Chap 2
Năm đó Freen Sarocha Chankimha và Becky Armstrong còn rất nhỏ, cả hai rất thân thiết với nhau. Mọi khoảnh khắc vui chơi, ăn uống, cả hai luôn quanh quẩn bên cạnh đối phương, không muốn rời. Tuy hai đứa rất thân nhưng gia đình hai bên thì không như vậy. Thậm chí cả hai nhà ở gần nhau nhưng ba mẹ hai bên lại chẳng biết mặt nhau ngoại trừ hai đứa nhỏ.
Ba của Freen là cảnh sát trưởng chuyên truy bắt tội phạm. Nhưng ba Becky thì lại làm việc không mấy phi pháp nói trắng ra là ông ấy buông hàng cấm đồng thời là xã hội đen.
Cả hai gia đình không thân nhau mà ngược lại chính là nghịch thủ.
Trong lúc gia đình Freen đi du lịch thì đã có một cuộc giao dịch hàng cấm rất lớn đang chuẩn bị diễn ra. Địa điểm giao dịch không nơi nào khác, là nơi gia đình Freen chuẩn bị đến tham quan và nghỉ dưỡng. Vì muốn mọi việc diễn ra thuận lợi, người dẫn đầu đã ra lệnh cho đàn em phóng hỏa chiếc xe của gia đình chị trong lúc nó đang lăn bánh ở một con đường vắng nơi phía đồi. Vì họ thừa biết, ông Chankimha sẽ không để yên cho họ khi biết có một cuộc làm ăn như thế này.
Nhưng lần này không phải cuộc chuyển hàng của ba Becky mà là của Lee gia với người nước ngoài.
Đang đi một đoạn thì tự dưng xe gặp một số trục trặc, ba Freen định bước xuống xem xét thì đột nhiên phía trước có rất nhiều người mặc đồ đen đi đến phóng hỏa chiếc xe của gia đình Freen.
Ba đã bị đánh rất nhiều, không chỉ không thoát ra được khỏi đám lửa ấy mà ông ấy đã mất đi trong tình trạng rất tệ. Hình ảnh đó như in hằng vào trong tâm trí Freen lúc bấy giờ, đó là một thời gian cực kì khủng khiếp.
Lúc đấy, chỉ có một mình Freen và mẹ mình là có thể thoát ra ngoài. Mẹ còn bị bỏng rất nặng. Bọn họ chỉ giết ba chị chứ không giết mẹ và Freen, trong lúc bọn họ bỏ đi thì dường như ánh mắt Freen đã thấy tên cầm đầu có một hình xăm mũi tên trên vai. Chị đã khắc ghi sâu hình ảnh đó trong đôi mắt của mình và thề là sẽ trả thù đủ cho ba sau khi trưởng thành. Thời gian đó, Freen bị tổn thương tâm lí rất nặng nề và đã phải ra nước ngoài để điều trị. Đây quả thực là tuổi thơ mà chẳng ai mong muốn có, nhưng đáng tiếc...Freen đã trải qua nó.
Khi Freen trở về nước thì đã không thấy gia đình của Becky đâu hết cả. Với suy nghĩ non nớt của đứa trẻ chỉ vỏn vẹn lên mười, suy nghĩ đơn thuần là gia đình em đã bỏ đi đâu hoặc định cư nơi khác mà thôi. Và trong tâm trí nhỏ bé ấy, hình bóng một Becky nhỏ bé vẫn chưa hề phai nhoà dù chí ít. Freen vẫn luôn đợi em ấy trở về đây để gặp chị một lần nữa.
Và từ lúc bỏ đi, gia đình của Becky bắt đầu làm ăn đàng hoàng và mở được một tập đoàn khá lớn, cũng có chỗ đứng trong giới kinh doanh.
Lớn lên một chút thì Freen đã quyết định ra ngoài đời để kiếm tiền về nuôi mẹ và bù đắp những nổi mất mát bên trong bà ấy. Freen phải thay ba bảo vệ người phụ nữ này, bà ấy là niềm tin, là niềm hi vọng, là động lực duy nhất để chị có thể trụ vững ở thế giới đầy hỗn tạp này. Freen thương mẹ lắm.
Ở độ tuổi hai mươi, Freen đã bon chen và vấp ngã không biết bao nhiêu lần chỉ để xây dựng nên một nền móng vững chắc cho bản thân. Từ đó làm bệ phóng, đưa bản thân lên đỉnh cao của sự nghiệp. Và chỉ mất thêm ba năm, chị đã nắm trong tay mọi thứ, tất cả điều chị muốn là phải có cho bằng được. Mối thù hằng cũng theo thời gian mà lớn dần, lớn dần. Vì đã đủ tiền và đủ tiếng, Freen Sarocha Chankimha không cần phải sợ bất kì một người nào nữa cả. Ngang nhiên làm gì làm, chỉ là bản thân có muốn hay là không thôi
Trong lúc cuộc sống đang bình thường thì Becky lại xuất hiện. Người con gái đã bước vào đời chị một lần nữa và làm đảo lộn mọi thứ lên trong chớp mắt. Người con gái ấy đã cho chị cảm giác an toàn, đã dạy cho chị cách quan tâm và yêu thương nhiều hơn. Làm cho Freen vui vẻ và cởi mở hơn nhiều so với lúc trước kia. Chị thật sự biết ơn vì những điều ấy.
"Freen à! Chị có yêu em không"
"Có! Chị yêu em rất nhiều"
"Sau này chị có bỏ rơi em không"
"Đừng nói bậy. Chị sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi em, chị sẽ yêu thương, chăm sóc em"
"Đừng nói vội quá. Chúng ta vốn dĩ không thể biết trước được tương lai"
"Chị đã nói rồi, đợi chị thành công thêm một chút, chị sẽ rước em về làm cô dâu của chị. Đường đường chính chính làm vợ của Freen Sarocha Chankimha này"
"Hứa với em là sẽ yêu mỗi em có được không"
Hai người ngoắc tay nhau. Lúc đó quả thật là thời gian hạnh phúc nhất đối với Freen và Becky. Tuy lúc này chưa thành công rực rỡ nhưng họ đã rất hạnh phúc, họ đã có nhau. Hai người vô lo vô nghĩ mà dành hết tình yêu thương cho đối phương. Dành cho nhau những thứ giản dị mà đẹp đẽ nhất. Không cầu kỳ, không màu mè, tất cả đều xuất phát từ trong tim. Quả thật, lúc ấy là đẹp nhất
Quen nhau khá lâu thì Freen muốn ra mắt ba mẹ Becky nên hai người đã dắt tay về nhà. Bước vào nhà thì thấy bà Hane, mẹ của Becky ngồi ghế sofa đang uống trà, còn ba thì chẳng thấy đâu. Chị nhìn căn nhà một lượt, dừng mắt lại tại chổ một người đàn ông đang đứng ở trên lầu, ông ấy chỉ choàng mỗi khăn nên dễ dàng để lộ da thịt và cả hình xăm. Chị quan sát một lúc lâu thì chính xác, đó chính là hình mũi tên được xăm ở trên vai, hình mà Freen đã khắc sâu trong tâm trí.
Freen đã không chịu tìm hiểu mà đã nghĩ ngay, ông ấy là người cầm đầu, là người ra lệnh giết ba mình. Chính là người đã một tay tước đoạt lấy cả tuổi thơ của chị.
Becky thấy chị đứng ngoài cửa không vào thì lay nhẹ, mời chị vào nhà.
"Bec à chị cảm thấy hơi mệt. Hay bữa khác mình hẳng quay lại ra mắt ba mẹ em, được không"
"Vậy mình về, sức khỏe là trên hết. Đi thôi"
Nàng nói rồi đẩy Freen ra ngoài trước, còn bản thân quay sang chào mẹ rồi cũng cùng chị đi về. Trên xe sao ngột ngạt quá, không ai chịu nói với ai một tiếng nào. Cô bắt chuyện thì chị cũng à ừ cho qua chuyện.
Freen là đang chắc chắn là người này, chính ông ta đã giết ba mình. Ông ta phải trả giá cho những gì ông đã gây ra đối với gia đình của chị. Những suy nghĩ ấy cứ không chịu thoát khỏi ra đầu. Một lúc một nhiều rồi lại nhìn sang qua cô gái bé nhỏ, em ấy đang tựa đầu vào cửa xe, thiu thiu ngủ.
"Becky à! Tại sao lại cho chị cơ hội để yêu em, để chị yêu em nhiều đến như thế này. Tình cảnh này là sao đây chứ. Freen không thể lựa chọn được, xin lỗi em"
Từ hôm đó trở về sau, Freen đột ngột thay đổi hoàn toàn. Từ một người luôn quan tâm, chăm sóc em từng miếng ăn, giấc ngủ. Giờ đây, chị ta trở nên lạnh lùng, không quan tâm em như trước nữa.
Ngày nào trong đầu chị ta cũng tính toán những mưu kế để hại ba Becky và chị đã thành công.
Một tay thu tóm tập đoàn, một tay giết chết ba cô và tạo hiện trường giả như một cái chết bình thường, xảy ra do bệnh tật?
Sau chuyện đó, Freen cưới cô về làm vợ nhưng chị đã không giữ lời hứa. Hằng ngày luôn mắng chửi, nhục mạ, thậm chí là đánh đập nhưng một kẻ mù quáng như Becky thì làm sao nỡ lòng buông bỏ thứ tình yêu mà em đã cố gắng vung vén bao nhiêu năm trời chứ. Vì quá yêu nên đành chấp nhận tất cả mọi việc. Kể cả đêm tân hôn thì chị ta cũng đã đi đến sáng mới về, đi mà không cần biết em ra sao, nhẫn tâm bỏ phế. Giao phó em cho người làm trông coi. Thử hỏi, Freen là có xứng đáng với tình cảm của em dành cho không kia chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro