Thuốc kích dục
Tispky hôm nay tắm đặc biệt lâu, trong lúc tắm cứ không ngừng bồn chồn. Gần 30 phút sau cũng tắm xong và khoác vào cho mình một cái áo ngủ mỏng tang, vô cùng khêu gợi, đứng nhìn mình lần cuối trong gương trước khi bước ra bên ngoài. Vừa bước ra đã cất cái giọng quyến rũ lên
- Siriphan ~
Không nhận được hồi đáp làm Tispky thấy hơi lạ, đi thêm mấy bước nữa thì đập vào mắt Tispky chính là hình ảnh P'Beer nằm ngủ thẳng cẳng trên giường
- Eh! Eh! Eh! - Tispky kì lạ lay lay người P'Beer dậy nhưng cũng vô ích, P'Beer dưới tác dụng của thuốc đã ngủ say như chết. Cùng cực Tispky ngồi xuống cạnh giường, chép miệng đầy tuyệt vọng, oán trách
- Chết tiệt! Mua nhầm hàng giả.
Nhưng có lẽ như Tispky có chết cũng không thể ngờ rằng, thứ gọi là "thuốc kích dục thật" đó đang phát huy hết mức công năng của nó ở một nơi không xa, căn phòng 0808 ở cuối dãy hành lang này mà thôi
Trở lại với cái con người không may phải uống nhầm "thuốc", người đang chịu khổ không phải là Piyo mà chính là Becky. Cô quá đã kinh hãi khi nghe Piyo nói thế, cô còn chả biết Piyo đang bị gì nữa, cứ thế ấp a ấp úng
- Piyo, chị... chị... nói gì vậy?
Soạt~ Đáp lại câu nói của Becky là âm thanh và hình ảnh Piyo xé toạc tay áo sơ mi màu đen của cô, điều này càng làm cho Becky sợ càng thêm sợ hơn nữa. Mắt cô cứ thế mà trợn to, toàn thân như vô lực cả đi, vì thế trước hành động tiếp theo Piyo làm, Becky cũng chẳng còn sức kháng cự
Piyo kê sát toàn bộ thân người mình vào người của Becky, dùng miếng vải đen vừa xé ấy buộc chặt vào che mắt cô. Trước mắt Becky giờ đây chỉ còn một mảng tối đen, cô tính đưa tay cởi xuống, miệng hỏi "Piyo! Chị làm gì vậy hả?" nhưng bàn tay nhanh chóng đã bị Piyo nắm chặt, ép sát vào bức tường
Sau khi mắt bị tấm vải che phủ thì thứ tiếp theo chính là: Môi. Becky mơ hồ cảm nhận môi mình được một vật ấm nóng, mềm mại tiếp xúc lấy, nhưng cảm giác vô cùng dịu dàng và ôn nhu chứ một chút mạnh bạo cũng không có. Becky biết, cô biết rất rõ là ai đang hôn mình. Nhưng lúc nào cũng vậy, mỗi khi cô và người đó hôn nhau, mắt cô sẽ bị bịt lại
Becky cố ngăn những cảm xúc đang dâng lên ngày một nhiều trong tim mình mà lần mò cởi tấm vải bịt mắt xuống. Nhưng rồi vô dụng. Mỗi khi tay Becky có ý định vùng ra làm điều đó thì cổ tay cô chỉ bị siết càng thêm chặt. Để rồi cuối cùng Becky cũng chấp nhận buông xuôi, nửa ý định phản kháng lại cô cũng không có, tuỳ ý để Piyo muốn làm gì thì làm
Becky đang hôn, tất nhiên đây không phải là nụ hôn đầu của cô nhưng đây lại là lần đầu tiên trong lòng cô dâng lên từng đợt cảm xúc thật khác biệt. Là sự vui sướng, là niềm hạnh phúc, pha lẫn sự hân hoan,... nói chung tất cả những cảm xúc này đã dẫn lối cho bàn tay Becky choàng qua sau cổ Piyo mà đan lại
Hai người hôn nhau trước cửa phòng khách sạn, Piyo đã buông tay Becky ra mà thay vào đó là ôm lấy cô, không ngừng kéo cô ôm vào lòng. Dần dần chính sự phối hợp của Becky mà nụ hôn của Piyo đã không còn chừng mực nữa
Piyo hôn Becky cực kì dịu dàng nhưng không kém phần bá đạo một chút nào, nó gần như muốn hoà nhập cơ thể cả hai qua đôi môi, môi chạm môi, lúc nóng lúc lạnh, môi nó mạnh bạo cắn và môi đối phương. Môi Becky tê dại, tràn ngập khiêu khích cùng với sự ham muốn. Thân thể Becky dần dần yếu ớt, buông lỏng ở trong lòng Piyo mà tận hưởng khí lực từ nó đang lan toả bao trùm lên cơ thể mình
Thừa nhận, người đang kích thích ngọn lửa dục tình không phải là Becky kích thích thuốc trong Piyo, mà chính là Piyo đã khơi dậy ngọn lửa của Becky
Rất đẹp. Rất ngọt ngào. Làm say mê lòng người
Cảnh sắc trước mắt Becky giờ đây là một bức rèm màu đen bỗng nhiên có sắc đỏ cuồn cuộn nổi lên, rực rỡ chói lọi giữa màn đêm, ngoài trời những cánh hoa trắng muốt từng cành, từng cánh rơi lả ta xuống mặt hồ xanh biếc...
Nụ hôn kéo dài triền miên, nụ hôn ấy dường như chứa đựng tất cả sự đợi chờ của cô từ rất lâu rồi
Becky không hề phản kháng, cô đang chấp nhận, dù sự kì quái của Piyo có thể bị nó viết thành sách, cô cũng chấp nhận là một cái tên trên trang sách đó, bởi vì đây chính là Piyo, bởi vì trái tim cô đã sớm rơi vào bể tình của Piyo
Bất kể phải trả giá như thế nào, kết quả ra sao, cô cũng chấp nhận. Điều cô cần, chỉ là một quá trình lãng mạn mà cô từng mơ ước...
Piyo không chấp nhận hôn ở bên ngoài nữa trong khi phòng ngủ lại ngay trước mắt. Tra chìa khoá vào, vừa mới mở được cửa phòng nó đã nhanh chóng quấn lấy Becky lần nữa. Cảm nhận được cơ thể đối phương đã ngoan ngoãn nghe lời, Piyo buông tay Becky ra, bàn tay nó chậm rãi nâng cằm cô lên, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu
Lưỡi nó linh hoạt mà thăm dò trong khoang miệng cô, Becky không cự tuyệt, mà chính bản thân cô lại càng không muốn dừng lại, cô từ từ hé mở đôi môi, khiến sự xâm nhập của nó hoàn toàn thuận lợi
Môi và lưỡi quấn lấy nhau, tay nó từ từ dời từ cổ Becky xuống thăm dò đến ngực...
Từng đợt, từng đợt sóng tê dại và căng tràn tác động vào thần kinh cô, Becky không kiềm chế được mà hít vào thật sâu, tham lam ngửi lấy mùi thơm cơ thể của Piyo, toàn thân cô vô lực giờ đây chỉ biết nương nhờ theo người nó
Không biết quá trình diễn ra như thế nào, những cơn choáng váng qua đi, tầm nhìn bị cản trở bởi chiếc khăn khiến thính giác thêm nhiều phần nhạy bén. Becky ngửi được mùi hương hoa nhài của nước xả quần áo mà chính tay mình giặt cho Piyo, lúc này cô mới phát hiện ra bản thân mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại
Becky nhắm tịt mắt, cô biết điều gì đến rồi cũng sẽ đến, từng cúc áo của cô được cởi ra, da thịt tiếp xúc với gió lạnh thổi qua làm dịu bớt đi cái nóng trên cơ thể cô. Môi Piyo lần theo từng cúc áo được mở, trượt dần xuống phía dưới mà thăm dò. Lửa nóng từ đầu lưỡi của nó mơn trớn trên từng nấc da thịt cô...
Becky thở dốc, cố gắng hít sâu bổ sung phần dưỡng khí mà đại não đang thiếu, kiềm chế cơn oằn mình của cơ thể
- Em muốn không? - Giọng Piyo khàn khàn ngập sự dụ dỗ
Becky xoay gương mặt ửng đỏ sang hướng khác, cô không dám đối diện với Piyo, dù cho đến giờ cô vẫn chưa thấy được khuôn mặt thật đằng sau lớp khẩu trang ấy
Becky nằm trên giường nhớ lại một chút. Lúc đóng phim, cô hoàn toàn không tin những lời mà bạn diễn nói: Phụ nữ mà không muốn, cho dù đàn ông có khiêu khích đến đâu cũng vô ích.
Cho đến hiện tại, cô thật sự đã tin!
Piyo chỉ cần dụng một nụ hôn dịu dàng và cuồng nhiệt đã có thể khiến Becky ngoan ngoãn vâng theo lời, thật sự là không cần gì khác?
Từng ngón tay mát lạnh của nó theo vạt áo cô mà đi vào, chợt ấm, chợt lạnh lần đến xương sườn cô, rồi đến ngực...
Becky hiểu chuyện gì sắp phát sinh, một chút khẩn trương, một chút mong đợi, tay cô bấu chặt vào gra giường
- Thích không?
Piyo cười nhạt, nụ cười đầy xấu xa. Đồng thời từng ngón tay của nó trên lưng như có như không dần dà đến làn váy của cô, mơn trớn trên đùi Becky. Toàn thân Becky nóng rực, cô cắn mạnh môi dưới mình để không phát ra tiếng rên rỉ
- Ưm~ Bất chấp sự nhẫn nhịn của Becky, âm thanh ngại ngùng ấy vẫn vô phương mà phát ra rõ ràng
Nụ cười của Piyo càng đậm, khi thân thể nó đang áp chế trọn vẹn trên người Becky...
Tại thời điểm mấu chốt
Becky đang chờ đợi nhiều hơn từ Piyo thì bỗng thấy không có động tĩnh gì nữa, cơ thể không còn cảm nhận được sức nặng do người nào đó đang đè lên mình từ nãy đến giờ, vô cùng trống rỗng, vô cùng bức rức. Becky nhận thấy có gì kì lạ, lúc này cô mới cởi cái miếng vải mà Piyo dùng để bịt mắt cô xuống thì thấy Piyo đang dựa cả thân người vào tường mà thở dốc từng cơn, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại
Không biết làm gì vào lúc này, Becky theo bản năng sờ lên trán Piyo, quan tâm hỏi "Piyo, chị sao vậy?". Trái lại Piyo bỗng hất mạnh tay cô ra, tức giận nói "Đừng chạm vào tôi!". Câu này của Piyo làm sụp đổ tất cả xúc cảm mà Becky có từ lúc bắt đầu. Cô giương cặp mắt ngỡ ngàng lên mà nhìn, người bắt đầu là Piyo và người kết thúc cũng là Piyo
- Được rồi! Nhưng người chị ra nhiều mồ hôi quá, chị có sao không?
Becky hơi buồn trong lời nói của mình, làm sao không buồn được cơ chứ khi chính Piyo đã đạp cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ trong phút chốc. Becky rút tờ khăn giấy trên bàn, chậm mồ hôi cho Piyo, nhưng cô lại quên mất một điều: Hàng nút áo sơ mi của cô vẫn còn đang cởi gần hết, thứ ẩn hiện sau lớp áo kia thật không đúng lúc mà hiện hữu trước mắt Piyo
- TÔI BẢO EM CÚT!
Piyo bỗng quát lớn lên, đẩy dạt cả người Becky sang một bên, tay níu chặt lấy cái cạnh bàn. Becky đối với việc cô gái vừa mới dịu dàng hôn mình đó thôi, nay lại đuổi mình đi không khác nào đuổi một con chó thì không còn giữ được tự trọng nữa, cô chạy vụt đi. Piyo chỉ nhìn theo khi thấy trong đáy mắt của Becky là những giọt nước mắt đau lòng. Nhưng Piyo cứ để mặc như vậy, không hề có ý định đuổi theo cô
Becky cứ chạy, cứ chạy, cô không biết mình đã chạy bao xa, chỉ biết là khi chạy ra đến bờ cát ban tối mà 6 người cùng ngồi. Cô cài lại nút áo, ôm lấy thân thể mình, cứ thế cô độc một mình bước đi trên bãi biển
Từng cơn gió đêm phả vào mặt Becky như muốn làm những giọt nước mắt cô thêm phần lạnh giá. Becky sụt sùi, tự nói với chính mình "Becky Armstrong, mày điên quá! Mày có là gì với người ta đâu chứ. Người ta chỉ chơi đùa với mày thôi. Đừng tự mình đa tình nữa"
Bước chân Becky đi trong vô định, đến khi đụng phải Heng và P'Nam đang hối hả chạy đi đâu đó. Họ thấy Becky, Heng hỏi khi thở không ra hơi "Becky, Piyo đâu?"
- Chị ấy ở trong phòng - Becky đáp đầy vô hồn
- Em ấy... em ấy... có làm gì em không? - P'Nam thận trọng hỏi, Becky gượng cười, cô cố nở nụ cười tỏ vẻ không sao cả, như thể chưa từng trải qua chuyện gì đáp lời "Không chị"
Becky dứt lời thấy cả hai thở ra một tiếng an tâm. P'Nam vô tư nói "May quá! Chị sợ em ấy uống thuốc kích dục vào rồi làm gì với em rồi chứ!"
"Đing~" Câu nói P'Nam vừa mới thốt lên như một hồi chuông đánh thẳng vào tận não của Becky. Cô ngỡ ngàng, miệng lắp bắp "Thuốc... thuốc... kích dục?". Heng thay P'Nam gật đầu lia lịa trả lời cho Becky biết
- Ừ, em lấy nhầm café. Ly của em đưa Piyo là của Tispky muốn dùng thuốc với P'Beer, còn...
Heng chưa kịp nói xong đã thấy Becky chạy nhanh về hướng khách sạn, anh trưng bộ mặt khó hiểu ra mà nhìn. Becky chạy về mà không biết tâm trạng bản thân đang ngổn ngang như nào. Là sự lo lắng đến tột cùng dành cho Piyo chứ cô một chút cũng không sợ hãi, không tức tủi thân chuyện vừa rồi nữa
Becky nhanh chóng mở cửa bước vào, khoá chặt từ bên trong. Từ đằng sau cô thấy Piyo đang ngồi trên ghế, cô thận trọng cố giữ bình tĩnh đi lên phía trước, gọi Piyo một tiếng. Khoảnh khắc cô thấy Piyo, sự lo lắng trong cô càng dâng cao hơn khi Piyo đã tự trói hai bàn tay mình xuống ghế bằng miếng vải xé được của cái bao áo gối
Piyo nghe có người gọi mình, cố mở mắt ra vì từ nãy giờ tác động của thuốc đã rút cạn sinh khí của người Piyo. Thấy được Becky, tròng mắt của Piyo chuyển dần sang màu đỏ, gầm gừ
- Tôi đã bảo em cút!
Becky giờ đây đã biết tại sao Piyo lại như vậy nên không còn cảm giác buồn tủi nữa mà sự lo lắng đã lấn át tất cả. Cô ngồi xuống, lau mồ hôi trên mặt Piyo thì liền bị quát vào mặt
- CÚT!
Becky bỏ ngoài tai, tiếp tục lau, vừa lau vừa nói "Biết rồi. Chị đang bệnh, cần người chăm sóc". Becky quả thực không biết sợ, hoặc cô đánh giá quá thấp cái thứ thuốc kia. Cô lau hết mồ hôi trên mặt, di chuyển xuống cổ nó thì nghe Piyo gầm gừ tiếp
- Nếu em ở đây thêm 1 giây. Tôi không đảm bảo an toàn cho em.
Becky nghe được hết, cô hiểu được hết, nhưng lại nhất quyết nửa bước cũng không rời khỏi căn phòng này. Becky lau mồ hôi cho Piyo xong, cô đi ra đằng sau mà ôm chặt Piyo vào lòng mình. Hành động bất ngờ này của cô khiến ngọn lửa tưởng chừng như đã lụi tắt trong lòng Piyo lại có dịp bùng lên mạnh mẽ
- Cố lên! Chị không được chịu thua.
Becky đã nói như thế nhưng Piyo lại không cách nào chống lại tác dụng của thứ thuốc đó. Piyo chỉ còn biết đập đầu liên tục xuống thành ghế, cả thân người đều gồng lên, bàn tay cứ ma sát cọ vào tấm vải, tưởng chừng Piyo muốn dùng ma sát để làm đứt đi sợi dây đang kiềm hãm nó vậy
Piyo hét rất nhiều, những tiếng "Aaaaaaaaa!" cứ lần lượt vang vọng khắp cả phòng. Mỗi một lần Piyo hét, Becky chỉ biết đau lòng mà ôm Piyo càng chặt vào sâu trong người mình hơn. Cô muốn dùng cái ôm của mình để giúp Piyo vượt qua đợt phát tác của thuốc. Và công sức của Becky đã có hiệu quả
Piyo điên loạn suốt gần 1 tiếng thì cũng gục xuống mà bất tỉnh đi. Becky thấy thế cũng nhẹ nhàng cởi sợi dây trói tay Piyo ra, nhìn tay nó rướm cả máu. Becky cố dìu Piyo đặt lên giường, cô chạy nhanh vào nhà tắm lấy cái khăn bông lau người cho Piyo, băng bó vết thương trên tay cho nó
Becky cầm cái khăn mà hơi ngần ngại, rồi cô quyết định lấy cái miếng vải đen ban nãy, buộc lên mắt của mình. Becky từ từ lần mò cởi cái áo thun của Piyo ra, rồi đến quần, cuối cùng là chiếc khẩu trang kia. Piyo giờ đây đã không còn khả năng kháng cự, nhưng kì lạ là Becky lại không lựa chọn thừa cơ mà ngắm nhìn cơ thể lẫn khuôn mặt Piyo. Cô mặc quần áo mới, đeo khẩu trang cho Piyo xong xuôi mới cởi miếng vải xuống, cầm cổ tay bị thương đã được băng bó của nó lên nhìn mà không khỏi đau lòng
- Piyo! Em xin lỗi. Là lỗi của em.
Và Becky đã khóc một lần nữa, cô lặng lẽ để những giọt nước mắt ấm nóng của mình lăn dài trong lòng bàn tay Piyo. Cô gục mặt xuống khóc một hồi, cũng đứng lên lau khoé mắt mình, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Piyo, và rồi cô cúi xuống... hôn lên trán Piyo một nụ hôn, khẽ nói
- Piyo, Em yêu chị~
Sáng hôm sau Piyo khó khăn thức dậy, sinh lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Piyo cố gượng ngồi dậy, cảm thấy tay mình đang bị thứ gì đó đè lên liền quay qua xem, nó thấy được tay mình đang được Becky nắm chặt. Becky nằm gục ở cạnh giường, khi ngủ vẫn còn ôm lấy tay Piyo không rời. Thấy động tĩnh, Becky cũng bị đánh thức. Cô mở mắt ra thấy Piyo đang ngồi tựa lưng vào thành giường nhìn mình thì cũng lên tiếng
- Chị còn không khoẻ ở đâu không?
Piyo lắc lắc đầu, Becky đưa tay lên đo nhiệt độ thấy Piyo không còn nóng nữa. Cô toan bước đi thì lần này đến lượt tay mình bị Piyo nắm lại. Piyo trầm ấm cất tiếng
- Tôi xin lỗi nếu hôm qua làm gì quá đáng với em.
Becky nhoẻn miệng cười, dịu dàng đáp "Không sao. Một phần cũng do em tự nguyện. Chị không có lỗi". "Ờ!" - Piyo hờ hững nói, dự tính với tay lấy khối rubik trên bàn thì bỗng nhiên đập vào mắt là hình ảnh gương mặt của Becky. Cô đột nhiên chồm cả người mình sát vào người Piyo, đẩy nó ngồi sát dính vào thành giường. Piyo mở to mắt mà nhìn xem cô sẽ làm gì tiếp theo
- Piyo~ Chị phải chịu trách nhiệm với em đấy!
- Tôi chưa làm gì em cả - Piyo vẫn còn rất tỉnh táo khi nhận thức được là mình chưa "làm bậy" với cô. Nhưng không biết tại sao chính câu này của Piyo lại là nguyên nhân khiến nó thấy được một nụ cười quyến rũ đến mê hồn của Becky. Chưa kịp nói gì tiếp đã được gái đẹp ôm vào lòng nên Piyo đại tài của chúng ta cứ trơ ra như một khúc gỗ mục
- Có chứ! Chị phải chịu trách nhiệm với em vì...
- Chính chị là người đã cướp mất trái tim của em, Piyo~
Với IQ 168, không quá khó để Piyo hiểu được câu nói này của Becky mang nghĩa gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro