
ôm
em, đêm nay anh thức trắng.
anh ngồi bên em - hoàng tử đang say giấc nồng của anh - lặng lẽ vuốt nhẹ mái tóc nâu mượt mà ấy, hai má phúng phính đáng yêu vô cùng. và anh tự hỏi rằng, bỗng một ngày anh vô tình nếm phải táo độc giống như bạch tuyết rồi chìm vào giấc ngủ nghìn thu, liệu em có đến và hôn anh không?
và nếu anh chẳng thể tỉnh giấc, mắt cứ mãi nhắm nghiền và yên lặng, liệu em có tự dằn vặt rằng mình chẳng phải tình yêu đích thực của anh?
em ơi xin đừng. anh yêu em đời này còn chẳng nói hết, xin em đừng tự làm buồn lòng. hoàng tử của anh hay tự trách mình lắm, em nhỏ bé và yếu ớt tới nhường nào, tâm hồn mỏng manh non nớt cứ đổ lệ mãi thôi.
anh muốn che chở, muốn cưng chiều và muốn yêu em cho thật trọn vẹn. nhưng em ơi anh là kẻ thất hứa, lỗi lầm này ngàn đời anh chẳng thể trả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro