gặp. 


Khi thứ Năm đến, Izuku đứng trước gương nhìn vào mình. Cậu không mặc gì quá nổi bật, nhưng cũng không phải trang phục thường ngày. Phía trên, cậu mặc một chiếc áo len trắng đẹp, kết hợp với quần bó spandex màu xanh đậm bên dưới. Vì thường xuyên tập luyện nên đôi chân và vòng ba của cậu trông rất tuyệt trong chiếc quần bó đó, và Izuku cảm thấy hài lòng dù chiếc quần có hơi chật. Cậu đã đến nhà của Ochaco để cùng cô, Shoto và cô ấy đi chung xe đến ngôi nhà ven biển. Trước khi rời nhà, mẹ cậu không quên nhắc nhở cậu về việc về nhà đúng giờ.

Ngôi nhà ven biển được xây dựng theo phong cách hiện đại về mặt kiến trúc. Nó rất khác biệt so với phần lớn khu vực ở Ise, nơi mang vẻ đẹp hoài cổ với phong cách từ thập niên 80, tạo nên bầu không khí cổ điển và lãng mạn. Phần lớn Ise có nét đẹp truyền thống đầy màu sắc, nhưng ngôi nhà này dường như được làm hoàn toàn từ kính, đá cẩm thạch và đá trắng xám.

Gia đình của Tetsutetsu chuyên kinh doanh thép, nên họ có nguồn thu nhập khổng lồ. Khung cảnh rất giống những bữa tiệc ngoài trời ở sân sau mà Izuku thường thấy trong các bộ phim. Sân sau rộng mở với đuốc tiki thắp sáng, nơi diễn ra bữa tiệc nướng. Ngôi nhà có nhiều bức tường kính có thể trượt mở và đóng để mọi người đi ra vào. Có một hồ bơi vô cực gắn liền với sàn bên cạnh, với thiết kế thác nước nhân tạo ở phía trước hồ, nơi rất đông người đang tụ tập hoặc bơi lội. Xe hơi đậu kín lối vào và dọc theo con đường, tiếng ồn vang vọng cả một góc phố khi họ bước vào.

Mọi hoạt động diễn ra trong sân sau rộng lớn. Bãi cỏ được cắt tỉa hoàn hảo, và ánh sáng được trang trí rất đẹp mắt. Có nhiều bàn thức ăn và đồ uống. Phía sau sân dẫn ra sân sau có một tấm biểu ngữ lớn với dòng chữ "Khởi Đầu Mùa Giải" và người ta có mặt ở mọi góc. Một số người đang uống seltzer (một loại thức uống nhẹ), tuy nhiên với nồng độ cồn chỉ 5%, chúng không đủ để làm họ say. Những người khác thì trò chuyện, vài người thì ném bóng qua lại. Vì khu đất là tài sản riêng cạnh bãi biển, không có hàng rào ngăn cách sân sau với cát và biển, vì vậy quanh cảnh vô cùng tuyệt đẹp. Các bãi biển ở Ise luôn sạch sẽ, với cát trắng mịn và cảnh núi non phía xa. Đặc biệt vào thời điểm này, màu sắc của mặt trời chiếu lên mặt nước khiến nó trông như vàng lỏng.

Izuku nhìn thấy Katsuki đang đứng trong một nhóm vận động viên. Katsuki mặc một chiếc áo ba lỗ xám bó sát và quần jeans rách, vốn không nên trông đẹp như vậy nhưng mọi người tại bữa tiệc đều nghĩ thế, nên Izuku không cảm thấy kỳ lạ khi nghĩ như vậy.

Izuku có thể nói rằng cậu đã tương tác với Katsuki nhiều hơn trong tuần này so với cả tháng trước. Ngày hôm kia là tại sân chơi. Và vào thứ Năm, Izuku lại một lần nữa nán lại để xem buổi tập luyện cá nhân của Katsuki, tay cầm một chai Gatorade vị anh đào. Họ cũng không nói nhiều với nhau, nhưng Izuku biết ơn rằng cậu được phép ở lại và xem, dù cuối cùng cậu cũng phải rời đi sớm.

Và vào tối nay, tại bữa tiệc khởi động mùa giải, cậu lại gặp Katsuki, dù chắc chắn rằng họ sẽ không tương tác. Có rất nhiều người để trò chuyện, thay vì với nhau.

Izuku để mình bị cuốn theo bạn bè, tham gia vào những nhóm bạn khác nhau, và là một người luôn được xem như 'người con cưng' của thị trấn, cậu được mọi người chào đón và quý mến. Buổi tối đến thật nhanh, nhưng mọi người đều đang rất vui vẻ. Nhạc to, với phong cách synthwave hoài cổ, được remix cùng với những bản nhạc kinh điển. Khung cảnh biển đẹp, ngôi nhà đẹp, và bầu không khí cũng thật tuyệt vời. Khoảng 7 giờ, các trận đấu bắt đầu.

Giữa sân sau, có một tấm bạt màu nâu lớn dùng làm sàn đấu, và một nửa số người tham dự ngồi trên ghế xếp quanh tấm bạt, trong khi nửa còn lại ngồi trên đất gần ghế hoặc đứng lên để xem. Ánh sáng rất tốt, với nhiều đuốc tiki, đèn ngoài trời và ánh sáng từ trong nhà. Một số người không hứng thú với việc xem thi đấu thì tụ tập ở những góc khác của khuôn viên làm việc riêng.

Nhưng với Izuku, cậu chưa từng chứng kiến truyền thống của bữa tiệc khởi động mùa giải nên cậu rất muốn xem. Cậu ngồi trên một chiếc ghế xếp ngay cạnh tấm bạt, tay cầm một chai bia dâu nhẹ. Izuku nghĩ rằng bia không ảnh hưởng nhiều đến mình, nên uống một chai cũng không vấn đề gì. Ochaco ngồi bên cạnh, háo hức xem, còn Shoto thì đi đâu đó không biết. Một đám đông lớn tụ tập quanh tấm bạt, xem trận đấu giữa hai vận động viên nhảy xa. Ở phía bên kia tấm bạt, đối diện với cậu, là nơi Katsuki ngồi.

Katsuki ngồi gần nhóm bạn của mình. Anh ngồi trên một thùng nước đá, người nghiêng về phía trước, khuỷu tay tựa lên đầu gối, chăm chú xem trận đấu. Bên cạnh anh là một cô gái lạ mặt với mái tóc đen dài và đôi mắt quyến rũ. Tay cô ấy đặt trên bắp tay của Katsuki, và Izuku tự hỏi không biết cô ấy đang cảm thấy gì. Tay anh ấy có rắn chắc và dày như vẻ ngoài không? Tất nhiên, cậu muốn biết chỉ vì lý do khoa học. Không quan trọng Katsuki đang làm gì hay với ai, đó không phải chuyện của cậu, nhưng điều đó không ngăn Izuku cảm thấy ngượng ngùng khi nghĩ về nó.

Khi Katsuki bắt gặp ánh mắt của cậu và cả hai chạm mắt nhau, đôi mắt đỏ sẫm với đôi mắt xanh mở to, Izuku vội quay đi và nhìn lại trận đấu. Trận đấu đã kết thúc dễ dàng, và người chiến thắng giúp đối thủ đứng dậy rồi hai người họ đập tay nhau như thể họ chưa từng đánh nhau kịch liệt vài phút trước. Thực sự đây là một truyền thống ngu ngốc, vì nếu có ai trong số các vận động viên này bị thương nặng, thì sẽ mất đi ý nghĩa của bữa tiệc cầu may. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không thú vị.

Khi các trận đấu tiếp tục, Izuku bắt đầu phân tích hình thức và kỹ thuật của các đấu thủ với Ochaco, dù cậu chắc rằng cô ấy chỉ chú ý một nửa. Nhưng không sao cả, vì cậu thường rất hứng thú với những điều như thế này và cần ai đó để nói về nó, ngoài cuốn sổ ghi chép của mình. Izuku có lẽ đã làm phiền vài người xung quanh với việc không ngừng nói về phong cách của người này, kỹ thuật của người kia, hay họ làm tốt điều gì và có thể cải thiện gì, nhưng cậu không thể ngừng nói. Ochaco gật đầu, nhưng cậu chắc rằng cô ấy đang mải nhìn vào bắp tay của một trong những vận động viên chạy việt dã đang đấu với một người nhảy sào lúc đó.

Khi trận đấu kết thúc, Izuku đột ngột bị gián đoạn bởi một chàng trai tóc vàng với khuôn mặt cau có mà cậu chưa từng gặp. Gương mặt cậu ta trông khó chịu khi búng tay trước mặt Izuku.

"Này, cậu tóc xanh." Người lạ thu hút sự chú ý của Izuku, và cậu quay lại, nhăn mặt, "Nếu cậu nghĩ mình biết nhiều như vậy, sao không lên sàn đấu thử xem, hả?"

Nghe vậy, Izuku vội vã xua tay, "Ồ không! Có phải tớ đã làm người khác nghĩ thế không? Tớ xin lỗi, đó chỉ là thói quen xấu của tớ. Tớ chỉ thích phân tích màn trình diễn của mọi người thôi. Tớ không có ý gì c...

Nhưng trước khi Izuku kịp nói hết câu, chàng trai tóc vàng đứng dậy và vỗ tay thật to, đi ra giữa sàn đấu, "Này mọi người!"

Izuku tái mặt.

"Chàng trai này," Cậu ta chỉ thẳng vào Izuku, "rất muốn đấu một trận!"

Cùng lúc Izuku xua tay và la lên phản đối, đám đông xung quanh reo hò cổ vũ. Một số người còn vỗ vai cậu, khuyến khích cậu tham gia. Đột nhiên, Izuku có thể cảm nhận ánh mắt của Katsuki đang nhìn mình.

Kẻ chủ mưu tiếp tục, "Và cậu ta nghĩ mình là số một."

Izuku hét lên, "Tớ chưa bao giờ nói thế!" Nhưng đám đông lại reo hò, thích thú với sự tự tin của cậu.

"Vậy thì tại sao chúng ta không," người lạ mặt hô to, "để cậu ta đấu với người giỏi nhất trong số giỏi nhất." rồi chỉ về phía, "Bakugo Katsuki chết tiệt!" Tiếng hô vang rền rồi lập tức im lặng.

Izuku nghĩ lại cuộc trò chuyện của họ ở sân chơi, khi cậu từng nói rằng mình có thể đánh bại Katsuki. Ôi, chết tiệt. Cậu đã tự tạo ra điều này, đúng không? Cậu đã tự rước xui xẻo về cho mình, phải không? Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Bên cạnh cậu, Ochaco bắt đầu hoảng loạn. Không ai trong đám đông reo hò nữa, họ đều biết về mối quan hệ giữa Katsuki và Izuku.

"Ờ-ờ, Monoma..." Kirishima cười gượng từ phía bên kia tấm bạt, gần nơi Katsuki đứng, "Tớ không nghĩ đó là một ý hay..."

Izuku nhìn về phía Katsuki, người vẫn đang tựa khuỷu tay lên đầu gối, ngoại trừ lần này, anh ta nhìn thẳng vào Izuku, nhướn một bên lông mày lên. Như thể Katsuki đang nói với cậu rằng mày có chấp nhận thử thách không. Có chút gì đó trêu đùa, nhưng cũng đầy tính cạnh tranh. Đột nhiên, Izuku không còn thấy sợ nữa. Katsuki mà cậu gặp gần đây tuy thô lỗ, phiền phức và có vài vấn đề, nhưng Katsuki không phải là kẻ xấu. Izuku sẽ ổn thôi.

"Đ-đúng vậy." Ochaco hoảng loạn bình luận bên cạnh cậu, "Không phải là ý kiến hay đâu."

"Sao lại không?" Người lạ mặt, rõ ràng tên là Monoma, hỏi. Đám đông tỏ vẻ không thoải mái, nhưng Izuku không thể để chuyện đó tiếp diễn.

"Ừm, sao lại không?" Izuku nghiêng người về phía trước, nhìn Ochaco rồi nhìn Kirishima.

"Izuku!" Ochaco tròn mắt ngạc nhiên, "Đó là Bakugo." Cô nhấn mạnh tên cậu, "Còn cậu là Izuku."

"Tch." Katsuki đứng dậy, hất phăng cô nàng ra khỏi người mình, "Mày là loại bạn kiểu gì mà lại không nghĩ cậu ta có cơ hội thế? Nếu thằng mọt sách không muốn đấu với tao, nó có thể tự lên tiếng."

"Ý tớ không phải vậy..." Ochaco đảo mắt.

Izuku thầm ngạc nhiên. Nghe như thể Katsuki đang bênh vực cậu. Hoặc có lẽ, anh ta chỉ muốn nhanh chóng bắt đầu để có thể đánh bại cậu thôi. Dù sao đi nữa, Izuku cảm thấy mình đồng ý với Katsuki trong tình huống kỳ quặc này.

"Tớ hiểu ý cậu mà, Ochaco." Izuku mỉm cười với cô, "Nhưng tớ sẽ ổn thôi. Kacchan rất mạnh, nhưng cậu ấy chơi công bằng." rồi cậu quay sang nhìn Katsuki, "Cậu sẽ không nương tay với tớ đâu, phải không Kacchan?"

Katsuki cười khẩy và duỗi người ra, "Không đời nào, kể cả khi mày van xin tao, Deku."

Cách Katsuki gọi biệt danh của mình khiến sống lưng Izuku lạnh toát, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy rất phấn khích. Năng lượng ấy lan tỏa sang đám đông, khiến họ sôi nổi trở lại và reo hò cổ vũ trận đấu. Izuku dự đoán rằng cậu sẽ thua. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu yếu, vì cậu không hề yếu đuối. Nó chỉ có nghĩa là Kacchan cao hơn 6 feet, một vận động viên tuyệt vời, toàn cơ bắp và sức mạnh, còn Izuku gặp bất lợi về thể hình. Cậu có thể thắng, dù khả năng là rất nhỏ. Nhưng nếu thua, cậu sẽ thua trong tư thế hiên ngang.

Khi tiếng còi vang lên, Izuku biết rằng nếu cậu không giành lấy thế chủ động, cậu sẽ mất cơ hội từ lúc bắt đầu. Cậu nhận ra trong hầu hết các trận đấu đêm nay, khi còi thổi, các đối thủ thường dạo quanh nhau, thử thách lẫn nhau trong một phút trước khi thực sự lao vào. Để bù cho sự thiếu hụt chiều cao và cân nặng, Izuku cần tận dụng điều đó.

Vì vậy, ngay khi còi thổi, Izuku lao vào, khiến Katsuki rất ngạc nhiên, thay vì đánh vào phần trên, cậu trượt xuống và dùng đà của mình để quét chân Katsuki, khiến anh ngã xuống với một tiếng thịch. Đám đông reo hò phấn khích, nhưng Izuku biết rằng trong khoảng năm giây nữa, cậu sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, ngay khi làm Katsuki ngã, cậu leo lên lưng anh và dùng trọng lượng cơ thể của mình để giữ chặt hai tay Katsuki xuống.

Cuộc vật lộn kéo dài tám giây trước khi Katsuki hất cậu xuống và lật người lại. Trước khi cậu có thể bị ghì xuống sàn, Izuku lăn qua và nhanh chóng đứng dậy. Katsuki, nếu có điều gì đáng nói, thì đó là anh ấy học rất nhanh. Anh ấy không để lộ thêm sơ hở, mà lao thẳng về phía Izuku, lần này anh nghiêng về bên trái. Nhận thấy ngay điều đó, Izuku né sang phải. Nhưng vào khoảnh khắc cuối, Katsuki đổi hướng và tung cú đá vòng bằng chân trái thẳng vào lưng Izuku. Chết tiệt. Hơn cả đau, Izuku còn ấn tượng với cách Katsuki nhanh chóng nhận biết và thích ứng với hướng di chuyển của mình.

Cảm nhận lực đá mạnh mẽ, Izuku ngã xuống sàn bằng cả hai khuỷu tay, và áp lực đó làm đau các khớp của cậu. Nhưng Izuku nhanh chóng nghĩ ra cách. Ngay khi chân trái của Katsuki chạm đất sau cú đá, Izuku lao vào và nhấc chân còn lại lên, khiến Katsuki mất thăng bằng và ngã. Izuku nhanh chóng leo lên người Katsuki trong lúc anh còn đang sốc vì cú ngã, đầu gối cậu đè lên xương sườn của Katsuki, đồng thời cánh tay phải kéo lại để tung một cú đấm vào quai hàm bên trái của Katsuki. Đám đông gào lên. Một số người huýt sáo khi thấy Izuku gần như đang cưỡi lên người Katsuki. Đây không phải là điều họ mong đợi từ Midoriya Izuku. Đã có một cuộc vật lộn thực sự , thay vì một cú hạ gục trực tiếp.

Ngay khi Izuku chuẩn bị tung thêm một cú đấm, Katsuki bỗng xoay người lại, giữ chặt lấy eo Izuku, rồi nâng cậu lên khỏi người mình, đứng thẳng dậy trong một pha biểu diễn sức mạnh thuần túy, rồi ném Izuku qua vai. Izuku ngã mạnh xuống, vai và đầu va vào đất. Một tảng đá nhọn nằm dưới tấm bạt đã cắt qua bạt và rạch một vết trên trán Izuku. Một ít máu chảy xuống trán, khiến cậu trông vừa ngầu vừa đáng sợ.

Nhưng cậu vẫn không chịu thua. Thực tế là, cả hai đã chiến đấu trong một khoảng thời gian dài mà không ai chịu nhường ai. Katsuki tung đòn liên tục, nhưng Izuku cũng không kém. Adrenaline tràn qua cơ thể cậu, khiến cậu hầu như không cảm thấy những vết thương và vết bầm tích tụ. Trận đấu kéo dài, nhưng đám đông vẫn nhiệt huyết như ban đầu.

Sau đó, đúng lúc Izuku lao xuống để thực hiện một đòn vào phần thân dưới, Katsuki nhận ra và cúi thấp hơn, đến khi cả hai chạm nhau và Katsuki nắm lấy eo Izuku. Chết tiệt. Trong một giây, Izuku bị nhấc bổng lên không trung, và trước khi cậu kịp nhận ra, Katsuki dùng hết sức lực ném cậu mạnh xuống đất, khiến vai trái và bên sườn của Izuku đau đớn. Cậu không chắc có bị trật khớp không, nhưng cậu sẽ không quá ngạc nhiên nếu có. Miệng cậu hé ra một tiếng rên nhỏ, mắt cậu nhắm chặt vì đau, trước khi cảm nhận được thân hình Katsuki đè lên mình, một tay đặt lên cổ, và đầu gối ghì chặt cậu xuống.

Và chính lúc đó, Izuku thốt ra một tiếng, "Thua." Đám đông bùng nổ trong tiếng hò reo, và một lần nữa, Katsuki là người chiến thắng. Nhưng dù vậy, Izuku cũng được reo hò không kém. Cả hai tên của họ đều được hô vang, và Izuku dùng cánh tay không bị thương để đẩy mình lên khỏi sàn nhà. Cậu giật mình vì cơn đau ở phía bên trái. Đau như địa ngục.

Đám đông xung quanh họ ồn ào và đang tìm kiếm cặp đấu mới, nhưng Katsuki đã quỳ xuống bên cạnh Izuku và hét lên qua sự hỗn loạn. Anh ta nhẹ nhàng búng vào má Izuku để thu hút sự chú ý.

"Oi," anh nói, "Đứng dậy đi. Ra khỏi tấm bạt chết tiệt này."

Izuku ngẩng đầu lên nhìn Katsuki rồi gật đầu, dùng bên phải để đẩy mình dậy, nhưng lại ngồi xuống ngay lập tức vì vai trái và bên sườn đau như thể bị dao đâm, cậu nhắm chặt mắt lại một giây trước khi mở chúng ra với hơi thở gấp gáp. Katsuki thấy vậy thì nhìn vào vai cậu, nơi đang đau nhức dữ dội.

"Chết tiệt." Katsuki nói nhỏ, rồi vội vàng nhìn xung quanh.

Ochaco đang nhanh chóng bước về phía họ, la lớn hỏi cậu có ổn không, và Izuku gật đầu với nụ cười mặc dù vai trái đang đau điếng. Trước khi cô có thể nói gì, Izuku cảm thấy một bàn tay đặt lên bên phải nơi không bị đau.

Đột nhiên, Katsuki đặt cánh tay bị thương của Izuku lên vai mình, rồi giúp cậu đứng dậy để có thể đặt nhiều áp lực hơn lên bên phải và giảm bớt lên bên trái. Ochaco lo lắng mở miệng định hỏi cậu có ổn không.

Nhưng Katsuki quát vào mặt cô, "Tránh đường cho tao, Mặt Tròn." Trong cơn sốc, cô chỉ đứng như trời trồng và để anh đi qua, hỗ trợ Izuku bên sườn.

"Kacchan, tớ ổn mà!" Izuku khẳng định.

"Mày thật ngu ngốc!" Katsuki mắng khi họ bước vào nhà, "Vai mày gần như bị trật khớp. Mày đáng lẽ phải bỏ cuộc từ đầu rồi, đồ ngốc." Giọng anh đầy vẻ khó chịu.

"Nhưng nếu vậy thì cậu sẽ thắng." Izuku lý luận.

"Dù sao thì tao cũng sẽ thắng thôi. Hay mày cũng bị chấn thương não rồi?" Katsuki đáp lại trước khi gọi to, "Oi, Tetsutetsu. Đồ khốn, bộ sơ cứu của mày đâu?"

Tetsutetsu, chủ nhà, đang đứng ở một bên với ly rượu đỏ trong tay, nhanh chóng chỉ xuống hành lang, "Xuống hành lang rồi rẽ trái. Nó ở trong phòng giặt, trong tủ bên trái! Cậu ta ổn không?"

"Thằng mọt sách khốn kiếp bị chảy máu ở trán, gần như bị trật khớp vai và bầm tím bên sườn." Katsuki càu nhàu, rồi kéo cả hai xuống hành lang.

Khi vào phòng giặt, Katsuki bật đèn sáng chói và kéo Izuku đến bên máy giặt.

Thả cậu ra, Katsuki cúi xuống và nhấc Izuku lên bằng đùi. Izuku, vừa ngạc nhiên vừa ngại ngùng vì tiếp xúc này, nhanh chóng đặt tay lên vai Katsuki, khi những bàn tay lớn thô ráp giữ chặt lấy đùi cậu. Cảm giác được nhấc lên thật nhẹ nhàng, trước khi Katsuki đặt cậu xuống một cách thô bạo lên máy giặt. Izuku nhăn mặt vì đau, nhưng nhìn thấy Katsuki đi đến tủ và lấy ra bộ sơ cứu, nước hydrogen peroxide và một ít thuốc mỡ, trong khi vẫn lầm bầm dưới hơi thở.

"Kacchan, tớ có thể tự làm mà." Izuku cố gắng thuyết phục. Thật kỳ lạ khi thấy Katsuki, người có vẻ như không quan tâm đến chuyện gì xảy ra với bất kỳ ai, lại chăm chú vào việc này như vậy. Izuku biết rõ cách điều trị những vết thương như thế. Vấn đề duy nhất là sẽ rất khó khăn chỉ với một cánh tay.

Katsuki đảo mắt, "Chỉ việc im miệng và ngồi yên."

Cậu quyết định ngồi đó trong khi Katsuki khám quanh vai mình. Cậu nhăn mặt và cắn môi để giảm bớt cơn đau. Có vẻ như trong cú ngã vừa rồi, cánh tay vốn đã bị thương của cậu không còn chịu nổi nữa, và giờ vai cậu hoàn toàn không nằm đúng vị trí, nhưng cũng không hoàn toàn ra khỏi ổ khớp. Sau khi kiểm tra một hồi, Katsuki nắm lấy cánh tay trên của cậu bằng một tay, còn tay kia giữ chặt phần nối giữa vai và cổ cậu.

"Cái này sẽ đau đấy." Katsuki nói trước khi nhét một cái khăn tay gần đó vào miệng Izuku. Cậu cắn chặt. Sau đó, trong một động tác nhanh gọn, Katsuki đẩy hai tay lại và làm cho vai cậu trở về đúng chỗ. Izuku hét lên vào khăn, và ánh sáng như tối sầm lại vì cơn đau trong giây lát, nhưng sau một hoặc hai phút, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, rồi để khăn rơi xuống khỏi miệng.

"Đau thật." cậu xác nhận.

"Tao đã bảo mà, nhãi ranh." Katsuki đáp, "Tao đã bẻ khớp lại, nhưng trong vài ngày tới, cố gắng đừng làm quá sức với vai hoặc cánh tay của mày. Kéo áo lên."

"Gì cơ?" Izuku chớp mắt nhìn anh chàng vận động viên.

Katsuki đảo mắt, "Kéo cái áo chết tiệt của mày lên đi, Deku. Tao sẽ bôi thuốc mỡ lên vết bầm giúp mày."

"Ồ." Izuku gật đầu rồi kéo áo lên một chút để lộ vết bầm lớn ở bên sườn trái. Cậu quan sát khi Katsuki thoa thuốc mỡ gây tê bằng những ngón tay dày và chai sạn. Izuku cắn môi để ngăn một cơn rùng mình khi những bàn tay lớn ấy lướt nhẹ nhàng trên làn da mềm mại của cậu. Nơi này yên tĩnh hơn so với phần còn lại của ngôi nhà, nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng người trò chuyện bên ngoài. Izuku không thể tưởng tượng nổi Katsuki lại tự nguyện chăm sóc cho những vết thương của mình. Nhưng xét cho cùng, chính anh đã gây ra chúng, mà cũng vì đó là thỏa thuận chung, nên cũng không sao cả.

Và rồi, Izuku mỉm cười hỏi, "Sao cậu lại giỏi việc này thế?"

Katsuki ậm ừ, "Giỏi ở cái gì, thể thao hay chữa trị vết thương tệ hại của mày?"

"Cả hai, chắc vậy." Izuku cười, "Nhưng đặc biệt là cái sau."

Katsuki tập trung một chút, không trả lời ngay, trước khi nói, "Khi tao mới bắt đầu môn nhảy sào và không biết cách tiếp đất đúng, tao đã bị bầm tím rất nhiều. Thậm chí còn bị trật vai một hoặc hai lần. Bà già đưa cho tao mấy thứ này và bảo tao tự sửa."

Izuku mỉm cười một chút rồi nhìn xuống đất, "Dì Mitsuki luôn là người muốn cậu tự làm mọi việc, đúng không?"

"Đương nhiên rồi." Katsuki xác nhận, "Không thì mày nghĩ tao lấy từ đâu ra." anh cười khẩy.

Izuku cười khúc khích rồi nói với Katsuki, "Còn nữa, tớ đã nói với cậu là tớ có thể đánh bại cậu mà."

Katsuki búng vào mũi cậu, "Nhãi ranh phiền phức."

Izuku giả vờ kêu lên, "Kacchan, hãy thừa nhận là tớ ngầu đi."

"Ngồi yên." Katsuki gắt lên khi nắm lấy cằm Izuku và dùng tay kia để dặm khăn thấm hydrogen peroxide lên mặt cậu để làm sạch máu và vết cắt. Sau một lúc, Katsuki cuối cùng cũng càu nhàu, "Hôm nay mày đỡ tệ hơn bình thường một chút."

"Woohoo!" Izuku phấn khích giơ tay lên, "Đỡ tệ hơn một chút! Đó là một thành tựu mới của tớ."

"Mẹ kiếp, tao đã bảo ngồi yên mà." Katsuki nắm chặt cằm cậu hơn.

Izuku bình tĩnh lại, lờ đi cơn châm chích từ hydrogen peroxide trên vết thương. Katsuki rất tập trung, và Izuku không thể không liếc nhìn lên qua hàng mi về phía anh chàng vận động viên, người đang rất gần với cậu. Izuku có thể ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền của Katsuki và cả mùi mồ hôi. Từ khoảng cách này, Izuku nhận ra trong mắt Katsuki có những đốm đen giống như than trong lửa. Hình dáng mắt của Katsuki thường khiến nó trông như đang tức giận, nhưng khi anh ấy tập trung như thế này, đôi mắt dường như không còn sắc bén như trước.

Sau đó cậu bị bắt gặp khi đang nhìn chằm chằm, khi Katsuki chuyển ánh mắt xuống nhìn vào đôi mắt xanh to tròn của Izuku, cậu há miệng định nói gì đó nhưng không biết nên nói gì. Xin lỗi vì đã nhìn? Tớ vừa nhận thấy mắt cậu có đốm đen gì đó trong mắt?

"Tao đã nói gì với mày thế?" Katsuki phá vỡ sự im lặng, "Đừng nhìn tao bằng ánh mắt kỳ quặc đó nữa." Rồi quay lại lau vết thương.

"Tớ không có." Izuku nói dối.

"Tao đã nói trước đó rồi, Deku. Mày nói dối dở tệ." Katsuki thấp giọng đáp. Izuku nuốt nước bọt.

Trước khi cậu kịp phản ứng, tiếng cười và âm thanh từ TV bên ngoài ngày càng to. Cả Izuku và Katsuki đều quay đầu về phía âm thanh.

"Họ đang xem The Blue Ember à?" Izuku cố nhớ lại. Cậu nghĩ cậu đã nghe một câu thoại quen thuộc.

Katsuki lắng nghe một lúc trước khi gật đầu, "Đúng rồi. Quan trọng hơn, chúng có gu phim dở vl."

Izuku không muốn thừa nhận nhưng cậu cũng đồng tình, "Thật là xấu tính, Kacchan."

"Có thể, nhưng đừng nói với tao là mày không đồng ý nhé. Bộ phim đó dở thật." Katsuki thoa kem kháng khuẩn lên vết thương của mình.

"Ugh, đúng vậy!" Izuku kêu lên, "Làm sao mà họ lại có thể để diễn viên xuất sắc nhất cả nước tham gia bộ phim đó nhưng chỉ cho cô ấy xuất hiện mười giây?"

"Bởi vì chúng là một lũ ngốc, đấy là lý do." Katsuki cũng phàn nàn, "Phần tệ nhất là có một nhân vật ngớ ngẩn nào đó...chết tiệt, ai vậy nhỉ..." Katsuki dừng lại để suy nghĩ.

Izuku hứng khởi cười, "Tớ biết cậu đang nói đến ai! Dr. Kun. Ai mà lại tiết lộ toàn bộ âm mưu của mình trước mặt mọi người chứ? Tớ cứ nghĩ motip này đã kết thúc từ lâu rồi."

"Không chỉ có vậy." Katsuki bắt đầu cười một mình, "Cuối phim, hắn còn có cái câu chuyện bi thảm gấp gáp để làm khán giả rơi nước mắt, nhưng thật sự là quá buồn cười. Mày đang bảo tao rằng việc bị mẹ chê rằng mày chơi đàn dở tệ một lần đủ để mày trở thành kẻ giết người hàng loạt sao? Thật nực cười."

Izuku gật gù đồng tình và bật cười. Ngay cả khi Katsuki đã xong việc dán băng cho vết thương trên trán của cậu, điều mà may mắn thay được tóc cậu che khuất để mẹ không lo lắng, Izuku đã kéo được Katsuki vào cuộc trò chuyện đến nỗi anh không rời khỏi chỗ ngồi của mình trong suốt ba mươi phút.

Cuộc trò chuyện trở nên thoải mái đến mức Izuku quên đi mối quan hệ giữa họ. Katsuki, bất ngờ trước sự hiểu biết của anh về phim, và Izuku có thể lấy đó làm cơ hội để chỉ trích Katsuki cũng giống như mình, nhưng cậu quyết không làm hỏng khoảnh khắc này. Bên ngoài, bữa tiệc vẫn đang diễn ra sôi nổi. Những trận chiến vẫn tiếp diễn, đám đông vẫn ồn ào, nhạc vẫn vang lên từ các loa, nhưng hai người họ thì lại ngồi trong phòng giặt và nói về phim. Izuku không ngạc nhiên khi biết Katsuki không thích các bộ phim tình cảm, mà lại yêu thích thể loại phim kinh dị.

"Kinh dị tâm lý hay kinh dị siêu nhiên?" Izuku hỏi rõ. Cậu hơi di chuyển người để kiểm tra cảm giác của mình. Hông trái của cậu vẫn đau nhức do cú va đập, và cánh tay gần như không thể nhấc lên.

"Mày đùa tao à? Kinh dị siêu nhiên." Katsuki trả lời mà không chút do dự, "Chất lượng của nó không thể chê vào đâu được."

Izuku lắc đầu, "Tớ thích nó nhưng tớ không thể chịu đựng nổi."

"Thừa nhận đi, mày yếu đuối thì có." Katsuki trêu chọc, và Izuku thè lưỡi đáp lại.

Cảm giác này thật dễ chịu, Izuku nghĩ. Cậu thích cuộc trò chuyện này, và thích nói chuyện với Katsuki như thế này. Khi họ chỉ cãi nhau và trêu chọc nhau một cách vui vẻ thay vì thù địch. Khi Izuku được phép nói mà không bị cắt ngang bởi câu "ngậm miệng lại." Trong một khoảnh khắc nào đó, cậu thấy Katsuki mỉm cười với những gì cậu nói. Điều này thật tuyệt.

Izuku im lặng một lúc. Và Katsuki đứng bên cạnh, tựa vào máy giặt. Sau vài giây, cậu nhìn về phía Katsuki và nói.

"Kacchan, tớ biết mình muốn đi đâu rồi. Tối mai cậu đón tớ sau buổi tập nhé." Izuku yêu cầu, hai tay đặt trên đùi.

"Giờ mày đưa ra yêu cầu rồi hả?" Katsuki tựa đầu vào tường.

Izuku đỏ mặt, "Tớ—ý tớ là, cậu không cần phải làm vậy."

"Đi đâu vậy?" Katsuki khoanh tay.

Izuku nhún vai, "Đón tớ rồi sẽ biết."

"Mày đưa chúng ta đến rạp chiếu phim hay gì đó à?" Katsuki đoán.

"Không." Izuku lắc đầu, "Tớ chưa bao giờ đến đó trước đây, nhưng tớ muốn đi."

Katsuki đẩy mình ra khỏi tường và nhét tay vào túi, "Cái này không tính là một giờ của chúng ta sao?" Anh vung tay chỉ vào tình huống của họ.

Izuku cười, "Không, Kacchan. Đây là một bữa tiệc. Nó không tính. Và cậu vừa đánh tớ nên điều đó càng không tính."

"Đáng thương quá nhỉ." Katsuki buộc tội.

Ngay khi Izuku định phản bác, cô gái trước đó, người bám vào cánh tay Katsuki, với mái tóc đen dài và đôi mắt xinh đẹp, ló đầu vào, và khi thấy Katsuki, khuôn mặt cô sáng bừng.

"Bakugo! Tớ đã tìm cậu khắp nơi." cô ấy ngọt ngào nói và tiến về phía anh trong phòng giặt.

Katsuki quay sang cô, "Sara. Tao đang giải quyết một số việc."

Lúc này, cô gái, Sara, quay sang Izuku với nụ cười rạng rỡ, "Ôi! Đúng rồi! Cậu có ổn không?"

Izuku gật đầu và cười đáp lại, "Tớ ổn! Cảm ơn vì đã hỏi thăm."

Cô ấy thực sự rất dễ thương, nhưng Izuku thật sự đã có một cuộc trò chuyện thú vị với Katsuki, và cậu biết rằng mọi chuyện đã kết thúc khi cô ấy xuất hiện. Mặc dù hơi thất vọng, cậu nghĩ rằng cũng không sao cả. Gần đây, cậu đã có nhiều thời gian bên Katsuki hơn mình có thể tưởng tượng, và có lẽ cậu nên tạm dừng trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối.

Như cậu đã nghĩ trước đó, đó không phải là việc của mình về việc Katsuki làm gì hay với ai. Dù anh ấy có hấp dẫn, tính cách thì lại khác. Dù mọi người ở trường họ đều đã từng mơ mộng về anh ấy một lần, bao gồm cả Izuku. Thì cuối cùng, họ chỉ là bạn đồng hành trong cùng một dự án.

Tuy nhiên, khi Izuku thấy Sara đặt tay lên ngực của anh chàng vận động viên và tay kia trên thắt lưng của anh, cậu biết điều cô ấy muốn là gì. Rõ ràng. Nhưng cậu tự hỏi. Izuku tự hỏi liệu cô ấy có đạt được điều đó không. Và khi Katsuki đặt tay mình quanh eo cô, Izuku đã biết câu trả lời.

Quay sang Izuku một chút, Katsuki hỏi, "Oi, mày có thể di chuyển được bao nhiêu?"

Izuku để chân mình lủng lẳng trên máy giặt, trước khi chủ yếu dùng bên phải để nhấc mình dậy. Người cậu đau nhức, có những cơn đau âm ỉ nhưng ngoài ra, cậu sẽ ổn nếu không phải vung tay quá nhiều.

"Tớ ổn!" Izuku khẳng định, "Tớ sẽ..." cậu chỉ ra ngoài một cách lúng túng, "Quay lại ngoài kia."


Trong khoảng một giờ tiếp theo, Izuku đã chơi với bạn bè hoặc những người mà cậu thường không nói chuyện ở trường và nhìn chung đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Cậu đã trở thành người hùng trong câu chuyện vì đã có thể đấu lại Katsuki, và phải yêu cầu mọi người ngừng vỗ vai mình. Cậu vẫn cảm nhận cơn đau từ cú đá của Katsuki. Những cuộc đấu vẫn đang diễn ra, nhưng Izuku quyết định dành thời gian để giao lưu. Shoto đã được một trong những nhân viên của cha đón về vì có việc gia đình gấp. Còn Ochaco, sau khi ở bên cậu một lúc, đã bắt chuyện với vận động viên nhảy xa mà cô đã để ý từ trước. Katsuki lại đang đứng với cô gái đó và một vài người bạn nhảy sào. Một vận động viên nhảy sào có mái tóc nâu, đôi mắt xám nhạt, và có vẻ cao khoảng 6 feet, thỉnh thoảng liếc về phía Izuku, nhưng Izuku cố gắng không để tâm. Izuku đã thấy cậu ta nhảy khi đến xem Katsuki luyện tập, và mặc dù người đó rất giỏi, nhưng vẫn chưa thể đạt đến trình độ của Katsuki.

Gạt điều đó sang một bên, Izuku nói chuyện với một nhóm người gần bể bơi, cầm trên tay một ly nước pha loãng. Mặc cho cơ thể đang đau nhức thì không khí buổi tối đêm nay thật dễ chịu. Mặt trời đã lặn từ lâu và họ chỉ có thể thấy bọt trắng từ những cơn sóng ùa vào. Ngôi nhà được chiếu sáng đẹp mắt, và bể bơi có những ánh đèn xanh lộng lẫy. Cậu đang nói chuyện với một vài người bạn như Jiro, người tham gia đội chạy nước rút, Hagakure, Shinso, người dường như luôn có chút cảm tình với cậu và Momo. Thật tuyệt khi được ở bên mọi người ngoài trời một lần, và Izuku đang có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Cho đến khi một người rõ ràng đã say xỉn đến gần nhóm của họ, cụ thể là đến gần Izuku. Người đó dường như vẫn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì, nhưng rõ ràng là cậu ta đã có chút chất kích thích trong người. Những lời của cậu ta vẫn chưa bị ngọng, nhưng rõ ràng là cậu ta đang cảm thấy tác động của rượu làm cho cậu ta tự tin hơn.

"Midoriya!" Cậu ta hét lên và đặt hai tay lên vai Izuku. Bị bất ngờ, Izuku đặt ly nước lên bàn bên cạnh và cười nhẹ.

"Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây chưa?" Izuku hỏi với một nụ cười.

"Không! Nhưng trận đấu của cậu rất," cậu ta đưa một ngón tay cái lên một cách kỳ lạ như thể sự phối hợp của cậu ta hơi rối, "tuyệt vời! Tớ là Yosetsu."

Izuku gật đầu với nụ cười tinh nghịch, "Rất vui được gặp cậu, Yosetsu. Cậu đang hơi lảo đảo đấy. Có muốn ngồi xuống không?" Izuku đề nghị.

Yosetsu lắc đầu và cười. Izuku nhìn sang bạn bè mình, những người đang mím môi để cố gắng không bật cười.

"Không! Tớ muốn bơi...cùng cậu." Yosetsu khăng khăng, "Cậu có muốn," cậu ta chỉ ngón tay và vẫy nó xung quanh, "bơi không?"

Izuku gãi đầu bằng cánh tay phải, "Ôi! Tớ xin lỗi. Tớ không thể bơi ngay bây giờ. Bên trái của tớ gần như không thể hoạt động. Này, cậu có chắc là không muốn ngồi xuống không—"

Lúc này, lông mày Yosetsu nhíu lại nhưng sau đó cậu ta cười toe toét, "Tớ không muốn ngồi xuống! Tớ đã nói là tớ muốn bơi."

Và rồi cậu ta rút tay lại, và xung quanh, mắt bạn bè Izuku mở to và định đến gần cậu bạn mất phương hướng, cùng lúc Izuku mở miệng để hét lên dừng lại. Nhưng đã quá muộn, vì chỉ trong vòng chưa đầy ba giây, cậu cảm thấy hai cánh tay đẩy ngực mình ra sau và cậu rơi vào bể bơi sâu thẳm, nước bắn tung tóe xung quanh. Liệu đây có phải là số phận của cậu những ngày này không, Izuku tự hỏi khi nước nhấn chìm cơ thể mình. Ít nhất với Katsuki, điều đó xảy ra khi cậu đang trong trạng thái tốt nhất. Còn bây giờ thì chỉ là sự tàn nhẫn, và Izuku muốn nổi giận, nhưng cậu biết Yosetsu đang bị ảnh hưởng bởi cồn. Điều đó không có nghĩa đây không phải là một vấn đề nhỏ.

Từ cú sốc, nước tràn vào miệng và mũi của cậu. Mắt cậu mở to, vì vậy cậu có thể thấy bóng hình mờ mờ của bạn bè mình ở trên đang la hét và chuẩn bị nhảy xuống. Cậu cố gắng cử động cánh tay trái dưới nước, cậu kêu lên vì đau, điều này chỉ khiến bọt nổi lên bề mặt. Cậu biết rằng khi mình nổi lên bề mặt lần nữa, sẽ không thể lội với một tay, vì vậy cậu hy vọng ai đó sẽ kéo cậu ra nhanh chóng trước khi cậu trông ngu ngốc khi vật lộn.

Izuku chỉ rơi xuống nước chưa đầy 10 giây, trước khi bên phải, cậu nhìn thấy một thân hình lao xuống nước. Rõ ràng cậu không thể nhìn rõ từ dưới nước, nhưng cậu biết hình dáng đó ngay cả chỉ qua những đường nét. Cậu muốn thở dài trong lòng. Tại sao đôi khi cậu cảm thấy cuộc đời cậu như một bộ phim? Còn ai khác ngoài Katsuki?

Izuku ngoi lên trên mặt nước và há hốc miệng thở dốc, cố gắng giữ thăng bằng với một tay, rồi cậu cảm thấy có một vòng tay ôm chặt xung quanh eo mình và kéo cậu lại gần một cơ thể lớn hơn, săn chắc hơn.

"Đồ vụng về!" Katsuki gầm gừ, anh bơi về phía mép trong khi đang ôm chặt quanh eo Izuku.

Izuku ho khan và nhẹ nhàng đụng đầu vào Katsuki, "Đó không phải là lỗi của tớ!"

Katsuki không nói gì, chỉ đơn giản nắm lấy mép bể và dùng sức mạnh phần trên cơ thể để kéo mình lên bờ trước, rồi kéo Izuku ra khỏi nước và lên mép hồ bơi. Giờ đây, quần áo của cậu rất lạnh vì tiếp xúc với không khí, và cậu có thể cảm thấy răng mình va cầm cập vào nhau. Cậu ôm lấy cánh tay trái, nơi đang đau đớn, trong khi nhìn Katsuki, cũng ướt sũng, đứng dậy và bắt đầu di chuyển.

Momo đã đi lấy một chiếc khăn từ chiếc ghế gần đó và quấn quanh vai Izuku, trong khi Katsuki tiến về phía bể bơi và chỉ vài giây sau, anh thô bạo đẩy Yosetsu ra, khiến cậu ta loạng choạng lùi lại.

"Thằng khốn, mày chơi ngu thật đấy." Katsuki quát, "Bỏ cái đồ uống đó xuống, nếu không tao sẽ giết mày."

Mắt Izuku mở to, cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng những người khác đã bắt đầu. Kirishima và một số người khác tiến về phía đám đông đang hình thành, cố gắng làm dịu cơn giận của Katsuki. Không khí tràn ngập sự tức giận đối với sự liều lĩnh của Yosetsu, ngạc nhiên khi thấy Bakugo Katsuki tức giận vì Izuku, và lo lắng trước năng lượng tỏa ra từ anh chàng vận động viên.

"B-bakugo." Denki gọi một cách lo lắng, "Bỏ qua đi. Chúng tớ sẽ giải quyết—"

Nhưng Katsuki chỉ kéo Yosetsu lên bằng cổ áo rồi chỉ tay về phía Izuku, "Thằng mọt sách khốn kiếp đó hầu như không thể sử dụng nửa bên trái cơ thể chết tiệt của nó và mày lại muốn đẩy nó xuống hồ bơi à? Mày có bị ngu không? Mày muốn biết cảm giác bị đẩy xuống hồ không?" Katsuki đe dọa, kéo Yosetsu cho đến khi cậu ta lơ lửng trên bờ hồ, "Tao có nên bẻ tay mày ra và ném mày xuống không?"

Izuku kêu lên, "Kacchan! Không sao đâu. Cậu ấy say rồi." Cậu quỳ gối đứng dậy.

Katsuki liếc nhìn Izuku với nụ cười độc ác quen thuộc, "Tao cũng có thể say." Rồi nhìn về phía Yosetsu, "Điều đó có làm mọi thứ tốt hơn không, thằng khốn? Chính xác hơn?"

Yosetsu hoảng loạn lắc đầu, trước khi lắp bắp, "M-Midoriya nói là ổn mà, nên hãy để tôi yên đi! Đó chỉ là một sai lầm thôi!"

"Tch," Katsuki đẩy cậu ta xuống đất và bước lùi lại, "Giờ thì mày không còn say nữa, đúng không? Đó là vì thằng mọt sách đó không có đủ tự trọng để tức giận thôi."

Mắt Izuku mở to trước câu nói lạ lùng ấy. Katsuki có vẻ rất chắc chắn về ý nghĩa của nó, nhưng Izuku thì không hiểu gì cả. Tự trọng? Tức giận? Nhưng trước khi cậu có thể suy nghĩ thêm, Katsuki lại lên tiếng một cách giận dữ.

"Để tao hỏi mày lần nữa nhé." Katsuki bước một cách đe dọa về phía Yosetsu, "Tao có nên cho mày biết cảm giác đó không? Hay là mày đã học được bài học rồi?"

Một nhóm các vận động viên đứng gần đó lo lắng chèn vào giữa Katsuki để ngăn cản anh tiến thêm, nhưng sau một lúc, Yosetsu lắp bắp nói, "Tôi đã học được rồi." Katsuki lắc đầu, trước khi lùi lại. Mọi thứ im lặng trong giây lát, mọi người đều cảm nhận rõ bầu không khí căng thẳng này.

Khi Sara bước tới, cô cất tiếng.

"Bakugo." cô cười gượng gạo, "Từ khi nào mà cậu lại quan tâm đến Midoriya như vậy?"

Đám đông nhìn cô với những biểu cảm khó chịu và kỳ lạ. Cô không thể đọc được tình hình sao? Không quan trọng là Izuku bị đẩy vào hồ hay Mina Ashido hoặc một người hoàn toàn xa lạ.

Trong tình huống như Izuku, việc bị đẩy như vậy đủ để khiến bất kỳ ai tức giận. Katsuki, bất kể mối quan hệ của họ, chỉ đi xa đến mức này, vì đó là sự tử tế cơ bản khi giúp Izuku khi cậu có thể, biết đâu được, sẽ chết.

Izuku biết điều này. Katsuki, bất kể cảm xúc của anh đối với Izuku, sẽ không bao giờ để cậu chết đuối. Điều đó không có nghĩa là anh ấy quan tâm đến mạng sống của một con người hơn bất kỳ người bình thường nào.

Tuy nhiên, việc thấy Katsuki tức giận thay cho mình khi cậu từ chối tức giận là một tình huống mới. Một điều mà cả Izuku và những người còn lại ở đây đều không ngờ đến.

Katsuki trừng mắt liếc nhìn cô, và cô lập tức im lặng, trước khi gầm gừ, "Tao không cần phải quan tâm đến tên mọt sách để nó không chết, đồ ngu."   (tui khum hiểu câu nì lắm, siêu cần góp để sửa TT)

Cô đỏ mặt vì xấu hổ.

Tuy nhiên, anh phải có chút quan tâm tới cậu thì mới tức giận được, Izuku nghĩ thầm. Nhưng cậu không muốn suy nghĩ thêm về điều đó.

Nhìn lại Yosetsu, Katsuki nói, "Nếu mày không thể tin tưởng bản thân khi uống rượu, thì tốt nhất đừng có mà cầm nó lên."

Nhìn xuống đất trong sự xấu hổ, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, Yosetsu gật đầu.

"Chết tiệt." Katsuki quay lại đi về phía Izuku, ánh mắt vẫn còn ánh lên sự tức giận, và bảo đám đông đi chỗ khác, trước khi cúi xuống giúp Izuku đứng dậy một lần nữa, cho cậu tựa vào mình, "Đi nào. Chúng ta sẽ đi lau khô cái thân ngu ngốc của mày."

Izuku tựa vào Katsuki, và đi bên cạnh anh trở lại ngôi nhà. Mặc dù mọi người đều quay lại với việc của mình, nhưng Izuku biết rằng vẫn có những ánh mắt tò mò dõi theo. Không có lý do gì mà bạn bè thực sự của Izuku, thay vì đối thủ của cậu, không thể giúp cậu làm khô, nhưng Bakugo Katsuki, chính anh ấy đã giúp cậu vào nhà.

"Kacchan..." Izuku nói bằng giọng nhẹ nhàng, "Cảm ơn cậu."

"Câm mồm." Katsuki gạt đi, "Tao chỉ giúp mày vì tao cũng cần làm khô thôi."

Izuku cười nhẹ, "Không chỉ vậy. Cảm ơn vì đã kéo tớ ra khỏi nước. Và...và đã cảnh báo Yosetsu."

Izuku nghĩ lại về lời nói của Katsuki. -không có đủ tự trọng để tức giận. Điều đó có nghĩa là gì nhỉ? Tự trọng có liên quan gì đến sự tức giận.

"Kệ đi." Katsuki nói, "Đây là lần thứ hai mày bị đẩy xuống nước trong vòng 7 ngày qua, mọt sách."

Izuku không nhịn được cười trước câu nói đó, "Và cậu phải chịu trách nhiệm cho lần đầu nhé, Kacchan."

"Khác nhau ở chỗ mày có thể bơi tốt lúc đó." Katsuki lườm cậu trong khi họ từ từ bước lên cầu thang lên tầng hai nơi có phòng ngủ.

"Đúng vậy." Izuku gật đầu, "Khác nhau ở chỗ là lần đó tớ thực sự thích nó." Cậu cười khẽ với chính mình.

Katsuki liếc nhìn cậu khi nghe câu nói này, nhưng ngoài điều đó, anh không nói gì thêm.

Cuối cùng, Katsuki mở một căn phòng ngẫu nhiên và đặt Izuku lên mép giường, trước khi khóa cửa lại. Katsuki nhanh chóng cởi áo phông và mở nút quần, tháo bỏ quần áo ướt. Izuku nhận ra mình đang nhìn, mặc dù cậu biết mình nên quay đi. Nhưng Chúa ơi, cảnh tượng này thật bất công.

Rồi, Katsuki phá vỡ những suy nghĩ của cậu, "Mày sẽ tiếp tục nhìn? Hay mày sẽ ngừng làm một kẻ biến thái và quay mặt đi?"

Izuku thốt lên một lời xin lỗi trước khi nhắm mắt lại. Cậu nghe thấy một món đồ nữa rơi xuống, rồi nghe thấy tiếng bước chân hướng về phòng tắm, nơi Katsuki đang lục lọi tìm khăn. Sau vài phút, Izuku nghe thấy tiếng bước chân quay trở lại và tiến về phía bên kia căn phòng, nơi Katsuki mở cửa tủ.

"Kacchan, chúng ta không thể lấy đồ của họ!" Izuku lên tiếng, "Chúng ta còn không biết đây là phòng của ai."

"Đây là phòng của Tetsutetsu." Katsuki xác nhận, "Và thằng đó không sao đâu. Mày có thấy nhà của thằng đó không? Nó sẽ không nhận ra nếu một số đồ của nó biến mất trong vài ngày đâu. Bình tĩnh lại đi."

Một lúc sau, Katsuki đứng trước mặt cậu, và Izuku mở mắt. Cậu thấy Katsuki mặc một chiếc áo phông bó sát và một chiếc quần nỉ. Anh ném một chiếc áo phông rộng và một chiếc quần đùi vào người Izuku.  

Không cần Izuku giơ tay lên, Katsuki cúi xuống kéo chiếc áo ướt của cậu qua đầu trước, rồi chỉ cần trượt phần tay áo xuống mà không làm Izuku phải nhấc tay lên. Mặt cậu hơi đỏ, nhưng cậu rất biết ơn. Izuku đã chăm sóc cơ thể mình, vì vậy cậu nghĩ mình trông cũng khá ổn, nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng khi ở trước một vận động viên như Katsuki. Cẩn thận không chà xát vào những chỗ bầm tím, Katsuki lau khô thân cậu bằng một chiếc khăn, và lẩm bẩm suốt thời gian đó.

Rồi đột nhiên, tay Katsuki chạm vào phần cạp quần của chiếc legging của Izuku, chuẩn bị kéo xuống, trước khi Izuku hoảng loạn nắm lấy tay anh để ngăn không cho anh tiến xa hơn.

"Ch-đợi đã!" Izuku nói, tay giữ chặt tay Katsuki.

"Cái quái gì thế?" Katsuki nhìn cậu, "Nghe này, đồ mọt sách, tao không định—"

"Tớ không mặc gì bên dưới." Izuku lắp bắp, má cậu đỏ bừng, tay nắm chặt hơn vào tay Katsuki.

Mắt Katsuki mở to trong chốc lát, trước khi tay anh vuốt nhẹ vào cạp quần ướt của Izuku, "Mày muốn thử không? Mày có thấy chúng chật thế nào không? Giờ còn bị ướt nữa? Nếu mày muốn thử làm điều đó chỉ với một tay, thì cứ việc."

Izuku bĩu môi. Việc cởi quần áo ướt bình thường đã rất khó khăn vì nó dính rất chặt vào da. Nhưng việc cởi chiếc legging bó sát ướt ra khỏi người cũng cần rất nhiều sức mà cậu không có ở bên trái.

Katsuki quay lưng lại, và Izuku cố gắng thoát khỏi chiếc legging chật chội chỉ bằng tay phải để kéo xuống bên trái. Nó khó như việc cố gắng lột thứ gì đó dính chặt vào da. Cậu có thể làm được, nếu cậu có thêm mười lăm phút nữa. Izuku tuyệt vọng bỏ cuộc, cậu nhìn một cách lo lắng về phía anh chàng vận động viên đang đứng quay lưng lại.

"C-cậu có thể làm được không?" Izuku hỏi, "Mất quá nhiều thời gian rồi. Nhưng cậu không được nhìn!"

Katsuki lườm cậu khi quay lại, "Tại sao tao lại muốn nhìn chứ?"

Rồi anh tiến lại gần. Quá gần. Dường như điều đó không hề ảnh hưởng đến Katsuki, khi mặt anh ở ngay bên cạnh vai Izuku. Môi anh sát bên tai cậu, nhưng ít nhất Katsuki sẽ không thể nhìn từ vị trí đó. Cánh tay anh vòng quanh eo Izuku, và tay anh lại đặt lên cạp quần legging của cậu. Katsuki bắt đầu kéo chiếc quần bó ướt.

Thay vì im lặng, Katsuki gầm gừ bên tai cậu, "Mày là một đứa điên khùng, đúng không, Deku? Đi lại mà không mặc đồ lót?" Anh nói trong khi kéo.

Cặp mông đầy đặn và mềm mại của Izuku chạm vào các khớp ngón tay của Katsuki khi anh kéo chúng. Rõ ràng là mông của Izuku trông dày đến mức nào khi nó tràn ra khỏi chiếc legging khi đang bị kéo xuống.

"K-không phải vậy." Izuku cắn môi, cố không tập trung vào cách Katsuki nói chuyện với mình. Dừng lại, Izuku. Dừng lại đi. Hai người thậm chí còn không phải bạn bè. Dừng lại. "Mặc đồ lót với legging sẽ làm nó, ừm, dính chặt. Nên không mặc sẽ thoải mái hơn. Hơn nữa, tớ còn mặc một chiếc áo len bên trên mà—"

"Tao chỉ đùa thôi. Bình tĩnh nào." Katsuki rên rỉ và đảo mắt, rồi tiếp tục, "Nhấc cái mông lên cho tao."

Izuku muốn la hét. Cậu biết đó chỉ là cách Katsuki nói, và anh chàng tóc vàng không nghĩ gì nhiều về nó, nhưng tại sao anh lại phải nói 'cho tao'. Katsuki có thể nói "Nhấc cái mông lên" và xong việc, nhưng hai từ thêm vào đó khiến đầu óc Izuku quay cuồng.

Izuku dùng tay phải vòng qua vai Katsuki và kéo mình lên một chút để Katsuki có thể kéo qua, rồi ngồi xuống, lầm bầm, "Sao cậu lại nói như vậy..."

Katsuki vẫn không nhìn khi anh kéo chiếc quần bó xuống đùi và chân Izuku, "Nói như thế nào cơ?"

Vậy là Katsuki thật sự không hiểu được sức mạnh từ lời nói của mình, Izuku nghĩ, và cau mày trước khi gạt đi, "Không có gì."

Khi chiếc legging được kéo xuống, Katsuki ném nó sang một bên và quay lại, "Mày tự mặc quần đi. Tao sẽ giúp mày mặc áo."

Izuku gật đầu và nhanh chóng cầm lấy, "Cảm ơn!" Cậu vội vàng nói trước khi loay hoay mặc chúng. Cậu thật sự ghét cảm giác bất lực, nhưng trong tình trạng này cậu chỉ có thể làm được từng ấy. Sau khi uống một chút thuốc giảm đau và ngủ một giấc ngon, có lẽ sáng mai cậu sẽ cảm thấy tốt hơn. Với một chút khó khăn, Katsuki giúp cậu mặc áo mà không cần làm cậu giơ tay quá nhiều. Điều này làm kéo dãn cổ áo rất nhiều, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng ổn. Izuku thấy mình cười rất nhiều khi thấy Katsuki bực bội với chiếc áo phông. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu chọn mặc áo sơ mi.

"Ngay chỗ đó. Không! Đưa tay kia vào trước cơ!" Izuku cố gắng hướng dẫn.

Katsuki gắt, "Deku, tao sẽ để mày tự làm nếu mày cứ sai bảo tao như vậy nhé."

"Tớ đang nói cho cậu biết thôi!" Izuku phớt lờ, "Chỉ cần lấy áo sơ mi. Rồi trượt tay của tớ vào—"

"Không." Katsuki kiên quyết, quyết tâm làm được điều này, "Tao đã bỏ quá nhiều công sức vào cái này rồi. Nó phải được mặc vào."

"Vậy thì hãy cho tay trái vào trước!" Izuku ra lệnh.

"Im đi." Katsuki nói.

"Không, cậu mới người là im ấy." Izuku đáp lại, và họ lại đấu khẩu trước khi cuối cùng, sau khi thực sự lắng nghe lời Izuku, họ cũng mặc được áo lên. Lẽ ra không nên khó khăn như vậy.

Không lâu sau, họ xuống cầu thang, nắm chặt quần áo ướt trong một túi nhựa tìm thấy trong phòng tắm. Có vài ánh mắt tò mò đổ dồn về phía hai người mà thường không thể chịu nổi khi ở gần nhau, giờ lại xuống cầu thang cùng nhau. Dĩ nhiên, lý do thì rõ ràng, nhưng điều đó không làm cảnh tượng bớt kỳ lạ.

"Xe mày đâu?" Katsuki nhìn quanh khi họ đến tầng một.

Izuku vươn cổ tìm kiếm khu vực xung quanh, trước khi thấy Ochaco đang ngồi cạnh chàng trai mà cô đã để ý suốt đêm. Thông thường, cậu sẽ cổ vũ cô, nhưng giờ cậu thực sự cần phải về nhà.

Izuku rên rỉ, "Có lẽ tối nay sẽ về nhà với ai đó khác."

"Còn người bạn khác của mày đâu? Thằng nửa nạc nửa mỡ ấy." Katsuki hỏi.

"Cậu ấy về nhà từ lâu rồi." Izuku cau mày.

Katsuki đưa tay xoa mặt, rồi sau một lúc, anh chỉ về phía cửa, "Đi nào."

"Hở?" Izuku hỏi trong khi đi theo sau.

"Tao về nhà." Katsuki đáp, "Tao sẽ đưa mày về. Nhưng mày nợ tao tiền xăng đấy."

Izuku phản đối, "Nhưng mới có 10 giờ thôi mà! Tớ không muốn bắt cậu về sớm và phải đưa tớ về—"

Katsuki dừng lại và quay lại, nhìn xuống Izuku, "Mày không bắt tao làm gì cả. Tao về nhà vì tao chỉ về muộn vào cuối tuần. Hôm nay là thứ Năm. Tao có lớp và buổi tập luyện ngày mai. Chuyện này không phải chỉ vì mày đâu, Deku."

"Ồ..." Izuku khép miệng lại rồi gật đầu, "Vậy cảm ơn nha, Kacchan!" Cậu mỉm cười nhìn lên Katsuki, "Tối nay cậu đã giúp tớ rất nhiều." Mọi thứ cảm giác khác biệt. Cảm giác như trong hai tuần qua, Izuku đã có cơ hội trải nghiệm một Katsuki mới: vẫn là Katsuki thô lỗ, cục cằn như trước, nhưng giờ đã có chút chu đáo hơn.

Katsuki đảo mắt và đi qua đám đông đang chơi bóng rổ ở lối vào, "Đừng quên là tao đã đánh bại mày trước đó. Đừng có mà biết ơn, đồ mọt sách ngu ngốc. Nếu không có tao, mày đã chẳng cần đến sự giúp đỡ khốn kiếp này."

"Đó là do cả hai chúng ta đều đồng ý!" Izuku nhắc nhở khi họ đi dọc con đường đầy xe cộ đỗ cho đến nơi Katsuki để xe, "Hơn nữa, tớ cũng bị một vài vết bầm tím. Nhắc đến đó, cậu có làm sao không?"

"Tao ổn." Katsuki đáp ngắn gọn, mở cửa xe và chui vào trong.

Izuku cũng vào theo, dùng tay phải để kéo dây an toàn qua người rồi tựa vào ghế.


Chuyến đi trở về thật mệt mỏi. Izuku không nhận ra mình đã kiệt sức đến mức nào cho đến khi ngồi thoải mái ở ghế phụ và cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Bây giờ mới chỉ khoảng 10 giờ, nhưng vì cậu đã hoạt động nhiều và bị thương, sức lực của cậu đang dần cạn kiệt.

Cậu vẫn đủ tỉnh táo để nói chuyện vài câu và nghe tiếng nhạc của bài "Your Song" của Elton John đang phát trong xe. Izuku nhận ra rằng Katsuki thích rất nhiều bài nhạc 80, đặc biệt là những bài có tiết tấu sôi động ồn ào. Thỉnh thoảng là nhạc synthwave hoài cổ, và đôi khi là nhạc rap hoặc pop hiện đại. Nhưng bài này thì nhẹ nhàng hơn. Izuku cũng thích bài này.

Khi họ đến nhà, đèn đã tắt. Cảm ơn trời. Điều đó có nghĩa là mẹ cậu đã đi ngủ thay vì chờ đợi để đảm bảo cậu về nhà đúng giờ. Cậu chỉ về muộn khoảng ba mươi phút, nhưng nếu mẹ cậu còn thức thì có lẽ đó sẽ là một vấn đề lớn. Hơn nữa, bây giờ cậu không phải giải thích với mẹ vì sao mình lại ôm cánh tay trái như vậy và vì sao cơn đau ở hông khiến cậu đi lại hơi kỳ lạ. Nếu cố gắng, cậu có thể đi thẳng, nhưng cậu biết điều đó sẽ qua đi vào ngày mai.

Cánh tay trái? Có thể mất khoảng 3-4 ngày, nhưng hầu như có thể giấu được. Vết cắt thì được tóc che lại.

Khi Izuku mở cửa, mắt cậu đã lờ đờ vì mệt mỏi, nhưng cậu vẫn đủ sức để quay lại hỏi Katsuki.

"Kacchan?" Izuku hỏi, rồi ngáp một cái.

Katsuki ngẩng đầu từ bảng điều khiển, "Có chuyện gì?"

"Ngày mai chúng ta có đi không?" Izuku nhắc nhở, rồi nhìn xuống đất, "Cậu vẫn chưa trả lời tớ."

Dù sao thì họ cũng cần làm gì đó vào ngày mai, vì đó là ngày cuối cùng cho dự án của họ. Nếu không, có thể tính thời gian ở sân chơi làm bài tập vật lý cũng được, nhưng Izuku đã không chụp ảnh cho lần đó. Và có một điều cậu thực sự rất muốn làm.

Katsuki suy nghĩ một chút, rồi hỏi với vẻ nghi ngờ, "Dì sẽ cho mày ra ngoài vào phút chót à?"

Izuku chớp mắt. Cậu quá chú tâm vào mong muốn của mình đến mức không hề nghĩ đến điều đó. Tuy nhiên, câu trả lời của cậu cũng không thay đổi dù cậu đã nghĩ về điều đó trước đó. Cậu cần một sự thay đổi trong cuộc sống của mình, và cậu không thể tin rằng một chút tự do mà tên quậy phá thị trấn kiêm vận động viên siêu phàm mang lại đã giúp cậu cảm nhận được sự sống để khiến cậu hành động.

Với vẻ mặt quyết tâm, Izuku nói với chàng trai tóc vàng, "Bà ấy sẽ đồng ý thôi."

Katsuki mất một chút thời gian để trả lời, nhưng cuối cùng anh chỉ nhún vai, "Chuẩn bị trước sáu giờ nhé."



Chap nào chap nấy dài ngất 🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bakudeku