
#6
Sáng hôm đó, Freen lái xe đến sân bay để đón một người đặc biệt — Looknam Orntara Poolsak, hay còn gọi là P'Nam, người chị thân thiết mà cô luôn coi như gia đình. P'Nam là một người phụ nữ vui tính, đầy cuốn hút với đôi mắt sắc sảo và nụ cười rạng rỡ. Dù thuộc giới thượng lưu, P'Nam lại cực kỳ giản dị và ấm áp, đặc biệt nổi tiếng với tính cách hài hước và thích trêu đùa người khác.
Freen đứng chờ ở khu vực đón khách VIP, mắt hướng về phía cửa ra. Chỉ một lát sau, P'Nam xuất hiện trong bộ jumpsuit thanh lịch, kính râm che gần nửa khuôn mặt, tay kéo vali và nụ cười quen thuộc hiện trên môi.
P'Nam: (vẫy tay) Freen! Chị nhớ em chết mất!
Freen: (cười nhẹ) P' Nam, chị đi du lịch xa có một chuyến mà làm như cả năm không gặp vậy.
P'Nam lao đến ôm chầm lấy Freen, mặc kệ ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Sau một hồi thân mật, chị đẩy Freen ra, nhìn cô từ đầu đến chân.
P'Nam: Lâu không gặp, em xinh ra nhiều đấy, chắc là nhờ có ai đó chăm sóc đặc biệt rồi, đúng không? (nhếch mày đầy ẩn ý)
Freen: (lắc đầu, thở dài) Chị lúc nào cũng vậy. Em chỉ tự chăm sóc mình thôi, làm gì có ai chứ.
P'Nam: Không có thật hay không chịu nhận? (giả vờ nghiêm mặt) Nói dối chị là không xong đâu nhé.
Freen cười trừ, không muốn đôi co. Cô giúp P'Nam mang vali ra xe, và cả hai nhanh chóng di chuyển về nhà. Trên đường đi, P'Nam không ngừng huyên thuyên đủ chuyện, từ chuyến đi của mình đến việc hỏi han tình hình công việc và cuộc sống của Freen.
P'Nam: Nhưng nói thật đi, Freen. Dạo gần đây chị nghe nói em hay đi chung với một cô gái nào đó, phải không?
Freen: (thoáng giật mình) Chị nghe ở đâu vậy?
P'Nam: Giới thượng lưu nhỏ lắm em ạ. Becky Armstrong, con gái cưng của gia đình quyền lực nhất nhì Bangkok, ai mà không biết? Nhưng cái đáng nói là chị nghe cô ấy rất thích em đấy.
Freen im lặng, tập trung lái xe. P'Nam cười thầm khi thấy gương mặt cô em gái nhỏ hơi đỏ lên.
P'Nam: Không nói gì tức là thừa nhận rồi.
Freen: P'Nam, đừng chọc em nữa.
P'Nam: Được rồi, được rồi. Nhưng mà chị nói thật, nếu em thấy có cảm giác đặc biệt với cô bé đó, thì đừng để mất cơ hội. Chị đã từng tiếc nuối một lần trong đời, và chị không muốn em đi vào vết xe đổ đó.
Lời nói của P'Nam khiến Freen băn khoăn. Cô biết mình dành cho Becky một sự quan tâm không hề nhỏ, nhưng để gọi đó là tình yêu thì vẫn còn một khoảng cách mơ hồ.
P'Nam: Mà này tối nay gia đình chị có tổ chức tiệc mừng chị về, em ghé sang chơi nhé.
Freen: Đúng là gái cưng mà, đi chơi về mà cũng bày đặt có tổ chức tiệc nữa cơ đấy ( ghẹo )
P'Nam: Ở đó mà nói luyên thuyên, bố mẹ chị nói chứ chị muốn lắm hả, em mà không đi là sẽ hối hận đó.
Freen: (cười)
---
Buổi tối tại nhà P'Nam, trong buổi tiệc những người được mời là người thuộc giới thượng lưu, nhà P'Nam không thiếu những vị khách quý, từ doanh nhân thành đạt đến các nghệ sĩ nổi tiếng. Freen vốn không thích những buổi tiệc xa hoa, nhưng vì là tiệc của P'Nam, cô không thể không đến.
Khi Freen đến nơi, cô bất ngờ khi thấy Becky cũng được mời. Becky xuất hiện trong chiếc váy dài màu trắng, mái tóc buông xõa tự nhiên, trông đơn giản nhưng vô cùng xinh xắn và quyến rũ. Khi nhìn thấy Freen, Becky nở một nụ cười rạng rỡ và bước đến gần.
Becky: Em không nghĩ chị cũng sẽ những bữa tiệc như này.
Freen: (nhìn P'Nam đang cười đầy ẩn ý từ xa) P'Nam là người quen của chị.
....
Cả hai trò chuyện một lúc, nhưng không lâu sau, Becky bị một nhóm khách trẻ tuổi đến bắt chuyện. Là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ lại mang dòng máu quý tộc, Becky nhanh chóng trở thành tâm điểm của buổi tiệc.
Freen đứng ở một góc phòng, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt không rời khỏi Becky. Cô thấy Becky cười với những người lạ, thấy một chàng trai cúi xuống gần cô ấy để thì thầm điều gì đó. Freen bất giác cảm thấy khó chịu.
P'Nam bước đến bên Freen, nhếch môi cười đầy tinh quái.
P'Nam: Sao thế? Em không vui à?
Freen: (lắc đầu) Chị nghĩ nhiều quá.
P'Nam: Thật không? Thế tại sao mắt em cứ dính chặt vào Becky thế kia? Chị thấy em cũng sắp nghiền nát ly rượu trong tay rồi kìa.
Freen thở dài, đặt ly rượu xuống bàn gần đó.
Freen: P'Nam, em chỉ... thấy lo lắng thôi. Becky còn trẻ, lỡ những người ấy đều có ý xấu với em ấy...
P'Nam: Freen, em lo lắng vì em thích cô bé ấy. (nghiêm túc) Chị không tin em chưa nhận ra điều này.
Freen im lặng. Cô không phản bác, cũng không khẳng định, nhưng ánh mắt đầy trăn trở đã nói lên tất cả.
---
Giữa lúc Becky đang cố gắng từ chối một lời mời uống rượu từ một vị khách quá nhiệt tình, Freen bất ngờ xuất hiện bên cạnh Becky.
Freen: (nhìn thẳng vào người kia) Xin lỗi, nhưng tôi cần nói chuyện riêng với Becky.
Không để ai kịp phản ứng, Freen nhẹ nhàng kéo tay Becky, dẫn nàng ra khu vực ban công. Becky nhìn Freen, hơi bất ngờ nhưng không giấu được niềm vui trong ánh mắt.
Cô buông tay Becky, đứng dựa vào lan can, ánh mắt hướng về thành phố rực rỡ ánh đèn phía dưới.
Freen: Em có vẻ rất được lòng mọi người ở đây.
Becky: (bước đến gần) Nhưng người duy nhất em muốn được lòng là chị.
Freen quay sang nhìn Becky, ánh mắt sâu thẳm như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cô khẽ thở dài:
Freen: Becky, em không cần cố gắng nhiều như vậy. Chị...
Becky đặt tay lên cánh tay Freen, ánh mắt chân thành:
Becky: Em không cần chị trả lời ngay. Em chỉ muốn chị biết rằng em sẵn sàng đợi, dù lâu đến đâu. Chị có thể không chắc chắn, nhưng em thì biết rõ cảm xúc của mình dành cho chị là gì.
Freen nhìn Becky, đôi mắt ánh lên chút ấm áp lẫn sự bối rối.
Freen: (khẽ mỉm cười) Em luôn làm mọi thứ trong chị trở nên bối rối như này.
Becky cười nhẹ, bước lùi lại để Freen có không gian. Nhưng trong lòng nàng, sự kiên nhẫn lại càng được củng cố hơn bao giờ hết.
...
P'Nam đứng từ xa, nhìn hai người trên ban công, ánh mắt ánh lên sự thích thú.
P'Nam: (thì thầm) Bình thường chuyện gì Freen thông minh lắm sao chuyện yêu đương lại khờ thế nhỉ.
...
Bầu không khí trong buổi tiệc dường như yên tĩnh lại sau những tiếng cười nói rôm rả, nhưng với Freen, tâm trạng cô vẫn còn khá căng thẳng. Khi P'Nam đã trở về với đám khách, Freen đứng lặng một góc ban công, mắt không rời Becky. Hình như không thể kìm nén được sự bối rối, cô cố gắng làm ra vẻ bình thản, nhưng lại chỉ càng làm mọi chuyện thêm phức tạp.
Becky quay trở lại, ánh mắt nàng đầy ấm áp khi nhìn thấy Freen. Nàng tiến lại gần, tay khẽ vén sợi tóc rối trước mặt, nụ cười như thể mọi thứ xung quanh chỉ có nàng và Freen.
Becky: Chị không cần phải lo lắng về những người khác, Em không thích họ.
Freen ngẩng lên, đôi mắt mở to, bất ngờ vì lời nói của Becky. Cô chẳng thể hiểu sao Becky lại có thể nói những lời đó một cách tự nhiên như vậy.
Freen: Sao lại không thích?
Becky: (nhìn sâu vào mắt Freen) Vì em chỉ thích mỗi chị thôi. Em không cần sự quan tâm của ai khác trong buổi tiệc này.
Từng câu, từng chữ của Becky như đánh thức những cảm xúc trong Freen mà cô chưa từng nhận ra. Cảm giác ấy, vừa ấm áp lại vừa khiến cô cảm thấy một thứ gì đó ngọt ngào, vừa quen thuộc nhưng cũng đầy mới mẻ.
Freen cảm thấy hơi chột dạ. Cô không thể hiểu sao lại có thể cảm thấy lo lắng đến vậy khi Becky ở bên cạnh những người khác.
Freen: Becky, em thật sự không cần phải làm vậy đâu.
Becky: (mỉm cười) Em biết. Nhưng em muốn chị hiểu, chị là người duy nhất mà em quan tâm.
Những lời nói của Becky cứ vang vọng trong đầu Freen, không thể nào gạt bỏ được. Cô đứng im, lặng lẽ nhìn vào mắt Becky, đôi mắt đang ánh lên một điều gì đó mà Freen không thể diễn tả.
---
P'Nam ngồi ở bàn tiệc, mắt quan sát mọi thứ xung quanh. Đoán chừng thời gian này sẽ là lúc Freen và Becky bắt đầu nhận ra cảm xúc của nhau rõ ràng hơn, chị quyết định sẽ không để sự kiên nhẫn của mình lãng phí.
P'Nam: (nhìn một cô gái ngồi gần đó, nhỏ giọng nói)
Cô gái kia cười khúc khích gật đầu với điều P'Nam nói, nhưng không dám nói gì. P'Nam, với tính cách hài hước và thẳng thắn của mình, luôn có cách đẩy các mối quan hệ vào đúng quỹ đạo. Chị biết, đôi khi, những gì cần là một sự gợi ý nhẹ nhàng.
---
Trong lúc Freen vắng mặt đi vệ sinh và Becky vẫn chưa rời khỏi ban công. Những người khách bắt đầu tụ tập lại, trò chuyện, thưởng thức tiệc, và có vẻ như Becky lại càng thu hút nhiều sự chú ý hơn. Một người đàn ông, trông khá lịch lãm, tiến lại gần Becky. Anh ta lịch sự chào hỏi, nhưng không ngừng tán thưởng vẻ đẹp của cô. Becky chỉ mỉm cười lịch sự đáp lại, nhưng người đàn ông không chịu dừng lại.
Freen từ ngoài đi vào đứng xa quan sát hết tất cả. Cảm giác khó chịu lại ập đến, như một ngọn sóng lớn khiến trái tim cô đập nhanh hơn bình thường. Thậm chí, cô còn không thể hiểu rõ cảm giác này, chỉ biết là mình không thích sự chú ý của người khác dành cho Becky.
Freen bước tới gần, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô cảm thấy hơi ngột ngạt và có một chút bực bội trong lòng.
Freen: (giọng lạnh lùng) Becky, em đợi có lâu không, em đứng đây cũng lâu rồi cần đi đâu đó không?
Becky quay sang, ngạc nhiên khi thấy Freen nói như vậy, khuôn mặt có chút căng thẳng.
Becky: Chị sao vậy? Em đang nói chuyện với anh ấy thôi mà.
Freen nhìn người đàn ông đó, có chút đăm chiêu. Cô không biết phải làm sao để tỏ rõ sự khó chịu của mình. Nhưng rồi, cô quyết định chỉ nói một câu.
Freen: Em không cần phải chịu đựng những cuộc trò chuyện không cần thiết. Chúng ta về thôi.
Becky khẽ cười, một nụ cười vừa nhẹ nhàng lại vừa đầy ẩn ý.
Becky: Em không hiểu, chị đang làm sao vậy?
Freen đứng im, mắt không rời Becky, và lúc ấy cô nhận ra rằng không thể tiếp tục giả vờ không quan tâm.
Freen: (nhìn thẳng vào mắt Becky) Chị không muốn ai ngoài chị đứng cạnh em, chị sẽ ghen!
Becky mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào như một lời thừa nhận không cần phải nói.
Becky: Vậy em chỉ có thể nghe theo lời chị, đứng cạnh chị mà thôi.
---
P'Nam nhìn thấy cảnh tượng đó từ xa. Chị mỉm cười hài lòng, lặng lẽ uống một ngụm rượu. Mọi chuyện đang diễn ra đúng như chị dự tính, mặc dù Freen và Becky chưa nói ra tất cả, nhưng mọi dấu hiệu đều rất rõ ràng. P'Nam biết, với những lời nói của Becky, Freen không thể nào không nhận ra tình cảm của mình.
P'Nam: (thì thầm) Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Chị đứng dậy, bước về phía Freen và Becky, tạo cơ hội cho cuộc trò chuyện thêm phần thú vị. P'Nam biết rằng việc tạo ra những khoảnh khắc như vậy mới thực sự có sức mạnh kết nối hai trái tim.
---
End #6
lâu lâu W tui nó bị lỗi sợ hãi quá, update chương mới không được luôn 😭 phải thử đi lại nhiều lần mới lên được bài cho mấy bạn đọc, có gì thông cảm cho tui nếu lên trễ nhá.
chương này tui bù ghi hơn 2.000 chữ luôn
uy tín nhá😉
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro