Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The Diner

ảnh hong liên quan nd chap này nhma em bé dth qáaaaaaaaaa ><

Izuku theo dõi Katsuki đổ mồ hôi khi anh lặp lại cú nhảy qua thanh cao 17'5 khoảng năm lần. Qua nhiều lần quan sát, Izuku nhận ra đây là bài tập khởi động của Katsuki. Thật điên rồ. Nghĩ rằng nhiều người phải mất nhiều năm rèn luyện mới có thể đạt được thành tích như vậy, mà với Katsuki, đó chỉ là khởi động. 17'6 là kỷ lục cá nhân mà Katsuki đã đạt được mùa trước, và kể từ đó, anh ấy đã có thể vượt qua nó một cách thường xuyên. Những mức tăng từ 17'7 đến 17'9 ngày càng khó khăn hơn đối với Katsuki, và cho đến nay, anh chỉ vượt qua được 17'9 khoảng 30% thời gian. Nhưng Izuku tin tưởng vào anh hơn bất kỳ ai khác: chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi người bạn cũ của anh có thể vượt qua thành tích đó một cách nhất quán.

Khi Izuku tiếp tục theo dõi buổi tập, cậu chú ý đến từng chi tiết mà cậu có thể. Hình thức hoàn hảo. Sự chuyển tiếp từ việc chạy nước rút sang chạy nhanh. Góc độ mà Katsuki cắm cây sào vào hộp nhảy. Và rồi khoảnh khắc yêu thích của Izuku: vài giây mà Katsuki lơ lửng trên không.

Cách ánh mặt trời màu cam chiếu sáng phía sau người vận động viên khi lưng anh cong lên trên thanh xà. Trong khoảnh khắc đó, Izuku cảm giác như anh ấy đang bay, và chưa bao giờ cậu cảm thấy choáng ngợp đến vậy. Nhìn từ khoảng cách gần, cậu càng nhận ra tài năng tuyệt vời của người đứng trước mắt mình.

Sau khi vượt qua mức thanh mà anh xem như một bài tập, Katsuki đi về phía ghế nơi anh để bình nước.

"Oi, nếu cái này làm mày chán thì về nhà đi, nhớ làm tròn cho đủ một giờ." Katsuki nói, trong khi anh uống cạn chai nước của mình trong một hơi.

Nhựa kêu lạo xạo dưới đôi bàn tay to lớn của anh, và Izuku quan sát khi vài giọt nước chảy xuống cằm và thấm vào áo từ cách uống vội vã của Katsuki. Khi uống xong, anh ném chai rỗng vào thùng rác gần đó bên cạnh đường chạy và lau mồ hôi bằng một cái khăn.

Izuku đã bị phân tâm nhìn vào đó đến mức chỉ bừng tỉnh khi Katsuki búng tay vào mặt cậu.

"Mọt sách chết tiệt, mày có nghe tao nói không?" Katsuki hỏi.

"A! Có, tớ nghe rồi." Izuku gật đầu, rồi nhìn đi chỗ khác một cách ngại ngùng, "Và, ừm, nó không chán chút nào. Tớ thích xem. Như c-cậu đã biết rồi." Má cậu đỏ bừng khi nhắc lại rằng trong suốt những năm qua, Katsuki đã biết cậu luôn theo dõi. Trước lời nói này, Katsuki chỉ nhướn mày.

"Thêm vào đó," Izuku nhìn lên bạn đồng hành của mình, "chúng ta vẫn chưa chụp ảnh làm chứng nữa."

"Chụp một cái ngay đi." Katsuki đề nghị một cách thô lỗ, rồi vẫy tay, "Rồi mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn. Về hay ở lại, tao không quan tâm."

Izuku gật đầu, cậu lấy điện thoại từ túi sau và đứng dậy, lúng túng mở camera. Cậu nghe thấy tiếng "tch" khi Katsuki đứng sau và cúi xuống sao cho lọt vào khung hình. Mặc dù Katsuki không áp sát vào cậu, nhưng Izuku vẫn cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ lưng mình. Izuku giơ điện thoại lên và nở một nụ cười tươi rói rồi chụp một bức ảnh.

Sau đó, cậu lùi lại và che điện thoại khỏi ánh nắng để xem bức ảnh. Đôi mắt cậu như trăng lưỡi liềm vì cười quá tươi. Phía sau là sân tập với thiết bị nhảy sào được dựng lên, dưới ánh sáng cam của mặt trời Ise, tòa nhà gạch terracotta ở phía sau, và còn xa hơn nữa là hình dáng nhạt nhòa của những ngọn núi xanh ôm lấy Ise.

Còn Katsuki vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị như thường lệ. Đẹp trai, nhưng không mấy vui vẻ.

Izuku cau mày, "Cậu cười một cái là đau hay sao thế?"

"Tao có cười. Chỉ là không ở gần mày." Katsuki khịt mũi.

Ouch. Izuku không thể không phản bác, "Cách cậu thu hút con gái khó mà gọi đó là cười. Đó giống như là 'Tao là Kacchan, vì vậy mày nên ngủ với tao' hơn. Cười khẩy không phải là cười đâu, Kacchan." Izuku vừa nói vừa cố xem có cách nào để photoshop một nụ cười lên mặt Katsuki không.

"Ồ?" Katsuki nhếch mép, "Vậy không chỉ mày theo dõi tao ở buổi tập, mà mày còn biết hết mọi chuyện nữa?"

Izuku trừng mắt nhìn anh trước khi lắc đầu, "Kacchan, cả trường gần như biết hết mọi thứ về cuộc sống của cậu. Không chỉ thế, cậu cũng biết là tớ cũng đến một số bữa tiệc giống cậu, đúng không?"

"Dì cho mày đi dự tiệc à?" Katsuki tỏ ra tò mò.

"Cậu vẫn gọi bà là dì sao?" Izuku hỏi, không biết sao lại cảm thấy hơi vui vẻ một chút.

"Không phải vấn đề chính, mọt sách."

Izuku nhún vai, "Thỉnh thoảng thôi." Cậu đã 18 tuổi. Thật ngại khi thừa nhận rằng mình vẫn có những hạn chế như vậy.

"Hử." Katsuki tiếp nhận thông tin.

"Dù sao, quan điểm của tớ vẫn đúng." Izuku khẳng định, "Cậu nên cười nhiều hơn."

"Chết tiệt, không." Katsuki đưa tay vuốt tóc, "Nếu cười tao sẽ xuất hiện nếp nhăn khi già và trở nên xấu xí."

Mắt Izuku dán vào điện thoại khi cậu lẩm bẩm, "Kacchan sẽ không xấu xí đâu."

"Hả?" Katsuki tự hỏi liệu mình có nghe đúng không.

"Tớ nói là," Izuku rút lại lời, "nếu cậu luôn cau có thì cậu cũng sẽ có nếp nhăn đó."

Katsuki chắc chắn đó không phải là những gì cậu đã nói nhưng không quan tâm đến việc hỏi thêm.

"Số điện thoại của cậu là gì?" Izuku đột ngột hỏi và giơ điện thoại ra với đôi mắt mở to.

Katsuki cười khẩy, "Không hứng thú. Mày không phải gu của tao."

"Cậu cũng không phải gu của tớ!" Izuku gần như nói dối, "Tớ thích những người đối xử tốt với tớ. Và...và," Cậu cố gắng nghĩ ra những đặc điểm không phù hợp với Katsuki, nên cậu miêu tả diễn viên yêu thích của mình, "Tóc nâu! Và sẽ làm những điều tốt như tặng hoa cho tớ, những thứ tương tự vậy. Không phải cậu!" Cậu vào thế phòng thủ.

Izuku không thích Katsuki theo cách đó. Họ hầu như không còn quen biết nhau nữa. Chỉ là trùng hợp khi mẫu người lý tưởng của Izuku lại trông giống Katsuki. Sự thật là cậu thích tóc vàng, mắt đỏ, thân hình cao lớn, giỏi thể thao và tốt với cậu nhưng vẫn thúc đẩy cậu trở nên tốt hơn. Izuku thích nghĩ rằng mình không nghĩ đến Katsuki, vì người đó thiếu phần "tốt với cậu." Và vì vậy, nó không tính.

Katsuki nhìn như thể thật sự không quan tâm và lên tiếng, "Được thôi."

"D-dù sao thì," Izuku tức giận vì bị cuốn vào cuộc tranh luận, "tớ hỏi để gửi bức ảnh cho cậu. Cậu biết là cậu cũng phải nộp nó mà, đúng không?"

"Tch," Katsuki nói khi lấy điện thoại của Izuku để nhập số của mình vào, "có thể nói là như vậy."

"Cậu không thể làm được đâu." Izuku than vãn khi nhận lại điện thoại.

"Và mày đang làm tao phân tâm." Katsuki phản bác khi anh đi về phía cây sào nằm trên mặt đất, "Tao sẽ hoàn thành nửa sau của buổi tập. Tao không quan tâm mày làm gì đâu."

Izuku có lẽ nên về nhà, hoặc ít nhất là nhắn tin cho mẹ rằng cậu sẽ về muộn. Nhưng cậu không thể làm điều đó. Không khi, người mà cậu đã theo dõi từ xa suốt những năm qua đã cho cậu cơ hội ra khỏi rìa để nhìn anh gần hơn. Không khi lần đầu tiên Katsuki cho cậu lựa chọn ở lại. Và vì vậy, cậu ngồi lại trên ghế, nhắn cho Inko một tin nhắn 'Con sẽ về muộn thưa mẹ.' và quay lại theo dõi.


Sau nửa giờ nữa, Izuku thấy Katsuki chạy nhanh lên ghế nơi cậu đang ngồi, và lại lau mặt bằng cái khăn. Chàng trai tóc vàng ướt đẫm mồ hôi, áo dính chặt vào cơ thể. Mùi mồ hôi và nước hoa ngọt ngào mà anh luôn dùng hòa quyện lại. Izuku ngước lên nhìn Katsuki khi anh gãi cổ. Kacchan có lẽ khát nước, Izuku nghĩ, nhưng nhận ra rằng anh chỉ mang một chai nước mà đã uống cạn.

"Còn ở đây sao?" Katsuki bình luận, ngực thở hổn hển sau buổi tập căng thẳng.

"Như cậu thấy đấy." Izuku mỉm cười với anh.

Katsuki đảo mắt, "Mày muốn ăn bánh quy hay gì đó không?"

"Một cái bánh quy thì tuyệt!" Izuku trả lời.

"Giờ thì biết đùa rồi nhỉ?" Katsuki không cười.

"Đôi khi, chúng cũng khá hay. Đôi khi thì không." Izuku gãi đầu rồi hỏi, "Kacchan, cậu không còn nước nữa sao? Cậu vừa tập luyện một thời gian dài mà."

"Tao là một vị thần chết tiệt. Tao không cần nó." Katsuki trả lời.

"Kacchan..." Izuku nheo mắt.

Katsuki nhún vai, "Tao thường mang khoảng bốn chai đủ để nhét vào túi đến trường. Và tao uống hết chúng trước khi kết thúc buổi tập. Sau buổi tập họng tao khô như rác, nhưng tao có thể về nhà ngay sau đó."

"À, tớ hiểu rồi." Izuku gật đầu ra vẻ thông cảm.

"Dù sao thì, cảm giác thế nào khi được đứng gần sát đường đua?" Katsuki hỏi, nhặt túi tập lên từ dưới đất và vắt qua vai, "Thật tuyệt đúng không?"

"Đúng vậy!" Izuku reo lên, đôi mắt cậu sáng rực vì phấn khích, "Góc nhìn hoàn toàn khác so với khi đứng ngoài sân! Tớ còn được nhìn thấy rõ kỹ thuật của cậu nữa. Kacchan, làm sao lưng cậu có thể uốn cong như thế khi nhảy qua xà? Cậu tập luyện những bài gì để làm được như vậy? Và làm thế nào cậu biết được thời điểm để-"

"Bình tĩnh lại đi. Mày có thể ghi chép vào cuốn sổ mọt sách của mình sau." Katsuki đút tay vào túi quần.

Izuku nhận ra đó là cách Katsuki nói rằng anh không muốn trả lời những câu hỏi phức tạp lúc này. Cậu đành chấp nhận. Cả hai bị ép phải gặp nhau suốt cả học kỳ, nên sẽ có đủ thời gian để làm phiền Katsuki với những câu hỏi sau.

Cả hai đứng yên một lúc trước khi Katsuki quay người định rời đi.

"Tao đói chết đi được. Tao sẽ đi kiếm cái gì ăn. Mày cứ về nhà đi." Katsuki nói, tay nắm lấy quai túi tập và bước về phía cổng sân.

Izuku đứng bất động một lúc, rồi bất chợt chạy theo Katsuki, không hiểu sao lại lấy hết can đảm hỏi, "Tớ có thể đi cùng không?"

"Mày không đùa đấy chứ?" Katsuki vừa nói vừa tiếp tục bước, mở cổng sân.

"Vậy thì sao?" Izuku hỏi, không hiểu sao mình lại kiên quyết không muốn về nhà, "Tớ có thể đi cùng không?"

"Không." Katsuki trả lời dứt khoát, bước về phía bãi đỗ xe.

"Tại sao không?" Izuku hỏi, cố bắt kịp tốc độ của Katsuki, điều này cũng không dễ dàng gì.

Katsuki nhìn cậu với vẻ ngớ ngẩn, "Vì tao đã hoàn thành một tiếng mỗi tuần cho mày. Và tao không có ý định gặp mày thêm nữa đâu, đồ mọt sách."

Izuku không để tâm đến điều đó. Thay vào đó, cậu đi vòng ra trước mặt Katsuki, bước lùi lại để buộc anh ấy phải nhìn mình.

"Nhưng tớ cũng đói." Izuku than vãn, vẫn bước lùi.

"Đó không phải vấn đề của tao." Katsuki trả lời, lôi chìa khóa ra từ túi. "Dì luôn chuẩn bị đồ ăn cho mày mà."

"Có lẽ hôm nay tớ không muốn ăn đồ mẹ nấu?" Izuku cố chấp, tò mò xem mình có thể đẩy giới hạn của Katsuki đến đâu trước khi thái độ thân thiện của anh ấy thay đổi.

"Một lần nữa, đó không phải là vấn đề của tao."

"Nhưng nếu tớ ngất xỉu ngay tại đây thì sao?" Izuku nhún vai, tiếp tục bước lùi, "Khi đó, cậu-"

Cậu chưa kịp nói xong thì cảm thấy mình loạng choạng, mất thăng bằng khi vấp phải thứ gì đó. Trước khi ngã xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ và chắc chắn nắm lấy cẳng tay cậu, giữ cậu đứng vững. Izuku quay mặt đi vì xấu hổ, thấy mình như một thằng ngốc vụng về.

"Oi, đi đứng cẩn thận đi. Ngã ra đường không vui đâu." Katsuki gầm gừ rồi thả tay cậu ra.

Izuku vô thức xoa xoa cánh tay rồi cố gắng một lần nữa, "Để tớ đi cùng cậu đi."

"Mày sẽ làm phiền tao mãi nếu tao không đồng ý à?" Katsuki tặc lưỡi khi mở khóa xe từ xa.

"Cũng có thể." Izuku ngẫm nghĩ, "Cuối cùng tớ cũng sẽ bỏ cuộc thôi, nhưng ai mà biết được sẽ mất bao lâu. Thực sự thì 'mãi mãi' không phải là từ nên dùng quá nhẹ nhàng-"

"Im miệng lại và lên xe đi." Katsuki chỉ vào ghế phụ khi cả hai đến trước xe của anh.

Là một người kỹ tính, Katsuki luôn giữ cho chiếc xe của mình sạch sẽ và bóng loáng. Đó là một chiếc Audi A8 màu đen với nội thất da đỏ. Tất cả đều rất "đậm chất Kacchan" nếu ai đó hỏi Izuku.

Katsuki đã vào phía ghế lái, Izuku chỉ nhìn chiếc xe một lần rồi quay sang nhìn Katsuki, mỉm cười mãn nguyện và trèo lên ghế phụ.

"Mày phiền chết đi được." Katsuki càu nhàu khi cả hai đã thắt dây an toàn.

Chiếc xe của Katsuki có mùi da và hương thơm của quả anh đào dại từ một lọ làm mát không khí, điều hòa đang chạy hết công suất để làm khô bớt mồ hôi của anh. Izuku nhìn Katsuki khởi động xe và lái ra khỏi bãi đậu xe, ra đường chính.

"Cậu nói rồi mà." Izuku đáp, tay đặt trên đùi khi đầu gối cậu nảy lên trên ghế phụ.


Chuyến đi thật kỳ quặc và ngượng ngùng. Radio đang phát bài "Every Breath You Take" của The Police, một bản hit cổ điển. Để lấp khoảng trống giữa hai người, Izuku khẽ lẩm nhẩm giai điệu đó.

Họ không quen trò chuyện, và chẳng có gì để tranh cãi vào lúc này, nên giờ họ chỉ ngồi im lặng trên ghế của mình. Izuku nhìn qua và thấy Katsuki đang tập trung lái xe, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ cau có thường ngày và dường như không hứng thú với việc nói chuyện chút nào.

Mặt trời tỏa ra một sắc cam rực rỡ, ánh sáng vàng óng trải dài khắp thị trấn Ise. Để không tập trung quá nhiều vào sự ngượng ngùng của tình huống, Izuku ngắm nhìn những gì họ đi qua. Một công viên với sân bóng chày đang có vài đứa trẻ chơi đùa. Một chiếc xe bán kem đỗ ở bên cạnh, chờ đợi khách hàng.

Bên trái, phía của Katsuki, là những ngôi nhà yên bình thuộc vùng ngoại ô, giống với ngôi nhà của chính Izuku. Bóng cây từ các bãi cỏ trước nhà đổ xuống, tạo nên những hoa văn lá trên bề mặt các ngôi nhà của họ. Một nhóm thiếu niên nhỏ hơn họ đang đua xe đạp dọc vỉa hè.

Katsuki rẽ vài lần nữa, và họ rời khỏi trung tâm Ise, đến khu vực có các doanh nghiệp nhỏ hoặc nhà hàng. Đôi khi, nếu trời quá nóng, các chủ cửa hàng sẽ ngồi bên ngoài hiên với một chiếc quạt và gọi to mời khách qua đường vào quán.

Katsuki dừng xe trước một quán ăn và đặt xe vào bãi. Izuku ngước lên nhìn quán. "Hana's Diner." Biển hiệu neon không phát sáng nhiều lắm vì trời vẫn chưa tối, nhưng trông khá dễ thương. Bên ngoài được sơn màu xanh nhạt, và không có quá nhiều khách.

Bước vào quán ăn, Katsuki tiến đến một bàn có băng ghế nằm sát cửa sổ và ngồi xuống. Izuku theo sau, ngồi vào ghế đối diện và phớt lờ chiếc ghế da đã nứt sau nhiều năm sử dụng. Katsuki khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Izuku muốn biết anh ấy đang nhìn gì, nhưng ngoài bãi đỗ xe và trạm xăng đối diện đường, chẳng có gì đáng chú ý cả.

"Katsuki!" Izuku nghe thấy giọng của một người phụ nữ lớn tuổi vang lên, và cậu quay đầu lại cùng lúc với Katsuki.

Người phụ nữ có làn da mịn màng, mặc dù tuổi tác có vẻ đã cao, và một chiếc tạp dề được buộc quanh eo bà. Đôi tay của bà trông có vẻ chai sạn sau nhiều năm làm việc vất vả, nhưng đôi mắt sáng rực với một sự tử tế đặc biệt. Izuku ngạc nhiên hơn trước sự thân thiết của bà với Katsuki, vì chưa bao giờ cậu thấy Katsuki để người khác đến gần mình như vậy.

"Đã lâu rồi kể từ lần cuối cháu đến." bà cười và đặt xuống hai bộ dụng cụ ăn và một thực đơn cho họ. "Niko nhớ cháu lắm. Cháu hứa lần trước là sẽ chở nó đi chơi mà."

Katsuki chỉ gật đầu với bà, liếc nhìn Izuku, như thể cảnh giác với sự hiện diện của cậu, trước khi đáp ngắn gọn, "Nói với nó là tôi bận."

"Ồ, nó hiểu mà." bà vui vẻ đáp và quay sang Izuku, "Còn bạn cháu đây là ai?"

Izuku cười tươi với người phụ nữ trông thân thiện và vẫy tay, "Cháu là Midoriya Izuku! Cháu là... ừm, bạn đồng hành của Kacchan trong một dự án."

"Ta là Hana. Rất vui được gặp cháu, Midoriya." bà chỉ tay về phía biển hiệu neon của quán, "Thật tuyệt khi thấy một gương mặt mới ở đây." bà cười, "Katsuki đã đến đây từ khi còn nhỏ và lúc nào cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiề—"

"Hana." Katsuki ngắt lời, giọng anh không mấy vui khi quay mặt đi.

"Được rồi, được rồi." Hana thở dài nhượng bộ, rồi quay lại công việc, "Các cháu muốn uống gì?"

"Cho cháu nước ạ." Izuku nhanh nhảu trả lời, và Katsuki cũng xin nước.

Khi bà rời đi, Izuku vẫn còn cảm thấy tò mò. Kacchan trông rất không thoải mái với những lời khen của bà, và việc phát hiện một khía cạnh khác của Katsuki mà không ai từng thấy khiến cậu rất ngạc nhiên. Izuku ghi nhớ điều này trong đầu.

Sau một lúc im lặng, Izuku hỏi, "Niko là ai vậy?"

Katsuki rên lên rồi kéo tay xuống mặt, "Cháu trai của Hana. Thằng nhóc đó rắc rối lắm. Nó nghĩ tao là một ngôi sao hay cái gì đó."

Izuku cười, "Cậu cũng khá nổi tiếng mà."

"Mày muốn xin chữ ký à?" Katsuki nói với vẻ mỉa mai.

Izuku gật đầu, "Đúng rồi, cho tớ chữ ký đi, vài năm nữa khi cậu thi Thế vận hội, tớ sẽ bán nó kiếm ít tiền."

Nghe vậy, Katsuki gần như bật cười, "Mày định bán chữ ký quý giá của tao chỉ để kiếm vài trăm đô?"

"Thôi đi." Izuku lè lưỡi, "Có lẽ cậu còn bán cả lá gan của tớ để đổi lấy một cây kẹo mút ở trạm xăng ấy chứ."

"Đừng nghĩ xấu về tao thế chứ, đồ khốn." Katsuki dựa lưng vào ghế, "Tao sẽ bán lấy một viên kem ở Cedar's Creamery, cái tiệm kem sang chảnh ấy. Chắc khoảng bốn đô một viên?"

Izuku tựa cằm vào tay, "Tốt bụng quá, Kacchan. Ít nhất cậu cũng phải nói cho tớ biết sẽ bán tớ để đổi lấy hương vị nào."

"Pudding chuối, dĩ nhiên rồi. Không có câu trả lời nào khác đúng hơn."

Izuku tròn mắt, "Tớ quên mất là cậu thích vị đó." Những ký ức thời thơ ấu ùa về, rồi cậu lắc đầu, "Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu vì đã bán tớ lấy một viên kem chuối pudding."

"Mày muốn vị gì? Sô cô la bạc hà à?" Katsuki giơ tay lên một cách buồn cười, "Vị đó kinh lắm, và lý do duy nhất mày thích là vì nó có màu xanh giống mắt mày, ghê quá đi."

"Và tóc nữa." Izuku nói thêm, cố che giấu sự ngạc nhiên khi Katsuki vẫn còn nhớ điều đó về cậu sau bao nhiêu năm.

"Điều đó chỉ càng làm tao đúng thêm thôi, Deku." Katsuki áp tay lên trán.

Lối nói chuyện kiểu này không quá hung hăng như mọi khi. Nó mang tính trêu đùa, dù hơi thô lỗ, nhưng Izuku không mấy bận tâm lắm, hoặc có lẽ tiêu chuẩn của cậu về tương tác với Katsuki đã quá thấp.

Một lát sau, Hana quay lại để nhận món. Izuku gọi gà chiên với dầu tỏi, hành phi và sốt đậu nành mật ong, trong khi Katsuki gọi thịt bò ướp đặt lên trên bát mì sợi to, phủ sốt tiêu mặn. Khi cắn một miếng, mắt Izuku mở to vì vị ngon bùng nổ trên đầu lưỡi. Món ăn thật tuyệt vời, và một luồng dopamine tràn ngập trong não cậu.

"Kacchan, món này ngon quá!" Izuku thốt lên đầy ngạc nhiên. Quán ăn trông khá khiêm tốn, nhưng thức ăn lại vô cùng ngon.

"Tất nhiên rồi." Katsuki thừa nhận, "Tao không ăn đồ dở đâu."

Họ ăn trong yên lặng, tận hưởng hương vị và kết cấu của bữa ăn từ quán ăn nhỏ này. Mặt trời bên ngoài đang dần lặn, và bầu trời ở Ise chuyển thành màu tím hồng, tô điểm những đám mây bằng màu sắc tuyệt đẹp. Bên ngoài, biển hiệu neon của quán ăn trở nên nổi bật hơn.

Cuối cùng, Izuku lên tiếng, "Tuần sau tụi mình làm gì nhỉ?"

Katsuki nuốt xong miếng cuối, uống một ngụm nước, rồi nhìn lên, "Ai mà biết."

"Hmm, chắc là đến lượt tớ." Izuku nhìn lên trần nhà như thể đang suy ngẫm. Cậu cảm thấy ánh mắt của Katsuki dán chặt vào mình, và điều đó làm cậu bối rối, vì không hiểu tại sao ánh nhìn đó khiến cậu cảm thấy trần trụi đến vậy.

Cuối cùng, Izuku thở dài, chống cằm lên tay, "Tớ chợt nhận ra tớ không hay ra ngoài cho lắm. Mà khi ra ngoài, tớ phải xin phép trước cả một tuần, nên nhiều khi tớ chẳng thèm bận tâm nữa."

"Mày 18 rồi mà." Katsuki bình luận.

Izuku nhún vai cười, "Tớ biết. Mẹ tớ chỉ hơi lo lắng khi tớ đi ra ngoài thôi. Dù sao thì, cậu có thể chọn những gì tụi mình làm cho đến khi tớ nghĩ ra."

Katsuki đảo mắt, "Tao không thích lên kế hoạch. Mày nên làm những gì mình thích vào lúc đó."

Izuku cau mày, "Cậu có chắc là không thích lên kế hoạch không? Cuộc sống của cậu gần như được lập trình mà."

Katsuki ngồi đó, tựa lưng vào ghế, chờ người kia giải thích.

"Ý tớ là," Izuku gãi cổ, "cậu dậy sớm mỗi ngày để tập luyện và đi đến phòng gym. Và trước khi cậu gọi tớ là kẻ theo dõi, hãy nhớ rằng cậu là 'Kacchan' và mọi người bàn tán về những gì cậu làm. À, cậu còn tập luyện hằng ngày, ngay cả khi đội không có lịch tập. Cậu phải kiểm soát thức ăn, giấc ngủ và mọi thứ khác nữa. Cuộc sống của cậu có vẻ như luôn được lên kế hoạch."

"Đồ theo dõi." Katsuki đáp lại.

"Kacchan!" Izuku định đá chân anh dưới bàn.

"Nhưng đó chính là quan điểm của tao, đồ mọt sách. Mọi thứ trong cuộc đời tao đã được lập trình rồi, nên tao không muốn lên kế hoạch chi tiết cho thời gian rảnh nữa." Katsuki nghịch ống hút trong ly nước của mình, "Nếu mày lên kế hoạch quá nhiều, mày sẽ đánh mất sự hứng thú với những điều tự phát. Chỉ cần làm những gì mày muốn khi mày đột nhiên muốn làm."

Izuku tựa lưng vào ghế, "Nghe thì dễ, nhưng mẹ tớ sẽ không bao giờ đồng ý."

"Vậy thì sao?" Katsuki hỏi.

"Vậy thì sao?" Izuku nhắc lại như thể câu hỏi ấy làm cậu tổn thương, "Vậy thì bà ấy sẽ nổi điên lên mất, và tớ sẽ không yên với bà ấy đâu."

"Mày không muốn sống vì bản thân mình một lần sao?" Katsuki đặt thẻ thanh toán lên bàn.

Izuku cũng lấy thẻ của mình ra, đặt xuống cùng với Katsuki để chia tiền, "Ý cậu là sao?"

Bất kể Katsuki đang nghĩ gì, dường như nó đã biến mất khỏi đầu anh vì anh chỉ nói, "Không có gì."

Sau khi thanh toán xong, cả hai bước ra khỏi quán ăn và vào bãi đỗ xe giờ đã tối đen. Đèn đường, ánh sáng từ bên trong quán ăn, trạm xăng phía bên kia đường, và một số cửa hàng xa xa là những nguồn sáng duy nhất lúc này. Ở Ise, bầu trời sao luôn dễ dàng nhìn thấy vì nơi đây ít bị ô nhiễm ánh sáng, nhưng đêm nay lại có quá nhiều mây. Tuy nhiên, ánh trăng lại rất sáng.

Dù Izuku đã no, cậu vẫn cần phải về nhà, và thế là cậu bắt đầu bước về hướng nhà mình. Chiếc ba lô trên vai và thức ăn khiến cậu cảm thấy nặng nề, nhưng lạ lùng thay, cậu lại cảm thấy vui lạ thường với cách mà buổi tối của mình diễn ra. Điều kỳ diệu là cậu có thể đi chơi với Katsuki mà không khiến cả hai nổi điên lên.

Từ phía sau, Izuku nghe thấy giọng quen thuộc của Katsuki vang lên.

"Oi, mày định đi đâu vậy hả?" Katsuki gọi lớn.

Izuku quay lại, nhìn Katsuki đang đứng bên cạnh cửa xe, một tay tựa lên trên mui xe.

"Tớ phải về nhà! Đi bộ mất khoảng hai mươi phút, nên tớ phải đi ngay thôi." Izuku đáp lại.

"Mày bị ngốc à?" Katsuki gào lên, "Tao có xe mà, chết tiệt."

Izuku chớp mắt nhìn anh, trước khi ngại ngùng nói, "Ồ... tớ tưởng cậu chỉ đưa tớ đến quán ăn thôi..."

"Và để dì giết tao vì đã để mày bị đâm trên đường về nhà sao?" Katsuki hỏi lại như thể anh đang nói chuyện với một đứa ngốc, "Không đời nào. Leo lên xe đi, tao chở mày về."

Izuku cắn môi, cố gắng hiểu những gì Katsuki nói trước khi quay lại ngồi vào ghế phụ.

Chuyến đi về nhà không còn căng thẳng như trước. Cửa sổ hạ xuống, Izuku đưa tay ra ngoài để cảm nhận làn gió ấm áp của đêm xuân khi cả hai lướt qua những con đường của Ise. Có lẽ do họ đã quen hơn với sự hiện diện của nhau, hoặc có thể do bụng no khiến họ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng Katsuki lại nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút trước khi dừng xe trước nhà Izuku.

Katsuki dừng xe và mở khóa cửa.

Izuku thấy mẹ cậu đang đi đi lại lại trên hiên nhà, tất cả đèn trước nhà đều sáng. Tay bà nắm chặt điện thoại, trông vô cùng lo lắng. Izuku thở dài trong lòng, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra.

Tiếng cửa xe mở và cậu bước xuống đủ để khiến Inko quay lại nhanh chóng. Nhìn thấy Izuku bước ra khỏi xe, bà bước xuống bãi cỏ xanh, gương mặt vừa lo lắng, vừa nhẹ nhõm, lại pha chút giận dữ.

"Izuku!" Bà gọi lớn.

Izuku chuẩn bị sẵn tinh thần. Tiếng dế kêu và tiếng động cơ xe của Katsuki là những âm thanh duy nhất vang lên trong con phố yên tĩnh. Dù mẹ cậu có tức giận, Izuku biết bà luôn dịu dàng. Và cơn giận của bà luôn được thể hiện một cách nhẹ nhàng, khiến cậu cảm thấy tội lỗi mỗi khi đối mặt.

"Mẹ, con đã nhắn tin cho mẹ là con sẽ về trễ rồi mà—" Cậu bắt đầu.

"Nhưng con không nói cho mẹ biết con đi đâu, đi bao lâu, hay con đi với ai!" Inko chạm vào mặt cậu, lo lắng nhìn, "Con có biết mẹ đã lo lắng đến thế nào không? Nếu con bị lạc đường thì sao? Hay nếu có chuyện gì xảy ra với con?"

"Mẹ à," Izuku nói với giọng điệu nhẹ nhàng, "không có chuyện gì xảy ra với con cả. Con đi cùng Kacchan. Con xem cậu ấy tập luyện, rồi bọn con đi ăn ở quán."

"Katsuki?" Inko tò mò hỏi, "Con đi với Katsuki à?"

Rồi bà quay lại nhìn về phía cách đó vài bước xa nơi Katsuki vẫn còn ngồi trong xe, cúi mặt xuống nhìn điện thoại, điều mà Izuku thầm cảm ơn. Nhưng cậu biết Katsuki đã nghe thấy. Dù sao thì cửa sổ xe vẫn mở mà. Nghe tên mình, Katsuki ngẩng đầu lên, gật đầu với họ.

"D-Dạ. Cậu ấy là bạn cùng làm dự án tâm lý học với con." Izuku cúi đầu nói.

"Ồ..." Vai Inko thả lỏng một chút, "Nếu là Katsuki, thì được rồi. Nhưng lần sau, mẹ cần con nói rõ hơn là 'con sẽ về trễ', được không, con yêu?"

"Dạ, con xin lỗi." Izuku gật đầu. Mẹ cậu luôn đặc biệt quý Katsuki vì mối quan hệ thân thiết với Mitsuki, và Izuku nghĩ rằng mẹ cậu thầm mong họ sẽ trở thành bạn thân. Cậu chưa bao giờ nói với mẹ rằng, trong một thời gian dài, đó cũng là điều cậu mong muốn. Mặc dù mẹ cậu cũng rất quý các bạn khác của Izuku, nhưng cậu biết rằng nếu là ai khác, có lẽ cậu đã gặp rắc rối nhiều hơn.

Rồi như thể nhận ra tình huống trở nên kỳ lạ, nhớ rằng họ đang đứng giữa bãi cỏ trước nhà trong một con phố yên tĩnh, bà tiến tới bên cửa sổ xe của Katsuki với một nụ cười rạng rỡ, "Katsuki! Lâu quá rồi không gặp con. Dì hầu như chẳng thấy con mỗi khi đến nhà Mitsuki. Nhìn con này, trưởng thành và đẹp trai quá. Nhà dì luôn dõi theo mọi thành tích của con, nhất là Izuku đây." Bà cười tươi. Izuku đứng từ xa, mặt đỏ lên vì ngượng.

Katsuki gật đầu, "Con bận suốt, xin lỗi dì." Anh chọn cách bỏ qua phần cuối cùng, và Izuku cảm ơn trời vì điều đó.

"Không sao, dì hiểu mà." Inko vừa nói vừa nựng má anh khiến Katsuki hơi cau mày, còn Izuku thì không nhịn được cười, "Con hẳn là rất bận rộn với việc luyện tập! Này, con cao bao nhiêu rồi?"

Katsuki nhún vai, "Khoảng 1m93." Như thể điều đó không phải là quá cao.

Katsuki và mẹ Izuku tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa, rồi bà quyết định để anh về. Bà lùi lại, và ngay khi Katsuki rời khỏi chế độ đỗ xe, Izuku bắt gặp ánh mắt của anh. Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng đó là một ánh nhìn kỳ lạ, như thể Katsuki đã quan sát cuộc trò chuyện của họ và đưa ra một kết luận nào đó. Nhưng trước khi cậu kịp suy nghĩ nhiều hơn, Katsuki đã rời đi.

Khi Katsuki đi khuất, Inko tiến đến bên cạnh Izuku, tựa đầu lên vai cậu, "Katsuki giờ lớn và đẹp trai quá, đúng không?"

Câu hỏi đó khiến cậu bất ngờ. Cậu nhìn mẹ một lúc rồi khẽ mỉm cười. Không cần phải chối, Katsuki đúng là rất đẹp trai, "Dạ đúng."


Trong vài ngày tiếp theo, cả hai đều im lặng. Không ai liên lạc trước, Izuku nghĩ nếu cậu liên lạc trước kiểu gì cũng bị la. Còn Katsuki cũng chẳng buồn nhắn tin, vì điện thoại anh hoàn toàn yên ắng, và họ cũng chưa gặp nhau để nói chuyện gì.

Điều này khá kỳ lạ, vì thứ Năm tuần trước ở quán ăn, dường như họ đã có một chút tiến triển. Cả hai không la hét vào nhau nghiêm trọng về bất cứ điều gì. Katsuki còn tử tế cho cậu đi nhờ xe đến và về quán, và để cậu ở bên cạnh. Izuku còn được phép vào trong sân vận động để xem Katsuki 'bay'.

Dù không có nghĩa là họ đã trở thành bạn, nhưng Izuku cảm thấy hơi ngốc khi thích thú với những tương tác đó và hy vọng sẽ có thêm nhiều lần nữa khi dự án tiến triển. Thế nhưng, giờ đã là thứ Tư mà cậu vẫn chưa nghe tin gì từ Katsuki. Dĩ nhiên, thầy Toshinori yêu cầu mỗi tuần phải có một lần gặp gỡ ngoài giờ học, tức là từ thứ Hai đến thứ Sáu. Vậy nên họ vẫn còn hai ngày nữa trước khi hết tuần, nhưng Izuku đã quen với việc lên kế hoạch trước. Vì đây là dự án của trường, mẹ cậu cũng mong đợi cậu nói rõ hơn về lịch trình làm việc, mà hiện tại cậu chẳng có gì để thông báo.

Sau mỗi buổi học kết thúc, Izuku vẫn đứng bên ngoài hàng rào trong vài phút để quan sát Katsuki. Đây là một thói quen mà cậu không chắc mình có thể từ bỏ, và cũng không chắc mình muốn thế. Thật tuyệt vời khi được xem Katsuki bay nhảy. Tất nhiên, đôi lúc cậu cũng ngắm nhìn những người khác luyện tập, nhưng không có cảm giác giống nhau. Cậu không thể diễn tả nổi, nhưng có điều gì đó về Katsuki khác biệt hẳn so với những người khác trong môn thể thao này.

Cậu cảm thấy mình hơi phụ thuộc khi nói ra điều này, nhưng việc đứng nhìn từ bên ngoài không còn mang lại cảm giác giống như trước nữa. Không phải sau khi cậu đã được phép vào trong hàng rào một lần, ngay bên dưới thanh nhảy. Đó là một trải nghiệm choáng ngợp, khiến việc quan sát từ ngoài hàng rào trở nên nhạt nhòa so với trước. Cậu muốn vào đó một lần nữa, để được thấy rõ hơn tài năng, phong cách và niềm đam mê của Katsuki.

Mỗi lần Katsuki nhìn cậu từ xa trong lúc luyện tập, Izuku đều lảng tránh ánh mắt ấy và coi đó như một dấu hiệu để bắt đầu về nhà.

Katsuki chưa bao giờ thừa nhận cậu, cho đến tuần trước. Nhưng ánh mắt giao nhau liên tục trong các buổi luyện tập này chỉ chứng minh rằng Katsuki thực sự biết cậu đã đứng xem suốt thời gian qua. Chỉ là bây giờ anh mới thể hiện rõ điều đó.

Khi đến thứ Năm, ngày Katsuki luyện tập một mình, Izuku không còn chịu được việc đứng nhìn từ rìa sân nữa. Trong các buổi luyện tập đội, cậu thường lo lắng hơn. Tất nhiên, nếu bất kỳ đồng đội nào của Katsuki cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của cậu, họ đã nói ra. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không muốn làm phiền thêm. Tuy nhiên, khi chỉ còn Katsuki tập một mình vào thứ Năm, cậu vẫn cảm thấy mình đang làm phiền, nhưng không còn nhiều như vậy.

Sau khi các lớp học và cuộc họp kết thúc, Izuku đi về hướng cửa lối ra bên trái nơi anh luôn đi và khi đến gần sân chạy, cậu nhìn thấy Katsuki. Anh chàng vận động viên đang chạy với thanh nhảy đã được dựng lên. Anh ấy mặc áo ba lỗ đen cùng quần short thể thao, trông có vẻ tập trung cao độ.

Izuku định bước qua cổng rào, nhưng rồi cậu nhớ đến tuần trước. Cảm giác được nhìn thấy Katsuki ở khoảng cách gần. Cảm giác tuyệt diệu khi nhìn Katsuki che khuất mặt trời bằng cú nhảy của mình. Và trước khi kịp rút lui, Izuku mở cổng và lẻn vào, chậm rãi tiến về phía ghế nơi cậu đã ngồi ngày trước. Trong khi đó, Katsuki đang chuẩn bị nhảy qua thanh cao 17'7 feet.

Khi nghe tiếng cổng mở, Katsuki dừng lại, quan sát cậu bạn tóc xanh bước vào một cách lặng lẽ. Cây sào vẫn nằm trong tay anh, sẵn sàng để nhảy, nhưng Katsuki chỉ đứng đó một lúc, chờ xem Izuku muốn cái quái gì.

Thay vì nói gì, Izuku ngồi xuống ghế và lấy ra quyển sổ cùng một cây bút. Cậu bắt chéo chân và cố tỏ ra bình thường. Nếu cậu không làm phiền Katsuki, hy vọng Katsuki sẽ không bận tâm đến sự hiện diện của mình.

Trước khi ổn định chỗ ngồi, Izuku thò tay vào balo và lấy ra một thứ nữa.

Một chai Gatorade anh đào.

Mỉm cười nhẹ với Katsuki, Izuku đặt chai nước cạnh túi tập của Katsuki mà không nói một lời nào. Cậu đã mua nó trước đó từ máy bán hàng tự động, sau khi băn khoăn không hiểu tại sao lại nghĩ rằng Katsuki có thể đã uống hết nước trong ngày. Và quan trọng hơn, cậu nhớ lại lời Katsuki nói tuần trước: "Nếu mày định ở đây, thì ít nhất hãy tỏ ra hữu ích và mang cho tao một chai Gatorade." Hoặc ít nhất là điều gì đó tương tự. Izuku quyết định làm vậy, hy vọng Katsuki sẽ cho phép cậu ở lại.

Sau khi đặt chai nước xuống, Izuku quay đi và chuẩn bị viết vào quyển sổ.

Sau một vài khoảnh khắc im lặng, Izuku nghe thấy tiếng động khi Katsuki quay lưng lại với cậu và tiếp tục buổi tập luyện. Không lời nào được thốt ra, nhưng Izuku biết điều này có nghĩa Katsuki cho phép cậu ở lại.

Cậu ngước lên, chiêm ngưỡng từng chi tiết cú chạy của Katsuki, ghi nhớ từng khoảnh khắc trước khi ghi chú lại trong sổ của mình bên cạnh những bức phác thảo. Đây là một sở thích kỳ lạ, nhưng cậu rất thích nó. Quyển sổ không chỉ có hình ảnh của Katsuki, nếu không thì thật kỳ lạ. Nó là sổ tay của tất cả những vận động viên cậu yêu thích. Izuku không thực sự muốn trở thành một vận động viên, nhưng cậu yêu thích cách họ di chuyển. Và hơn bất kỳ ai, cậu yêu thích cách Katsuki di chuyển.

Cậu quan sát nhiều nhất có thể, cho đến khi nhận được tin nhắn từ mẹ bảo cậu nhanh chóng xong việc trước khi thức ăn nguội lạnh. Izuku nhíu mày, muốn ở lại thêm chút nữa, nhưng cậu biết rằng mình nên về. Cậu thở dài, nhìn thêm một lần nữa về phía Katsuki, người chuẩn bị bắt đầu một cú nhảy khác, trước khi cất sổ vào balo và khoác lên vai.

Khi đã đi một quãng khá xa khỏi sân, Izuku quay lại nhìn lần cuối. Katsuki đang nghỉ ngơi, cầm lấy chai Gatorade anh đào lên và Izuku tự hỏi liệu Katsuki có ném nó đi không. Cậu chỉ cho phép bản thân nhìn thêm một giây nữa, và cảm thấy vui sướng khi thấy Katsuki vặn nắp chai và uống. Izuku mỉm cười, rồi tiếp tục đi bộ về nhà.


Trước đó trong ngày, trong giờ ăn trưa, Izuku đã than phiền về tình huống hiện tại.

"Cậu ấy vẫn chưa nhắn lại cho tớ về việc chúng tớ sẽ làm gì tuần này." Izuku đưa tay ôm mặt.

Ochaco xoay tròn chiếc nĩa trong phần ăn của mình, "Có lẽ cậu ta bận."

"Cậu ta không bận đến mức không thể đi dự tiệc vào tối thứ Tư." Shoto nhận xét. "Izuku, tớ nghĩ là cậu ta không muốn nói chuyện với cậu."

Izuku xị mặt, và Iida vung tay về phía Shoto, "Đừng thẳng thừng thế chứ!"

"Không, cậu ấy nói đúng," Izuku chọc đũa vào chén cơm, "Tớ nhắn tin cho cậu ta hôm qua và cả hôm nay, cả hai tin đều hiện 'đã xem' mà không có hồi đáp."

Ochaco cố gắng lần nữa, "Ừm, có lẽ cậu ta lo lắng về việc nhắn tin?" Đó quả là một lý do xa vời.

Izuku nhìn Ochaco đầy ngờ vực, và Ochaco bật cười, "Được rồi, có lẽ không phải."

Điều này khiến cậu lo lắng. Cậu cần điểm cao, và cũng cần một chút hình thức giao tiếp để bớt lo hơn. Lần tương tác cuối cùng của họ là trong buổi tập một mình hôm qua, nhưng ngay cả khi đó, Katsuki cũng không nói lời nào với cậu. Và giờ, cả ngày học đã trôi qua quá nửa mà vẫn chưa có gì.


Khi đến thứ Sáu, Izuku cảm thấy có lẽ nên bỏ qua chuyện này. Rõ ràng là Katsuki không có ý định gặp cậu. Cậu nghĩ đến việc nhắn thêm một tin, nhưng biết rằng điều đó sẽ chỉ dẫn đến tranh cãi. Cậu định sẽ trực tiếp nói với Katsuki vào tuần tới về việc cố gắng hơn với dự án này, nhưng ngay cả ý nghĩ đó cũng làm cậu lo lắng. Katsuki biết rằng Izuku cần được cho phép trước để ra ngoài, và việc hôm nay là thứ Sáu mà đầu dây bên kia vẫn không có tin tức gì chỉ cho cậu thấy rõ ràng tình huống. Cậu thấy buồn, nhưng rồi cậu hít một hơi thật sâu và cố gạt bỏ những cảm xúc tiêu cực. Không sao đâu. Cậu chỉ cần mỉm cười và chấp nhận nó.

Dù vậy, khi ngày thứ Sáu trôi qua, Izuku vẫn hy vọng Katsuki sẽ đến tìm cậu với một lời giải thích nào đó. Izuku hoàn toàn có thể trực tiếp đối mặt với Katsuki, nhưng anh chàng tóc vàng dường như chẳng có vẻ gì dễ gần trong lớp học. Được rồi, nếu Katsuki muốn như vậy, cậu cũng có thể làm tương tự.

Khi Izuku trên đường về nhà, cậu cố không tỏ ra giận dỗi. Cậu thật sự cố gắng, nhưng hóa ra lại khó. Bởi vì thay vì dừng lại và đứng ngắm nhìn vài phút như mọi khi, cậu thấy bực bội vì Katsuki phớt lờ mình nên cậu chỉ cúi đầu đi thẳng về nhà mà không nhìn về phía sân tập. Cậu thực sự ghét việc nhỏ nhen, đặc biệt là khi cậu chắc chắn rằng anh chàng tóc vàng kia thậm chí sẽ không để ý, nhưng Katsuki luôn là người khiến cậu bộc lộ những điều tồi tệ nhất.

Izuku ăn tối như thường lệ, cậu nói chuyện với mẹ một lúc rồi lên phòng như mọi khi. Thói quen buổi tối của cậu đôi khi có chút thay đổi, nhưng thường thì chỉ là gọi điện cho bạn bè, đọc sách hoặc truyện tranh, có thể là xem phim, tập thể dục rồi đi ngủ.

Đó không phải là một lịch trình chi tiết hay thú vị, nhưng Izuku đành chấp nhận vì mẹ cậu luôn kiểm soát chặt chẽ việc cậu ra ngoài. Cậu dành một phần của tối thứ Sáu để tự hỏi liệu Katsuki có quên mất kế hoạch của họ hay không, một phần khác thì lo rằng anh ta đã thay đổi ý định, và một phần khác thì cảm thấy buồn bực, rồi phải hít thở thật sâu để xua tan những cảm xúc đó.

Bất chợt, đồng hồ đã điểm 11:40 tối, và có lẽ cậu nên chuẩn bị đi ngủ. Izuku nhanh chóng thay vào chiếc áo phông in hình họa tiết và chiếc quần ngủ mềm mại dài đến giữa đùi. Mẹ cậu đã ngủ say ở tầng dưới, như thường lệ, bà thường đi ngủ vào khoảng 9 hoặc 10 giờ tối như các bậc cha mẹ thường làm.

Thế là Izuku đứng dưới ánh đèn vàng trong phòng tắm, nhìn mái tóc rối bù của mình khi đánh răng. Cậu đã cố gắng sửa lại nhiều lần, nhưng tóc cậu vẫn cứ xoăn lên như thế.

Cậu nghe thấy tiếng gõ nhẹ khi đang đánh răng, khiến cậu quay người lại, mắt quét khắp căn phòng. Tiếng gõ dừng lại, và Izuku cảm thấy bất an khi nhổ nước và rửa miệng. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Rồi tiếng gõ lại bắt đầu, lần này mạnh hơn một chút, khiến Izuku hoảng hốt khi mở tủ phòng tắm và lấy ra một cây kéo. Âm thanh đó đến từ cửa sổ. Cậu không chắc cây kéo sẽ giúp ích được gì, nhưng có còn hơn không.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, trên tay vẫn cầm cây kéo, Izuku suýt hét lên khi nhìn thấy ai đó ngoài cửa sổ. Nhưng ngay trước khi cất tiếng hét có thể đánh thức cả khu phố, cậu nhận ra dáng người và khuôn mặt quen thuộc kia.

Kacchan!? Izuku tự nhủ. Người kia đang ngồi trên bệ cửa sổ, một chân đặt lên mái nhà và dường như đã leo lên từ cái cây gần đó, và Izuku có thể nghe thấy tiếng "Deku" mơ hồ từ miệng người kia.

Cậu cố gắng không hét lên, thay vào đó, cậu rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cậu thả cây kéo xuống sàn và nhanh chóng tiến tới cửa sổ, mở toang nó ra.

"Cuối cùng, cũng mất nhiều thời gian nhỉ-" Katsuki bắt đầu.

Izuku thì thầm như hét lên nhưng vẫn cố giữ âm lượng thấp để không đánh thức mẹ mình, "Kacchan?! Cậu đang làm cái gì ở đây vậy?"

"Đang hát tình ca cho mày." Katsuki mỉa mai, "Không, đùa đấy, mày nghĩ tao đang làm gì? Tao đến để lén đưa mày ra ngoài, đi nào."

"Nhỏ giọng lại đi, mẹ tớ đang ngủ ngay tầng dưới." Izuku búng nhẹ vào đầu Katsuki, "Và ý cậu là gì khi bảo 'Đi nào'? Tớ không thể đi cùng cậu được! Giờ gần 12 giờ đêm rồi, và nếu mẹ tớ phát hiện ra tớ mất tích thì tớ sẽ bị giết luôn đấy." Cậu xua tay đuổi Katsuki đi, nhưng anh ta vẫn ngồi lì ở bệ cửa sổ không hề nhúc nhích.

"Nhưng chúng ta còn phải làm dự án." Katsuki nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Izuku gần như cảm thấy bị xúc phạm bởi việc Katsuki có gan làm như thể cậu là người đang tạo ra khó khăn cho dự án của họ, "Ồ giờ cậu mới lo về cái dự án à? Kacchan, nếu cậu không biết, thì chỉ còn khoảng 10 phút nữa thôi là tới thứ Bảy rồi. Tớ đã chờ cậu trả lời cả tuần nay và bây giờ cậu mới xuất hiện à?"

"Sao mày không đến nói chuyện trực tiếp với tao đi, đồ mọt sách." Katsuki nói với nụ cười nham hiểm. Giờ thì anh chỉ cố chọc tức Izuku.

Izuku nghẹn lời, như thể không thể tin nổi những gì mình vừa nghe, "Kacchan, cậu hành xử như thể cậu là người dễ tiếp cận nhất trên thế giới vậy-"

"Khoan, khoan, nhỏ chút đi. Chẳng phải mày vừa bảo là mẹ của mày đang ngủ ở tầng dưới à?" Katsuki trêu chọc.

Và Izuku đã suýt đẩy anh xuống khỏi mái nhà. Cậu tự nhủ không được khó chịu, không được tỏ ra khó ưa, nhưng những lời nói kia vẫn lỡ miệng thốt ra, "Tớ sẽ giết cậu."

"Tuyệt. Thế giết tao trong xe đi. Giờ thì đi nào." Katsuki giục.

"Không!" Izuku lắc đầu và thì thầm, "Tớ đã nói rồi, mẹ tớ sẽ giết tớ nếu bà ấy phát hiện tớ mất tích."

"Dì có thường kiểm tra mày giữa đêm không?" Katsuki hỏi với vẻ mặt bình thản.

Izuku nhún vai rồi lẩm bẩm, "...Không."

"Vậy thì tại sao dì ấy lại đột nhiên cho rằng đứa con ngoan ngoãn của mình sẽ lén trốn ra ngoài?" Katsuki nói một cách hợp lý, "Mày sẽ ổn thôi, giờ thì ra đây trước khi tao nói với thầy Toshinori rằng tao đã cố gắng để tụi mình gặp nhau nhưng mày lại từ chối." Anh cười khẩy.

"Cậu không dám đâu!" Izuku trừng mắt nhìn Katsuki. Cậu không thể để mối quan hệ với thầy Toshinori gặp nguy hiểm như vậy.

"Mày nói đúng. Tao sẽ không làm thế. Tốn quá nhiều công sức. Nhưng thật đấy, đi thôi!" Katsuki nói trước khi anh và Izuku nhìn chằm chằm vào nhau.

Bên ngoài, tiếng dế kêu vang nhưng ngoài ra, con phố này yên tĩnh lạ thường. Từ góc nhìn của Izuku, cậu có thể nhìn thấy chiếc xe của Katsuki đậu ở một khoảng cách đủ xa để tiếng động cơ không đánh thức mẹ cậu.

Cuối cùng, Izuku thở dài và nhượng bộ, "Chúng ta sẽ đi đâu đây?"

"Có quan trọng không? Tao sắp hết kiên nhẫn rồi, nhanh lên!" Katsuki đáp lại khi anh rời khỏi cửa sổ và cẩn thận bước về phía rìa mái nhà, nắm chặt một cành cây chắc chắn.

Izuku, trông có vẻ lo lắng, từ từ trèo qua cửa sổ và tiến tới rìa mái nhà. Nhìn xuống, nếu cậu rơi xuống thì chắc chắn sẽ gãy vài cái xương.

"Tớ chưa bao giờ trốn ra ngoài trước đây." Izuku lẩm bẩm khi nắm lấy cùng một cành cây mà cậu thấy Katsuki bám vào trước đó. Đặt chân đúng vị trí, Izuku đẩy mình lên cành cây và ngồi lên trên nó. Giờ chỉ còn việc trèo xuống cho đúng cách.

"Oi, đừng đặt chân vào chỗ đó. Mày sẽ mất thăng bằng đấy," Katsuki chỉ vào chỗ Izuku nên đặt chân, "Đặt chân vào đây."

Izuku nhìn xuống và sửa lại vị trí, cảm thấy vững vàng hơn rồi tiếp tục theo bước của Katsuki.

"Tớ vẫn không hiểu tại sao cậu không thể làm việc này vào ban ngày mà lại đợi đến lúc gần hết thời gian thế này." Izuku thắc mắc.

Từ bên dưới, Katsuki đã chạm chân xuống đất và nhìn lên cậu, "Tao đã nói với mày tuần trước rồi, Deku. Tao không thích lên kế hoạch vớ vẩn."

"Vậy cậu thường lén đưa người khác ra ngoài lúc gần 12 giờ đêm à?" Izuku cười, cố giữ giọng nói thật nhỏ khi cuối cùng cậu cũng chạm chân xuống đất.

Katsuki chạy nhẹ về phía xe, Izuku bám theo sau và anh chỉ đáp lại, "Không thường xuyên đâu."

"Vậy lần này tớ được vinh dự vì điều gì đây?" Izuku đảo mắt khi trèo vào ghế phụ trong xe Katsuki. Mùi da và anh đào một lần nữa tràn ngập mũi cậu.

"Hôm nay là thứ sáu, và cả tuần nay tao bận quá không thể làm dự án cùng mày được." Katsuki nhún vai trước khi bật động cơ và cho xe chạy đi.

Izuku nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hồi hộp và mong chờ thấy mẹ mình bật tất cả đèn lên và chạy ra sân bất cứ lúc nào. Nhưng không có gì xảy ra cả, và thay vào đó, họ đang trên đường đến một nơi nào đó không được tiết lộ. Việc lén ra ngoài dễ dàng hơn cậu tưởng rất nhiều, mặc dù cậu không nghĩ nhiều về điều đó. Không có ai trong nhóm bạn của cậu là kiểu người thích bốc đồng, nên cậu chưa bao giờ làm những điều như lẻn ra ngoài. Thật hồi hộp và cũng thật đáng sợ.

Khi Katsuki rời khỏi những con phố trong khu phố, tốc độ của anh tăng lên, nhưng vẫn lái xe chỉ bằng một tay. Tay kia dựa vào bảng điều khiển. Izuku tự hỏi liệu động tác này có được hoàn thiện để có thể chạm vào đùi ai đó khi lái xe, hay Katsuki thực sự chỉ lái như vậy. Cánh tay lái xe của anh có những đường gân nổi rõ ràng và tay anh trông rất to lớn và khỏe.

"Mày đang nhìn cái quái gì thế, đồ mọt sách? Có gì trên răng tao à?" Katsuki hỏi.

Izuku vội vàng quay ánh mắt về phía con đường, "Không..."

"Được rồi," Katsuki không tin cậu, nhưng chuyển chủ đề, "mày có nhận ra con đường này không?"


Izuku nhìn về phía trước. Họ đã lái xe đến rìa khu rừng Ise, và giờ đây, chỉ có một hoặc hai ngôi nhà mỗi dặm. Một số thì bị bỏ hoang, số khác thì có người ở nhưng trông rất xập xệ. Izuku chắc chắn không nhận ra con đường này, cũng như những khúc ngoặt kỳ lạ mà họ đang đi. Katsuki đã chuyển sang đèn pha vì trời quá tối để nhìn thấy bằng đèn bình thường.

"Chả thấy quen thuộc gì cả." Izuku quyết định, nhìn sang Katsuki với đôi mắt đầy tò mò.

Dường như Katsuki khá bất ngờ trước ánh nhìn đột ngột của cậu, nhưng cuối cùng đã đẩy suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, "Mày đùa tao à? Mày sống kiểu gì vậy?"

Izuku nhăn mặt và tự bào chữa, "Này! Tớ cũng đã làm rất nhiều thứ. Tớ đã đến bãi biển vài lần. Đã tới hồ Roy đây đó. Và đã khám phá kha khá Ise, cảm ơn cậu rất nhiều."

Katsuki cười nhạo, "Khách du lịch còn đi ra ngoài nhiều hơn mày đấy, Deku."

"Không có gì sai khi ở nhà cả." Izuku tựa lưng vào ghế. Radio đang phát bài "Somebody's Watching Me" của Rockwell, tạo thêm bầu không khí hơi rùng rợn cho những con đường tối mà họ đang lái xe vào lúc nửa đêm, "Tớ thích sở thích của mình và—"

"Không ai chê bai việc mày ở nhà cả, thằng ngốc." Katsuki liếc nhìn cậu, "Nhưng mày ở nhà vì mày muốn hay vì mày phải vậy?"

Izuku biết câu trả lời. Nó hiện rõ trong mọi khía cạnh của cuộc sống cậu: việc khó khăn khi đi bất cứ đâu nếu không phải vì mục đích học tập, việc chỉ có thể ở ngoài trong vòng 2 giờ nếu cậu thực sự đi ra ngoài.

"Tớ không hiểu tại sao điều đó lại quan trọng với cậu." Izuku mỉm cười ngại ngùng, nhìn xuống lòng bàn tay mình. Kể từ khi nào thì cuộc sống của cậu lại quan trọng với Katsuki? Nhưng mà, kể từ khi dự án nhỏ của họ bắt đầu, dường như Katsuki đã quyết tâm làm rối tung cuộc sống an toàn của cậu và mối quan hệ với mẹ cậu.

Chàng trai tóc vàng lái xe đến một bãi đậu xe trông rất bình thường, có vẻ bỏ hoang và được bao quanh bởi cây cối. Bãi đậu xe không có vẻ dẫn đến đâu cả, cho đến khi Izuku nhận thấy một con đường bê tông nhỏ dẫn vào rừng, nhưng đã bị các nhánh cây và bụi cây che khuất, có thể nói là nó không hề tồn tại. Chỉ có một cái đèn đường mờ mờ, chẳng giúp ích gì cho việc chiếu sáng cả.

Sau khi đậu xe, Katsuki mở cửa, nhưng trước khi ra ngoài, anh quay lại trả lời, "Là một người ghét việc nhìn người khác làm những thứ mà tao muốn làm, tao thấy khó chịu khi thấy ai đó chỉ đứng ngoài cuộc sống của chính họ."

Anh nói trước khi bước ra và đóng cửa lại, nhưng Izuku cũng nhanh chóng đi ra ngoài. Ngay lập tức, tiếng côn trùng kêu vang trong tai cậu và tiếng cú kêu. Đèn tự động của xe đã tắt.

"Đó có phải là lý do cậu ghét tớ không?" Izuku hỏi, cố giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng cổ cậu đã đổ mồ hôi, "B-Bởi vì tớ làm vậy?"

Nghe vậy, Katsuki bật cười. Thực sự là cười, mặc dù không có gì hài hước. Mặt Izuku nóng bừng. Đó không phải là tiếng cười vui vẻ mà cậu muốn nghe từ Katsuki, mà là một tiếng cười mỉa mai.

"Không, không." Katsuki lắc đầu, "Chuyện này sâu sắc hơn thế nhiều, Deku."

Izuku nhìn xuống mặt đất, nơi phủ đầy những mảnh vỏ của quả thông, và cắn môi, "Cậu có bao giờ định nói cho tớ biết không?"

Đối với điều này, Katsuki có một phản ứng khá lạ, "Mày có bao giờ định hỏi không?"

Câu hỏi khiến cậu bất ngờ, và cậu nhìn Katsuki với đôi mắt mở to. Tất cả thời gian này, cậu đã tự thuyết phục mình không hỏi. Trong đầu cậu, cậu biết Katsuki sẽ không nói, nhưng liệu cậu có thực sự biết rõ không? Hay cậu chỉ giả định về điều đó, và nó vừa khớp với câu chuyện mà Izuku thực sự muốn. Cậu chỉ nhận ra rằng trong suốt thời gian qua, cậu chưa bao giờ hỏi một lý do rõ ràng hơn: cậu không muốn đối đầu, ngay cả khi nó không phải lỗi của cậu. Điều đó có lẽ không phải. Cậu chỉ muốn họ tiếp tục, không cần phải đối đầu với nhau. Điều đó sẽ rất rối rắm. Izuku sẽ cảm thấy tức giận, buồn bã, tất cả những cảm xúc mà cậu không muốn cảm nhận.

Izuku chân thành đáp, "Tớ không chắc nữa... Có lẽ là không..."

Katsuki khịt mũi, "Đương nhiên mày không rồi."

"Cái đó có nghĩa là gì—"

"Quên đi và đi nào. Thời gian sẽ không đợi cái thân chậm chạp của mày đâu." Katsuki nói rồi đi vào con đường có vẻ bị bỏ hoang. Nó dẫn thẳng vào rừng, và kết hợp với nhiều yếu tố, tất cả trông rất kỳ lạ và đáng sợ. Đây chính là cuộc sống ở thị trấn nhỏ.

"Kacchan, nơi này có vẻ như không có ai đến đây." Izuku nhận xét.

Katsuki đi trước, đẩy qua một số bụi cây, "Đây từng là một công viên nhỏ vào những năm 70, nhưng vì khó đi đến đây, theo thời gian, nó đã bị bỏ hoang."

Izuku gật đầu, tiếp thu thông tin, "Đây có phải là nơi cậu quyết định giết tớ không?"

Katsuki trông như sắp cười, chỉ thở ra một chút, nhưng Izuku không thể nhìn thấy anh từ phía sau, "Như mày đã nói trước đó, mọi người sẽ biết ngay là tao làm."

Izuku phàn nàn, "Rất vui khi biết đó là điều duy nhất ngăn cản cậu, Kacchan."

Thay vì đáp lại, Katsuki lắc đầu và tiếp tục đi về phía trước, Izuku theo sau anh. Mặc dù quãng đường rất ngắn, nhưng có lẽ họ phải đánh đuổi khoảng mười con đom đóm để chúng không bay vào mặt họ. Katsuki đã chửi thề như một thủy thủ và Izuku bật cười suốt dọc đường đi.

Họ chỉ đi bộ khoảng vài trăm bước, nhưng cuối cùng họ cũng đến cuối con đường. Con đường bê tông nứt nẻ kết thúc ở mép một cái hồ, và một vài bước trước mặt họ là điểm bắt đầu của một cái bến làm bằng những tấm ván gỗ.

Bến tàu dài nhô ra mặt nước khoảng 40 feet, và mặc dù nơi này rõ ràng là bị bỏ hoang, nhưng cấu trúc có vẻ khá chắc chắn.

Mặt nước, ngay cả dưới ánh trăng, trông rất trong và tĩnh lặng. Góc hồ này dường như được bao quanh bởi những cây cao, nhường chỗ cho ánh trăng chiếu sáng mặt nước trong một ánh sáng bạc bóng loáng.

Nhưng nếu Izuku phải đoán, thì điều khiến hồ này đặc biệt hơn so với những  hồ khác ở Ise đó chính là có rất nhiều đom đóm đang phát sáng phía trên mặt nước. Có rất nhiều con, bay lơ lửng xung quanh bờ hồ, và ánh sáng xanh lấp lánh tỏa ra xung quanh không khí. Mắt Izuku mở to vì vẻ đẹp của nó, mặc dù cậu phải đồng thời tát một hoặc hai con ra khỏi mặt mình.

"Đừng há hốc mồm quá, một con đom đóm chết tiệt sẽ bay vào đó." Katsuki bình luận rồi bước ra bến tàu.

Izuku chạy theo để bắt kịp chàng trai tóc vàng, "Tớ không phiền, chúng rất đẹp mà!"

"Tch." Anh chàng tóc vàng cười nhạo, "Bây giờ thì có đấy, nhưng mày đã bao giờ thấy một trong những con quái vật này vào ban ngày chưa?"

Izuku suy nghĩ một chút. Đom đóm là côn trùng hoạt động ban đêm, vì vậy vào ban ngày, chúng thường ở trong cỏ mà cậu không nhìn thấy, "Hmm, tớ nghĩ là chưa."

"Chúng rất đáng sợ, thế đấy. Giống như mày bị lừa dối vậy." Katsuki than phiền rồi giơ tay lên, "Bởi một con bọ chết tiệt. Tao gặp vấn đề với niềm tin vì những con bọ dối trá này."

Nghe vậy, Izuku bật cười khúc khích, "Kacchan, chúng chỉ là côn trùng thôi mà."

"Chúng không chỉ là côn trùng, chúng là kẻ thù không đội trời chung của tao." Anh nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Izuku cười với người bạn cũ của mình, "Tớ cứ tưởng tớ là kẻ thù không đội trời chung của cậu chứ."

Nghe vậy, Katsuki khẽ nhếch môi, như thể muốn cười, "Mày đứng thứ hai đấy, Deku."

Izuku giả bộ tỏ ra tuyệt vọng, "Tớ không thể tin mình lại thua một lũ côn trùng."

Thật kỳ lạ khi nghe điều gì đó tầm thường như vậy phát ra từ miệng của Katsuki, như một sự ghét bỏ đối với côn trùng. Hiếm khi Izuku nghe được những điều tầm thường, hàng ngày về sở thích, ghét bỏ hay tương tự của Katsuki. Đã lâu rồi cậu mới biết điều gì đó đơn giản như vậy về người vận động viên này. Cậu biết chi tiết về Katsuki từ khi còn nhỏ, thông tin về thành tích của anh, và biết về những điều được kể quanh trường. Nhưng đối với tất cả những phát triển và điều nhỏ nhặt mà không ai nói tới trong trường, cậu không biết gì nhiều.

Giờ đây, họ đứng bên cạnh nhau ở mép bến tàu. Mọi thứ thật bình yên, và những con đom đóm giờ đã học được bài học là không nên lại gần thế nên chúng đã tránh ra khi hai người đi đến bất cứ đâu. Ở đây ồn ào một cách đáng ngạc nhiên. Như mọi khi, có rất nhiều tiếng dế kêu. Một đặc trưng của Ise. Và tiếng nước bắn tung tóe vào các cột trụ của bến tàu.

Đột nhiên, Katsuki giơ tay ra, "Oi, đưa điện thoại của mày cho tao nhanh."

"Hở?" Izuku ngẩng đầu nhìn người cao hơn, "Tại sao?"

Katsuki đảo mắt, "Tao sẽ chụp một bức ảnh. Điện thoại tao hết pin rồi."

Izuku thò tay vào túi, "Ồ! Không vấn đề gì."

Ngay khi cậu đưa điện thoại cho Katsuki, anh lập tức cầm lấy rồi trong một động tác nhanh, anh chàng vận động viên dùng một tay đẩy Izuku lùi lại phía sau và ngã xuống nước. Izuku rơi xuống với một tiếng hét ngạc nhiên và một tiếng nước bắn tung tóe lớn.

Ngay lập tức, Izuku cảm thấy nước lạnh bao quanh mình, và cậu chắc chắn sẽ bóp cổ Katsuki ngay khi cậu lên bờ. À không, cậu sẽ không làm thế, nhưng cậu muốn làm vậy. Ít nhất thì Katsuki cũng đủ chu đáo khi hỏi mượn điện thoại để nó không bị ướt. Nhưng mà!

Izuku ngoi lên mặt nước và bơi. Cậu đã ướt sũng, rõ ràng rồi, và hét vào mặt Katsuki.

"Kacchan! Cậu là đồ tồi!" Izuku hét, nước nhỏ giọt từ tóc xuống mắt cậu, "Sao cậu lại làm vậy! Tớ đang—"

Và rồi Izuku dừng lại, vì cậu đột nhiên nhận ra.

Katsuki đang cười. Mắt Izuku mở to. Dĩ nhiên, anh đang cười trên sự đau khổ của cậu, nhưng cảm giác đó có phần khác biệt. Izuku có thể phân biệt giữa một tiếng cười đầy mỉa mai, có ý châm chọc và một tiếng cười thật sự đến từ niềm vui. Và đây là kiểu sau. Dĩ nhiên, có lẽ không tuyệt vời lắm khi Katsuki cảm thấy vui vẻ khi đẩy Izuku xuống nước, nhưng âm thanh trầm ấm dễ chịu của anh ấy đã xóa tan mọi suy nghĩ trong đầu cậu.

Izuku cố gắng hét thêm, nhưng giọng cậu lại vỡ ra thành những tiếng cười nhỏ mà cậu cố gắng kìm nén, "Cậu đúng là đồ khốn nạn." Izuku cố không cười cùng người kia khi cậu tạt nước vào Katsuki, "Và là một kẻ nói dối."

"Tao không nói dối." Katsuki lý luận, "Điện thoại của tao thật sự đã hết pin. Và chúng ta cần chụp một bức ảnh ngu ngốc vào một lúc nào đó. Chỉ là tao không nói khi nào thôi."

"Được rồi, vậy thì cậu không phải là một kẻ nói dối." Izuku bĩu môi, "Nhưng cậu vẫn là một thằng khốn."

"Nhưng mày đã biết điều đó rồi, phải không, Deku?" Katsuki cười nhếch mép, quỳ gần bến tàu.

Izuku nắm chặt mép, cố gắng đẩy người lên để kéo Katsuki xuống, nhưng Katsuki đã nhảy lùi lại đúng lúc và khịt mũi trước nỗ lực đó.

Ở dưới nước, Izuku hét lớn, "Đồ hèn nhát! Xuống đây nếu cậu không phải là đồ nhát gan đi!" Cậu lùi lại vào hồ, giờ đã quen với nhiệt độ.

Cuối cùng, Katsuki nở một nụ cười gian ác, rồi kéo áo lên qua đầu.

Izuku cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Lúc đó cậu mới nhận ra rằng Katsuki chỉ tập luyện khi mặc trang phục thể thao. Những người nhảy sào luôn mặc áo thể thao rất ôm và quần ngắn để giảm lực cản khi chạy hoặc trên không. Nó trông giống như một chiếc áo ba lỗ nhưng ôm sát hơn rất nhiều. Izuku đã biết rằng Katsuki có một thân hình đẹp, nhưng khi thực sự thấy điều đó... cậu không khỏi ngạc nhiên.

Cơ thể Katsuki thực sự rất hoàn hảo. Mọi cơ bắp đều săn chắc, và cơ bụng của anh hoàn toàn hiện ra. Cặp hông của anh tạo thành hình chữ V sắc nét, và những cơ ngực thì... Ai cũng biết rằng cánh tay của Katsuki rất to và săn chắc vì anh luôn mặc áo ba lỗ, nhưng để nhìn thấy toàn bộ hình dáng lại hoàn toàn khác. Katsuki đã tiến bộ rất nhiều từ đứa trẻ mà Izuku từng chơi cùng. Izuku không phải không có thân hình đẹp, không hề. Cậu đã tập thể dục, có đôi tay, đôi chân và thân hình mạnh mẽ. Cậu khá gầy nhưng nhìn chung rất mạnh mẽ nhờ vào việc tập luyện từ năm đầu tiên. Nhưng so với Katsuki, vị thần cao 1m93 này, cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Izuku lắc đầu, xua tan suy nghĩ đó và tập trung trở lại. Không có gì bất thường khi ngắm nhìn cơ thể của ai đó. Thân hình không phản ánh gì về tính cách của một người ngoại trừ sự cống hiến của họ. Nhưng dù sao, damn.

Katsuki lùi lại vài bước, chuẩn bị, rồi chạy tới với tốc độ tối đa. Khi đến mép bến tàu, anh nhảy lên rồi thực hiện một cú lộn trước khi rơi xuống nước. Tất cả những con đom đóm đều bay tán loạn trước sự xáo trộn đột ngột của môi trường yên tĩnh này.

Khi Katsuki nổi lên, anh lắc đầu cho nước văng ra. Những chiếc gai thường thấy giờ đã nằm phẳng trên đầu anh, khiến Izuku bật cười.

"Có chuyện gì vậy, đồ mọt sách?" Katsuki gầm gừ, bơi về phía Izuku.

Izuku tiếp tục cười trong khi đạp nước, "T-tóc của cậu." Cậu nói giữa những tràng cười.

Katsuki dùng một tay tạo ra một làn sóng nước đập vào mặt Izuku, "Im đi! Tóc mày cũng không khá hơn đâu. Giờ thì có thể nhìn thấy cái trán to đùng của mày rồi đấy."

Izuku há hốc miệng và hất nước về phía Katsuki, rồi bơi đi, "Kacchan! Thật là xấu tính!"

Anh chàng vận động viên nhìn Izuku với vẻ không thể tin được, trước khi bơi theo cậu, "Đừng có làm bộ đáng thương nữa, thằng khốn. Mày khởi đầu trước mà. Quay lại đây, đồ mọt sách khốn nạn."

Izuku thực sự đã bắt đầu bằng việc cười nhạo mái tóc ướt dính của Katsuki, giờ đã được hất ra sau trông ngầu một cách bất công, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu đáng chết.

Những con đom đóm lúc này đang tránh xa họ vì tiếng vẩy nước ồn ào. Tiếng hét của Izuku và Katsuki có lẽ có thể nghe thấy từ giữa các tán cây, khi mà có lẽ không ai khác ở khu vực này ngoài họ.

"C-chờ chút đã!" Izuku hét lên khi cố gắng bơi nhanh ra xa khỏi Katsuki, người đang tiến lại gần hơn, "Chúng ta có thể đình chiến không? Tớ không cố ý! Tóc cậu trông vẫn ổn mà, Kacchan. Đợi đã! Đợi chút. Tha cho tớ!"

Nhưng đã quá muộn. Katsuki đã bắt kịp và tấn công Izuku bằng những đòn tấn công bằng nước trẻ con như khi họ còn nhỏ. Izuku, đã quá mệt mỏi vì bơi, không có thời gian để phản công, và cậu bị nước tràn vào mũi và miệng.

Dù có thể bị coi là ngớ ngẩn, nhưng những gì họ đang làm giữa đêm ngoài bến tàu hoang vắng này, Izuku sẽ ghi nhớ mãi trong ký ức của mình.

Giữa họ không có lòng tin. Không có tình bạn. Chẳng có gì nhiều ngoài những năm tháng đi trên ranh giới giữa kẻ thù và sự chịu đựng lẫn nhau.

Chỉ có đêm nay và chút niềm vui nhỏ nhoi mà nó mang lại cho Izuku.

Chỉ trong một đêm, Izuku đã phá vỡ rào cản chưa từng chạm tới giữa trải nghiệm tuổi teen hiện tại của cậu và trải nghiệm tuổi teen mà cậu không biết mình muốn. Không, Izuku không cảm thấy cần phải đến mọi bữa tiệc (không phải là ai đó không thể đến nếu họ muốn), hay phải quẩy hết mình.

Nếu có nhiều khoảnh khắc như thế này, nơi cậu có thể buông bỏ một chút và cảm nhận được sự sống dậy theo cách này, thì thế là quá đủ.

Vào một lúc nào đó, Katsuki đã lấy điện thoại của Izuku từ mép bến tàu nơi anh đã để lại và với một tay giữ vững trong nước, anh đã chụp một bức ảnh làm bằng chứng. Đèn flash chiếu sáng lên mặt nước, và Katsuki đã kịp chụp lại hình ảnh Izuku đang cười giữa nước. Bối cảnh hoàn toàn tối, nhưng ánh sáng từ flash đã làm nổi bật Izuku cùng với mặt nước và mái tóc ướt của Katsuki.

"Này, đừng làm rơi điện thoại của tớ xuống nước nhé!" Izuku nhắc nhở, bơi về gần bến tàu nơi Katsuki đứng.

Katsuki làm bộ như sắp làm rơi nó, trước khi đặt nó lên chỗ an toàn. Đột nhiên, Izuku nhận thấy điều gì đó mà cậu chưa để ý trước đó, vì cậu đang nhìn vào lưng của Katsuki khi anh với lên để cất điện thoại.

"Cậu có hình xăm à?" Izuku hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Katsuki dừng lại, nhìn qua vai như thể có thể nhìn thấy hình xăm trên lưng mình, rồi gật đầu xác nhận.

Hình xăm thường là điều cấm kỵ, nhưng Katsuki thì luôn làm những gì anh muốn. Izuku cảm thấy hơi lo lắng khi hỏi, nhưng cậu vẫn đưa tay ra.

"...Tớ có thể không?" Cậu hỏi, ánh mắt đầy tò mò. Cậu không chắc mình mong đợi câu trả lời gì.

Có vẻ như Katsuki đã suy nghĩ một chút, im lặng một cách không bình thường. Izuku đang định rút tay lại, thì Katsuki quay lưng lại trong nước.

Izuku nhìn thấy hình xăm mực đen trên vai của người vận động viên. Nó không quá cầu kỳ. Đó là một hình phác thảo đơn giản của một con diều hâu với đôi cánh dang rộng bay lên, và bên dưới là dòng ngày tháng. Không nghĩ ngợi, Izuku đưa tay ra để vuốt ve những đường nét của mực, và ngay lập tức cảm nhận được Katsuki căng cứng vì sự tiếp xúc bất ngờ như thể anh không ngờ Izuku sẽ chạm vào anh. Thay vì nổi giận và đẩy cậu ra, Katsuki vẫn đứng đó thêm một hai giây trước khi quay đi. Tay Izuku rụt lại xuống nước.

"Nó đẹp lắm, Kacchan." Izuku nhận xét.

Katsuki đảo mắt, "Ừ, ừ. Tao không xăm vì nó đẹp hay gì đâu."

"Tớ biết." Izuku thử thách lòng dũng cảm của mình, "Nói rằng nó đẹp—"

Katsuki rên rỉ, "Im đi, được không?"

Izuku ngậm miệng lại, và họ lại đứng im lặng một vài giây trước khi sự tò mò của cậu không thể kiềm chế được, "Thực sự thì, nó có ý nghĩa gì vậy?"

Sau đó Katsuki nằm ngửa trên mặt nước, và Izuku cũng làm theo. Có một khoảng lặng, và Izuku nghĩ rằng có lẽ anh sẽ không trả lời. Điều đó cũng ổn thôi. Điều này thật dễ chịu: mặc dù họ không nói chuyện, điều đó có lẽ là tốt nhất, nhưng cũng yên bình một cách kỳ lạ. Một sự tương phản với con người mà Katsuki vốn có. Nhưng sau đó anh đã trả lời.

"Ngày đó là ngày đầu tiên tao cầm một cây gậy và nhảy sào." cuối cùng Katsuki nói, "Tao là một tay mơ và chỉ nhảy được 7 feet, nhưng đó là lần đầu tiên tao cảm nhận được cảm giác bay. Vì thế, diều hâu. Diều hâu là loài chim tuyệt nhất. Một loài chim săn mồi. Giống như tao. Tao sẽ chiến thắng tất cả mọi thứ. Cứ chờ mà xem."

Izuku quay đầu nhìn chàng trai tóc vàng, bắt gặp góc nghiêng của anh khi người vận động viên nằm trên mặt nước. Cậu lại nhớ đến phẩm chất mà Katsuki luôn sở hữu mà cậu không bao giờ có thể chối cãi, khiến cậu cảm thấy ngưỡng mộ mỗi lần đó là: niềm đam mê của anh. Đó chính là điều giữ Izuku ở lại bên lề trong suốt những năm qua, điều khiến cậu được động viên theo một cách hài hước.

Izuku dễ dàng đáp lại điều đó. Cậu mỉm cười, mặc dù người kia không thể nhìn thấy, tiếp tục trôi nổi và nói, "Tớ sẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bakudeku