Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Hắn thực sự cho rằng cậu ta phải có họ hàng với super man chứ chẳng chơi, khi hắn mở mắt vào trưa hôm sau và kinh ngạc thấy cậu đã tỉnh, đã tắm rửa và mặc quần áo. Chỉ khác là hôm nay cậu ta không thể ngồi trên giường mà nằm cạnh hắn, đầu gối lên tay, đôi mắt trong trẻo hướng về hắn nhưng cứ như nhìn một nơi nào xa xăm lắm. Hắn bất giác đưa tay vuốt nhẹ má cậu - một cử chỉ dịu dàng hiếm có – nhưng vẫn không làm đôi mắt đen ấy lay động chút nào.

Hắn thôi không nghịch nữa, nằm thẳng người ra, chợt cũng cảm thấy hơi ran rát ở dưới. Chẳng mấy khi hắn lại điên cuồng như thế. Có lẽ hắn đã tiêu tốn hết tinh lực dùng cho một tuần. Ngay cả đứa con gái khiến hắn thấy có hứng nhất từ trước đến nay cũng không thể làm cho hắn kiệt quệ như bây giờ. Làm tình với con trai có lợi hơn với con gái ở điểm, bọn con trai mạnh khoẻ hơn - giống như một cái hồ rộng hơn – mà hắn có thể thoả sức vẫy vùng. Hắn láng máng nhớ lại rằng, hắn đã từng nghe một thằng bạn nào đấy lảm nhảm trong khói cần sa, đại ý là sex với bọn cùng giới cũng giống như thuốc phiện, thử một lần rồi thì khó bỏ, hoặc bỏ rồi vẫn có thể nghiện lại như chơi. Lúc đó hắn chưa thử, hắn vẫn luôn nghĩ rằng chừng nào hết gái theo hắn thì hắn mới thử đến giai – mà đợi một thằng như hắn hết gái theo thì chỉ khi bố hắn phá sản hoặc hắn sắp chui xuống lỗ mà thôi; thế nên hắn không mấy bận tâm đến những lời đó. Giờ nó lại tự nhiên xuất hiện, thật đúng lúc đúng chỗ. Hắn nghiện rồi sao??? Trước giờ hắn chưa từng nghiện thứ gì, đó là lý do hắn không bao giờ có ý định thử bất kỳ loại ma tuý nào mặc cho bạn bè hắn lôi kéo, rủ rê, thậm chí là khích bác. Hắn không muốn phải phụ thuộc vào cái gì quá mức. Hắn chỉ muốn lướt qua chỗ này một tí, nếm thử cái kia một tí, gọi là cho đời nó thêm phần thi vị mà thôi.

Bảo hắn thích cậu á??? Cũng có lẽ! Người ta không thể sex với một người quá ba lần nếu không có tí tình cảm gì, hắn đảm bảo thế. Nhưng bảo hắn nghiện cậu, cái này thì hơi khó thừa nhận đấy! Thế sao hắn lại có cái cảm giác ấy - cái cảm giác mà hắn tạm gọi là "ghen" - khi nghe cậu gọi tên người khác??? Hắn biết, thường thì "ghen" sẽ gắn với "yêu", như kiểu trong phim tình cảm khi mà hai nhân vật chính cứ lần chần mãi không chịu thừa nhận tình cảm của mình với đối phương thì đạo diễn sẽ đẩy thêm nhân vật thứ ba, thứ tư vào và nhờ đó, hai nhân vật kia sẽ có động lực mà tiến lại gần với nhau hơn. Nhưng mà ở đời đâu phải cái gì cũng đơn giản thế. Một đứa bé khóc đòi bố mua cho món đồ chơi mà thằng bạn hàng xóm đã có, thế thì chả phải cũng là "ghen" còn gì!!! Thế nhưng mà tại sao hắn...

"Anh trả tiền đi để tôi còn về. Muộn rồi."

May mà cậu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, chứ nếu để thêm lúc nữa chắc đầu hắn đã nổ tung như quả bóng bị bơm quá tay rồi. Hắn với tay sang cái áo khoác vắt trên ghế, rút ra cái ví, quăng về phía cậu mà không cần nhìn.

"Đấy! Muốn lấy bao nhiêu thì lấy."

Cậu mở ví. Giấy tờ thì hầu như không có, chỉ có card visit của một số vị tai to mặt lớn và rất nhiều tụ điểm ăn chơi nổi tiếng đất Hà thành, ba tấm thẻ ATM của ba ngân hàng lớn đều đứng tên hắn, năm tờ 100$, còn lại là polymer VND không tờ nào có mệnh giá dưới 100.000. Cậu nhìn mác ví: Louis Vuiton. Liếc mắt sang hắn đang phì phèo phun khói thuốc, cậu băn khoăn không biết phải lấy bao nhiêu. Ít nhất thì sau đêm qua, cậu khó có thể còn sức mà bon chen trên xe bus mà phải gọi xe ôm về và chắc chắn phải nghỉ học ít ngày.

Rốt cuộc cậu cũng lấy được một số tiền. Cậu trả lại cái ví cho hắn, khoác áo khoác và bước ra khỏi phòng mà không hề nhìn lại.

Cậu đi được một lúc, hắn mở ví ra, thấy toàn bộ số tiền VND đã biến mất. Hắn bật cười chua chát:

"Thông minh thật!"

Sau khi rời khỏi nhà nghỉ, gọi cho người nhà đến đem xe máy về còn hắn bắt taxi đi ăn trưa ở nhà hàng Osteria Il Grill trên đường Bà Triệu. Hôm nay hắn ăn mà không cảm thấy có chút hứng thú nào. Buổi chiều, hắn ghé qua Megastar Vincom xem một bộ phim bom tấn để giải khuây. Hắn tắt điện thoại để từ chối bất kỳ cuộc gọi làm phiền nào trong lúc này. Năm giờ chiều, hắn cảm thấy hai mi mắt trĩu nặng, buồn ngủ không chịu nổi. Khi ngồi trên xe taxi, hắn gật gà gật gù nhưng lại không thể ngủ được ở bất cứ đâu ngoại trừ giường, hắn định bảo tài xế dừng lại lúc đi qua khách sạn Nikko nhưng hơi chậm trễ nên xe đi quá. Cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào hắn quyết định bò về nhà để ngủ.

Vừa bước vào nhà, hắn đã biết ngay là mình phạm sai lầm. Ông bố hắn đang chình ình ngay trong phòng khách, dán mắt vào màn hình LCD 120 inches trên tường chỉ để xem một trích đoạn sân khấu chán ngắt. Hắn ước gì đã đủ tỉnh táo để kịp nằm xuống và nhẹ nhàng bò lên gác như một con thằn lằn, nhưng giờ thì quá muộn, người mà hắn không muốn gặp nhất thế gian đã sớm tia được thằng quý tử mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài, vất vưởng đi từ ngoài cổng vào nhà như một con nghiện thiếu thuốc. Ông chỉnh lại kính, đạo mạo hỏi hắn bằng cái giọng của một vị chánh án:

"Con vừa đi đâu về đấy?"

Nào, kinh nghiệm là phải trả lời thật nhanh để đối phương không biết là mình đang nói dối. Hắn có thể khẳng định rằng tất cả thời gian rảnh rỗi ngoài học hành và ăn chơi ra là hắn suy nghĩ mọi tình huống để đối đáp với bố hắn.

"Con đi thi thử đại học về."

"Thi thử?!"

Bố hắn nhìn hắn từ đầu đến chân.

"Thi ở đâu? Sao không mang giấy bút gì?"

"Ở cái trung tâm luyện thi gần trường Bách Khoa. Giấy người ta phát, bút con mua ở đấy, thi xong quăng đi rồi." – hắn đáp tỉnh bơ.

"Thi thế nào?" - bố hắn vẫn tiếp tục tra hỏi.

"Làm được. Chỉ có bài thưởng điểm hơi mắc chút xíu. Con nghĩ được tầm 9 đến 9,5." - người ta vẫn nói con hơn cha là nhà có phúc. Điều này đúng, trên nhiều phương diện.

Bố hắn vẫn còn ngờ vực nhưng không tìm được chứng cứ nào thuyết phục khả dĩ kết tội thằng con. Nó khôn như chấy và ranh như cáo, ông biết thừa. Ông tiếp tục tấn công sang hướng khác:

"Mày lại mới đổi xe đấy hả? Tiền chứ có phải cỏ rác đâu... Hoang phí thế người ta lại nói ra nói vào."

"Người ta chả nói ra nói vào ông thì thôi chứ..." - hắn thầm nghĩ, nhưng miệng lại trả lời khác:

"Con Vespa mẹ chê là nữ tính quá nên con đổi sang PS. Bố thấy đấy, con toàn đi xe máy chứ có dùng ôtô như mấy đứa bạn con đâu." - mẹo là hãy lái câu chuyện sang người không có mặt.

"Chắng phải ở nhà đã có hẳn một cái Mercedes rồi sao? Đi đâu thì bảo tài xế chở đi chứ."

"Như thế không tiện vì con phải di chuyển khá nhiều. Hơn nữa bây giờ người ta mốt Ferrari mui trần cơ, đi Mer thì lúa quá bố ạ." - hắn cười khì khì, lòng chỉ mong chấm dứt cuộc đối thoại, không, cuộc tra khảo này càng nhanh càng tốt.

"Con với cái..." - bố hắn lầm bầm, chịu không còn gì để nói. Tuy nó là thằng ăn chơi ngất trời, nhưng vẫn còn khá là học hành tử tế, ít khi gây ra chuyện tày đình khiến ông bẽ mặt như nhiều cậu ấm khác. Ông mắng nốt nó vài câu vớt vát:

"Mẹ mày chiều mày lắm cơ! Tiền cứ vung như giấy, một tháng mà tiêu hàng chục triệu. Đúng là con hư tại mẹ!!! Liệu đấy, không thì tao cắt hết, khỏi ăn chơi..."

Hắn nhếch môi. Chục triệu thôi á? Trăm triệu còn ít đấy! Bõ bèn gì so với số tiền ông kiếm được mỗi tháng.

Bố hắn phẩy tay, ra hiệu cho hắn lượn đi cho nước nó trong. Lẽ dĩ nhiên là hắn sung sướng biến ngay lên phòng riêng, chỉ kịp bật điều hoà lên là chui tọt vào đống chăn, ngủ thẳng cẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gay