SEE YOU AGAIN
Cả bọn ngồi quanh bàn tiệc trong căn phòng rộng rãi của Jimin, không khí lúc đầu có phần hơi ngượng ngùng, đặc biệt là với mấy người từ đội GAB mới đến. Nhưng sau một vài ly rượu, mọi người bắt đầu cười đùa và quậy tung cả không gian. Âm nhạc vang lên lớn, từng giai điệu khuấy động không khí, ai nấy đều quên đi mọi lo lắng ban đầu. Jimin thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu, cái không khí thân mật này khiến cô quên hết mệt mỏi, chỉ có niềm vui.
Tuy nhiên, cô biết rõ Minjeong không uống được rượu, nên cô đã khéo léo đổi nước cho em thành nước cam mà không ai nhận ra. Minjeong cứ nghĩ mình đang uống cùng Jimin, nhưng thực tế là cô đang uống nước cam mà không hay. Cả hai cứ vậy, uống uống, nói nói, tiếng cười rộn ràng đến mức làm cho không gian lúc này càng thêm vui vẻ.
Sau một lúc, bầu không khí bắt đầu chuyển sang hỗn loạn, nhiều người đã bắt đầu say. Jimin, với bản tính hài hước và thoải mái, cũng chẳng giữ nổi dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu, cô bắt đầu nói năng líu nhíu, đôi lúc còn trêu đùa các thành viên trong đội, khiến tất cả đều bật cười. Nhưng rồi, khi mà say quá đà, Jimin dần dần không còn giữ được thăng bằng. Aeri, người còn chút tỉnh táo, nhìn thấy Jimin đã say bí tỉ, liền quay sang Minjeong với vẻ mặt lo lắng, bảo cô đưa Jimin lên phòng nghỉ ngơi.
Minjeong vội vàng đứng dậy, đi đến bên Jimin, dìu cô lên phòng. Khi vào đến phòng, Minjeong không khỏi ấn tượng trước sự ngăn nắp của căn phòng. Từ chiếc giường gọn gàng cho đến từng góc nhỏ trong phòng đều toát lên một không khí rất Jimin – tinh tế và có gu. Dù có một chút bừa bộn trên bàn làm việc, nhưng lại không hề khiến không gian trở nên rối mắt mà trái lại, nó khiến Minjeong cảm thấy gần gũi hơn. Cô ngạc nhiên khi thấy ở góc phòng là một dàn PC đắt tiền, kế bên là giá đựng sách được xếp ngay ngắn, còn có cả đĩa nhạc – thứ mà cả cô và Jimin đều yêu thích.
Những món đồ ấy khiến Minjeong cảm thấy như tìm thấy điểm chung giữa họ. Cô đi vòng quanh phòng, mắt lướt qua từng món đồ, cuối cùng dừng lại trước một chiếc tủ nhỏ. Đằng sau tủ là những giấy ghi chú – từng tờ giấy ghi lại tất cả những món ăn mà cô yêu thích, các bài hát và nhóm nhạc cô thần tượng. Minjeong đứng bất động một lúc, rồi lại nhìn sang Jimin đang nằm trên giường, say sưa ngủ. Cô có cảm giác như mình đang khám phá ra một phần nào đó rất đặc biệt của Jimin – một phần mà trước giờ cô chưa từng chú ý đến.
Jimin đã chú ý đến tất cả sở thích của cô, thậm chí còn ghi lại từng chi tiết nhỏ nhất. Minjeong không khỏi cảm động, thấy lòng mình bỗng dưng ấm áp. Cô nhìn lại người con gái đang say ngủ kia, giây phút đó trong lòng nhận ra một điều rằng cô đã chọn đúng người, và cảm giác ấy thật sự rất mãn nguyện.
Minjeong nhẹ nhàng đắp chăn cho Jimin, ngồi xuống bên giường, nắm tay cô. Cô lặng lẽ ngắm nhìn Jimin, khuôn mặt cô ấy lúc này thật bình yên, không còn chút gì của sự mạnh mẽ hay cá tính như thường ngày. Chỉ có một Jimin rất khác – một Jimin hoàn toàn thuộc về cô.
Jimin thức dậy trong một tình trạng khá hỗn loạn. Cảm giác đầu đau như búa bổ khiến cô không thể mở mắt ngay lập tức. Nhưng ngay khi cố gắng ngồi dậy, cô cảm nhận được một điều khác lạ. Cảm giác vướng víu trên cơ thể, và... một làn hơi ấm lướt qua cơ thể mình. Lúc này, cô nhận ra mình đang ôm một ai đó rất quen thuộc. Cô nhẹ nhàng quay đầu sang và nhìn thấy Minjeong ngủ ngon lành trong vòng tay mình. Cảm giác này làm Jimin hoảng hốt. Cô không thể tin nổi, mình đang nằm cạnh Minjeong, thậm chí còn ôm em vào lòng, thế mà không hề nhận ra lúc nào.
Tim Jimin đập thình thịch, dù đầu óc đang choáng váng nhưng trái tim cô lại vô cùng vui sướng. Cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến thế. Cảm giác này như là một giấc mơ, nhưng lại thật sự đến thế này. Jimin vui mừng, nhẹ nhàng ôm Minjeong chặt hơn, hy vọng rằng cô ấy sẽ không tỉnh dậy.
Nhưng dường như Minjeong đã cảm nhận được sự thay đổi, mắt cô hé mở từ từ, nhìn thấy Jimin vẫn đang ôm mình. Cô khẽ giọng ngái ngủ, "Umm, Jimin à, chị đang làm gì vậy?"
Lúc này, Jimin mới giật mình nhận ra rằng mình đã làm em tỉnh giấc, và hoảng hốt buông lỏng vòng tay của mình. "À... xin lỗi, Minjeong, em ngủ tiếp đi nhé."
Nhưng Minjeong lại chẳng tỏ vẻ gì là buồn hay khó chịu, ngược lại, em còn khẽ lẩm bẩm: "Jimin... em muốn chị ôm... hôn nữa... xong rồi mình đi ngủ tiếp."
Jimin nghe thấy vậy, lập tức đỏ mặt, cảm giác ngượng ngùng dâng trào trong lòng. Cô gần như không thể tin vào những lời Minjeong nói, và tim cô đập mạnh đến mức có thể nghe thấy. "Min... Minjeong... em mơ à?"
Minjeong bỗng cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có chút chọc ghẹo: "Đâu có, chị không mơ đâu. Em cũng vậy. Người yêu em không yêu em nữa à?"
Câu nói ấy như một cú sét đánh vào tâm trí Jimin. Cô không thể tin nổi. Minjeong vừa gọi cô là "người yêu". Cả người Jimin bỗng dưng trở nên tê dại, chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Cô vội vàng nhéo má mình, cảm giác đau nhói khiến cô nhận ra đây không phải là một giấc mơ. Nhưng cái từ "người yêu" của Minjeong... làm Jimin như bối rối và nghẹn ngào. Cô nuốt ực, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Em gọi tôi là người yêu hả?"
Minjeong không trả lời ngay, thay vào đó, em giả vờ giận dỗi, quay đi, lẩm bẩm: "Bộ chị nghĩ tôi nói đùa à? Thì ra... Được coi như chị chưa nghe gì đi!" Em quay người lại, để lại một chút không khí lạnh lùng, nhưng ai cũng biết, trong lòng Minjeong đang rất dễ tổn thương.
Jimin cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy. Cô không thể để Minjeong nghĩ rằng cô không nghiêm túc. Vội vã xoay người Minjeong lại, cô vội vàng xin lỗi và rồi, như thể không thể chờ đợi thêm nữa, Jimin cúi xuống hôn lên môi Minjeong.
Minjeong có chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức đáp lại nụ hôn của Jimin. Sau đó, Jimin ôm lấy em, nhẹ nhàng đưa Minjeong vào giấc ngủ. Cả hai nằm trong vòng tay nhau, mà Jimin chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến thế. Những cảm xúc rối bời trong lòng cô dần lắng xuống, chỉ còn lại niềm vui sướng khi ở bên Minjeong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro