
Tin nhắn đầu tiên
Khoảng mười lăm phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa căn hộ của cô
Con phố khuya lặng yên, ánh đèn vàng hắt xuống nền đường ẩm ướt
Cô vừa với tay tháo dây an toàn thì nàng lên tiếng "Đưa tôi điện thoại"
"Hả?" Cô chớp mắt, không hiểu nàng muốn làm gì "Để làm gì?"
"Đưa đây"
Cách nàng nói khiến cô không thể từ chối mà đưa chiếc điện thoại của mình sang. Nàng nhận lấy, lướt nhanh vào mục gọi nhanh, bấm một dãy số — số của chính nàng
Ba giây sau, điện thoại nàng trong túi áo rung lên, báo cuộc gọi đến
Nàng tắt ngay rồi trả lại điện thoại cho cô như không có gì đặc biệt vừa xảy ra
Cô nhìn màn hình, rồi nhìn nàng, nhướng mày đầy nghi hoặc "Cô... vừa gọi cho chính mình bằng điện thoại của tôi?"
"Để lấy số" Nàng đáp, mặt tỉnh bơ, giọng không chút do dự
Một khoảng im lặng
Rồi cô bật cười thành tiếng, mềm mại và vang nhẹ giữa không gian xe "Trời đất... cô xin số người ta mà làm như đi đánh án bí mật vậy? Cô nói thẳng tôi cho liền chứ có ai cấm đâu"
Nàng hơi quay mặt sang hướng khác, như để giấu sự ngại ngùng thoáng qua, giọng nàng nhỏ đi
"Dễ liên lạc hơn"
"Rồi, rồi, tôi lưu rồi, bạn bè mà" Cô cười, lắc đầu, đẩy cửa bước xuống xe, trước khi đóng lại còn nghiêng người nhìn nàng "Ngủ ngon và... cảm ơn vì đã giúp tôi hôm nay, Becky"
Nàng không trả lời, nhưng gật nhẹ – cái gật đầy tiết chế, nhưng ánh mắt dõi theo cô lại mềm đến lạ
Cô bước lên bậc tam cấp, mở cửa nhà, trước khi vào, cô quay đầu nhìn xuống đường
Nàng vẫn ngồi trong xe
Không nổ máy
Không rời đi
Cô khựng lại, bất giác mỉm cười — một nụ cười ấm hơn mọi nụ cười cô có cả ngày
Rồi cô vào nhà, bật đèn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu ra ngoài
Nàng vẫn ở đó
Có chút ấm lòng, cô bước ra lan can, dựa người gọi xuống "Này! Về cẩn thận nhé!"
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt tối mà sâu, nhìn thẳng lên cô
"Và... cảm ơn vì hôm nay!" Cô nói lớn hơn, giọng chân thành thực sự
Nàng khẽ nghiêng đầu, không nói lời nào, chỉ đưa tay ra hiệu: "Vào nhà đi"
Cô cười nhẹ, rồi bước vào trong, cánh cửa khép lại
Chỉ khi bóng dáng cô biến hẳn sau khung cửa sáng đèn, nàng mới nổ máy xe
Chiếc xe đen lăn bánh chậm rãi rời khỏi con phố, để lại ánh đèn ấm áp phía sau... và một cô gái trở ra đứng nơi lan can, tay đặt lên ngực, tim đập hơi nhanh hơn bình thường
Nàng lái xe rời khu phố nhỏ, tiếng động cơ trầm thấp vang lên giữa màn đêm
Vài con đường vắng lặng trôi qua dưới ánh đèn vàng, cho đến khi chiếc xe rẽ vào một con hẻm sâu—nơi không ai bình thường dám bước vào
Cuối con hẻm là một nhà kho khổng lồ bị bỏ hoang trong mắt thế giới bên ngoài, nhưng bên trong là tổ chức ngầm lớn nhất khu vực, nằm dưới quyền cai quản của chính nàng
Vừa thấy chiếc xe đen quen thuộc tiến vào, đám thuộc hạ đang tụ họp bên ngoài lập tức dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi rộng
Khi nàng mở cửa bước xuống, tiếng cúi mình vang đồng loạt
"Đại tỷ!"
Không ai dám ngẩng đầu quá lâu, có kẻ mồ hôi chảy ròng dù nhiệt độ trong kho khá lạnh
Nàng không nói gì, ánh mắt nàng vô cảm như vừa bốc hơi mọi hơi ấm còn sót lại từ khoảnh khắc trước cửa nhà cô
Chỉ một cái liếc nhẹ là đủ khiến cả đám thót tim
Nàng bước thẳng vào bên trong, tiếng giày cao gót gõ đều trên nền bê tông, vững vàng, lạnh lẽo, áp lực như dao cắt
Cánh cửa thang máy mở ra, nàng bước vào và đi lên tầng cao nhất — phòng riêng của nàng
Phòng của nàng không quá sang trọng, nhưng ngăn nắp, thực dụng và được bố trí như một tổng hành dinh
Trên bàn chất đầy tài liệu, máy tính lớn và nhiều điện thoại được bật cùng lúc
Nàng kéo áo khoác ra, vứt lên ghế
Vải áo trong kêu sột soạt, để lộ cánh tay bị thương vẫn còn rỉ máu qua lớp băng trắng
Máu đã thấm đỏ một phần
Nàng nhìn sơ một cái
Không nhăn mặt
Không tỏ vẻ đau
Chỉ thở nhẹ và đi thẳng vào phòng tắm
Trong buồng tắm, nước nóng xối xuống làn da nàng, trôi đi lớp bụi bẩn và chút máu khô còn sót
Khi tia nước chạm vào vết thương, nàng chỉ im lặng, mí mắt hơi khép lại, không một tiếng rên dù đau nhói đến tận xương
Tắm xong, nàng lau người, ngồi xuống mép bồn rửa và tự tay tháo băng, sát trùng, rồi băng lại lần nữa bằng động tác thuần thục đến mức giống hệt một bác sĩ lạnh lùng nào đó
Một ký ức thoáng qua — đôi mắt nghiêm nghị của cô khi khâu cho nàng
Chỉ một giây
Rồi nàng xóa sạch khỏi đầu
Nàng thay một chiếc sơ mi rộng màu đen, quần dài mềm thoải mái, tóc xõa ướt trên vai, tay cắm máy sấy, khẽ cúi đầu để sấy từ đuôi tóc lên
Mái tóc dài dần phồng lên, khô và mềm mại
Xong hết, nàng pha cho mình một tách cà phê đen, không đường
Mùi cà phê đắng hòa vào không khí tĩnh lặng khiến căn phòng càng thêm lạnh
Becky ngồi vào bàn làm việc, bật laptop, mở cùng lúc hai hệ thống — một bên là công ty bất động sản với hàng loạt hồ sơ ký kết, dự án, báo cáo tài chính; bên còn lại là tổ chức ngầm, với danh sách giao dịch vũ khí, báo cáo khu vực, tin tức từ đàn em và kế hoạch thanh trừng một băng nhóm cạnh tranh
Cà phê nóng chưa nguội, nàng đã xử lý xong chục văn bản
Còn thế giới ngầm thì—
Nàng rà soát từng mục một, gõ lệnh, ra chỉ thị, thay đổi lịch gặp, ký duyệt vài lô hàng
Cánh tay bị thương thi thoảng nhói lên nhưng nàng chỉ tiếp tục làm việc, ánh mắt sắc lạnh không đổi
Kim đồng hồ nhích từng chút
Rồi từng chút
Ngoài trời, bầu đêm lặng dần, bắt đầu nhạt màu
Còn trong phòng, nàng vẫn ngồi đó, lưng thẳng, ánh mắt dán vào màn hình, hoàn toàn không cần nghỉ
Đến khi tia sáng đầu tiên của buổi sớm lọt qua khe rèm, nàng mới khoanh tay lại, ngả lưng ra ghế một chút
Đêm chưa hề ngủ
Nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình thản đến đáng sợ.
Một tay nắm ly cà phê
Một tay khẽ chạm lên chỗ băng bó trên cánh tay
Mím môi nhẹ
Bất giác, đôi mắt nàng hơi khựng lại
Trong tiềm thức, trong thoáng chốc, hình ảnh cô đêm qua lại hiện lên...
Rồi nàng nhắm mắt, thở chậm
Trút đi
Gạt bỏ
Và quay lại đối mặt với màn hình, như thể chưa từng có khoảnh khắc mềm lòng đó
Khi trời ngoài cửa sổ dần chuyển từ xanh xám sang sắc vàng mỏng của buổi sớm
Nàng xử lý nốt vài tệp hồ sơ cuối cùng, bàn tay gõ trên bàn phím đều đặn, chính xác như một cỗ máy
Đến khi con số cuối cùng hiện lên đúng ý, nàng tắt màn hình
Căn phòng lập tức chìm vào thứ ánh sáng nhạt nhòa của sớm mai, im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng thở mệt sau một đêm thức trắng
Nàng đứng dậy, xoay nhẹ vai, bước về phía giường, vừa nằm xuống, lưng chạm ga giường lạnh mát thì—
Điện thoại rung
Nàng mở mắt, hơi cau mày một chút rồi với tay lấy máy
Tên người gửi hiện ra: Freen
Nàng mở tin nhắn, giọng văn mềm, lịch sự, và... lộ rõ lo lắng
/Chào buổi sáng nhé! Hôm qua cô đỡ giúp tôi mạnh quá... tôi sợ vết thương của cô rách thêm.
Nếu trưa nay cô rảnh thì đến bệnh viện, tôi xem lại cho. Không gấp đâu, tôi cũng... không dám làm phiền cô nhiều/
Nàng đọc một lần
Rồi đọc lại lần thứ hai
Đôi mắt nàng dừng ở dòng cuối "không dám làm phiền cô" lâu hơn bình thường
Một phút
Hai phút
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, tay cầm điện thoại, mắt nhìn màn hình không hề chớp. Không hiểu sao... lòng ngực lại thoáng có một cảm giác rất lạ—không quen thuộc nhưng không khó chịu
Cuối cùng, nàng gõ trả lời, từng chữ được nhập chậm rãi
/Trưa, tôi sẽ đến/
Gửi
Nàng nhìn tin nhắn của mình trên màn hình vài giây nữa rồi đặt điện thoại lên tủ, xoay người, nhắm mắt
Một hơi thở nhẹ như trút xuống
Rồi nàng chìm vào giấc ngủ...
Nhanh hơn mọi ngày
Bên này, cô vừa khóa cửa nhà và chuẩn bị đi thì điện thoại rung lên
Cô mở ra và thấy bốn chữ quen thuộc
Ngắn, rõ và lạnh...
Nhưng với cô, lại khiến tim nhẹ đi một nhịp
"Trưa... sẽ đến thật sao...?" Cô khẽ cười, lắc đầu một cái, không hiểu nổi vì sao mình vui chỉ vì một câu cụt ngủn như vậy
Cô không nhắn thêm, như chính mình vừa nói "không dám làm phiền"
Hôm nay cô lái ô tô, vì chiều có việc cần đi
Bình thường nhà gần bệnh viện, cô đi bộ cho khoẻ
Trời sớm còn trong, cô bật nhẹ nhạc rồi lái xe vào bãi gửi, bước nhanh về khu làm việc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro