Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4

Khi người phụ nữ đó ngước lên nhìn Becky, ánh mắt đầy sự nghi ngờ dần dịu lại. Cô cảm nhận được một điều gì đó khác lạ trong cách Becky nhìn mình. Đó không phải sự thương hại hay sự tò mò như bao người khác thường mang đến, mà là một sự ấm áp thực sự, một sự quan tâm mà cô đã lâu không cảm nhận được.

Cảm giác đó giống như ánh sáng ấm áp len lỏi vào những ngóc ngách tối tăm nhất của trái tim cô, một sự ấm áp mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ tìm thấy, nhất là trong một đêm tăm tối như thế này. Những lời Becky nói, dù không quá nhiều, nhưng lại thấm sâu vào tâm trí cô. Không phải ai cũng có thể làm được điều này, không phải ai cũng có thể bước đến gần một người mà không biết rõ câu chuyện phía sau.

Người phụ nữ ấy, trong suốt thời gian dài đã sống trong cô độc, luôn phải tự mình đối mặt với những khó khăn và nỗi đau, giờ đây mới bắt đầu hiểu rằng không phải mọi người đều lạnh lùng và vô cảm như cô từng nghĩ. Becky không hề sợ hãi khi nhìn thấy cô, không trốn tránh, mà ngược lại, cô ấy đến gần, đưa tay giúp đỡ mà không đắn đo.

Cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ Becky, cô ta khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút buồn bã, như thể đang dần hiểu ra rằng mình có thể được yêu thương, dù cuộc sống đã cố gắng chứng minh điều ngược lại.

"Cảm ơn," người phụ nữ nói, giọng khàn khàn nhưng đầy chân thành. "Có lẽ... tôi đã sai khi không tin vào lòng tốt của người khác."

Becky chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm. Cô biết rằng đôi khi, không cần lời nói để thể hiện sự quan tâm. Chỉ cần ở bên, chỉ cần cho phép người khác thấy rằng họ không đơn độc, đã là đủ.

Cô giúp người phụ nữ ấy đứng dậy, đưa tay đỡ lấy vai cô, cảm nhận rõ sự yếu ớt nhưng cũng đầy quyết tâm trong cơ thể người phụ nữ ấy. Dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng trong khoảnh khắc này, Becky cảm thấy mình đã làm đúng. Và có lẽ, trong lòng người phụ nữ kia, cũng đang nhen nhóm một tia hy vọng mới.

Becky nhìn người phụ nữ đang tựa vào bức tường ẩm ướt, ánh mắt cô dịu dàng nhưng không giấu nổi sự lo lắng. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô nhẹ nhàng hỏi:

"Cô đã ăn gì chưa? Tôi có thể mua gì đó cho cô."

Người phụ nữ ngước lên, ánh mắt thoáng sự ngạc nhiên trước câu hỏi. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối có ai đó quan tâm đến việc cô có ăn hay không? Cô không trả lời ngay, chỉ khẽ lắc đầu.

Becky không đợi cô từ chối. "Chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay."

Cô nhanh chóng rời khỏi con hẻm, bước về phía quán bánh bao nhỏ ở góc đường. Ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc xe đẩy chiếu rọi trong màn mưa đêm, và mùi thơm của bánh bao nóng hổi thoảng qua, khiến không khí lạnh lẽo trở nên dễ chịu hơn đôi chút.

"Cho tôi hai cái bánh bao nóng, một nhân thịt và một nhân chay," Becky nói với bà chủ quán, đồng thời đưa tay xoa nhẹ vào lòng bàn tay để xua đi cái lạnh.

Chỉ một lát sau, cô quay trở lại con hẻm với chiếc túi giấy nhỏ trong tay, hơi nóng của bánh bao tỏa ra khiến đôi bàn tay cô ấm lên. Becky quỳ xuống cạnh người phụ nữ, đưa túi bánh bao cho cô.

"Ăn đi, bánh còn nóng lắm," cô nói, ánh mắt đầy sự chân thành.

Người phụ nữ thoáng lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy. Cô mở túi giấy, cầm chiếc bánh bao lên, và ngay khi cắn miếng đầu tiên, hơi ấm của nhân bánh như lan tỏa khắp cơ thể.

"Ngon không?" Becky hỏi, nụ cười thoáng hiện trên môi.

Người phụ nữ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng Becky có thể nhận ra, ánh mắt cô ấy dịu đi, sự phòng bị trong lòng cô ấy dường như cũng tan biến một chút.

"Ngon thì ăn thêm cái nữa," Becky nói, giọng nhẹ nhàng. "Đừng lo, tôi mời."

Người phụ nữ không phản đối, tiếp tục ăn trong im lặng. Becky ngồi bên cạnh, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát. Dường như cô đang nhìn thấy một phần con người thật của người phụ nữ này, phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ và lạnh lùng là một trái tim đầy tổn thương và mệt mỏi.

Giữa cơn mưa đêm, một bữa ăn đơn giản lại trở thành khoảnh khắc ấm áp nhất, như ngọn lửa nhỏ nhen nhóm lên sự tin tưởng và đồng cảm giữa hai con người tưởng chừng chẳng liên quan đến nhau.

Khi người phụ nữ ăn xong chiếc bánh bao cuối cùng, Becky ngồi lặng lẽ quan sát, cân nhắc điều mình sắp nói. Cô biết quyết định này có vẻ liều lĩnh, nhưng nhìn dáng vẻ cô độc và mệt mỏi của người phụ nữ trước mặt, Becky không thể bỏ mặc được.

"Cô không thể cứ ở đây mãi thế này," Becky nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy sự quan tâm. "Mưa vẫn còn nặng hạt, và trông cô như sắp kiệt sức đến nơi."

Người phụ nữ nhìn Becky, ánh mắt cảnh giác nhưng cũng lộ chút bất ngờ. "Tôi không có nơi nào để đi."

Becky hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể. "Nếu cô không phiền... cô có thể đến nhà tôi. Dù hơi nhỏ, nhưng ít nhất nó đủ ấm áp và khô ráo."

Lời đề nghị khiến người phụ nữ sững lại, ánh mắt cô dò xét Becky, như thể đang cố đoán xem cô có ý định gì phía sau. "Cô không sợ sao? Tôi là một người xa lạ."

Becky khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Tôi không nghĩ cô là người xấu. Và nếu tôi sai, thì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Nhưng tôi không muốn thấy cô ở đây, trong tình cảnh này."

Người phụ nữ im lặng một lúc lâu, đôi mắt thoáng chút xúc động. Cô không nhớ lần cuối cùng có ai đối xử với mình như thế này là khi nào. Sự ấm áp từ lời nói của Becky khiến cô cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa khó chối từ.

"Được," cuối cùng cô nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. "Nếu cô không ngại."

Becky gật đầu, nụ cười nhẹ nở trên môi. "Tôi không ngại. Đi thôi, nhà tôi cũng không xa lắm."

Becky đứng dậy, chìa tay ra để giúp người phụ nữ. Cô nhận lấy, bàn tay lạnh giá chạm vào sự ấm áp từ Becky. Cả hai chậm rãi bước ra khỏi con hẻm, để lại phía sau bóng tối và cơn mưa dai dẳng.

Trên đường đi, Becky giữ im lặng, nhưng trong lòng cô cảm thấy một điều gì đó đã thay đổi. Cô không biết mình đang làm điều đúng đắn hay không, nhưng một phần trong cô tin rằng người phụ nữ này cần được giúp đỡ, và cô muốn là người làm điều đó.

Còn người phụ nữ, dù vẫn giữ vẻ trầm mặc, nhưng trong lòng cô dường như đã có một tia sáng len lỏi vào, làm dịu đi nỗi cô độc đã đeo bám cô suốt một thời gian dài.
_ Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro