
Ảnh tạp chí
Thấm thoát đã 1 tuần trôi qua hôm nay là ngày những bức ảnh cô góp mặt cùng các anh trên báo thời trang được tải lên, vì có nhiều lý do nên đã hoãn lại 1 tuần.
Sau khi các bức ảnh được đăng tải tất cả mọi người đều rầm rộ về 3 anh nhưng người mà mọi người ko thể bỏ qua vẫn là cô, rất nhiều câu hỏi.
Có phải đây là con gái út ruột của tập đoàn công ty chứng chỉ ISO hay ko?.
Cô gái ấy là ai? Xinh quá.
Hợp đôi cùng các anh thật nhất là bức ảnh cùng chiếc đồng hồ.
Sau khi những bức ảnh được đăng tải cô vẫn đang ở công ty xử lý một số việc cho đến khi nhận được cuộc gọi từ Khải:
Bé út à! Bức ảnh hôm mình chụp trung thu đã được công bố, ko tệ như mày nghĩ đâu - Khải ở đầu dây bên kia giọng nói anh trầm ấm nhưng ko giấu đc sự vui mừng.
Đã được công bố rồi sao? Để tao lên xem cái đã - Xuân nhìn đồng hồ cũng đã 5h chiều rồi cô vẫn mải làm viêc mà quên mất đi thời gian.
Những bức ảnh rất đẹp! Mày ko cần phải lo nhiều đâu.
Tao sẽ xem ngay đây! Vất vả cho cô và mày rồi. - Giọng cô vội vã, tay đã mở trình duyệt web.
Trong khi chờ trang web tải, Xuân bỗng thấy hồi hộp. Ký ức về buổi chụp hình hôm đó ùa về - ánh đèn sân khấu chói chang, tiếng máy ảnh tách tách liên hồi, và nhất là khoảnh khắc Khải khẽ nắm tay cô như truyền thêm sự tự tin.
Khi hình ảnh hiện lên rõ nét, Xuân chợt thấy tim mình như ngừng đập. Bức ảnh chụp cô và Khải không giống bất cứ tấm hình nào cô từng có. Không phải vì bộ trang phục đắt tiền hay ánh đèn studio lộng lẫy, mà bởi thứ ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ chính khoảnh khắc họ bên nhau - thứ ánh sáng chỉ có thể đến từ sự kết nối thật sự giữa hai tâm hồn.
"Mày thấy chưa? Tao đã bảo mà. - - Giọng Khải đầy tự hào vang lên từ điện thoại, nhưng Xuân có thể nghe thấy cả niềm vui lẫn sự nhẹ nhõm trong đó.
Cô mỉm cười, ngón tay khẽ lướt trên màn hình, dừng lại ở hình ảnh Khải đang nhìn cô với ánh mắt mà chỉ cô mới hiểu hết ý nghĩa. "Thật sự rất đẹp, tất cả đều ổn rồi Khải à." - Giọng cô bình thản nhưng ánh mắt lại sáng rỡ lạ thường.
Tao đã nói sẽ ổn mà.
Khải đáp lại, giọng trầm ấm quen thuộc. Cả hai cùng im lặng trong giây lát, nhưng khoảng lặng ấy không hề ngượng ngùng mà ấm áp đến lạ.
Xuân nhìn ra cửa sổ, nơi ánh chiều tà đang nhuộm vàng cả thành phố. Cô chợt nhận ra, có những điều đẹp đẽ nhất thường đến vào những khoảnh khắc ta không hề chuẩn bị - như cách cô và Khải bên nhau trong bức ảnh ấy, hoàn toàn tự nhiên và chân thật.
Bé út mau xem đi, vẫn còn làm việc sao? - Anh hỏi khi nhận thấy đồng hồ đã là giờ chiều.
Tầm 1 tiếng nữa tao sẽ về! Mày có làm việc ko đó? - Xuân hướng ánh mắt đến đóng việc trên máy tính mà nói rằng.
Tao vẫn đang làm, nhưng thấy đc ảnh công bố nên nhắn tin báo với mày đây.
Tao sẽ xem ngay! Mày làm việc đi nè!.
Được! Mày làm việc, nhưng nhớ ăn uống đó - Khải khẽ dặn dò cô khi biết rằng cô làm việc sẽ quên đi bản thân mình.
Tao biết rồi! - Cô mỉm cười sau khi nghe lời căn dặn từ sau khi kết thúc cuộc gọi cô vội xem những bức ảnh của mình cùng các anh.
Xuân nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống bàn, để lại phía sau những dòng bình luận đang dần chìm vào quá khứ. Quả thực, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp hơn cô tưởng tượng. Dù vẫn có những bình luận tò mò về thân phận của cô, nhưng chúng chẳng thể làm vẩn đục niềm vui trong lòng cô lúc này.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng này, Xuân chợt nhận ra - sự bình yên thực sự đến từ việc chấp nhận chính mình, chứ không phải từ những lời khen ngợi hay đánh giá bên ngoài. Cô mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể.
Sau vài phút thư giãn hiếm hoi, Xuân quay trở lại bàn làm việc. Đống tài liệu vẫn còn đó, nhưng giờ đây chúng không còn khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô nhẹ nhàng mở laptop, ngón tay bắt đầu lướt trên bàn phím với một năng lượng mới - năng lượng đến từ sự bình yên trong tâm hồn và niềm tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.
Bởi lẽ, khi ta biết chấp nhận và yêu thương chính mình, thế giới bên ngoài dù có xô bồ đến đâu cũng không thể làm ta gục ngã. Và điều quan trọng nhất - cô luôn có Khải, người sẽ luôn ở đó để nhắc nhở cô về điều này mỗi khi cô quên.
Chiếc điện thoại nằm im lìm trên mặt bàn, màn hình sáng lên rồi lại tắt đi khi tin nhắn của Phương đến:
Phương: Hmm cũng đã 1 tuần chúng ta ko nói chuyện với nhau rồi kể từ hôm ấy... Hôm nay tao thấy mày trên bài báo xinh lắm. Chúc mừng mày nha!
Nhưng Xuân đang chìm đắm trong đống tài liệu chất cao như núi trên bàn làm việc. Những con số, báo cáo chiếm trọn tâm trí cô, khiến cô không hay biết về lời chúc mừng đang chờ được đọc.
Đồng hồ trên tường lặng lẽ điểm từng tiếng "tích tắc" đều đặn. Ánh chiều tà dần nhường chỗ cho màn đêm, những tia nắng cuối cùng khẽ vuốt ve gương mặt đang tập trung của cô rồi biến mất.
Khi kim đồng hồ chỉ 6 giờ tối, Xuân mới ngẩng đầu lên, xoa hai bên thái dương. Cô nhẹ nhàng sắp xếp lại chồng tài liệu đã xử lý xong, cất chiếc bút vào hộp.
Xuân đứng dậy, khoác chiếc áo khoác mỏng lên người. Cô vô tình mở ngăn kéo lấy ví và thấy chiếc điện thoại. Màn hình sáng lên, hiển thị tin nhắn chưa đọc của Phương.
Một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trong đôi mắt cô. Một tuần rồi họ không nói chuyện... Cô bất giác mỉm cười, ngón tay lướt nhẹ mở tin nhắn. Có lẽ đã đến lúc cô nên dành thời gian cho những người quan trọng trong cuộc sống mình.
Khi bước ra khỏi văn phòng, làn gió đêm mát lạnh vuốt nhẹ khuôn mặt cô. Xuân quyết định sẽ gọi lại cho Phương trên đường về - bởi dù công việc có quan trọng đến đâu, thì những mối quan hệ chân thành mới là thứ đáng trân quý nhất.
Xuân bấm nút gọi, trái tim đập thình thịch khi nghe tiếng chuông reo từ đầu dây bên kia.
"Alo? Xuân đó à?"- Giọng Phương vẫn quen thuộc như ngày nào, không chút hờn giận.
"Ừ... tao vừa thấy tin nhắn của mày." - Xuân hít một hơi sâu: "Cảm ơn... và tao xin lỗi vì đã không liên lạc sớm hơn."
"Thôi mà, chúng mình còn hiểu nhau chứ!"
"Tao biết mày bận thế nào mà. Nhưng lần sau nhớ ăn uống đúng giờ đấy, nhìn mày gầy đi trong ảnh thấy rõ!"
Xuân bật cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Cô bước xuống thang máy, để giọng nói của người bạn thân xua tan đi không khí lạnh lẽo của tòa nhà công ty.
"Cuối tuần này đi ăn nhé? Tao mời."- Xuân nói, tay kéo chặt áo khoác khi làn gió đêm ùa vào.
"Tao chờ mày nói câu này thôi" - Phương đùa vui - "7h tối thứ Bảy, quán cũ. Đừng dùng công việc để xin lỗi lần nữa đấy!"
Khi kết thúc cuộc gọi, Xuân nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh. Cô chợt nhận ra, cuộc sống này quá ngắn ngủi để đánh đổi những mối quan hệ chân thành lấy những thành công nhất thời. Và đôi khi, hạnh phúc đơn giản chỉ là được nghe giọng nói quen thuộc của một người bạn sau một ngày dài mệt mỏi.
Khi cô về nhà cô hướng ánh mắt đến thấy ba mẹ đang ở ghế sofa chỉnh chu trang phục, khi nhận thấy cô đã về ba mẹ cô liền vui mừng.
Con gái của mẹ đã về rồi sao? Con có mệt lắm không? - Mẹ cô mỉm cười đôi mắt hiền từ sáng lên khi thấy bóng dáng con gái.
Xuân vội bước nhanh về phía ba mẹ:
Dạ con ko mệt lắm ạ! Hôm nay mẹ có thấy con xuất hiện ở tạp chí ko mẹ? - Cô đôi mắt lấp lánh sáng rực khi nhớ đến chuyện bìa tạp chí.
Mẹ thấy rồi! Con gái mẹ xinh đẹp lắm, con giỏi lắm. Vậy mà từ xưa đến nay mẹ đã nhiều lần muốn con xuất hiện con lại từ chối mẹ, con thấy ko mọi chuyện ko tệ giống con nghĩ đâu con gái.
Xuân khẽ cúi đầu, má ửng hồng khi nghe lời khen của mẹ. "Con... con cũng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ thế ạ." Giọng cô nhỏ dần, ngón tay vô thức xoắn vào nhau.
Mẹ dịu dàng nắm lấy tay con gái, đôi mắt sáng lấp lánh. "Mẹ luôn biết con có thể làm được. Chỉ là..." - bà dừng lại, vuốt nhẹ mái tóc con gái - *"Con cứ tự giam mình trong vỏ ốc quá lâu rồi."
Xuân ngước nhìn mẹ, chợt nhận ra trong ánh mắt người phụ nữ này không chỉ có niềm tự hào, mà còn cả một chút xót xa. Bao nhiêu năm qua, mẹ luôn âm thầm ủng hộ, chờ đợi khoảnh khắc con gái dám bước ra khỏi bóng tối của chính mình.
"Con hứa từ nay sẽ cố gắng mở lòng hơn." - Xuân thì thầm, giọng đầy quyết tâm.
Mẹ mỉm cười, ôm chặt con gái vào lòng. Trong khoảnh khắc ấy, Xuân như nghe thấy nhịp tim mẹ - một nhịp đập ấm áp đã đồng hành cùng cô từ thuở lọt lòng đến khi trưởng thành. Cô chợt hiểu, dù có tỏa sáng thế nào trên sân khấu cuộc đời, thì trong mắt mẹ, cô mãi luôn là đứa con bé bỏng cần được yêu thương và che chở.
Dạ! Mà mẹ này ba đâu rồi mẹ? - Cô đảo mắt xung quanh ko nhìn thấy ba cô.
Ba con đang chuẩn bị ở trên phòng rồi.
Dạ mẹ và ba định đi đâu sao? - Xuân nghiêng đầu và tò mò hỏi mẹ cô rằng.
À hôm nay mẹ có hẹn với 1 người bạn, con cũng lên chuẩn bị đi mẹ đưa con đi cùng - Mẹ cô cũng vừa nhớ rằng cuộc hẹn này cũng có cô.
Dạ con sao mẹ?.
Đúng vậy! Mau đi chuẩn bị đi con gái.
Xuân gật đầu vâng lời mẹ, nhanh chóng bước lên phòng. Trong lòng cô vẫn còn nhiều băn khoăn về người bạn bí ẩn này của mẹ, nhưng cô biết mình cần phải chuẩn bị thật chỉn chu.
Cô mở tủ quần áo, đôi mắt lướt qua những bộ trang phục treo ngay ngắn. Chiếc váy đen hai dây với họa tiết kim tuyến lấp lánh lập tức thu hút ánh nhìn của cô.
Cô nhẹ nhàng mặc chiếc váy vào, điều chỉnh hai dây vai sao cho vừa vặn. Ánh kim tuyến lấp lánh dưới ánh đèn phòng, tạo nên vẻ quý phái nhưng không kém phần trẻ trung. Xuân đứng trước gương, xoay người kiểm tra từng góc độ. "Cũng ko tệ lắm nhỉ?" - cô tự nhủ.
Tiếp đến, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhanh tay tạo kiểu cho mái tóc mượt mà. Cô thêm một chút son hồng nhạt để làm nổi bật gương mặt.
Khi cô bước xuống cầu thang, tiếng giày cao gót khẽ vang lên trên nền gỗ. Ba mẹ cô đang đứng ở phòng khách, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng lên nhìn.
Mẹ Xuân mỉm cười hài lòng, ánh mắt rạng rỡ:
Con gái của mẹ đẹp lắm! Chúng ta đi thôi.
Cô và ba mẹ mau chóng đến địa điểm mẹ cô đã nói sẽ gặp người bạn quen. Hôm nay, mẹ lại chọn một quán dimsum sang trọng với không gian ấm áp, nơi những bức tường gỗ sẫm màu phản chiếu ánh đèn vàng dịu, tạo cảm giác như bước vào một góc nhỏ của Hồng Kông xưa. Tiếng leng keng nhẹ từ những chiếc xe đẩy dimsum bằng inox lăn qua lăn lại hòa cùng tiếng cười nói rộn rã của thực khách. Hương thơm của sủi cảo hấp, bánh bao nóng hổi và trà ô long thơm ngát lan tỏa trong không gian, khiến bụng cô bé cồn cào mong chờ bữa tối.
Theo sự chỉ dẫn của nhân viên áo dài đỏ thẫm, cả gia đình bước qua chiếc cầu gỗ nhỏ bắc ngang hồ cá Koi - những chú cá vàng lấp lánh như viên ngọc dưới ánh đèn lồng đỏ. Hương trà lài thoang thoảng hòa cùng mùi gỗ long não từ những chiếc tủ trưng bày trà cụ cổ khiến bước chân họ chậm lại.
Nhân viên mở cánh cửa gỗ lim chạm khắc hình tứ linh, căn phòng VIP hiện ra như một góc tiểu khang gia trang: bàn tròn lớn bằng gỗ hồng đào bóng loáng, trên mặt bàn phủ khăn lụa màu ngà điểm xuyết hoa văn mây cuốn. Chiếc đèn lồng bằng lụa tơ tằm treo chính giữa tỏa ánh sáng ấm áp, in bóng những chiếc chén sứ mỏng manh viền vàng lên mặt bàn.
Mẹ cô khẽ chạm tay vào chiếc đồng hồ Cartier cổ trên cổ tay - món quà kỷ niệm ngày cưới, đôi mày hơi nhíu khi kim phút vừa vặn chỉ số 3. "Chúng ta đến sớm những 20 phút rồi," giọng bà vừa như trách mình, vừa lộ chút hồi hộp. Tiếng nước rót từ ấm trà bạc của ba cô vang lên trong trẻo, hòa cùng tiếng chuông gió bằng ngọc phỉ thúy treo bên cửa sổ kính màu.
Chỉ mới 7h15 thôi! Mình đến sớm một chút cũng ko sao - Ba cô khẽ lắc đầu kiểm tra đồng hồ lại thêm một lần nữa.
Con có đói lắm ko con gái? Mẹ gọi món ăn nhẹ cho con dùng nhé - Mẹ cô sợ cô sẽ đói vì vừa nãy gấp gáp đến địa điểm đã được hẹn trước.
Dạ khi nào khách mời đến rồi con dùng bữa luôn mẹ ạ. - Cô khẽ nói, tay vô thức xoay chiếc khăn ăn bằng lụa trên đùi thành những nếp gấp nhỏ.
Mẹ cô mỉm cười, đôi mắt hình lá liễu nheo lại:
Được rồi! Chắc sẽ ko lâu đâu con gái, ráng một chút nhé.
Dạ mẹ! - Cô ngoan ngoãn chờ đợi khách mời đến và rồi cô xoay đến khi nghe tiếng mở cửa phòng.
Tiếng khóa cửa xoay nhẹ vang lên.
"Aa.. khách quý đến rồi!" - Ba mẹ cô đồng loạt đứng dậy, khuôn mặt rạng rỡ. Cô vội vàng đứng lên theo, chiếc ghế gỗ khẽ kêu "cót" một tiếng.
Cánh cửa gỗ lim nặng nề từ từ mở ra.
"Dạ em chào chị! Xin lỗi vì đã để anh chị chờ lâu ạ." - Giọng mẹ Khải vang lên ấm áp như mùi hoa nhài trong chiếc khăn voan màu ngà bà đang quàng.
Cô gái giật mình nhận ra người bước vào - chính là mẹ Khải, cô không khỏi bất ngờ khi vừa nãy đến giờ ba mẹ ko hề nhắc đến
Dạ không sao đâu, do em đến sớm thôi ạ - Mẹ cô vội vàng lắc đầu và mỉm cười cùng mẹ Khải.
Phía sau, hai người đàn ông ôm nhau thân mật. Ba Khải vỗ mạnh vào lưng ba cô: "Lâu quá không gặp, ông bạn già!" - Giọng ông vang vọng khắp phòng VIP. Chiếc cà vạt đỏ thắm của ba Khải lấp ló sau ve áo vest, như ngọn lửa nhỏ của tình bạn ba mươi năm.
"Dạ em chào anh! Chào chị!" - Ba Khải nghiêng người chào ba mẹ cô với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt híp lại thành hai đường cong hạnh phúc.
Dạ con chào cô! Con chào chú ạ - Xuân khẽ cúi người mỉm cười nhẹ sau bất ngờ và cúi chào Ba Mẹ Khải.
Mẹ Khải bước tới như một làn gió xuân, chiếc áo choàng lụa mỏng bay nhẹ: "Chào con gái nha! Hôm nay con xinh đẹp quá!" Bàn tay ấm áp của bà nắm lấy tay Xuân
Dạ con cảm ơn cô ạ! - Xuân nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại rằng gương mặt thoáng có chút ngượng ngùng.
Dạ anh chị ngồi đi ạ/ Dạ mình ngồi tự nhiên đi ạ - Cả 4 người phụ huynh cùng nhau mà an toạ.
Mẹ cô vẫy tay mời, ánh mắt thoáng tìm kiếm.
Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa phòng VIP khẽ mở.
À Khải đâu chị nhỉ? Khải bước vào trong bộ vest đen cắt may chuẩn Ý, đường may sắc nét tôn lên bờ vai rộng. Trên ngực áo, chiếc cài áo hình bông lúa vàng - biểu tượng của sự thịnh vượng và trưởng thành - lấp lánh dưới ánh đèn chùm.
Đôi mắt anh mở to khi nhận ra ba mẹ Xuân. Một thoáng ngỡ ngàng lướt qua gương mặt điển trai, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Dạ cháu chào cô chú ạ!" - Giọng anh trầm ấm vang lên, cúi chào góc 45 độ hoàn hảo
Chào con, đến đây ngồi đi con trai - - Mẹ Xuân vươn tay ra chỉ chiếc ghế bên cạnh con gái, nụ cười đong đầy sự hài lòng. Chiếc khuyên tay bằng bạc của bà lấp lánh dưới ánh đèn, như một dấu hiệu hạnh phúc.
Dạ cháu cảm ơn cô ạ! - Khải nhẹ nhàng di chuyển qua căn phòng, mùi nước hoa Terre d'Hermès phảng phất theo mỗi bước chân. Anh khẽ kéo ghế - một cách cẩn thận để không gây tiếng động - và ngồi xuống bên cạnh Xuân. Khoảng cách giữa hai người vừa đủ để cảm nhận hơi ấm của nhau.
Hai đôi mắt gặp nhau.
Một nụ cười không lời.
Khải mỉm cười, đôi mắt nâu ánh lên thứ tình cảm ấm áp mà anh luôn cất giấu. Xuân khẽ cúi đầu, nhưng không giấu nổi đôi má ửng hồng. Cả hai im lặng trong sự bối rối ngọt ngào, để mặc cho tiếng cười nói của các bậc phụ huynh vây quanh như khúc dạo đầu cho một chương mới.
Anh nghiêng người, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào tai cô, mang theo mùi bạc hà dịu nhẹ từ viên kẹo anh vừa thưởng thức. Giọng anh trầm xuống thành tiếng thì thầm, như sợ làm tan biến khoảnh khắc mong manh này. Bé út hôm nay thật xinh đẹp - giọng anh trầm ấm như dòng mật ong chảy qua kẽ tay, những ngón tay anh khẽ chạm vào tay cô dưới tấm khăn trải bàn, một cử chỉ thân mật mà chỉ riêng hai người biết.
Cô quay sang, mũi thơm khẽ chạm vào cằm anh trong một tích tắc ngắn ngủi. "Hôm nay mày cũng rất điển trai và bảnh đó" - Giọng cô nhỏ nhẹ như tiếng gió thoảng, nhưng đủ để anh nhận ra sự run rẩy hạnh phúc. Anh khẽ nắm lấy tay cô dưới bàn, ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay mềm mại của cô như một lời hứa hẹn thầm kín.
Chắc có lẽ 2 đứa bất ngờ lắm! Vì ba mẹ ko nhắc đến chuyện này - Mẹ Xuân vừa bất giác mỉm cười khi nhìn thấy cô và anh mỉm cười cùng nhau.
Mẹ Khải nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, giọng bà chùng xuống đầy xúc động: "Ba mẹ muốn gửi lời cảm ơn đến ba mẹ con và con về việc chấp thuận xuất hiện trên bài báo lớn giới thiệu bộ sưu tập Hán phục."
Em cảm ơn chị nhiều lắm! Em cảm ơn chị đã chấp thuận cho đề xuất đó và ủng hộ em - Mẹ Khải cúi người cảm ơn mẹ cô và nói rằng.
"Trời ơi chị mới phải cảm ơn em" - Mẹ Xuân vỗ nhẹ tay mẹ Khải, giọng đầy thân tình: "Con bé nhà tôi nhiều lần tôi mời đi chụp ảnh cùng còn khó. Tôi đã bảo không có gì phải lo khi xuất hiện trên truyền thông, nhưng nó vẫn ngại ngùng không muốn nhiều người biết đến." Ánh mắt bà hướng về con gái đầy tự hào khi nhắc đến việc cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện trên bìa tạp chí danh tiếng.
Cô cảm ơn con nhiều nhé con dâu! Con đã vất vả rồi - Mẹ Khải nhìn Xuân bằng ánh mắt dịu dàng đặc biệt chỉ dành riêng cho cô.
Dạ không có gì đâu ạ cô! Con cảm ơn cô cô đã vất vả vì con rồi ạ - Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng chân thành, đôi mắt long lanh như có nước khi nhận được sự công nhận từ mẹ Khải.
Nhưng mà bức ảnh của con gái và Khải đây thật sự rất đẹp, mẹ đều xem đi xem lại nhiều lần - Mẹ cô vẫn nhớ đến bức ảnh cô và anh ở trên bìa tạp chí.
Đẹp đôi lắm đúng không chị? Em đây cũng thích nữa ạ chị - Mẹ Khải gật đầu và nhớ đến bức ảnh cô và anh.
Mẹ àa! - Cô khẽ gọi khi nghe thấy mẹ cô khen cô nhưng cô lại ngại ngùng gò má thoáng hồng lên.
Nhưng hình như dạo này hình như con gái có vẻ hơi ốm đi có đúng không ạ? - Ba anh thoáng hướng ánh mắt đến cô mà hỏi rằng vì gương mặt cô thoáng có chút hốc hác vào.
Đúng vậy! Con bé mải mê làm việc mà quên mất đó em - Mẹ cô thở dài giọng nói pha lẫn trách móc mà nói rằng.
Khải khẽ cúi đầu, tay vô thức xoay chiếc muỗng canh: Dạ, con đã nhắc nhiều lần mà bé Xuân không nghe lời ạ"
Không gian bữa cơm chiều chợt lắng lại khi giọng mẹ cô vang lên, pha lẫn chút mệt mỏi: "Con bé này cứng đầu quá! Mẹ nói hoài không nghe, đành phải nhờ đến Khải vậy..."
Khải ngước lên, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Anh nhẹ nhàng đặt chiếc muỗng xuống, giọng trầm ấm: *"Dạ, cô cứ yên tâm ạ. Con sẽ có cách riêng để chăm sóc bé Xuân."
Mẹ cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, nét mặt dần dịu lại: "Thằng bé này... Mẹ tin tưởng lắm đấy!"
Mẹ àa! Con vẫn ăn uống đầy đủ mà!.
Vậy thì hôm nay con dâu ăn nhiều 1 chút! Bồi bổ sức khoẻ lại.
Dạ vâng ạ cô! Mời mọi người dùng bữa ạ - Cả 2 người liền mời 4 bậc phụ huynh.
Khải đang mải trò chuyện thì ánh mắt anh vô tình lướt qua chén nước chấm trước mặt cô. Một màu đỏ rực của ớt tươi băm nhuyễn hiện ra, những hạt ớt còn tươi rói nổi lềnh bềnh như đang thách thức. Những ngón tay thon dài tự động với lấy chén nước chấm mà không cần suy nghĩ.
Và trầm giọng nhờ anh nhân viên rằng:
Anh quay sang nhân viên phục vụ, giọng trầm ấm nhưng kiên quyết: "Dạ anh ơi..." - một khoảng lặng ngắn đầy ý tứ trước khi tiếp lời. "Anh thay chén nước chấm này thành không cay giúp em nhé!"
Dạ vâng ạ – Người phục vụ gật đầu tiếp nhận, nhanh chóng mang đi thay.
Đợi một lát rồi ăn nhé! Mày ăn món này trước đi - Anh nhẹ nhàng nói và gấp thức ăn sang đĩa của cô.
Uhmm, mày cũng ăn nhiều 1 chút - Cô mỉm cười rồi nói cùng anh rằng.
Mày mới là người ăn nhiều đó! Mới có 1 tuần hơn thôi mà gầy đi rồi - Anh ánh mắt có chút lo lắng khi thấy gò mà cô hơi hóp vào.
Do lâu rồi ko gặp thôi mà! Đừng lo lắng - Cô chỉ mỉm cười trấn an khi nhìn thấy anh lo lắng.
Mẹ anh và mẹ cô khi nhận thấy sự chăm sóc của Khải dành cho cô chỉ bất giác mỉm cười khi cảm nhận anh lo lắng chỉnh chu giúp cô.
Chị thấy ko? 2 đứa nhỏ thật hợp đôi chị nhỉ - Mẹ Khải khẽ nói nhỏ với mẹ cô.
Đúng vậy! Dễ thương quá.
Mẹ Khải khẽ chạm tay vào vai mẹ Xuân, giọng trìu mến: "Chị xem kìa, đồ hai đứa mặc cũng hòa hợp như tính cách của chúng."
Ở phía bên kia bàn, hai ông bố cũng không giấu nổi nụ cười khi chứng kiến cảnh đôi trẻ chăm sóc lẫn nhau từng li từng tí.
Khải bỗng nhận ra cô đã ngừng đũa từ lúc nào. Đôi mắt nâu nhạt của cô đang mải mê quan sát mọi người xung quanh thưởng thức bữa ăn. Anh nghiêng người sang, giọng thầm thì đầy quan tâm:
Bé út ko ăn nữa sao? Sao ăn ít vậy? - Đôi lông mày rậm của anh khẽ nhíu lại khi thấy phần ăn của cô hầu như vẫn còn nguyên.
Hmm tao hơi no rồi - Cô gật đầu đáp lại cùng anh rằng.
Nhưng mà chưa ăn được nhiều mà! Ăn thêm đi ko cãi - - Khải kiên nhẫn gắp thêm món ngon vào bát cô, mặc cho ánh mắt phản đối thoáng qua trong mắt cô.
Nhưng với giọng nói cùng ánh mắt của anh cô biết ko cô ko thể từ chối anh, chỉ đành ngậm ngùi mà tiếp tục dùng bữa.
Dạo này công ty thực phẩm vẫn ổn đúng ko em? Chị thấy nhiều bài báo về công ty lắm - Mẹ Xuân nhấp ngụm trà, ánh mắt ân cần hướng về phía mẹ Khải.
Dạ vẫn ổn ạ chị. Bên công ty ISO mình vẫn ổn chị nhỉ?. - Mẹ Khải đáp lời, giọng nói ấm áp pha chút tự hào khi nhắc đến công việc kinh doanh gia đình.
Vẫn ổn em nè! Chị nhớ rằng ngày nào 2 đứa nhóc còn nhỏ còn loay hoay trong công ty mình nay đã lớn vậy rồi nhỉ. - Hai bà mẹ cùng đưa mắt nhìn về phía đôi trẻ đang âu yếm chia sẻ với nhau từng miếng ăn ngon.
Dạ em cũng nhớ lúc đó 2 đứa cũng mới có tí xíu thôi. Mà chị nè chị thật là có phước 4 người con ai cũng giỏi hết, 2 chị lớn rồi bé Xuân và con trai út nhà chị cũng giỏi! Bé Xuân em lúc nào cũng yêu thương hết con gái lúc nào cũng ngoan hiền ko nhu nhược chảnh choẹ như bao cô tiểu thư khác - Mẹ Khải tông giọng cùng ánh mắt tự hào mà nói rằng.
Mẹ Xuân khẽ đập nhẹ vào tay bạn, giọng đầy khiêm tốn: Em quá khen chị rồi! Chứ 2 đứa con em cũng giỏi đó nè Khải thì quá xuất sắc rồi, lạnh lùng nhưng có khí chất làm việc quyết đoán, Quốc thì đẹp trai giỏi giang mà em! Hai chúng ta đều có phước mà - Mẹ cô mỉm cười khi nhận thấy 2 người đều có thể nói chuyện vui vẻ cùng nhau.
Mà đợt trước em gặp ông Vương bên Sapuwa khó tính em nhớ chứ! Ôi đợt tái kia hợp đồng đây ông ta lại đưa Tuấn Kiệt đi kí nhưng mà em có nhớ rằng, tính cách con ông ta muốn gì được nấy.
Dạ nhưng mà em thấy bản tái kí hợp đồng vẫn trọn vẹn mà đúng không chị?.
"Hôm đó chị đang đi công tác nước ngoài. Toàn bộ việc đàm phán và ký kết là do một mình Xuân lo liệu."
Dạ thật hả chị? Em ko ngờ bé Xuân là người xử lý ạ. Con bé giỏi quá chị ạ.
Nụ cười tự hào nở trên môi mẹ cô:
Chị cũng bất ngờ lắm. Với tính cách hiền lành của con bé, chị tưởng sẽ phải dời lại lịch ký. Nhưng không ngờ..."- "Con bé hoàn tất mọi thứ chỉ trong một ngày, trong khi thông thường chị phải mất cả tuần đàm phán với ông Vương. Mà xong việc, nó cũng chẳng khoe khoang gì, cứ im lìm như chuyện chẳng có gì đặc biệt.".
Em tự hào về con gái quá chị ạ! Bé giỏi giang quá. - 2 người mẹ cảm thấy vui vẻ mà tự hào về 2 người con này.
Khải cũng giỏi giang mà! Chị biết có 1 đợt em đi công tác Khải lo cũng ko ít việc chị nhớ ko nhầm Khải là người đề xuất hợp tác với tập đoàn Anderson nước ngoài đấy! Chị nghe tin mà chị mừng lắm vì chị biết khi hợp tác với một ty nước ngoài thật sự là một thử thách lớn và ko thể dễ dàng khi vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ.
Mẹ Khải khẽ nắm tay bạn, giọng xúc động: "Giờ hợp tác vẫn duy trì tốt đẹp là nhờ công sức của nó. Em biết không, có đêm chị thấy nó thức trắng để nghiên cứu tài liệu, sáng hôm sau vẫn dậy sớm đi làm như thường..."
Trong lúc đó, Khải và Xuân vẫn đang say sưa với thế giới riêng của mình. Anh khẽ chạm vào mu bàn tay cô: Ăn thêm 1 ít canh hầm này đi, tao gọi riêng cho mày đó.
Xuân liếc nhìn tô canh bốc khói nghi ngút, đôi môi hồng bĩu lại thành nét dễ thương: Nhưng mà tao thật sự ăn không nổi nữa rồi - Giọng cô nhỏ dần, đôi mắt nâu long lanh nhìn anh đầy nũng nịu, như một đứa trẻ đang cố thoái thác bữa ăn.
Khải không nhượng bộ, ánh mắt kiên định nhưng tràn đầy dịu dàng: Chỉ một ít thôi, vừa nãy đến giờ mày đã ăn được gì đâu. - Anh nhìn đến đĩa đồ ăn của cô vẫn còn ít đồ ăn.
Một khoảnh khắc giằng co diễn ra trong im lặng. Ánh mắt hai người giao nhau như có sợi dây vô hình kéo về hai phía - một bên là sự cứng đầu của Xuân, một bên là sự kiên nhẫn vô tận của Khải. Cuối cùng, Xuân thở dài đầy cam chịu, đôi tay nhỏ nhắn nâng chén canh lên trong cử chỉ đầu hàng đáng yêu.
Khải nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy yêu thương, giọng trầm ấm vang lên như tiếng thở dài: Mày gầy đi rồi! Nghe lời 1 chút đi.
Xuân khẽ nghiêng đầu né tránh ánh mắt anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy bướng bỉnh: Tao không sao mà! - cô nhẹ nhàng mà nói rằng.
Khải mỉm cười mãn nguyện, ánh mắt không rời khỏi từng cử động của cô, như thể sợ rằng chỉ cần chớp mắt thôi, Xuân sẽ lại tìm cách trốn tránh bữa ăn.
2 chúng ta. Mẹ Xuân đột nhiên hạ giọng, nụ cười e ấp. "Nếu có thể, chị mong chúng ta sẽ thành thông gia với nhau. Hai đứa trẻ hợp nhau từ tính cách đến công việc, chị yêu quý Khải lắm."
Dạ thật hả chị? Em cũng mong là mình có thể làm sui gia cùng nhau, em cũng yêu quý con bé lắm ạ.
Hai người mẹ ngồi đối diện đang trao đổi những câu chuyện thầm thì, nụ cười không ngớt trên môi. Bỗng ba Khải cất tiếng, giọng ấm áp vang lên:
Khải này ba thấy hình như ở phía sau trong vườn dường như có một sân vườn rất đẹp con đưa bé Xuân đi dạo xem thử đi con.
Ông chợt nhớ lại cảnh tượng lúc vào nhà hàng - khu vườn như một bức tranh thủy mặc với ánh đèn vàng nhẹ tỏa sáng, những tán cây xanh mướt đung đưa trong làn gió nhẹ, thảm cỏ mềm mại như nhung lót dưới chân. Không gian ấy mang đến cảm giác thư thái lạ thường.
Đúng vậy. Vừa nãy cô đi sang cũng thấy khu vườn rất đẹp dễ chịu lắm con đưa Xuân đi dạo đi con - Mẹ cô cũng gật đầu tán thành khi muốn tạo cho 2 người ko gian riêng.
Dạ vâng - Khải lễ phép đáp lời, nét mặt bình thản nhưng đôi mắt lại ánh lên niềm vui khó giấu. Anh quay sang Xuân đang đắm chìm trong suy nghĩ ý.
Anh quay sang hỏi cô nhẹ nhàng khi cô vẫn còn đang thoáng suy nghĩ hướng ánh mắt về phía khu vườn ấy:
Bé út có muốn đi xem thử ko? Tao đưa bé út đi nhé - Đôi mắt anh như muốn hút lấy từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Có tao muốn đi - Cô nhẹ đáp lại ánh mắt có chút mong đợi hướng đến anh.
Dạ vậy con xin phép ba mẹ cô chú con đưa Xuân đi dạo ạ - Khải đứng lên, tay khẽ đỡ lưng cô gái, cả hai cùng cúi đầu chào một cách lễ phép. Cử chỉ ấy không chỉ thể hiện sự tôn trọng với bốn bậc phụ huynh, mà còn là nét văn hóa gia giáo được nuôi dưỡng từ nhỏ. Nhận được cái gật đầu đồng ý, đôi trẻ nhẹ nhàng theo sự chỉ dẫn của nhân viên.
Đi thôi nào! - Khải khẽ vòng tay ôm lấy eo Xuân, một thói quen thân mật đã hình thành sau bao năm gắn bó. Cả hai quên mất rằng đang có những ánh mắt âu yếm dõi theo từ phía sau - bốn vị phụ huynh trao nhau nụ cười hiểu ý, lòng tràn ngập hạnh phúc khi thấy tình cảm tự nhiên giữa hai đứa trẻ mình thương yêu.
Dạ khu vườn ở đây ạ anh chị! Mình cứ theo lối này ạ - Nhân viên phục vụ nhiệt tình chỉ đường, hai tay mở rộng như đón chào. Khải và Xuân đồng loạt mỉm cười hài lòng, khẽ cúi đầu cảm ơn trước khi bước vào không gian xanh mát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro