Chương 25: Đi dạo
Becky ôm lấy cánh tay Freen lắc lư, cả người như muốn dán sát vào người cô. Freen cẩn thận vuốt lại tóc cho nàng, chỉnh áo khoác ngay ngắn để nàng không lạnh, ánh mắt rất lo lắng cho nàng, cũng vì vậy mà từng cử chỉ chăm sóc của cô khiến Becky như đang có cảm giác bay bổng trên mây. Nàng thích lắm, vừa đỏ mặt vừa cười.
"Trời lạnh sao em lại phong phanh như vậy hả?"
Freen nén lại tâm tình si mê lúc nảy của mình mà giả vờ mắng một câu. Cái bánh bao nhỏ trước mặt đã bĩu môi cụp mắt xuống khi bị la, đáng yêu vô cùng. Nàng phồng má muốn cãi lại nhưng không dám, tự nhiên trở thành mèo con ngoan hiền. 5 năm qua không phải đã cằn nhằn Freen mãi đó sao? Bây giờ lại hiền lành, nhút nhát đến khó tin.
"Nếu em bị lạnh, em ôm chị một chút có được không?"
Becky nắm lấy bàn tay Freen lắc lư nài nỉ, bộ dạng như trẻ con vòi người lớn cái gì đó.
"Không được..."
Freen vờ suy nghĩ sau đó trả lời rất dứt khoát.
"Vậy...chúng ta đi đâu?"
Becky thấy thái độ của Freen thì hơi thất vọng, nàng nhẹ buông lơi bàn tay đang ôm lấy cánh tay Freen mà hỏi, muốn nói sang chuyện khác nhưng đột nhiên Freen lại ôm lấy cả người nàng thật chặt. Becky hết ngạc nhiên thì cũng không chịu được, vô thức ôm đáp lại người ta.
"Becca, chị cũng lạnh, cho chị ôm em một chút thôi."
"Dạ..."
Một tiếng dạ nhẹ nhàng, đáng yêu của Becky làm Freen yên lòng. Chỉ như vậy muốn ôm người ta cả buổi, mà nàng cũng không muốn buông ra. Ôm chị rất ấm, nàng lại cảm thấy hạnh phúc thật sự, chỉ muốn thời gian ngưng đọng, dừng mãi ở giây phút này.
Becky cũng không biết Freen ôm lấy nàng mà hai mắt đỏ lên, cảm giác của cô rất khó để diễn tả. Hiện tại tương lai của Freen vô định, nửa muốn cứ như vậy chăm sóc nàng một đời, nửa cảm thấy mình vô dụng và bất lực, không làm được chuyện gì, sợ là sau này nàng cũng sẽ không chịu được cuộc sống ở bên cô mà rời đi. Bọn họ dường như vẫn chưa chắc chắn điều gì, Freen cũng không dám chắc những hành động và thái độ của Becky hiện tại sẽ còn mãi.
Freen nắm lấy tay Becky đi dạo, cũng không đi đâu xa vì sợ chút nữa trở về nàng sẽ mệt nên Freen cố gắng đi gần nhà thôi. Bàn tay hai người đan vào nhau, cảm giác ấm áp này nàng đã chờ đợi rất lâu nhưng nàng nhìn sang Freen, cô khuôn mặt rất trầm tư, đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó làm nàng lo lắng. Có phải chăng chuyện công việc khiến Freen phiền não hay là ở bên cạnh nàng lại không được vui, hoặc là nhớ nhung một người khác sao?
"Sao chị không nói gì? Đi với em chán lắm sao?"
Becky kéo kéo cánh tay Freen bĩu môi, cũng chỉ có mấy cái biểu cảm đơn thuần lặp lại nhưng người lặp lại nó là nàng thì lại đáng yêu vô cùng, người bên cạnh không hề cảm thấy nhàm chán.
"Nếu chị nói chị muốn ở bên em bình yên, em có tin không?"
Freen quay sang nhìn cô gái nhỏ xoa đầu, tại sao lại đáng yêu như thế? Nếu cứ như thế này thì trái tim cô sẽ càng yêu nàng nhiều hơn, thật lòng cô không nhịn được mà ân cần hôn lên trán Becky, trong lòng chất chứa cái gì đều tan biến hết, mỉm cười nhìn nàng. Becky thấy người ta cười thì lại càng nũng nịu hơn, chỉ cần chị ấy cười thì nàng làm gì cũng được.
"Freen...tối nay chúng ta..."
Becky đảo mắt qua lại có chút suy tính.
"Làm sao?"
Freen nghiêng đầu. Một người ngại ngùng muốn hỏi gì đó nhưng chưa dám nói hết câu, một người ôn nhu lắng nghe.
"Ngủ ở đâu?"
Becky lại ôm chầm lấy người ta mà chiếm tiện nghi, tham lam vuốt lưng Freen, ôm lấy Freen để cô không biết nàng ngại ngùng khi hỏi câu đó.
"Em về nhà em, chị cũng về, chúng ta đi dạo một chút thôi."
"Như vậy chán lắm." Becky thở dài, Freen chẳng hiểu cái gì cả.
"Vậy muốn như thế nào mới hết chán?"
Freen khó hiểu, cô đẩy nhẹ nàng đang ôm mình ra mà nhìn chằm chằm, cố gắng tiếp thu ý nghĩ gì đó của Becky.
"Ngủ với chị."
"Không cho."
Freen cuối cùng cũng bật cười. Có một ý nghĩ thôi mà không nói thẳng ra, cứ ngập ngừng chờ cô hỏi, thấy thương thật đó nhưng lại muốn trêu.
"Đáng ghét."
Becky đánh vào ngực người ta nhưng lại bị Freen kéo vào nụ hôn sâu. Nàng đầu óc cũng mụ mị bị người ta dẫn dắt, nhiều lúc không biết được mình đã dâng mình cho thỏ hay cáo nữa. Đồ mạnh bạo Freen Sarocha mút môi nàng đến sưng lên, kéo nàng đến một góc vắng người. Trong bóng tối vừa môi lưỡi quấn nhau vừa xoa bóp ngực nàng, cuối cùng còn nhịn không được làm nàng đến hai chân run rẩy ở góc đường. Becky cảm thấy Freen là đồ nói dối, suốt ngày tỏ ra là người tốt, dịu dàng nhưng mà rất mạnh bạo và manh động.
Freen bế nàng trên tay đưa vào nhà sau khi Becky hết sức không thể đi bộ về nhà phải gọi tài xế đến đón. Cũng may là người giúp việc đã đi ngủ hết chứ nếu không Becky không biết dấu mặt vào đâu, thật xấu hổ mà.
Freen bế nàng lên phòng, thay quần áo giúp nàng, Becky ngoan ngoãn để người ta làm, cảm giác này rất tốt, nếu như những năm trước Freen và nàng đối với nhau như thế này thì nàng hạnh phúc chết mất. Sao nàng lại ngu ngốc nghe lời ba, bây giờ thật sự hối hận.
"Chị phải về rồi, mau ngủ đi, ngày mai đi làm phải ăn uống có biết chưa?"
"Hông chịu..."
Becky lắc đầu liên tục, nàng không chịu người ta đi.
"Không ngoan rồi." Freen lắc đầu.
"Đứa trẻ ngoan thì không bao giờ được yêu thương, ngược lại đứa trẻ hư sẽ có được những thứ nó muốn."
Becky kéo Freen ngồi xuống giường, nàng ở kế bên ôm lấy cô, tay hư còn lần mò vào trong cổ áo Freen vuốt ve xương quai xanh người ta.
"Vậy bây giờ đứa trẻ hư muốn gì?"
Freen bắt lấy tay nàng, vừa mới ở bên ngoài cầu xin cô tha cho vì sợ người ta nhìn thấy nhưng khi về nhà thì trở thành bộ dạng dụ dỗ người. Mà Freen nhất định kiềm chế, sợ một ngày đắm chìm cơ thể nàng thì không thể dứt ra được.
"Muốn tiếp tục hư hỏng với chị..."
Becky không phải chỉ muốn dụ dỗ người ta làm tình mà còn muốn người nàng yêu ở bên nàng cả đêm ôm ấp. Nàng muốn ngủ cạnh người ta, muốn nằm trong lòng Freen, muốn vừa ngủ dậy đã thấy người ta ôm nàng, muốn mỗi sáng người nàng nhìn thấy đầu tiên luôn là Freen.
"Vậy nếu như chị nói chị hết hứng rồi, đứa trẻ này đừng hư nữa thì sao?"
Freen nâng cằm nàng lên, quả thật cho dù cô có kiềm chế cỡ nào, một khi đã nếm qua một lần thì thật sự nghiện Rebecca.
"Cắn chết chị bây giờ."
Becky gầm gừ trố mắt, muốn cắn Freen một cái quá, đồ đáng ghét.
"Vậy chị đi về nhé!"
"Ai cho?"
Becky đẩy Freen nằm xuống giường, nàng ở trên ngực Freen cởi từng nút áo, bàn tay chạm vào cơ bụng Freen, sau đó cuối xuống hôn lên bụng cô.
"Em chăm sóc chồng nha."
Becky chưa nói hết câu đã cởi khoá quần Freen. Freen nhìn nàng hư hỏng như vậy thì kích thích không ngừng, từ kiềm chế bây giờ đã chuyển qua nằm im để nàng muốn làm gì thì làm. Cái đầu nhỏ của Becky ở bên dưới Freen cởi được quần người ta thì mỉm cười, gấp gáp đưa lưỡi vào trong liếm nhẹ.
"Bec...ưmmmm..."
Freen thở ra nặng nhọc khi lưỡi Becky chạm vào sâu từng tấc thịt non mềm của cô.
"Đêm nay ở lại với emmmm...."
Becky sau một hồi phục vụ người ta, nàng cởi chiếc đầm ngủ bằng lụa ra, sau đó mút ngón tay Freen đến trơn bóng, nhịn không được mà tự canh chuẩn xác ngồi lên hai ngón tay cô mà động. Cả đêm nàng phục vụ Freen đến cả hai đều lên đỉnh, thoả mãn vô cùng. Mà Freen chẳng biết tại sao mình không thể từ chối cơ thể Becky như trước đây, ngược lại chỉ cần một ánh mắt gợi tình của nàng thì cô chính thức đầu hàng vô điều kiện.
Freen ôm lấy Becky ngủ đến gần trưa, cả hai thân thể trắng nõn không một mảnh vải, chỉ có chiếc chăn phủ nhẹ lên che lại những cái cần che. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào làm Freen từ từ mở mắt, chân tay có chút mỏi nhừ vì đêm qua lại quá sức. Cô khẽ nhìn Becky ngủ ngon trong vòng tay.
Freen hôn nhẹ lên môi nàng, khung cảnh này thật tốt, ngủ dậy có thể nhìn thấy Becky xinh đẹp trước mặt, thật không biết khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ kéo dài bao lâu.
Becky có chút nhíu mày, bị động nên mở mắt ra, vừa tỉnh ngủ đã cười. Có lẽ trong lòng nàng khoảnh khắc này đẹp và hạnh phúc biết bao, nàng thật sự muốn như vậy cả đời.
"Chị dậy khi nào đó?" Becky vuốt má Freen âu yếm.
"Vừa mới trước em ít phút."
"Em mệt....Freen..."
Becky phồng má than thở. Gần sáng hai người mới ngủ, đêm qua không biết Freen đã làm nàng lên đỉnh bao nhiêu lần, người này nhu cầu cao quá, nàng quyến rũ Freen nhưng Freen dường như là đem hết dục vọng trong người bao nhiêu năm ra để trút vào người nàng. Đáng ghét, dê xồm mà còn tỏ ra thanh cao lắm đó.
"Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, nghỉ 1 ngày."
"Em biết rồi, Freen ở đây với em đi."
Freen im lặng nhìn nàng rồi suy nghĩ gì đó, cô vẫn rất nặng lòng chuyện công việc. Tình cảm và công việc không có gì rõ ràng, mọi thứ không đi đến đâu làm Freen trong tâm rất mệt. Cô cũng muốn đắm chìm trong những khoảnh khắc ngọt ngào bên Becky nhưng mà không thể không tìm việc làm.
"Nghĩ gì đó, điện thoại chị reo kìa."
Becky áp cả người nằm lên người Freen. Nàng không muốn người ta đi, làm nàng xong thì đi sao? Có khác nào tình một đêm đâu? Freen chỉ ôm nàng mà nhanh chóng nghe điện thoại.
"Freen, chị đang ở đâu vậy, mau đến bệnh viện đi."
Tiếng của Tee ở trong điện thoại vô cùng gấp gáp, còn nghe rõ được tiếng thở dốc vì mệt. Freen hoảng hồn khi nghe đến bệnh viện, sợ Tee đang có chuyện. Lúc nhỏ Tee cũng mạng sống trên bờ vực, hình ảnh năm đó tràn về làm tay Freen toát mồ hôi lạnh.
"Tee, em bị làm sao? Em có chuyện gì?"
"Không phải em, là Jim. Chị ấy uống say bị tai nạn xe, chị mau đến đây đi."
"Cái gì, Jim bị tai nạn sao? Được chị đến ngay, nhắn cho chị địa chỉ đi."
Freen gấp gáp bật dậy khiến Becky đang nằm trên người cô cũng bị đẩy ra, nàng đương nhiên nghe rõ ở trong điện Freen và Tee đã trò chuyện những gì. Nàng nhìn Freen đẩy mình ra, chị ấy còn đang vội mặc quần áo, Becky sững sờ rồi lại cười khổ. Đã đến lúc chị ấy rời đi rồi, dù có làm cách gì đi chăng nữa thì Freen vẫn đến bên người khác.
Becky đau lòng nhìn Freen chăm chú nhưng Freen dường như rối lên, cô không nhìn nàng chỉ đang thu dọn mọi thứ, xong xuôi Freen mới nhìn qua Becky. Nàng đang thu mình một góc giường, đưa mắt ươn ướt nhìn cô, cô mới nhận ra có gì đó không đúng. Freen dự định bước đến thì Becky đã nằm lại xuống giường, nàng phủ chăn lên đầu ngăn không cho người ta thấy nàng tủi thân phát khóc.
"Freen, tạm biệt! Chị phải trở về bên người đó rồi, dù em có quyến rũ chị đến thế nào, cô gái kia vẫn quan trọng với chị hơn, nhìn thái độ chị xem......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro