Chương 27: Kế hoạch
Becky vừa đi làm về đã thấy Freen ngồi trên giường trong phòng nàng, nàng giật mình nhưng nhanh chóng tỏ ra không quan tâm. Hơn 3 ngày nay nàng không ngó ngàng đến tin nhắn hay cuộc gọi của Freen, nàng rất cố gắng lạnh lùng với chị ta mặc dù trong lòng nhớ chị ta đến phát điên. Xem ra dì Mhee chỉ dạy nàng cách này cũng có chút kết quả. Freen tự nguyện chạy đến đây tìm nàng rồi.
Becky mặc kệ sự có mặt của kẻ kia, nàng thản nhiên ở trước mặt Freen thay quần áo. Tấm lưng trắng, mềm mịn của nàng phơi bày trước mặt cái kẻ háo sắc kia, háo sắc mà tỏ ra thanh cao. Freen nhìn không chớp mắt, thân thể dâng lên dục vọng, cổ họng khô nóng, trong lòng khó chịu vì bị nàng phớt lờ nên vội đi đến ôm lấy nàng từ đằng sau, đầu vùi vào cổ nàng tham lam hít hà hương thơm cơ thể.
Becky nén lại tâm tình nhộn nhạo vì người kia đã chủ động với nàng, nàng cố gỡ tay Freen ra nhưng bị cô ôm càng chặt hơn. Freen thấy nàng từ chối thì xoay người nàng lại áp vào tủ quần áo.
Becky lườm cô, tay nàng đẩy Freen ra nhưng lại bị cầm chặt lấy tay. Freen choàng tay nàng qua cổ mình, muốn để nàng câu lấy cổ cô như mọi lần nhưng nàng lại buông tay, nàng không tự nguyện, chỉ im lặng nhìn người trước mặt.
"Ôm chị." Freen khó chịu với thái độ của Becky.
"Chị ra lệnh cho ai hả?"
Becky trố mắt nhìn, dám la nàng sao? Được lắm, phải cho chị ta biết mùi đau khổ.
"Becca, chị nhớ em..."
Freen chạm tay lên má nàng vuốt ve. Mấy ngày nay thật lòng nhớ nàng đến cồn cào, chẳng thà không có được, không nếm qua sự ngọt ngào và nhiệt tình của nàng thì lòng sẽ không vươn vấn, đằng này đã cùng nàng bên nhau, tự nhiên nàng không liên lạc nữa làm Freen bức bối, khó chịu. Nghĩ mình sẽ kiềm chế được nhưng rồi cũng phải chạy đến đây.
"Buông ra. Chị chạy vào nhà tôi, ngồi trên giường nhìn tôi thay quần áo, sau đó còn áp tôi vào tủ, tôi gọi cảnh sát nói chị đột nhập phi pháp."
Becky xao xuyến khi người ta nói nhớ mình nhưng nghĩ đến chị ta đào hoa, luôn nói một đằng làm một nẻo. Lại còn có người phụ nữ khác bên ngoài khiến nàng tức giận.
"Làm gì cũng được, đừng lạnh lùng với chị được không?"
Freen hôn lên môi nàng, khổ sở nói.
"Thật mắc cười quá, chị ăn được tôi rồi thì chạy đi tìm người khác mà ân cần lo lắng, tôi có như thế nào chị cũng bỏ đi mà."
Becky giọng nói lại vô cùng chế giễu. Ngày hôm đó ai đã hất nàng ra rồi lạnh lùng bỏ đi, ngày hôm đó ai ở bệnh viện chăm người con gái đó như vậy. Mấy ngày nay chắc cũng vậy đúng không? Bây giờ còn tỏ ra cầu xin nàng đừng bỏ mặc chị ta sao, đồ tồi, đồ đáng chết.
"Chị xin lỗi, lúc đó chị nghe đến tai nạn thì hơi lo lắng."
"Vậy tiếp tục đi lo lắng cho người yêu chị đi, chạy đến đây làm gì? Chị lo lắng cho người khác còn tôi thì sao? Tôi không đáng lo????"
Becky đạp mạnh vào chân Freen, cô bị đau nên tay không giữ chặt được nàng nữa, nhân cơ hội đó nàng bỏ đi đến giường khoanh tay ngồi xuống.
"Không có, không phải người yêu..."
Freen đi theo, đột nhiên muốn giải thích rõ ràng. Cô cảm thấy Becky rất giận, thật tâm Freen nhận ra mình có lỗi. Cô ngồi quỳ ngay mép giường, cầm lấy hai bàn tay nàng nâng niu, ánh mắt rất tội nghiệp mong được nàng tha lỗi cho, hứa với lòng không bao giờ như vậy nữa.
"Tôi không quan tâm."
Becky nghe người ta giải thích, lòng nàng vui mừng thấy rõ nhưng mà cố không thể hiện ra. Mấy ngày nay nàng mất ăn mất ngủ là tại tên đáng chết này gây ra, nàng nhất định không dễ dàng bỏ qua, nhưng nàng không muốn Freen ở bên cạnh cô gái kia nữa, nàng ghét Jim Phunsawat lắm.
"Em quan tâm chị đi, được không? Đừng không để ý đến chị nữa, 5 năm qua đã không để ý đến, mới vài ngày nhiệt tình với chị, bây giờ em lại từ bỏ sao? Chị rất khó chịu."
Freen khó khăn bày tỏ nỗi lòng. Tại sao chỉ mới được nàng nhiệt tình mấy ngày mà lòng Freen đã không chịu nỗi, sợ nàng sẽ lại như trước đây, sợ mất Becky của hiện tại.
"Rốt cuộc chị muốn nói gì?"
"Becca, chị muốn em..."
"Không! Tôi báo cảnh sát đấy."
Becky lấy tay che ngực mà lắc đầu liên tục.
"Becca, chị xin lỗi em trên giường được không?"
Freen cảm giác muốn nàng, cô nhanh chóng cởi áo sơ mi vứt đi, áp nàng xuống giường, cô không muốn Becky thay đổi thái độ với cô, cô muốn nàng như những ngày qua, đối với cô say đắm và dụ dỗ, đối với cô tràn đầy tình ý, đừng lạnh lùng như vậy nữa.
"Chị bị điên hả, tự nhiên chạy đến đây động dục."
Becky bất ngờ với thái độ của Freen. Người này chưa bao giờ chủ động lên giường với nàng, hôm nay như tên biến thái muốn chiếm lấy nàng, ánh mắt đục ngầu dục vọng, nàng lại nhìn ra xen lẫn trong đó có chút khổ tâm và lo sợ.
"Becca, chị thích em, rất rất thích em...."
Freen tham lam hôn lên môi Becky, cô xoa bóp ngực nàng khiến nàng đang phản kháng cũng phải rên lên một tiếng. Freen kích động, tự tay cởi quần mình, Becky nảy giờ chưa kịp mặc quần áo đã bị áp vào tủ, lúc đi đến giường cũng không mặc đồ, dễ dàng để Freen áp cô bé của cô vào bên dưới nàng mà đưa đẩy. Freen phát hiện không những chính cô ướt đẫm mà nàng cũng ướt.
Freen đẩy liên tục, Becky càng từ chối cô càng hứng thú. Ban đầu nàng còn đẩy Freen ra, nhưng một lúc sau đã tự nguyện hoà cùng cô trên giường. Nàng có cảm giác mình như bị cô hiếp, vừa tức giận vừa sướng, miệng ê a rên rĩ không ngừng.
Sau trận làm tình bất ngờ, Freen chủ động ôm chặt lấy nàng, vuốt ve tóc nàng, hôn lên trán nàng rất trân trọng. Becky cắn môi, tay nghịch lắc lắc hai đỉnh ngực Freen.
"Đừng giận chị nữa được không?"
"Ai rãnh mà giận."
Becky mút lên cổ Freen để cố tình tạo ra dấu đỏ chiếm hữu của nàng.
"Chị nhớ em lắm! Becca, chị nhớ em..."
Freen lại thì thầm, vừa nói vừa hôn vào má nàng không dừng.
"Còn chị ta thì sao?"
Becky ngước lên nhìn Freen chờ mong. Nàng muốn biết giữa nàng và Jim Phunsawat đó ai quan trọng với Freen hơn. Mặc dù tình cảm của Freen nàng không chắc, rất mù mịt nhưng chẳng lẽ nàng cố gắng bao lâu cũng không bằng chị ta???
"Nếu chị nói trước giờ chị và Jim không có gì thì em có tin không?"
"Em..."
Becky không biết nói gì, nàng làm sao dám tin....
"Becca, chị không nói dối, tin chị đi."
Freen nhìn vào mắt nàng thật kĩ, cô chạm trán mình lên trán nàng chờ mong. Becky nghe tim mình đập rất nhanh. Freen Sarocha đáng chết, nàng phải làm sao đây?
Ở bên cạnh chị ta đầu óc nàng u mê, không có chút nghị lực phản kháng nào, trong lòng đã tha lỗi cho kẻ làm nàng giận mấy ngày nay nhưng phải trừng phạt chị ta, đừng nghĩ rằng lôi nàng lên giường thì làm hoà được.
Becky không nói gì, cũng không tỏ ra mình đã bỏ qua, ngược lại qua chuyện này nàng muốn Freen xác định rõ ràng mối quan hệ giữa nàng và cô, không muốn tiếp tục trong mối quan hệ yêu không ra yêu này nữa, rõ ràng sẽ tốt hơn và nàng không muốn để chị ta chạy rong bên ngoài bị ong bướm tìm đến vây quanh. Cả đời chị ta chỉ được ở bên cạnh một mình nàng, nàng nhất định phải tìm cách để chị ta thật lòng với nàng, gạt bỏ Jim Phunsawat đó qua một bên. Phải lên kế hoạch để Freen tự nguyện mắc câu.
Becky ngồi trong phòng làm việc mỉm cười. Tối qua Freen Sarocha đó không dám tiếp tục làm tình nữa vì bị nàng một mực từ chối. Dù thích nhưng Becky muốn thấy chị ta muốn nàng mà không làm được, sinh ra cảm giác ham muốn nàng nhiều hơn, nàng chỉ cho Freen ôm ấp mình, nhìn ngắm mình.
Freen biết mình có lỗi, lúc đầu có chút kích thích mới đè nàng ra, sau đó cũng an phận, liên tục dụi đầu vào cổ nàng, nghe nàng than phiền công việc rất áp lực, lắng nghe và cho nàng lời khuyên. Vậy nên cả hai đều có cảm giác giống như bọn họ là vợ chồng ân ái lâu năm, buổi tối cùng nghe nhau chia sẽ về một ngày trôi qua. Becky trong lòng thích cảm giác bình yên như vậy nhưng để từ từ rồi nói ra. Freen Sarocha này, nàng phải trị mới được, không cho chạy rong bên ngoài nữa.
"Là ba kêu người cản đường sự nghiệp chị ấy sao?"
Becky bỏ tập hồ sơ mà cậu trợ lý đưa cho xuống bàn, trong đó có ảnh trợ lý của ba đi cửa sau với nhân sự các cty mà Freen đến phỏng vấn. Becky tức giận trong lòng, nàng biết ba không thích Freen, cũng biết rõ ba vì cái gì mà năm đó chấp nhận đem Freen về nhà nhưng không nghĩ ba lại tàn nhẫn như vậy, thật sự khiến nàng mơ hồ không biết ông ấy có mặt tốt gì không. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng cảm thấy ông ấy tốt.
Becky hít sâu một hơi. Nếu ba đã động đến Freen nàng nhất định sẽ không để yên, ông ấy muốn Freen không có gì thì nàng sẽ ở đằng sau làm tất cả để Freen có. Nàng không muốn người bên cạnh mình tiếp tục thiệt thòi, nàng phân việc cho cậu trợ lý xong thì nghe thông báo Freen đến tìm nàng.
Becky vô thức cong môi, xem ra kế hoạch này đang rất tốt. Để đồ tồi, đồ đào hoa đó có cảm giác thiếu vắng nàng thì sẽ tự chạy đến đây tìm nàng, nàng cũng phải có cái giá của mình, nếu không thì Freen không trân trọng, giống như cách trước đây ba nàng đã nói, nhưng mà không phải tuyệt tình kiểu như thế, như thế thật sự ngốc khiến nàng nhớ lại thì vô cùng hối hận. Ngược lại lâu lâu cho cáo đội lốt thỏ đó ăn chút thịt, để con thỏ tồi đó thèm thịt sẽ chạy đến bên nàng.
"Chị Becca, vậy em ra ngoài để chị Freen vào nha."
"Không gặp, bảo Freen Sarocha đó ráng mà đợi đi."
"Sao ạ? Đợi bao lâu? Không phải chị trống lịch sao?"
Cậu trợ lý khó hiểu nhìn Becky.
"Đợi 2 tiếng đi, bảo là chị bận dữ lắm."
Becky nhún vai phất tay để cậu trợ lý ra ngoài. Jim Phunsawat muốn dành của nàng, nàng yếu đuối khóc lóc xong rồi sẽ lên kế hoạch dành lại, đừng có hòng mang Freen Sarocha đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro