Chương 30: Từ bỏ
Môi lưỡi dây dưa một lúc lâu, cảm nhận được hơi thở rối loạn của người trong lòng. Ngón tay Freen ở bên dưới tiếp tục tốc độ trừu cắm, hé miệng ngậm lấy tai mẫn cảm của nàng, đầu lưỡi vươn ra trêu chọc.
Quá nhiều khoái cảm đè ép cùng điểm yếu bị tóm được khiến Becky vô lực, chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ.
"A...a, chậm một chút..."
Hoa huyệt nàng hút lấy ngón tay Freen, đột nhiên Freen gấp gáp đẩy nhanh tốc độ. Ôm siết nàng vào lòng, hai tay Becky ôm lấy cổ Freen thở kịch liệt, đôi mắt nàng long lanh rơi xuống giọt nước trong suốt như pha lê. Tiếng rên kiều mị của nàng tựa có thuốc kích dục, khiến Freen điên đảo mà dúng sức cắm vào, đầu ngón tay liên tục va chạm lung tung vào điểm mẫn cảm. Becky nức nở một tiếng:
"Aaaa..."
Tiểu huyệt nhỏ bị chà đạp đến điên cuồng thít chặt lại. Biết nàng sắp đến, Freen càng hung hăng đánh tới. Phần thịt non bên trong đùi bị cọ đến đỏ bừng. Bạch dịch ấm nóng chảy xuống nệm, nhớp nháp ngón tay Freen.
Becky run rẩy một trận, ngón chân cũng co lại. Nàng nức nở thút thít như mèo nhỏ tay vẫn ôm lấy cổ Freen tựa trán ở vai cô. Tiếng khóc ủy khuất muốn trách mắng lại không còn sức lực.
Mèo con vẫn là mèo con, thật yếu ớt.
Freen có chút đau lòng hôn lên trán nàng một cái, sau đó là nụ hôn nóng bỏng sau cuộc kích tình.
Becky mơ màng lẩm bẩm gì đó rồi vùi vào lồng ngực Freen tìm kiếm nơi ấm áp để ngủ. Cô như vậy ôm chặt nàng trong lòng.
[...]
Buổi sáng tỉnh dậy, xung quanh trống trơn. Freen dụi mắt nhìn xung quanh, Freen có chút hoài nghi, không có thời gian suy nghĩ bước xuống giường mặc vào quần áo.
Vừa đúng lúc cánh cửa phòng mở ra, Becky bước vào, đối với vẻ gấp gáp của Freen, nàng chỉ lạnh nhạt nói.
"Chị về đi, sau này đừng tới làm phiền tôi, chuyện tối qua đừng nhắc tới nữa. Tôi sẽ xem như chị say không biết gì."
Becky nói xong liền quay đầu đi, Freen giật thót vội nắm tay nàng
"Bec..."
"Freen, tôi chỉ muốn được yên ổn. Hôm qua tôi đã đồng ý làm bạn gái của Nop. Chị nên nhớ kĩ là giữa chúng ta đã kết thúc từ ba năm trước rồi."
Mấy ngày trước đột nhiên bị người của bố Freen tìm đến. Dạo gần đây ông ta thấy biểu hiện của Freen rất kì lạ, cho người theo dõi mấy đêm liền thì thấy Freen hay đứng ở nơi căn hộ đợi Becky về rồi bản thân rời đi.
Ông Chankimha tức giận, mới hiểu ra vì sao mấy người mà ông mang tới để nối duyên đều rời đi không rõ lí do. Ông ấy tiếp tục uy hiếp nàng, nên nàng đã đồng ý hẹn hò với Nop. Mà ngay hôm đó Freen đã đến tìm nàng và xảy ra chuyện quá phận giữa hai người.
Nàng bình thản đối diện như không hề xem trọng chuyện tối qua họ đã làm với nhau.
"Em, em nói đùa sao?"
Nàng đồng ý hẹn hò với Nop Amada? Hắn ta không hề có ý tốt gì với nàng, tại sao lại còn đồng ý với hắn?
"Tôi không đùa, chị về đi. Nếu để bạn trai tôi thấy thì không hay."
Bên ngoài tiếng chuông cửa reo lên inh ỏi, Becky rút tay lại đi ra ngoài mở cửa. Freen cũng đi theo phía sau nàng.
Mở cửa ra một trận kinh động đập vào mắt.
Nop cùng với ông Chankimha, bên cạnh còn có người phụ nữ lạ mặt. Freen hơi nhíu mi. Nop híp mắt nhìn hai người một lượt rồi nói.
"Anh gặp chủ tịch dưới thang máy, ông ấy đến tìm Freen."
Becky gật nhẹ đầu, còn chưa kịp phản ứng liền bị lãnh một cái tát trời giáng.
"Cô làm cái quái gì vậy hả?"
Nychaa Kuariyakul dám ra tay tát Becky, làm Freen không kịp đỡ, cô nổi điên đẩy vai cô ta một cái.
"Cái gì mà tâm thần? Còn có tâm trạng lên giường với Freen mà, định gạt ai vậy?"
Freen kéo tay Becky để ra phía sau mình, cái tát vừa rồi làm mọi giới hạn của Freen lần nữa bùng phát, bản thân điên cuồng bóp lấy cổ Nychaa Kuariyakul siết chặt, đôi mắt giận dữ làm cô ta hoảng sợ hai tay bấu vào cổ tay Freen khẩn thiết.
Freen gầm lên: "Mẹ kiếp, có tin tôi giết cô không?"
"Con buông ra, con vì loại phụ nữ đó mà ra tay với tiểu thư Kuariyakul sao? Mau về nhà, người con sắp cưới là tiểu thư Kuariyakul!" Ông Chankimha lúc này mới lên tiếng.
"Tôi không cưới cô ta, người tôi yêu là Becca!"
Freen điên cuồng quát lên, đẩy mạnh Nychaa Kuariyakul ngã xuống đất.
Becky lập tức ngẩng đầu nhìn Freen, cái tát vừa rồi cũng không thấy đau nữa. Freen vừa nói yêu nàng sao, nàng có nghe nhầm không? Đôi mắt Freen đỏ ngầu, tức giận chỉ tay vào chủ tịch gằng giọng.
"Tôi phải nói với ông bao nhiêu lần là tôi yêu Bec, sẽ không cưới người phụ nữ nào hết! Đừng ép tôi phải làm những điều điên cuồng, đừng làm cho não của tôi phải chết đi vì danh lợi của ông. Tốt nhất là đừng xem thường lời nói của tôi."
"Con..." Ông Chankimha tức giận, nhưng hoàn toàn bất lực với Freen.
Freen quay đầu lại, nhìn thấy Nop đang ôm Becky trong lòng. Ánh mắt nàng nói lên tất cả rồi, nàng không muốn nhìn thấy Freen.
Freen thở khẽ một tiếng, ánh mắt đau lòng dán chặt lên người Becky, nhất thời bị nghẹn lại như sắp khóc. Nếu thực sự Nop có thể làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc.
Vậy thì cô từ bỏ.
Chỉ mới hôm qua thôi, Freen còn vỗ ngực tự hào rằng cô có thể giữ Becky lại bên cạnh mình. Tối đó, nàng còn tựa trong lòng cô say giấc. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại chuyển biến khác, nàng đã thực sự một chút tình cảm cũng không còn với cô.
Lần đầu tiên trong đời Freen cảm thấy thất bại, thất bại trước Becky. Cô bây giờ đúng là thảm hại.
Chỉ có một mình cô suy nghĩ sẽ cùng Becky rời khỏi đây, sống cuộc sống của hai người. Nhưng nàng thì không. Bây giờ nàng đã đảm bảo rằng đã có Nop, đã là người yêu của Nop nên cô không còn gì để tiếp tục vấn vương nữa.
"Sau này tôi sẽ không tìm Bec nữa, ông cũng không được làm hại đến cô ấy."
Freen trầm giọng nhìn chủ tịch, quần áo xộc xệch thê thảm cũng không để tâm, sau đó lặng lẽ lách người rời khỏi căn hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro