
Lần đầu gặp gỡ
Buổi sáng hôm ấy
Sương còn đọng trên những tán phượng cuối sân, loang ra thứ ánh sáng nhợt nhạt của đầu ngày
Chị đi chậm, bước chân khẽ vang dọc hành lang dài
Mỗi tiếng giày chạm nền gạch như vọng lại trong lòng, từng nhịp khẽ khàng mà nặng nề - không hẳn là lo, mà là một thứ chờ đợi mơ hồ, chưa gọi thành tên
Thầy hiệu trưởng đi bên cạnh, tay cầm sổ điểm danh, giọng ông đều đều nhưng thấp và khàn
"Cô được phân về lớp 12A10! Nói thẳng ra, đó là lớp 'rác' của trường. Học lực kém, hạnh kiểm tệ, gần như chẳng ai chịu học"
Chị chỉ khẽ gật đầu "Vâng, tôi nghe nói sơ rồi"
"Lớp ấy từ đầu năm đến giờ đổi chín giáo viên chủ nhiệm cô là người thứ mười"
Chị mỉm cười, một nụ cười rất mỏng, rất bình tĩnh "Vậy chắc tôi là người may mắn thứ mười, thầy nhỉ?"
Thầy hiệu trưởng cười khô khốc, đáp nhỏ "Tôi mong là vậy"
Cửa lớp 12A10 nằm ở cuối dãy, tróc sơn và lem dấu bàn tay học trò
Bên trong, tiếng cười nói ồn ào như cái chợ vỡ
Tiếng nhạc, tiếng ghế kéo ken két, xen lẫn vài câu văng tục và tiếng vật gì đó rơi xuống đất
Thầy hiệu trưởng gõ cửa rồi bước vào
Tiếng ồn ào ngưng đúng ba giây rồi tiếp tục
Chị đứng yên, bình thản nhìn khung cảnh hỗn loạn, đôi mắt không hề tỏ ra bất ngờ
Thầy hắng giọng, nghiêm lại "Trật tự! Đây là cô Becky, giáo viên mới và là chủ nhiệm lớp các em"
Một tiếng huýt gió vang lên rồi một giọng kéo dài, nhừa nhựa
"Lại nữa hả? Cô này trông hiền chắc hai tuần là cùng"
"Một tuần rưỡi thôi! Cùng lắm"
"Đặt cược không? Tao cược một tuần"
"Tao thì ba ngày"
Cả lớp phá lên cười
Chị không nói gì chỉ mỉm cười - không lạnh, cũng chẳng gượng chỉ là thứ điềm tĩnh đến khó chịu — như thể những lời trêu chọc kia chẳng đủ lớn để chạm được vào mình
"Chào các em" Chị nói, giọng không cao nhưng rõ, đều, và có gì đó rất chắc "Cô tên Becky! Cô không hứa gì nhiều, chỉ hy vọng mình có thể bắt đầu lại, từ đầu"
Rồi cửa lớp bật mở
Âm thanh "rầm" khô khốc như một vết cắt trong không khí
Cả lớp lập tức im bặt
Một cô gái bước vào - dáng cao, tóc buộc lỏng, ánh mắt lạnh như nước mùa đông, xách cặp bằng một tay, chẳng buồn nhìn ai bước thẳng về phía cuối lớp, ném cặp xuống bàn — tiếng vang giòn và gọn — rồi ngồi phịch xuống ghế, đeo tai nghe, tựa đầu ra sau, nhắm mắt lại như thể chẳng có ai trong căn phòng này
Thầy hiệu trưởng khẽ thở dài, nói nhỏ với chị "Đấy là Freen! Con bé từng khiến ba giáo viên nhập viện"
Chị nghiêng đầu "Vì bị đánh ạ?"
"Ừ, ai phá giấc ngủ hay làm nó bực, đều lĩnh đủ"
Chị không đáp, mắt vẫn hướng về cuối lớp - nơi cô gái ngồi, tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới xung quanh
Một thoáng trầm ngâm rồi chị nói khẽ "Cảm ơn thầy! Phần còn lại... để tôi lo"
Thầy gật đầu, và lặng lẽ rời đi
Khi cửa lớp khép lại, chị quay về bục giảng, đặt sổ điểm danh xuống bàn, nhẹ đến mức không phát ra tiếng
"Thôi nào, bắt đầu nhé! Cô chỉ muốn làm quen thôi, không ai bị gọi lên bảng đâu"
Không hiểu vì sao, giọng chị khiến cả lớp chậm lại - tiếng xì xào thưa dần
Lần đầu tiên trong học kỳ, 12A10 yên đến vậy
Chỉ có Freen — vẫn cúi đầu ngủ, nhạc vẫn khe khẽ lọt ra từ tai nghe
Chị cầm một quyển sách dày, bước xuống dãy bàn cuối
Tiếng giày khẽ vang - mỗi bước chậm rãi, có chủ đích, không khí đặc quánh. Mọi ánh mắt trong lớp dõi theo, căng như dây sắp đứt
Đến gần bàn cuối, chị dừng lại
Em vẫn im lặng, tóc xõa che nửa khuôn mặt, hơi thở đều
Một nhịp
Hai nhịp
Rồi chị gõ nhẹ lên mặt bàn
Cốc!
"Em dậy được không, Freen?"
Không phản ứng
Cốc! Cốc!
"Freen"
Một bên tai nghe được kéo ra, đôi mắt mở ra, chậm rãi, lạnh và tối, giọng nói khàn, khô khốc trượt ra qua hơi thở nặng
"Gì?"
"Đến giờ học rồi, em!"
"Thì sao?"
"Thì em ngồi dậy, bỏ tai nghe ra đơn giản vậy thôi"
Em cười nhạt, nghiêng đầu, ánh mắt nhếch lên đầy mỉa mai "Không hứng! Ai thích học thì học tôi không cản"
"Em mệt thì cô cho em ra ngoài nghỉ nhưng bây giờ vẫn là giờ học" chị đáp, giọng hạ thấp, không cứng nhưng dứt "Và đang trong giờ của cô"
Em ngẩng lên, cười lạnh, ánh mắt nheo lại, sắc như dao "Giáo viên nào cũng nói câu đó rồi cũng biến! Đừng tỏ ra kiên nhẫn, nhìn mệt"
"Có thể" chị nói, từng chữ rơi xuống chậm rãi "Nhưng nếu cô bỏ đi, ít nhất em cũng phải khiến cô thấy lý do đáng để bỏ"
Cả lớp im
Không khí nặng đến nghẹt
Một ai đó nuốt nước bọt, khẽ vang.
Em nhìn chị một lúc, rồi nhếch môi, giọng rõ là gắt "Cô phiền quá! Biến đi chỗ khác!"
"Một cô gái mệt mỏi đến mức phải giả vờ ngủ để không phải nhìn thế giới... thì cô càng phải ở lại chứ, đúng không?"
Rầm!
Em đập mạnh bàn một cái, âm thanh như nổ tung giữa lớp
Em đứng bật dậy, ghế đổ về sau, mắt tóe lửa "Cô muốn chết à?"
Chị không lùi chỉ đứng yên, giọng chị đều, lạnh và thấp "Không, cô đến đây để dạy"
"Dạy tôi?" Em cười khan, tiếng cười khô khốc như bật ra từ cổ họng "Cô nghĩ cô là ai mà dạy được tôi?"
"Là người cuối cùng còn đứng trước mặt em" chị đáp, ánh mắt không hề rời đi
Khoảng lặng kéo dài, đặc quánh như thể có thể chạm tay vào được
Em nghiến răng, hơi thở phả ra gấp gáp "Tôi nói rồi... tôi không có hứng! Cút đi!"
"Cô cũng nói rồi giờ là giờ học! Em không học thì tương lai của em ai lo? Hôm nay em mệt thì có thể xuống y tế nhưng mai thì phải học cho đàng hoàng!"
"Học? Học làm cái quái gì? Kiểu gì cũng chết thì học hay cố gắng làm gì thì cũng khác gì đâu? Cô thì biết cái khỉ gì mà đứng đây dạy đời tôi"
"Vậy nói cho cô biết đi!"
"Tôi không thích nói!"
"Em bảo cô không biết gì để đứng đây dạy dời em thì giờ em nói đi, nói cho cô biết đi thì cô không nói nữa"
Khoảnh khắc tiếp theo, tay em vung lên - nhanh, gọn, mạnh như phản xạ của kẻ đã từng đánh người mà không hối
Tiếng gió xé ngang lớp
Nhưng bàn tay đó không chạm được
Tiếng "bộp" vang lên khô khốc — quyển sách trong tay chị giơ lên chắn trọn cú đánh
Chị xoay cổ tay, dùng mép sách tỳ nhẹ lên cổ em, chỉ vừa đủ để giữ khoảng cách, không gây đau, giọng chị hạ thấp, lạnh, từng chữ rơi xuống chậm đến nghẹt thở
"Cô không đánh học sinh nhưng cô cũng không để học sinh đánh mình"
Em sững người, hơi thở đứt quãng, cặp mắt mở to, run nhẹ, không phải vì sợ mà vì kinh ngạc
Chị buông sách xuống, rút tay về, đứng thẳng, giọng trở lại đều đều "Ngồi xuống! Lấy sách vở ra đi! Lớp, chúng ta tiếp tục thôi!"
Chị nhìn chị thật lâu, ánh mắt đầy thứ cảm xúc lẫn lộn — tức giận, bối rối, cả một chút gì đó không gọi tên được
Cuối cùng, em kéo ghế, ngồi xuống, tai nghe tháo hẳn ra
Chị trở lại bục giảng, vừa đi, vừa giảng bài như chưa có chuyện gì xảy ra
Không ai dám thở mạnh
Không ai dám nói gì
Tiết học trôi qua trong im lặng tuyệt đối
Chỉ còn tiếng phấn chạm bảng, khô, đều, lạnh, vang lên từng nhịp ngắn — nghe như nhịp tim đang cố giữ bình tĩnh của cả hai người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro