Chương 23: Không từ bỏ
Hóa ra con bé đó là người con đã kể với ông à?"
Ông ngoại tức giận, sau khi Becky xin phép ra ngoài thì ông ngoại đã kéo Freen lại hỏi cho rõ.
"Dạ." Freen gật gật đầu.
"Đứa cháu này, cháu làm ta mất mặt quá. Lúc nảy ta đã kể cho Becca nghe hết rồi. Thảo nào..." Ông ngoại không nhịn được, cầm tệp tài liệu đập lên vai Freen một cái.
"Con bé đó đã bị tổn thương sâu đậm, ta e là sẽ không thể quên được đâu."
"Ai, ông đánh con đau đó." Freen xoa vai nhăn mặt.
"Con biết đau sao? Con có biết con đã hại con gái nhà người ta thế nào không?"
Ông ngoại giơ tay lên định xáng cho Freen thêm bạt tay thì cô đã vội chạy ra cửa. Freen cười cười.
"Con sẽ làm tất cả để Bec trở về bên cạnh con. Mà con cũng khỏe rồi, không uống rượu nữa ông cứ yên tâm."
Còn không đợi ông ngoại ú ớ gì thì Freen đã bỏ ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa thì thấy nàng vẫn còn ngồi ở đó, có lẽ là chờ Freen.
Nàng đứng dậy, hai người cùng sải bước ra ngoài.
"Thì ra đó là ông ngoại của chị sao?" Necky nhìn cô nhẹ nhàng hỏi.
"Phải... ông đã nói hết với chị rồi. Bec, chị biết bây giờ trong lòng em chị là người tệ lắm." Lúc Freen nói, cô đã cố kiềm nén giọng mình không bị run.
"Bec, em cho chị một cơ hội có được không? Chị đã trả giá cho bản thân mình suốt mấy năm qua..."
Becky nghe những lời này, tim nàng rung lên mãnh liệt. Nàng dứng lại, mặt đối mặt với Freen.
Cho chị một cơ hội thì sao, tha thứ cho chị thì sao. Hai người cũng không thể ở bên cạnh nhau được. Nàng nghĩ có lẽ cả đời này, sẽ bị gắn với cái tên gái gọi.
Nàng yêu Freen, đã bao dung tất cả. Nàng đã suy nghĩ rất nhiều, thời khắc này nàng nên thẳng thắn với Freen một chút, để cô không phải vướn vào mình nữa. Freen còn có sự nghiệp, xung quanh cô hào nhoáng rồi cũng sẽ có rất nhiều tiểu thư môn đăng hộ đối.
Hôm nay trời mát, ánh nắng nhẹ. Gió khẽ làm vài sợi tóc của nàng đung đưa, Becky thật sự rất xinh đẹp. Lúc này nàng nhìn Freen, với giọng nói nhẹ như lông hồng.
"Tôi tha thứ cho chị, nhưng chúng ta không thể..."
"Tại sao?"
Freen nắm chặt hai tay, rõ ràng nàng còn yêu cô cơ mà. Freen không chấp nhận chuyện này.
"Chị nghe tôi nói." Becky thở khẽ, nàng đã rất mệt mỏi.
"Tôi không xứng với chị, mãi mãi cũng không..."
Freen không muốn nghe, cô kéo Becky ôm vào lòng. Những lời nàng nói như hàng ngàn mảnh vỡ đâm vào tim cô.
"Bec, không được nói nữa..."
Freen lắc đầu như cỗ máy, cô rất sợ mỗi lần nàng nghiêm túc nói chuyện như vậy.
"Em đừng nói nữa."
Từ đầu đến cuối, nàng không rơi giọt nước mắt nào, nói ra những lời này nàng cũng không khá hơn Freen là bao. Chỉ là muốn cô sớm buông bỏ.
"Bố chị rất thương chị, ông ấy chắc chắn sẽ tìm cho chị một người vợ thật xinh đẹp, giàu có và chăm chỉ. Cô ấy sẽ yêu chị, cô ấy có học thức sẽ bên cạnh chị giúp đỡ mỗi khi chị gặp khó khăn ở công ty. Chắc chắn bố chị sẽ không để chị phải mất mặt."
"Không!" Freen gần như thét lên, cô ôm chặt nàng trong lòng.
"Chị không cần! Chị chỉ cần em thôi, Bec, đừng như vậy mà..."
Freen hiện tại đối với khóc cũng không khác là bao. Cô khổ sở giữ nàng trong lòng, không muốn bỏ ra chút nào.
"Nhưng mà tôi không thể. Tôi không có gì cả. Freen, bố chị thật sự đang muốn tốt cho chị. Chị lớn rồi nên nghe lời bố một chút."
Freen nhất định không đồng ý, cái gì mà nghe lời bố? Ông ta đã chia rẻ hai người, mà nàng còn nói ông ta tốt sao.
Becky hoàn toàn thoát khỏi vòng ôm của Freen, ánh mắt đau lòng dán chặt lên người Freen.
"Freen, dừng lại được rồi. Đừng tới tìm tôi nữa."
Becky dứt khoát quay đầu sải bước đi, bóng lưng nàng khuất dần sau cánh cổng. Freen thẩn thờ nhìn theo, không có can đảm để giữ nàng lại.
Khoảnh khắc Becky rời đi, trái tim cô như bị rơi xuống hố sâu vun vút.
[...]
Quán bar vẫn hoạt động như mọi ngày, khách ra vào tấp nập.
Hôm nay Wendy đến một mình, rất trễ vì lúc này mới vừa kết thúc công việc xong.
Lấp ló ở trong góc thân ảnh nhỏ, Wendy nhìn một chút mới thấy rõ.
"Chompoo Amada?"
Wendy cũng đoán ra được phần nào lí do nàng ta ngồi ở đây một mình. Vì vậy mà Wendy đã tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Chompoo, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
"Bị thất tình hay sao mà ngồi đây một mình vậy?"
Nghe Wendy hỏi, Chompoo mặt đỏ bừng vì rượu nhìn cô, biểu cảm vô cùng khổ sở đau lòng.
"Tôi và Freen đã chia tay rồi. Tôi buồn lắm..."
Chompoo bật khóc, Wendy kinh động, cô rất sợ nhìn người khác khóc đặc biệt là nàng. Wendy vỗ nhẹ vai Chompoo an ủi.
"Đừng khóc, thật ra tôi cũng thất tình. Tôi sẽ uống với chị."
Wendy rót rượu ra ly với ánh nhìn ngạc nhiên của Chompoo, nàng biết cô thất tình ai mà.
Hai người rầu rĩ càng uống càng vui vẻ, cạn hết ly này đến ly khác. Uống đến không còn biết gì nữa. Yeri đi ra để thăm dò tình hình thì thấy hai người say xỉn đến không biết gì.
Yuki biểu môi, cô cũng biết Wendy yêu thầm Chompoo. Thôi thì Yuki Urassaya này đại phát từ bi nối duyên cho hai người.
Yuki gọi 2 tên thuộc hạ ra, để mang hai người đó lên phòng vip. Yuki ra hiệu cho hai tên thuộc hạ ra khỏi, bản thân liền phóng đãng trong phút chốc thoát y cả hai người.
"Ui... mệt quá."
Yuki thở hồng hộc. Cô còn hảo tâm để đầu hai người gần lại với nhau.
"Quá hay! Chắc chắn lần này sẽ dính."
***
Mấy ngày nay Freen cũng không từ bỏ việc theo dõi Becky, muốn biết nàng đang làm gì. Nhưng ngày nào cũng thấy nàng đi cùng với tên Nop đó, nàng đã triệt để vứt bỏ Freen.
Hôm nay cũng vậy, nàng tất nhiên biết Freen mấy ngày qua đã theo dõi mình đến tận nhà. Nàng cũng mệt mỏi lắm rồi, hôm nay nàng phải làm mọi cách để Freen từ bỏ đoạn tình cảm vô vị này.
Nop chở nàng về đến trước sân căn hộ. Hai người như thường ngày đứng trước thang máy. Nop vẫn nắm chặt tay nàng. Tay anh run run, dáng vẻ hồi hộp.
"Becca..."
Nop gọi khẽ, nàng ngẩng đầu lên nhìn anh. Ở trên không nhanh không chậm liền phủ xuống trên môi nàng nụ hôn.
Một lúc đứng hình nàng mới cảm nhận được sự thô ráp, không mềm mại, không ấm áp... Becky ngay lập tức muốn đẩy anh ra nhưng chợt nhớ ra điều gì đó. Nàng thôi không phảng kháng nữa mà chậm rãi đáp lại nụ hôn nhiệt tình. Đôi bàn tay vòng ra sau ôm lấy lưng Nop.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro