Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bạn?


Từ đó, nàng sống lang bạt, nay đây mai đó, gặp đủ thứ người — kẻ tốt, kẻ xấu, kẻ tệ hơn quỷ dữ

Và nàng nhận ra: muốn tồn tại ở cái xã hội nát bươm này chỉ có hai lựa chọn — hoặc giết, hoặc bị giết

Nàng chọn con đường đầu tiên và không bao giờ quay đầu lại

Ban đầu nàng làm việc vặt trong quán ăn rẻ tiền, ban đêm thì đánh nhau cùng đám du côn, dần dần thu phục được vài kẻ trung thành

Rồi từ vài kẻ ấy, nàng mở rộng thế lực

Làm việc gì cũng làm — vận chuyển hàng cấm, thu hồi nợ, thanh trừng băng nhóm... miễn sao có tiền và có quyền lực

Nàng lớn lên bằng máu, bước cao bằng xác người

Ai chống, chết

Ai phản, chết nhanh hơn

Không ai dám nhắc tên nàng quá lớn

Không ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng

Không ai dám phản bội nàng một lần thứ hai — vì không có ai sống đủ lâu để làm lần thứ hai

Rồi nàng mở một công ty bất động sản để hợp pháp hóa tất cả

Ban ngày nàng là một chủ tịch của một tập đoàn lớn, quyền lực

Ban đêm nàng trở về trụ sở ngầm để xử lý công việc thật sự

Quyền lực, tiền tài, danh vọng... nàng có hết mhưng nàng vẫn luôn thấy vô vị

Cho đến một đêm

Trong cuộc đụng độ với một băng nhóm lớn, nàng lãnh trọn một nhát dao cắt sâu vào cánh tay. Máu trào ra, thấm vào áo, chảy dọc cánh tay rồi nhỏ xuống đất thành từng giọt nặng.

Đám đàn em hoảng loạn

"Đại tỷ!! Chị bị thương rồi!!"

Nàng gằn giọng "Im!"

Nhưng máu không ngừng chảy khiến nàng bắt đầu loạng choạng, đứng không vững

Chúng vội đưa nàng lên xe, phóng đi trong đêm, lao thẳng đến bệnh viện

Trong ánh đèn trắng xóa của phòng cấp cứu, nàng ngồi im, mắt dần nặng trĩu

Chỉ sau 10 phút, nàng đã được đưa đến bệnh viện

Ánh đèn trắng trong phòng cấp cứu sáng đến chói mắt, lạnh lẽo đến mức khiến da người ta nổi gai

Nàng ngồi trên giường bệnh, áo đen loang đầy vệt máu khô và máu tươi

Dù vừa trải qua trận giằng co sinh tử, ánh mắt nàng vẫn bình thản đến rợn người, như thể cơ thể bị thương kia chẳng liên quan gì đến bản thân

Cánh cửa bật mở

Một bóng áo blouse trắng bước nhanh vào, ánh mắt nghiêm nghị, giọng dứt khoát "Vết thương sâu lắm, tôi phải khâu lại ngay"

Nàng không trả lời, chỉ hơi nhướng mày như thách thức

Vị bác sĩ đeo găng, cúi xuống, bắt đầu xử lý vết cắt, từng mũi khâu chính xác xuyên qua da thịt

Nàng nhìn chằm chằm, không hề nhăn mặt, không run, không né chỉ im lặng quan sát đôi tay lạnh lùng ấy

Cho đến khi ánh mắt nàng chạm vào bảng tên trên ngực trái của vị bác sĩ đó, môi nàng mấp máy rất khẽ, như thở

"Freen..."

Chỉ một từ thôi, đủ khiến đôi tay đang khâu của cô khựng lại nửa giây rồi rất nhanh, vị bác sĩ đó ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh như dao "Dù tên tôi có ghi trên bảng tên, chúng ta cũng không thân thiết đến mức cô được gọi như vậy!"

Nàng nghiêng đầu, bình thản gật nhẹ, không nói thêm gì

Cô cắn nhẹ môi trong im lặng, tiếp tục khâu

Tiếng kim xé da thịt và hơi thở đều đặn của cả hai lấp đầy căn phòng trắng toát

Khi khâu xong, cô cẩn thận băng bó rồi nói, giọng chuyên nghiệp nhưng không giấu nổi một chút... quan tâm

"Giữ vết thương khô, tránh nước, sưng, nóng, sốt thì quay lại ngay!"

Nàng chỉ gật đầu, đôi mắt vẫn sâu hoắm, trống rỗng đến mức khiến người khác gai sống lưng

Cô tháo găng, thu dọn đồ rồi rời đi — không hề ngoái lại, dù trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tim cô hơi lỡ một nhịp

Nàng cũng được thuộc hạ của mình hộ tống ra xe

Hơn 2 giờ sau

Cô bước ra khỏi bệnh viện, tháo khẩu trang, hít một hơi thật sâu để trút bỏ sự mệt mỏi đè nặng

Trời gần khuya, phố vắng lạnh lẽo, ánh đèn đường vàng nhạt loang trên mặt đường còn ẩm nước mưa

Cô lững thững đi bộ, tay đút túi áo khoác, trong đầu chỉ mong về nhà nằm xuống một cái

Rồi bất ngờ, từ bóng tối, một bàn tay thô bạo túm lấy quai túi cô, giật mạnh

"Á!" Cô loạng choạng, ôm chặt dây túi "Buông ra!"

Tên cướp gằn giọng, hơi thở khét mùi thuốc lá "Đưa đây! Nhanh!"

"Không!" Cô cố giật lại, tuyệt vọng kêu cứu, giọng lạc đi "Có ai không! Giúp tôi với!"

Phố xá đáp lại bằng sự im lặng chết người

Ngay khoảnh khắc cô gần như sắp bị kéo ngã, một giọng trầm lạnh vang lên phía sau

"Buông tay!"

Tên cướp còn chưa kịp quay đầu thì một cú đá mạnh mẽ giáng thẳng vào hông hắn, hất văng hắn xuống mặt đường. Quai túi bật khỏi tay hắn khiến cô mất đà, khuỵu xuống—

Nhưng một cánh tay kịp ôm lấy cô, kéo cô gọn vào trong một vòng tay vững chắc

"Ổn chứ?" Giọng nói trầm khàn sát ngay tai cô

Cô thở dốc, ngẩng lên và sững người "...Là... cô?"

Nàng đứng đó, gương mặt nửa sáng nửa tối dưới đèn đường, cánh tay đang ôm cô là cánh tay vừa được khâu hai tiếng trước, băng trắng vẫn còn mới

Cô lắp bắp, hoảng hốt hơn cả lúc bị cướp "Tay cô... cô đang bị thương mà..."

Nàng cúi nhìn thoáng qua bàn tay đang giữ chặt cô, giọng nhẹ nhưng kiên quyết "Không sao"

"Nhưng cô rõ ràng—"

"Freen" Nàng gọi khẽ, cắt ngang, ánh mắt siết lại "Cô không sao là được!"

Một nhịp đập hụt hẫng vang trong lồng ngực cô

Ngay lúc ấy, từ bóng tối phía sau nàng, vài bóng người bước ra

Không nói một lời, họ trấn áp tên cướp, lôi hắn đi mất vào đêm đen, nhanh chóng đến mức cô không kịp phản ứng

Cả con đường chìm vào im lặng

"Tại sao cô lại ở đây...?" Cô ôm chặt túi, tay run bần bật, giọng cô khàn đi

"Đi ngang qua" Nàng đáp gọn, ánh mắt vẫn quét khắp người cô để chắc chắn không có thêm vết thương "Cô có bị thương đâu không?"

Cô lắc đầu, thở phào nhưng chân vẫn mềm nhũn "Không... chắc là không.. chỉ... hơi hoảng"

"Qua kia"Nàng nhẹ nghiêng đầu về chiếc xe đen đỗ gần đó "Ngồi nghỉ"

"...Nếu tôi không muốn thì sao?" Cô lùi lại một bước, bản năng đề phòng trỗi dậy

Nàng im lặng vài giây rồi mở cửa ghế phụ, giọng trầm đều và chậm "Cô vừa suýt bị cướp, tôi không làm gì cô đâu chỉ muốn cô bình tĩnh lại"

Hai ánh mắt chạm nhau

Cuối cùng, cô cũng bước tới, ngồi xuống ghế nhưng vẫn ôm túi trước ngực như tấm chắn

Vài phút trôi qua

Trong xe, im lặng kéo dài

Chỉ có tiếng thở của hai người vang lên yếu ớt

Nàng nghiêng đầu nhìn cô, giọng dịu xuống "Đỡ hơn chưa?"

"Ừ..." Cô gật nhẹ "Đỡ rồi, cảm ơn cô... nếu không có cô thì... chắc tôi—"

"Không cần cảm ơn"

"Lúc nào cô cũng thế à? Lạnh lùng quá đấy" cô thở ra, cố gượng cười "Cô cứu tôi, ít ra cũng để tôi mời một bữa cơm cảm ơn chứ"

Nàng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu và tối như vực nước đêm "Không cần cơm, tôi chỉ muốn một điều"

Cô nheo mắt, nghiêng đầu "Điều gì?"

"Đó là cho phép tôi gọi cô là Freen" Nàng nói chậm, từng chữ rõ ràng "và... được làm bạn với cô!"

Cô sững người

Câu nói đó quá đường đột, quá trái ngược với sự lạnh lùng của nàng ban nãy

Rồi cô bật cười ngăn, giọng còn run nhưng pha chút mỉa mai "Bạn? Cô kỳ cục thật! Lần đầu gặp trong phòng bệnh, lần hai cứu tôi giữa đường... rồi xin làm bạn... cô nghĩ mình đang trong phim chắc?"

"Tôi nghiêm túc" Nàng nói như một lời thề

Cô ngập ngừng, nhìn tránh đi "...Cô cứ nhìn tôi như vậy thì tôi thấy khó từ chối đấy"

"Vậy...?"

Một khoảng lặng nhỏ, ấm áp mà cũng đầy bất an

Cuối cùng, cô gật nhẹ "...Ừ, chúng ta làm bạn"

Khóe môi nàng cong lên rất nhẹ – thoáng qua rồi biến mất, khởi động xe, giọng trầm, êm

"Ngồi yên, tôi đưa cô về"

"Không cần đâu, tôi tự—"

"Muộn rồi" Nàng cắt ngang ngay lập tức "Tôi không yên tâm để cô đi bộ một mình nữa"

"...Cũng được" Cô nhìn nàng vài giây, rồi thở dài, giọng mềm lại "Mà cô tên gì... tôi chưa biết tên cô"

"Becky" Nàng đáp gọn rồi lái thẳng xe lao vào màn đêm tĩnh mịch

Trong bóng tối, cô lén liếc sang bàn tay đang siết vô-lăng – bàn tay vừa ôm lấy cô, vừa đỡ cô, vừa đánh ngã tên cướp

Tim cô bất giác thắt lại, hỗn loạn khó tả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro