Chương 19: Thay đổi
Thời gian chầm chậm trôi qua, khung cảnh ngoài đường dần thay đổi, cả con người cũng không còn như trước kia.
Dòng người vô cảm tấp nập lướt qua nhau, đâu đó giữa lòng Bangkok những tiếng nhạc xập xình vang lên từ các quán bar.
Leon - Nơi đông đảo giới trẻ tụ tập giải tỏa áp lực. Một trong số quán bar lớn nhất Bangkok, đặc biệt không được phép mua bán và sử dụng chất cấm trong quán bar.
"Chị ơi, bên kia có đứa lén sử dụng chất cấm kìa, giờ tính sao đây?"
"Còn tính cái gì nữa? Không mau qua đó."
Nàng cùng cô em gái kia len qua đám người nhảy nhót, phút chốc đã đứng trước mặt một thanh niên trẻ tầm 18 - 19 tuổi đang cố dùng thứ thuốc kia.
Nàng giật lại thuốc trên tay hắn, gã trai tức giận đứng bật dậy.
"Này, cô làm cái quái gì vậy?"
"Ở đây không cho dùng chất cấm, muốn dùng thì ra khỏi đây."
Chất giọng nàng hơi trầm, giọng nói đều đều. Đôi mắt đẹp lạnh nhạt nhìn hắn.
"Cô dám..."
Gã trai giơ tay lên định hành hung liền bị Yuki chặn lại. Vẻ mặt khinh khỉnh khiêu khích.
"Ê, biết đây là đâu không? Là Leon, không phải Blow Up! Còn đây là chủ của quán bar này..."
"Là quản lí thôi Yuki, không phải chủ." Nàng e ngại thì thầm vào tai Yuki. Nói lố quá rồi.
"Ừ, là quản lí ở đây, nhưng cũng sắp làm chủ rồi."
Becky choáng váng, mà cũng có chút buồn cười.
"Mày dám ra tay với quản lí hả? Tao bẻ đầu mày đó thằng nhãi ranh. Còn nhỏ sao không ở nhà học hành, cãi cha cãi mẹ vào đây tụ tập đàn đúm chơi thuốc riết khùng hả?"
Bởi vì thấp hơn người ta, nên lúc cãi nhau Yuki phải ngước lên.
"Cô là ai mà dám dạy đời tôi? Cô nhìn lại mình xem, như một bà lão lọm khọm suốt ngày lãi nhãi vậy. Tôi mới không cần ở đây." Nam thanh niên kia tức giận hét vào mặt Yeri rồi bỏ ra ngoài.
"Ê, chưa thanh toán tiền rượu." Yuki nắm áo hắn lôi lại.
"Không trả thì làm gì tôi?" Hắn hất mặt thách thức.
"Được rồi, không trả thì đi đi. Bà thách mày ra được khỏi cửa."
Yuki mới vừa nói liền có một đám thuộc hạ đứng trước mặt gã trai. Hắn sợ sệt toát mồ hôi, vội lôi trong túi ra tiền đưa cho Yuki.
"Nè, đồ bà già lãi nhãi." Hắn nói xong liền bỏ chạy.
"Mày chết với tao..."
"Nè, bỏ đi. Hắn đi rồi em đuổi theo làm gì nữa. Giờ đi tiêu hủy cái này giúp chị đi."
Becky liền giơ tay ngăn Yuki lại, con bé này từ thời đi học chung vẫn chưa bỏ được cái tật hung hăng.
Như một cái duyên nào đó, Yuki lại là em họ của Nop, cô bé được tiếp xúc với Becky ba năm ở quán bar này. Cảm giác trong lòng cũng không còn ghét nàng như trước nữa. Mỗi ngày đều ở đây để giúp nàng trông coi quán bar.
Becky cũng thay đổi rất nhiều, nàng không còn yếu đuối như trước nữa. Đời đã dạy nàng nhiều thứ, mà nàng cũng không quên những bài học mà Freen đã dạy mình.
Becky ngồi ở sopha tựa lưng trong góc khuất của quán bar, bản thân ung dung rút ra một điếu thuốc châm lửa, rít một hơi, thành thạo chậm rãi nhả ra làn khói mỏng manh lập tức tan biến vào không khí.
Trước đây rượu và thuốc lá đều là hai thứ nàng ghét nhất, đúng là nực cười. Bây giờ lại trở thành kẻ vô cùng thành thạo thuốc lá và rượu bia. Mỗi khi tâm trạng không tốt liền dùng đến chúng. Nàng nở nụ cười, chính là tự cười nhạo chính mình.
Mái tóc đen huyền ngây thơ lúc trước bây giờ lại biến thành màu đỏ uốn mềm mại xõa ngang lưng (cụ thể tóc màu đỏ giống KTL), là một người phụ nữ trưởng thành, nàng không cho phép mình gục ngã vì bất cứ ai.
Khuôn mặt xinh đẹp ủ rũ chìm trong bóng tối vẫn lộ ra nét thanh tú.
"Lại hút thuốc sao?"
Giọng nói bất mãn vang lên, Becky ngồi thẳng dậy. Đám người Sam xuất hiện với số đồ ăn trên tay. Nàng châm điếu thuốc bỏ xuống gạt tàn rồi để qua một bên.
"Hôm nay tụi em tới trễ vậy?"
"Xin lỗi nha, tụi em mới cùng với Freen dự tiệc của khách hàng nên hơi trễ một chút." Mon vẻ mặt tội lỗi, mở tất cả hộp thức ăn ra.
"À..."
Đột nhiên nghe cái tên xa lạ mà quen thuộc sau ngần ấy thời gian, tim nàng vẫn không tự chủ đập loạn. Sam nhìn ra được vẻ mặt không mấy tự nhiên của Becky, cô vội lấp liếm.
"Chắc giờ chị đói rồi..."
"Thôi được rồi, đã rất lâu rồi."
Wendy vội ngăn lại, lần nào nói chuyện cũng phải cân nhắc từ "Freen" có mệt không.
"Becca có lẽ chị cũng không nghĩ tới nữa đúng không? Chị đừng nên nghĩ về quá khứ nữa, hiện tại chị đang rất tốt."
Becky hơi lắc đầu, nàng nở nụ cười nhàn nhạt, vừa ăn vừa nghe mấy đứa em nói chuyện. Yuki tới ngồi xuống bên cạnh cũng có phần của mình. Vừa ngồi xuống mồm đã luyên thuyên.
"Xin chào, mọi người biết không. Hôm nay ở quán xuất hiện một tên nhãi ranh lén sử dụng chất cấm."
"Rồi sao? Em giải quyết thế nào?" Wendy chớp chớp mắt hỏi.
"Còn sao nữa, em suýt thì bẻ đầu nó vì nó định ra tay đánh chị Becca. Thằng nhãi ranh."
"Em có cao hơn người ta không mà đòi bẻ đầu người ta vậy?" Sam cười cười cảm thán.
"Nè, chị đừng có coi thường. Em có một đội binh hùng hậu nữa đó."
"Vậy em với Becca có sao không? Hai người không bị thương gì chứ?"
Sam nhìn hai người một lượt từ trên xuống để chắc chắn rằng hai người không bị thương.
"Tụi chị không sao, em đừng lo."
"Dạo gần đây Chompoo có ghé quán bar nữa không?"
Tự nhiên Wendy hỏi một câu làm mọi người sửng sốt, Sam trừng mắt nhìn Wendy. Thấy bản thân lỡ mồm Wendy liền ngậm miệng lại. Becky chỉ im lặng không nói lời nào, dù tai vẫn đang nghe.
"Chị họ gần đây có đến nhưng chỉ đi một mình." Yuki vội trả lời.
"Nghe nói Freen và chị họ đã không còn chung sống? Có đúng không?"
Sam khẽ thở dài trong lòng, làm sao Sam có thể nói rằng mấy năm qua Freen đã tìm nàng khắp nơi. Quán bar này cũng không ngoại lệ, nhưng mà nàng trốn cũng thật kỹ.
Kể từ khi rời khỏi nhà Sam, nàng bắt đầu đến làm ở quán bar này, nơi ở cũng bí mật không để ai biết. Bản thân nàng ngay lúc này cũng đã dư tiền để tự nuôi chính mình.
"Đúng vậy, là Freen không muốn tiếp tục. Chị ấy đang..."
Sam định nói tiếp, nhưng rồi khựng lại. Bây giờ nói những lời này có phải quá vô ích không? Freen mấy năm qua luôn nhớ đến nàng, cô luôn cảm thấy tội lỗi về những gì mình đã gây ra.
Freen nghĩ, nếu như tìm được Becky, cô sẽ làm mọi cách để cầu xin nàng tha thứ.
Nàng lúc nào cũng im lặng như vậy mỗi khi nhắc đến Freen. Nét mặt nàng cũng không biểu tình thứ gì. Không phải trong lòng không còn đau, mà là nàng không biết phải nói gì.
Cuộc sống luôn từng chút, từng chút dùng sự lơ đễnh để nhắc nhở chúng ta rằng, những thứ bản thân cho rằng đã quên thực ra chỉ là vì chúng ta sợ phải nhớ lại mà thôi.
Tình cảm nàng đối với Freen chính là, trong tâm có người nhưng lí trí lại bảo nếu cứ tiếp tục thì sẽ làm tổn thương chính mình, cho nên dừng lại và không gặp nhau vẫn tốt hơn, là vì không dám gặp lại chứ không phải không muốn...
Freen hiện tại yêu ai cũng đâu liên quan đến nàng, có yêu ai thì đó cũng mãi không phải là nàng.
Becky không nói, không hỏi. Nàng nghĩ những gì, đám người Sam cũng không hề biết. Tất cả những gì mà nàng phải chịu, chỉ một mình nàng hiểu, không ai có thể hiểu. Không một ai!
Yuki nhìn thấy một vài người khách vào, ánh đèn mờ ảo làm không khí quán bar lúc này nóng bừng. Trời đã khuya, bọn họ đều đã say xỉn nhưng vẫn nhảy nhót điên cuồng trên kia. Đêm càng khuya khách càng ra vào náo nhiệt.
"Để em ra đó xem, hình như là khách mới vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro