Chương 7: Lời hứa
* Armstrong gia năm đó
Freen 8 tuổi nắm lấy tay Tee nhỏ bé, hai người đứng bên cạnh nhau nhìn căn nhà to như cung điện trước mặt, trong tâm trí hai đứa nhỏ, đây là căn nhà to như cả vương quốc trong mấy truyện cổ tích mà rất nhiều lần đi nhặt rác, nghe bọn trẻ con khác được đi học đang tụ tập ở công viên kể lại.
Tee vừa mới phẫu thuật tim xong nên thân thể còn rất yếu ớt, bàn tay run run trong tay Freen, mà Freen nhiều ngày liền mệt mỏi và đói cũng không khá hơn chút nào. Trợ lý của ông Armstrong đã đưa hai đứa vào nhà gặp dì Mhee sau đó rời đi.
Dì Mhee đã được thông báo nên bây giờ xót xa nhìn Freen và Tee ăn mặc rách rưới. Có lẽ phận làm thuê nên dì rất cảm thông cho hai đứa nhỏ, dì nghe theo sự phân phó đem Freen và Tee đi tắm sạch sẽ, không cảm thấy phiền ngược lại còn tận tình cho ăn cơm. Cả hai đều lạ lẫm, rụt rè với những thứ xung quanh khiến dì thấy thương hơn rất nhiều.
Freen rất trưởng thành, sau khi tắm xong đã đút Tee ăn cơm, còn mình thì chưa vội ăn, chăm sóc Tee từng chút một. Tee tuy hoạt bát, nhanh nhẹn nhưng ban đầu cũng rất dè chừng, sợ hãi nhiều thứ, dì Mhee phải ở bên cạnh cỗ vũ thì cả hai mới thoải mái hơn.
Becky nhỏ bé ôm gấu bông từ trên lầu đi xuống, thấy hai người lạ đang ở trong nhà liền nhìn không chớp mắt. Freen là lần đầu nhìn thấy Becky, nàng mặc một chiếc đầm trắng tinh, đôi má bánh bao to tròn phúng phính, làn da trắng sữa rất đáng yêu, rõ ràng toát lên dáng vẻ của một đứa trẻ được chăm sóc kĩ từ lúc ra đời. Becky chạy ào vào lòng dì Mhee, tay dấu con gấu bông ra sau lưng.
Freen nhìn thấy liền khẽ cười. Những đứa trẻ có ba mẹ mà cô nhìn thấy ngoài kia, khi chạm phải cô đều đáng ghét chê cô và Tee dơ bẩn, ném những thứ đang ở trên tay chúng về phía cô một cách khinh bỉ, nhưng cô bé nhỏ này lại không như vậy. Freen 8 tuổi đã đủ hiểu Becky chính là cô chủ nhỏ của căn nhà này. Thứ nàng có đều khiến bao nhiêu người mơ ước nhưng có lẽ nàng đáng yêu hơn những đứa trẻ khác, trong lòng Freen sinh ra chút hảo cảm.
"Dì Mhee, hai người kia là ai, người sẽ cướp gấu bông của Becbec phải không?
Becky ngu ngơ hỏi, Freen liền có chút chạnh lòng. Có lẽ nàng không ném đồ vật vào hai chị em cô thôi, nhưng tâm trí một đứa trẻ nhà giàu luôn sợ những thứ mình đang có bị cướp mất đi, có lẽ cô bé trước mặt cũng không ngoại lệ.
"Becbec ngoan, hai người đó sẽ sống cùng chúng ta, sẽ không lấy gì của Becbec hết. Họ là người tốt, Becbec đừng sợ, Becbec đối xử tốt với họ nhé!"
Dì Mhee dỗ dành Becky, quả thật lúc nhỏ nàng rất ngoan, vừa nghe xong liền gật đầu leo lên ghế sofa nhìn Freen và Tee ăn cơm. Nàng không đói vì đã ăn rồi nhưng vẫn nhìn chằm chằm hai người quan sát rất lâu.
Freen giúp Tee ăn xong mới bắt đầu ăn, nhưng là vẫn không quen cho nên ăn rất ít, sau đó Tee cùng với cô ngồi dưới sàn nói chuyện với nhau. Cả hai đều cảm thấy thân phận của mình chỉ nên ngồi dưới sàn, sofa nhìn là thấy rất đắt tiền, nếu nhỡ may làm hỏng thì nhất định sẽ bị ném ngay ra đường.
Becky ngồi trên đó nhìn xuống, bị thu hút bởi Freen 8 tuổi nhưng rất trưởng thành. Nàng chằm chằm nhìn cách Freen buộc tóc cho Tee, cười với Tee, hai người chẳng có đồ chơi, chẳng có gấu bông mềm mịn như nàng nhưng rất vui vẻ và quấn quýt bên nhau. Còn nàng lại chẳng có ai chơi cùng, suốt ngày chỉ quanh quẩn đến trường, về nhà cùng một đống đồ chơi.
Becky tâm hồn trẻ thơ nghĩ một lúc, sau đó quyết định tụt xuống sofa, đôi chân ngắn đi lò mò đến bên cạnh Freen, đưa mắt to tròn nhìn cô thật gần, tay nhỏ chìa ra con gấu bông cho Freen.
"Cho chị nè, Becbec thích nó lắm."
"À..."
Freen có hơi giật mình. Cô không dám nghĩ đứa nhỏ này sẽ cho mình thứ đồ chơi đó, nhưng mà vừa sợ vừa ái ngại. Freen vì khổ cực liên tục chịu đói, chịu lạnh nên vô tình hiểu chuyện từ sớm, cô khẽ cười lắc đầu từ chối.
Becky bĩu môi vì bị từ chối nhưng không bỏ cuộc, níu lấy cánh tay Freen lắc lắc nhẹ. Freen không biết nghĩ gì cuối cùng đưa tay chạm vào con gấu bông, Becky liền cười rất vui mà nhảy cẫng lên vỗ tay, đáng yêu vô cùng.
"Từ bây giờ có thể chơi cùng Becbec không? Dì Mhee nói chị không phải người xấu, Becbec tin mà."
Giọng nói nhỏ của em bé Becky rất đáng yêu, lại êm dịu ngọt ngào làm Freen có chút xao động. Nàng liên tục làm mấy biểu cảm dễ thương như chờ đợi, năn nỉ cô.
"Ừm...được..."
Freen nhìn sang Tee mà Tee cũng không biết phản ứng thế nào, nhưng Tee phát hiện Becky bám dính lấy Freen liền kéo tay nàng ra.
"Không được, Freen là chị của em."
Tee không chịu cũng nắm lấy tay kia của Freen giữ lại.
"Chị tên Freen hả, chị là của Becbec."
Cuộc chiến giành giật Freen của Becky và Tee bắt đầu từ đó. Ngày nào trong nhà hai đứa không cãi nhau thì thật sự thấy thiếu vắng, căn nhà có ba đứa trẻ tuy hơi ồn ào nhưng lại rất vui.
************
Freen cầm lấy con gấu bông đã cũ lên ngắm nhìn. Dù đã vài lần nhờ Tee mang đi sửa nhưng theo thời gian đều đã cũ, màu cũng bạc đi nhiều. Chú gấu nhỏ từ nhoẻn miệng cười trở nên méo mó không giống nụ cười ngày xưa, thời gian đã khiến mọi thứ đều thay đổi cả rồi, có sửa cũng không thể trở lại như ban đầu.
"Becca, chị rất nhớ ngày chúng ta còn nhỏ, em đáng yêu như vậy mà."
Tee từ bên ngoài đi vào nhìn thấy Freen lại thẫn thờ cùng con gấu bông thì lắc đầu, không biết đến bao giờ chị mới được vui vẻ thật sự. Freen rất cô đơn, bờ vai nhỏ của cô đã gồng gánh rất nhiều thứ nhưng chưa bao giờ than thở với ai, ngay cả với Tee chị cũng không bao giờ kể khổ, mọi thứ đều tự một mình chịu đựng.
Freen cất lại con gấu bông vào hộc tủ trong văn phòng, khẽ cười như chẳng có gì nhìn Tee.
"Sao em qua đây?"
"Em thăm chị không được sao?"
Tee ngồi xuống ghế đối diện, nhìn thấy tấm ảnh của Freen và Becky đang đặt trân trọng trên bàn làm việc, liếc mắt bĩu môi, thật là đáng ghét mà.
"Yuki đâu rồi, con bé không đi theo em à?"
"Em ấy bận chút việc, lát nữa sẽ cùng về với chúng ta, em đưa chị về."
"Ừm...hôm nay hay là em...có thể cho chị mượn xe em không?"
Freen nhìn Tee chờ mong. Từ trước đến nay chưa bao giờ mượn của ai cái gì, cả Tee mà Freen cũng thấy ngại. Nhưng buổi sáng đã vay tiền, xem như cũng chẳng còn chút liêm sỉ nào, mượn chiếc xe cũng không phải quá đáng lắm. Vả lại nếu cô đi xe của Tee sẽ không có định vị, không ai biết được cô đi đâu, tự do hơn khi cô sử dụng xe ở nhà. Bình thường Freen nhất định không muốn đi đâu ngoài công ty và về nhà, nhưng hôm nay cô muốn đi dạo một mình.
Freen lái xe chầm chậm trên tất cả những con đường trong thành phố, cô nhìn những thứ xung quanh, thành phố vẫn luôn đông đúc như vậy. Tự nhiên Freen lại cười nhạt khi thấy những cặp tình nhân đôi bàn tay lồng vào nhau đang đi trên đường, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ được như thế.
Xe đã chạy cũng khá lâu, Freen vô định chẳng biết đi đâu tiếp theo thì lại dừng đúng ngay ở một khu vui chơi lớn. Cô chớp mắt nhìn nhưng không dám xuống xe, hình ảnh ngày đó lại trở về như một cuốn phim cũ.
"Freen à, chị đi nhanh lên, mau qua chơi mấy trò này."
Becky 14 tuổi hớn hở dắt Freen đi khu trò chơi, trên vai vẫn còn đang đeo balo vừa từ trường học trở về, càng lớn càng đáng yêu hơn lúc nhỏ. Becky ở tuổi đang dậy thì thật sự xinh đẹp và câu người, dù chưa đủ lớn lắm nhưng ai nhìn vào cũng để mắt đến nhan sắc của nàng.
Freen chỉ ở đằng sau mỉm cười, ánh mắt vui vẻ nhưng cũng rất lo lắng, chỉ khẽ nhắc nhở nàng.
"Becca, đừng chạy, em rất dễ ngã."
"Ui da..."
Freen còn chưa kịp nói dứt câu, Becky đã chân trước đá chân sau, ngã xuống mặt đất. Khuôn mặt bánh bao phúng phính theo năm tháng tỏ ra giận dỗi làm Freen cuống cuồng lên.
"Chị nói mà, lớn như vậy rồi vẫn không cẩn thận."
Freen lật đật thổi thổi vào chân nàng, chậc lưỡi không khéo chân Becky sẽ sưng lên mất. Cô cuối người, để bánh bao nhỏ leo lên lưng mình, cõng bánh bao từ từ đi. Becky thích thú cười múa tay chân, huyên thuyên kể với cô đủ điều, Freen chỉ im lặng lắng nghe nhưng tất cả những câu chuyện của nàng đều được cô nhớ rất rõ.
"Freen à, em nghe nói con gái lớn lên phải lấy chồng, chồng phải là con trai sao?"
"À...hiện tại thì có thể là không..."
Freen hơi nhíu mày, cô không biết Becky đang muốn hỏi kiểu như thế nào. Dù Freen chỉ hơn nàng 1 tuổi nhưng tâm trí đã sớm trưởng thành, chuyện này cô hiểu, nhưng nàng ngây thơ trong sáng, cô sợ nàng không thích ứng được với mấy chuyện này cho lắm.
"Vậy có thể kết hôn với phụ nữ sao?"
Becky à một tiếng, cảm thấy rất thích thú, không phải là thái độ kì lạ hay khó chịu.
"Cũng xem là như vậy." Freen gật đầu.
"Vậy em sẽ không lấy ai hết, em chỉ kết hôn với một mình Freen Sarocha."
Becky ở trên lưng ôm lấy cổ Freen chặt hơn một chút khiến Freen sững người. Cô mím môi không biết trả lời cái gì tiếp theo, nhưng sau đó liền lấy hết can đảm hỏi lại nàng.
"Tại sao lại là chị, không phải ai khác sao?"
"Không, nhất định không, em hứa cả đời chỉ lấy một mình Freen Sarocha, chị cũng hứa đi."
"Hả...hứa gì chứ?!!!"
Freen hơi ngại rồi nên vội buông bỏ Becky xuống đất nhưng vẫn ôn nhu giữ lấy cánh tay đỡ nàng, sợ nàng mất đà lại ngã.
"Chị hứa cả đời này chỉ kết hôn với một mình Becbec đi!!"
"Chuyện này..."
Freen có chút đắn đo nhìn nàng. Không phải cô không thích, cảm nhận ở trong trái tim năm đó Freen đã hiểu rất rõ. Cô biết mình thích nàng nhưng khoảng cách địa vị xã hội không cho phép cô nói ra những điều mình nghĩ, cô đã dự định để trong lòng mãi về sau không nói, chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh Becky đến khi em ấy yêu một ai đó, nhưng hôm nay....
"Chị, chị hứa đi mà, chị hứa với em."
Becky nắm lấy bàn tay Freen lắc lắc, liên tục làm nũng để Freen đồng ý.
- Được...chị hứa cả đời này chỉ kết hôn với một người, là em, Rebecca Patricia Armstrong.
Freen đến cuối cùng cũng không chịu được sự đáng yêu của Becky, nhưng thật sự trong lòng đã tự hứa với bản thân như vậy, người như Freen thì ai mà yêu thương, chỉ có thể đứng đằng sau yêu thương nàng thôi, cả đời đã hứa sẽ mãi mãi không quên.
"Yahhhh, vậy em cũng hứa đời này chỉ gọi một mình Freen là chồng."
Becky ôm lấy cổ Freen cười tít mắt, không hề biết có một người vì lời hứa với nàng mà đau khổ mãi về sau, và cũng vì tin vào lời nàng hứa mà chịu đựng bao nhiêu năm."
*******************
"Becca, cuối cùng em có nhớ năm đó mình đã nói gì với chị không? Đời này chỉ gọi chị là chồng, vậy sao em nhẫn tâm với chị như thế, yêu em thật sự rất đau!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro