Chương 12: Kế hoạch
Tối qua nàng ngủ ngoài phòng khách, nếu ngủ ở phòng Freen thì Chompoo sẽ nghi ngờ mất. Sáng sớm nàng nhận được cuộc gọi từ người nào đó nên đã ra ngoài.
Freen nặng nề mở mắt vì ánh nắng tấp vào mặt. Ngồi thẳng dậy xoa thái dương, một lúc mới nhận ra đây không phải phòng mình, là phòng chứa đựng mọi kỷ vật với Chompoo.
Bất giác nhìn xuống thân thể lõa lồ của hai người, xung quanh quần áo cũng bị vứt không thương tiếc liền hiểu tối qua hai người đã trải qua kịch liệt thế nào. Freen hoàn toàn tỉnh táo, đây là Chompoo. Chompoo vẫn còn ngủ say.
Freen vò đầu bứt tóc chính mình, tối qua làm sao nhìn Chompoo ra nàng. Mà tối qua hai người về đây, chắc chắn là Becky đã nhìn thấy.
Không cho phép ông Chankimha tổn hại Becky, nhưng bản thân lại liên tục tổn thương đến nàng.
Freen vội vàng mặc áo choàng ngủ rồi chạy ra ngoài tìm nàng ở các phòng đều không thấy.
Vừa chạy ra đến cửa chính đã thấy bóng dáng nàng trước mặt. Freen khấp khởi ôm lấy Becky vào lòng, cô đã lo lắng biết chừng nào.
"Em đã đi đâu vậy? Dọa chết tôi rồi..."
Nàng nghe hơi thở Freen không thông, nhưng bản thân cũng không biểu lộ cảm xúc gì, đều đều trả lời.
"Tôi đi gặp một người bạn, sẵn tiện đi tìm thuê nhà."
"Thuê nhà? Là ý gì?" Freen nhíu chặt mi nhìn Becky, cô vẫn chưa rõ ý này cho lắm.
"Tôi..."
"Freen."
Giọng nói cắt đứt lời Becky, nàng hơi nghiêng đầu nhìn ra sau Freen. Cô cũng theo đó quay lại.
"Có chuyện gì vậy?" Chompoo tới cạnh hai người hỏi.
Có phải Freen ích kỉ quá rồi không, có một Chompoo là đủ rồi, còn muốn giữ thêm nàng để thỏa mãn sao? Mà cô đã quên tối qua cùng Chompoo một chỗ rồi hay sao, sáng nàng ta còn ở đây mà Freen lại hành động như vậy.
Nàng sợ Freen, nhưng lại không muốn trở thành kẻ thứ 3 phá hoại tình cảm của người khác đâu.
Trong ba người, nhất định phải có người tổn thương. Người đó chắc chắn là nàng, nàng cũng không thể để Chompoo tổn thương vì cô ấy rất yêu Freen.
Còn nàng thì sao cũng được. Vốn dĩ nàng và Freen không thể tương phùng. Mộng trùng lai không có trên đời.
Becky chỉ nhìn thấy những gì trước mắt, sau đó cúi đầu không nhìn thẳng.
"Không có gì, tôi với Freeb chỉ trao đổi chuyện thuê nhà." Becky ngẩng đầu nhìn hai người cười cười.
"Sắp tới tôi không ở đây nữa, cảm ơn Freen đã cho tôi ở nhờ một thời gian."
Freen mở to mặt, lời nói nghẹn lại ở cổ họng, tim đau thắt một cái. Cô biết là bản thân đã gây tổn thương lớn cho nàng.
Becky nghĩ, không còn cách nào khác. Cũng không có sự lựa chọn nào, vài ngày nữa nàng sẽ không còn ở đây. Nàng sẽ nhớ Freen, nhớ tất cả mọi thứ về hai người.
Và Freen không có quyền ép buộc nàng nữa khi Chompoo đã trở về bên cạnh cô.
[...]
Becky dạo gần đây rất kì lạ, thường hay ra ngoài bảo là đi gặp bạn. Nhưng nàng ở đây làm gì có bạn ngoài đám người Sam chứ. Freen nhiều ngày nay cũng không có thường xuyên đi cùng với Chompoo, cô lấy lí do quá nhiều dự án nên cần tập trung vào công việc. Chompoo cũng gật đầu đồng ý.
Dù vậy, chuyện hoan ái vẫn xảy ra giữa Freen và nàng. Nàng vẫn thường xuống bếp nấu ăn cho Freen. Nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện của Freen và Chompoo.
Điều này làm Freen thực sự lo lắng.
[...]
"Nè, Mon."
Sam đang giờ làm việc lại đuổi theo Mon, cô chạy nhanh tới thở hổn hển nắm lấy tay Mon.
"Em đang giận dỗi tôi sao?"
"Không có! Tôi làm sao phải giận chị?" Mon vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng không được.
"Vậy tại sao lại tránh mặt tôi?"
Hôm qua SAM cùng với người bạn gặp gỡ nhau tay bắt, ôm ấp thể hiện tình cảm thân thiết. Sau đó Sam lại không hiểu sao Mon lại tức giận với mình. Nên hôm nay phải hỏi cho ra lẽ, bị crush thờ ơ cũng khó chịu lắm.
"Nè, phó tổng Anutrakul. Chị nghĩ nhiều rồi đó." Mon đều đều đáp lại.
"Vậy... tối nay đi ăn với tôi được không?"
"Tối nay tôi còn dự án cần phải soạn."
Sam à lên một tiếng, sau đó chậm rãi buông tay Mon ra. Cô thở nhẹ một hơi mới nhìn Mon bắt đầu nói tiếp.
"Mon, bây giờ chỉ cần em nói em từ trước đến nay không có tình cảm gì với tôi. Tôi liền không làm phiền em nữa."
Mon đang giận dỗi Sam là đồ vô tâm, không biết thể hiện tình cảm. Đã vậy còn ôm ấp với phụ nữ khác thật tức chết. Đang tức giận nên không thể kiềm chế mà nói.
"Tôi chưa từng có tình cảm với chị, có được chưa. Đừng làm phiền tôi nữa."
Sam im lặng một lúc rồi gật đầu, giọng nói nhẹ tênh.
"Nếu em không nói, tôi cũng không biết bản thân mang phiền phức cho em. Xin lỗi."
Mon nghe những lời như xé tim gan, vội muốn an ủi.
"Tôi không..."
"Sam." Wendy từ xa gấp gáp đi tới, trên tay cầm theo bản tư liệu.
"Có chuyện gì vậy?" Nhận lấy bản tư liệu, Sam hỏi.
"Một mệnh phụ phu nhân mà lần trước chúng ta gặp gỡ, bà ấy bảo ngoài Freen và chị ra thì không ai được phép đến trao đổi hợp đồng."
"Được, về phòng làm việc rồi nói."
Sam nghiêm túc cùng với Wendy hướng về phòng làm việc. Mon thở dài một tiếng sau đó cũng trở về bàn làm việc của mình.
***
Nhận được cuộc gọi từ ông Chankimha, Lisa vội chạy đến dinh thự để gặp ông.
"Con ngồi đi."
Bên trong thư phòng, ông cầm một phong bì từ bàn làm việc đi tới sopha đưa cho Freen. Cô không hỏi nhưng liền mở ra xem.
Freen xem xong số ảnh trên tay thì trong lòng run rẩy, cô cau mày nhìn ông.
"Đây là sao vậy bố?"
"Con nói Rebecca đó rất ngoan hiền, nên ta cho người theo dõi cô ta. Loại phụ nữ mang về từ quán bar không hề tốt đẹp như con nghĩ."
Trong ảnh Becky cùng một người đàn ông ngồi trong quán nước, hành động trông rất thân mật. Cô nhìn người đàn ông này rất quen, đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.
Freen tức giận cầm xấp ảnh đi ra ngoài. Ông Chankimha thản nhiên gọi quản lí vào, nhét vào tay hắn một số tiền và một vĩ thuốc.
"Đi theo Freen, với tính cách của con bé thì ta nghĩ nó sẽ không tha cho Rebecca. Viên thuốc này sẽ làm tăng thêm cơn kích động của nó. Nếu một viên không đủ, thì thêm một viên nữa."
"Nhưng mà ông chủ, như vậy nếu cô chủ biết được..."
"Tôi không quan tâm, tôi đang muốn tốt cho nó. Cậu là quản lí của tôi hay của cô chủ?"
Quản lí không dám trái lệnh, trung thành dạ một tiếng rồi cúi đầu ra ngoài. Ông Chankimha cầm tách trà lên uống một ngụm. Ông phải triệt để loại Becky ra khỏi cuộc đời của Freen.
[...]
Buổi tối đó, Freen rầu rĩ ở quán bar. Cả ngày hôm này đã không về nhà, di động nàng và Sam gọi rất nhiều lần cô đều dập máy.
Cứ nhớ đến hình ảnh Becky cùng nam nhân kia sau lưng cô nắm tay, ôm nhau thân mật thì lại tức giận. Không biết làm sao để hỏi nàng.
Từ xa quản lí Jun đi tới, hắn ta ngồi cạnh Freen. Lúc này cô đã hơi say một chút. Jun nói nhỏ với Freen.
"Cô chủ, cô đừng uống nữa. Cô đã say rồi."
Freen nghe vậy nhếch môi.
"Anh không có quyền xen vào chuyện này." Đột nhiên Freen im lặng một chút, sau đó ghé sát tai Jun.
"Anh nói thật với tôi, thật ra Bec có phải như bố tôi nói không..."
Lúc hỏi câu này, trong lòng Freen run rẩy không ngừng. Jun cũng thấy xót cho Freen muốn an ủi, nhưng không được. Jun phải hoàn thành nhiệm vụ của ông chủ. Anh ta rót thêm rượu đưa cho Freen.
"Tôi không biết, nhưng những tấm ảnh này là thật. Ông chủ lo cô bị tổn thương nên mới nói sự thật, Rebecca thật sự là loại con gái lẳng lơ. Nếu không, sao cô ta thường xuyên đi gặp nhân tình này. Hẳn, hai người họ đang bí mật yêu đương."
Vừa nói, thừa lúc Freen không để ý, Jun bỏ viên thuốc đã giã nát vào ly rượu của Freen. Cô được Jun rót hết ly này đến ly khác.
Đúng vậy, dạo gần đây Becky rất hay ra ngoài. Còn nói đi gặp bạn, có vẻ trông rất bí mật.
Jun tiếp tục nói những lời đả kích đến Freen, thấy cô có vẻ đã ngấm thuốc nhưng vẫn còn cố kiềm chế. Jun tiếp tục tìm cơ hội để bỏ viên thứ hai vào, ép Freen uống đến quay cuồng.
Những hình ảnh thân mật của nàng và gã trai kia, lời nói của ông Chankimha như đâm thẳng vào tâm trí Freen. Một trận cuồng nộ bộc phát, Freen loạn choạng đứng dậy, tức giận đến mặt đỏ bừng.
Dòng máu nóng đang sôi sục trong người, dục vọng chiếm hữu càng lúc càng tăng cao.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro