Chương 2
Becky ở lại bệnh viện một tuần sau đó xuất viện. Trong thời gian này, phần lớn Freen đều ở bệnh viện bồi nàng, nhóc Irin kia cũng có công việc của riêng mình, còn bé còn đang trong giai đoạn đầu của tình yêu nên hết sức bận rộn, Becky cũng không trông chờ gì vào con bé cả.
Là hai chị em, một người theo họ ba và một người theo họ mẹ, tính cách cả hai cũng trái ngược như hai thái cực vậy.
Becky lạnh lùng, ít nói, sống rất tự lập và hơi thiên về hướng ích kỉ, coi mọi việc hướng về nàng đều là hiển nhiên. Còn Irin thì lại khác. Em hòa đồng, sôi nổi, lâu lâu còn rất nghịch ngợm và em biết nghĩ cho người khác hơn Becky rất là nhiều.
Lúc trước khi sống lại, Freen và Becky không ít lần cãi nhau về việc sao Becky không biết nghĩ cho người khác một chút, chỉ cần bằng một phần Irin thôi cũng được. Lúc đó nàng giận dỗi, còn nói Freen kiếm người như Irin mà yêu, không thì đi yêu luôn con bé cho rồi. Bây giờ nghĩ lại, Becky mới thấy mình ích kỉ đến nhường nào.
"Xong chưa? Tại sao chị luôn thấy em ngẩn người nhiều đến như vậy?" Freen thu dọn đồ đạc xong, mẹ nàng và dì Pit, quản gia nhà Becky vẫn ở bên kia bận rộn thu gom mấy thứ đồ.
"Em... có phải đã quá ích kỉ không?"
Gần đây Becky đã nói nhiều hơn trước kia một chút nhưng mỗi lần nàng mở miệng, Freen thật không biết trả lời sao cho phải. Nhiều lúc cô có cảm giác, Becky thay đổi quá lớn. Nàng... thật sự là Becky mà cô đã quen biết sao?
"BecBec..."
"Được rồi! Không cần trả lời. Về thôi! Em ghét mùi bệnh viện quá."
Vẫn như vậy, dù nàng có thay đổi nhưng sự cao ngạo đó, sự tự lập ăn sâu vào trong máu đó khiến Freen thật không biết phải làm sao. Nếu nàng yếu đuối một chút, cô đã không phải khổ tâm nhiều rồi.
"Sao vậy? Luôn nói em là người ngẩn người, chị không vậy sao? Freen Sarocha! Nếu chị luyến tiếc bệnh viện thì cứ ở lại, nhưng mà... trong đó không còn em đâu mà luyến tiếc."
Becky đang đùa sao? Nàng cũng biết nói giỡn? Becky thực sự... đang sống theo đúng một con người bình thường rồi.
Freen vui vẻ chạy lên ôm lấy eo Becky, hôn lên mặt nàng một cái khiến cô gái nhỏ kia thẹn thùng. Haha... thật tốt, Becky như bây giờ thật tốt quá.
Nhưng mà Freen chưa hưởng thụ được bao lâu lại bận tối ngày vào công việc. Cả tuần nay cô ở bên Becky khiến công việc tồn đọng quá nhiều rồi. Mặc dù ba nàng là chủ tịch nhưng mọi việc ông đã giao lại hết cho Freen từ một năm trước. Con gái không màng đến công ty, vậy để "con rể" gánh vác thôi chứ sao. Đó là lý do ông đồng ý việc Becky và Freen ở bên nhau. Đúng là ba của Becky, hai cha con giống nhau như đúc, rất giỏi tính toán người khác nha.
Freen đã bận cả nửa tháng, nửa tháng nay thời gian cô về với Becky cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô cứ xã giao, công tác rồi là xã giao. Nhiều lúc người toàn mùi rượu lại không dám đến nhà nàng, sợ Becky không chịu được hơi rượu nồng nặc đó. Cô nhớ nàng, nhớ nàng đến phát điên. Gọi Video thì Becky sẽ chỉ nói một vài câu rồi tắt máy, nàng nói cô xong việc thì đến nhà nàng. Thật hận! Cô mà xong việc sẽ trực tiếp đến mà không cần gọi, nhưng công việc đâu thể nói xong là xong. Cô nàng kia, được có mấy ngày đầu khi xuất viện là còn ngọt ngào một chút, bây giờ lại lạnh lùng đúng theo bản chất rồi.
Freen trở về công ty sau buổi sáng mệt mỏi, cô mới đi thăm xưởng sản xuất về, cũng may là mọi chuyện còn rất tốt. Freen đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nơi mà bao con người đều ước mong có được. Để ngồi chắc được cái ghế này, cô đã phải bỏ ra rất nhiều công sức và đương nhiên, vẫn có sự hỗ trợ từ ba vợ mình rồi.
Hôm nay công ty nhộn nhịp lạ thường, khi Freen mới trở về đã nghe mọi người bàn tán xôn xao về cô nhân viên mới nào đó. Ừm! Thật ra cô cũng không quan tâm, sau khi yêu Becky, cô đã không quan tâm đến cái đẹp như trước kia rồi. Người ta nói người trong lòng hoá Tây Thi, đối với Freen thì Becky luôn là người đẹp nhất.
Đã là giờ nghỉ trưa, các nhân viên lần lượt kéo nhau xuống căn tin để ăn trưa, Freen đang muốn tranh thủ gọi điện cho Becky một chút thì cô nghe được giọng nói quen thuộc ở đâu đó rất gần.
"Tôi biết rồi! Tôi đã hiểu."
Là nàng, không sai, chính là giọng nói lành lạnh của nàng. Freen ngay lập tức quay đầu, phía sau cô là trưởng phòng kế hoạch và người mà cô luôn tâm niệm mấy ngày nay: Becky.
"Tổng giám đốc! Chào cô." Trưởng phòng kế hoạch là một phụ nữ trên bốn mươi, chị ổn trọng cúi đầu chào Freen như một thói quen mà mọi ngày thường làm.
"Chào chị! Tổng giám đốc!" Becky đi sau cũng lễ phép lên tiếng chào Freen. Cái cúi đầu của nàng, ánh mắt của nàng rõ ràng muốn nói với Freen: "Em với chị không quen biết nhau, tốt nhất là đừng để bị lộ." Khiến Freen á khẩu không nói được một câu nào.
Trưởng phòng Mali cũng hết sức kinh ngạc, lần đầu tiên chị thấy tổng giám đốc, cô gái trẻ đầy tài năng này thất thố như vậy. Cô ấy nhìn chằm chằm nhân viên mới của chị. Không phải chứ? Vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình sao? Mặc dù bây giờ hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hoá trên toàn thế giới nhưng hôn nhân đồng tính vẫn rất hiếm nha, sao lại rơi trên người tổng giám đốc của chị thế này?
Freen gật đầu nhẹ, đi lướt qua hai người nhưng khi đi qua Becky, bàn tay rõ ràng khẽ nắm lấy bàn tay nàng, ánh mắt muốn nói: "Chị cần một lời giải thích." Khiến Becky suýt nữa bật cười. Bây giờ nàng mới biết, nàng và Freen có khả năng trao đổi mà không cần nói chuyện.
Trở về phòng trong sự buồn bực, Freen hận không thế lôi Becky về mà dạy dỗ một trận, tốt nhất là hôn đến khi nào nàng cầu xin thì thôi. Được lắm Becky! Hoá ra mấy bữa nay không cho cô đến nhà là vì muốn tạo bất ngờ cho cô ở công ty sao? Vậy thì cô cũng sẽ không phụ lòng nàng.
Gọi điện thoại cho chủ tịch Armstrong, Freen càng ngạc nhiên hơn khi chính ông cũng không biết Becky sẽ đến công ty làm việc. Rõ ràng là Becky rất lười biếng, nàng ghét phải đi làm nên Freen mới phải đứng lên gánh lấy gánh nặng này. Vậy mà, bây giờ Becky lại xuất hiện ở đây. Cô gái này, con mèo nhỏ cứng đầu này, đúng là rất đáng bị phạt.
Becky đang ngồi ăn bỗng nhiên rùng mình một cái. Từ sau khi sống lại, các giác quan của nàng đặc biệt nhạy bén. Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Freen, cô nhất định là đang ai oán nàng đây mà. Nàng cần phải ăn nhanh để lên giải thích với chị người yêu kia nếu không đêm nay nàng sẽ khó sống mất.
---
"Ưm~~ Freen..."
Tiếng thở gấp vang vọng trong văn phòng của tổng giám đốc, Becky đang không ngừng nâng mặt cái người đang trút giận lên người nàng kia lên.
"Sao? Muốn phản kháng. Mèo nhỏ, em càng ngày càng biết tự làm theo ý mình đấy." Freen tiếp tục cúi xuống hôn lên bờ môi đã sưng đỏ kia. Hại cô nhớ muốn chết, giờ lại tự nhiên đến đây làm, còn làm ở vị trí thấp như vậy. Lỡ như có ai đó ăn hiếp nàng thì sao? Ngày mai cô phải an bài cho nàng lên làm thư kí cho cô mới được.
"Freen... Sarocha..."
Becky rít tên Freen ra theo từng kẽ răng, nàng lên đây giải thích mà lại bị đè ra hôn gắt gao, tay người kia còn có dấu hiệu tiến vào trong váy nàng khiến Becky ẩn ẩn có hơi tức giận. Freen càng được nước càng làm càn mà.
"Baby! Chị thật giận em đó." Freen thành thật lấy bàn tay ra. Becky giận thật sẽ rất đáng sợ, cô không muốn mình tiếp tục bị cấm túc.
"Việc em tự ý đến đây sao?"
Freen đã thành thật ôm lấy nàng, Becky cũng không tính toán nữa mã ôm lấy tấm lưng nhỏ của Freen đang đè lên người mình.
"Còn việc gì khác sao? Em muốn đi làm cũng không nói cho chị biết, còn làm ở một vị trí thấp như vậy. Em rõ ràng là con gái chủ tịch mà." Freen bĩu môi bất mãn, cái đầu chui thật sâu vào cổ Becky hít lấy mùi thơm từ nàng.
"Em chỉ muốn làm quen từng chút một."
"Vậy tại sao em muốn đi làm?"
"Không muốn chị quá cực khổ."
"Hả?" Freen ngạc nhiên ngẩng đầu, cô có đang nghe nhầm không?
"Ngốc. Em muốn chia sẻ một chút công việc với chị. Nhưng sẽ mất thời gian đấy, em phải tập làm quen từ từ."
"BecBec... em sẽ chịu khổ đấy, chị có thể gánh vác được mà."
"Em biết! Nhưng em không muốn. Chúng ta đều là con gái, em không thể để chị một mình gánh vác tất cả mà bản thân lại không làm gì."
Freen lại cảm động đến muốn rơi nước mắt. Từ khi Becky bị tai nạn, nàng đúng thật là thay đổi rất nhiều. Những chuyện ngày xưa cô chỉ giám nghĩ, bây giờ Becky lại thực hiện từng chút một.
"Nhưng chị đau lòng em, còn bạn bè của em thì sao? Em sẽ không có thời gian rảnh để cùng họ đi mua sắm."
"Không sao! Bạn bè em không có người quá tốt, trước kia chẳng qua em không nhìn ra mà thôi."
"BecBec... chị vui mừng đến nỗi muốn lấy em làm bữa trưa mà ăn quá nè."
"Đừng tưởng bở."
Becky ngay lập tức ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo hơi xốc xếch sau đó đạp giày cao gót mà đi ra ngoài.
"Đến giờ làm việc rồi tổng giám đốc. Chị có thể lười biếng nhưng em thì không. Hẹn tối gặp lại."
Cái đồ yêu nghiệt Becky, em làm khối băng đã đủ yêu nghiệt rồi, bây giờ em còn tan dần như vậy thật sự khiến người khác không chịu nổi mà.
Freen nghiến răng nhìn theo bóng dáng Becky rời đi. Được lắm, hẹn tối nay tôi sẽ ăn sạch em.
---
Sơ hở là ăn ăn ăn :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro