Chương 14: Triệu chứng
Freen để nàng lại trong phòng, bản thân ra ngoài cửa mở di động lên để xem lại camera.
Freen nhìn vào màn hình di động, đôi mày cau chặt như sắp va vào nhau. Cô vẫn không hiểu tại sao tối qua lại có hành động như thú dữ thế này mà sáng lại không biết gì hết. Tối qua cô chỉ uống rượu... nhưng mà...
"Quản lí Jun?"
Đột nhiên mắt Freen trừng lớn, Freen xâu chuỗi lại sự việc. Cô có thể khẳng định rằng, chuyện này là do quản lí Jun làm ra. Hắn ta dám làm vậy sao?
Freen tức giận đập mạnh vào cửa phòng, làm Becky giật mình. Cô đi vào trong, thấy Freen tức giận nàng lo sợ để mì đã vơi một nửa lại trên bàn. Bản thân lùi ra xa Freen một chút.
Nàng sợ Freen tức giận sẽ tiếp tục trút lên mình, nên im lặng không dám nói một câu.
Freen ngồi xuống bên giường, nhìn nàng có vẻ tự vệ cơ mặt cô liền giãn ra. Mở tủ cầm lấy tuýp thuốc trên tay.
"Bec..." Freen khẽ gọi.
Nàng hơi nâng đầu lên nhìn sau đó lại tiếp tục cúi xuống. Cô hiểu nàng đang sợ hãi điều gì, Freen tiến lại gần Becky, nàng hơi sợ nhưng vẫn ngồi im không động đậy, ngược lại mồ hôi tuôn ra, hai tay nắm chặt run run.
"Cởi áo ra."
Freen lo nàng sẽ hoảng sợ nên nhỏ giọng ra lệnh. Mà Freen lại thấy rõ cơ thể nàng đang run lên, tay bấu chặt vạt áo.
Freen đến ôm nàng vào lòng, không ngừng thơm lên tóc mềm mại. Vuốt nhẹ lưng nàng trấn an.
"Ngoan, cởi áo ra đi."
Freen nhẹ nhàng kéo vạt áo Becky xuống eo, lấy một chút thuốc từ tuýp kem nhẹ bôi lên vết thương. Thuốc lạnh nên nàng thấy giảm đau một chút. Tuy là hai người đã làm chuyện quá phận nhiều lần, nhưng điều này vẫn khiến Becky ngượng đến đỏ mặt.
Bởi vì bây giờ hai người hoàn toàn tỉnh táo, không có dục vọng. Mà Freen lại không ngại cởi áo tắm của nàng, nàng đâu có mặc nội y. Nếu như đây là lúc động tình thì rất là bình thường, nàng nghĩ vậy.
Becky quay mặt đi để tránh đối diện với Freen.
Hành động của Freen từ đầu đến cuối rất dịu dàng, vì sợ Becky đau nên cô không dám động mạnh. Nàng đôi lúc lại lén nhìn, góc nghiêng của Freen thật hoàn hảo. Lúc này nhìn cũng rất yên bình không hung dữ như tối qua.
Nói gì thì nói, nàng vẫn phải tìm cơ hội để rời đi. Hơn nữa, cô còn có Chompoo cơ mà, khi nàng đi rồi có khi vài hôm sau Freen không còn nhớ đến nàng a.
"Thế nào? Em đang suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi tôi?" Freen đột nhiên lên tiếng khi thấy Becky trầm tư.
Becky giật mình vội lắc đầu, nếu muốn chết thì mới gật đầu. Nàng đâu có ngốc. Freen vẫn chăm chú vào vết thương nàng, khóe môi cô khẽ nhếch lên nụ cười như có như không.
***
"Sam à Sam, ngày mai là đi gặp mệnh phụ phu nhân đó. Mà vẫn không thấy Freen căng thẳng gì cả. Trong khi đó, em đâu có đi mà sao em căng thẳng vậy nè."
Wendy nằm dài trên bàn than thở, Sam bình thản xoay xoay cái bút.
"Từ trước đến nay, Freen chưa từng căng thẳng trong công việc."
"Trời ơi, nhưng đây là một dự án lớn đó."
"Dự án lớn? Dù là lớn hay nhỏ thì cũng phải do Freen đồng ý ký tên. Nếu cuộc gặp mặt đó, một trong hai bên không hài lòng thì liền hủy dự án."
"Cái gì?"
Wendy trợn mắt, gì chứ? Dự án này, văn bản này cô đã thức ngày đêm để chuẩn bị rất chu đáo kĩ lưỡng, nói hủy là hủy sao.
"Nè, tối nay rảnh rồi. Đi uống rượu đi."
Sam nhướn mắt, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Sam và Wendy ngồi thẳng dậy, là Mon đang nhìn Jen với đôi mắt không hài lòng.
Wendy vội giơ tay lên thỏa thuận tối nay gặp liền chạy ra ngoài. Mon thong thả đi vào trong.
"Thư ký Mon, có chuyện gì sao?" Sam thấy Mon đột nhiên tới đây tìm mình, chắc hẳn là liên quan đến công việc quan trọng.
"Không có, em tới mời chị đi ăn trưa được không?" Mon thành tâm thành ý muốn mời, lần trước chắc Sam đã buồn nhiều lắm.
Sam hơi ngẩn ra một lúc, nàng muốn mời mình đi ăn sao? Đây là chuyện Sam chưa từng nghĩ tới a. Có phải nàng thấy chuyện lần trước sẽ làm Sam buồn nên muốn an ủi?
"Nhưng mà, không phiền em chứ?"
Sam sợ vì vậy mà làm phiền tới nàng. Mon lắc đầu ý bảo không phiền, Sam mới đồng ý cũng nàng đi ăn. Nhưng là với tư cách của Phó tổng và thư ký thôi. Sam nghĩ vậy.
"Hai người tối nay lại đi uống rượu sao?"
Mon lúc nảy ngoài cửa có nghe được. Gần đây nàng cũng biết Sam và Wendy lúc khuya tan làm hay rủ nhau đi uống rượu. Nàng thấy lo nên đã hỏi.
"Ừm. Đúng rồi." Sam thản nhiên đáp.
Đã lâu rồi Mon cũng ít đến quán bar, là do bản thân đã để tâm đến ai đó. Mà người ta lúc nào cũng vô tâm, nghĩ yêu thầm như vậy là được sao? Lúc nào cũng như khúc gỗ ấy.
"Sao chị cứ đi uống rượu hoài vậy? Nó không tốt cho sức khỏe mà. Sáng còn đi làm, đã vậy gây phiền phức đến bố mẹ nữa."
Tự nhiên bị mắng làm Sam đơ ra, sau đó cười cười, Mon luôn nghĩ cô phiền phức vậy đó hả. Sam nhẹ nhàng nói.
"Đâu có gì, hơn nữa tôi ra ở riêng rồi nên đâu có sợ phiền đến bố mẹ. Sức khỏe không tốt thì có xe mà, tôi có thể lái xe đến bệnh viện để khám."
Sam nói vô cùng tự nhiên như những gì trong lòng đã nghĩ. Sự thật là như vậy mà. Mon nghe Sam nói thì nghẹn lời, nếu chị nói vậy thì hay rồi, tôi đâu phải lo nhiều như thế.
***
"Đứng lên!"
Trong một căn nhà kho cũ kỹ bụi bặm, Freen trầm giọng ra lệnh cho tên quản lí Jun bị đánh thảm hại nằm dài dưới đất.
Đôi mắt Freen nhìn hắn như hàng ngàn mũi băng chĩa xuống hố sâu vun vút. Vừa quỳ lên lại bị Freen đạp một phát lên ngực, Jun ngã nhào xuống đất.
Đôi chân mang giày boots đạp lên bàn tay của quản lí Jun, ra sức đay nghiến.
"AAAAAA!! Cô chủ tha cho tôi..."
Hắn ăn đau hét lớn, tay nắm lấy cổ chân Freen cầu xin. Cô vẫn vậy, vô cảm hỏi.
"Thuốc mà bố tôi kêu anh bỏ vào rượu của tôi là thuốc gì?"
"Thuốc? Tôi không biết cô chủ nói gì... aaaaaaa!"
Chân tiếp tục ấn xuống, hắn không ngừng gào thét đau đớn. Jun thở hồng hộc.
"Tôi nói, tôi nói..."
Freen lấy chân ra, anh ta run rẩy rút tay lại, thở ra từng tiếng khổ sở.
"Tôi không biết đó là thuốc gì, nhưng nghe ông chủ nói do cô từ nhỏ có triệu chứng tâm lí rối loạn, thuốc này sẽ làm tăng cơn kích động và sau đó cô chủ sẽ tổn hại đến Rebecca."
Biết cô có triệu chứng rối loạn còn dùng thuốc kích động cô để cô tra tấn nàng sao? Ông ta có phải là người không? Hơn nữa, còn làm cho nàng nghĩ cô hung tợn đến mức sợ hãi.
"Cút!! Nếu còn để tôi thấy anh thì đừng trách tôi."
Freen tức giận quát lên, Jun hoảng hốt vội đứng dậy bỏ chạy ra khỏi nhà kho. Freen cũng bỏ ra ngoài ngay sau đó.
***
Becky bị tỉnh giấc lúc 1 giờ sáng nhưng Freen vẫn chưa về, bên cạnh giường trống trơn, quả thực nàng cũng lo lắm. Không nhìn thấy cô về sớm là trong lòng lại bất an.
Becky bước xuống giường, định ra ngoài phòng khách chờ nhưng lại bị người ngồi ngoài ban công làm cho giật mình.
Bóng lưng Freen cô độc ngồi ngoài ban công hứng gió lạnh, đây đang là mùa đông đó Freen à. Becky thầm nhủ.
Còn có, Freen đang hút thuốc. Lần đầu tiên nhìn thấy Freen hút thuốc trước mặt mình, nhìn không giống một kẻ hư đốn, cảnh tượng này trông rất buồn bã, lồng ngực nàng cũng ngứa ngáy.
Nàng cảm giác được đã có chuyện gì đó khiến Freen đau lòng đến nổi phải một mình hút thuốc thế này.
Becky chậm rãi tiến lại gần Freen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro