Chương 2: Lạnh nhạt
Becky tỉnh dậy trên chiếc giường rộng trong phòng mình, nàng xoay người nhìn bên cạnh chớp mắt một lúc. Becky vỗ trán, khẽ thở dài, ngày nào cũng ngủ một mình nhưng sáng dậy vẫn vô thức nhìn quanh, cũng chẳng mong chờ gì, chỉ là đôi lúc cảm thấy cô đơn.
Nàng đưa tay chạm vào điện thoại, rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn công việc, nhíu mày suy nghĩ rồi lướt qua đồng hồ và ngày tháng trên màn hình. Ngày hôm qua là ngày...đã qua một ngày rồi...
Becky lê thân thể hơi mệt mỏi đi xuống nhà sau một đêm về trễ. Tối qua nàng phải đi bàn công việc, uống khá nhiều bây giờ đầu cảm giác nặng đầu. Cũng may hôm nay là chủ nhật không cần phải đến công ty, vậy nên lúc nảy sau khi xem điện thoại đã tắt máy rồi.
Becky đưa mắt nhìn quanh nhà, một số người giúp việc đều đang lau dọn. Dì Mhee đặt nhẹ xuống bàn cho nàng phần ăn sáng và sữa ấm, Becky nhìn dì sau đó nhìn lại phần ăn, nàng chần chừ đôi chút nhưng cũng không nói gì. Dì Mhee thấy thái độ nàng liền lên tiếng.
"Để dì gọi Freen vào, Freen dậy từ sớm rồi."
"Chị ta còn chưa ăn sáng?"
Becky ngước đầu lên nhìn dì để xác nhận. Nàng đột nhiên nhớ đến hôm qua Freen đang sốt.
"Freen đang giúp mấy cô chú tỉa cây ngoài vườn, vẫn chưa ăn."
Becky nghe xong liền im lặng cố gắng tập trung nhưng vừa đưa nĩa lên đã đặt xuống. Dì Mhee cũng biết Becky rất ít nói chuyện nên quay lại làm việc của mình.
Nàng tự mình đi ra cửa nhìn những người giúp việc đang cùng Freen trò chuyện. Trong nhà này Freen rất thân thiết với họ. Nàng cảm nhận được những người giúp việc đối xử với Freen khác với nàng rất nhiều, họ e dè và sợ nàng nhiều hơn. Phải rồi nàng không bao giờ nói quá 3 câu với người giúp việc.
Freen đang bận tay giúp họ, khuôn mặt tuy là bị ánh nắng hắt vào nhưng rất thoải mái. Dường như mỗi lần ở bên cạnh người giúp việc còn vui vẻ hơn đứng cùng nàng trong một không gian. Sau đó Freen có lẽ nghe điện thoại của một ai đó, nở nụ cười nhẹ nhưng trong mắt Becky, nụ cười đó rất vui vẻ lạ thường, hai tay nàng vì như vậy mà nắm chặt.
Becky ánh mắt có chút thay đổi, dường như nàng không thoải mái nên trở lại bàn ăn. Đợi khi Freen vào nhà cô cũng tự biết mà cầm lấy phần ăn của mình sang một chiếc bàn khác. Nhà này chính xác là biệt thự lớn, việc 2,3 bàn ăn lớn nhỏ là điều bình thường. Cô biết nàng không muốn ngồi ăn cùng cô, chỉ là cô tự muốn đợi nàng ngủ dậy để ăn cùng một lúc, ít nhất không thể ngồi chung bàn nhưng vẫn được nhìn nàng ăn.
"Chị ngày nghĩ không có gì làm thì nghĩ xem làm sao để giúp công ty tốt hơn, ra ngoài đó không phụ giúp được gì, vướng bận người giúp việc khác."
Becky nhìn Freen ngồi một góc trên bàn ăn khác rồi lên tiếng. Thì kiểu Freen hôm qua vẫn sốt sáng nay đã ra vườn làm nàng không thích nhưng cũng không thể hiện là hỏi han nhiều. Bóng lưng đó của Freen rất bình thản, dường như hai người đã ăn riêng như vậy từ rất lâu.
Freen vẫn im lặng không nói gì, không khí trở nên căng thẳng hơn rất nhiều. Lúc nào người này nói với người kia mấy câu rồi cũng rơi vào khoảng lặng như vậy. Cô một mực ăn rất nhanh sau đó đi đến gần bên cạnh Becky, từ từ đặt lên bàn chiếc hộp tối hôm qua cô vẫn cầm trên tay mà chìm vào giấc ngủ.
"Em...giữ cái này đi, dù sao thì...cũng mua rồi..."
"Tôi không cần những thứ này."
Becky liếc mắt nhìn cũng biết nó là trang sức, tự nhiên nhìn thấy lại cảm giác không vui.
"Vậy...vậy...xin lỗi em...đã phiền em rồi."
Freen đau lòng nhìn chiếc hộp trên bàn bị hất hủi đi. Cô đưa tay thu lại chiếc hộp, sau đó nhìn qua nàng một lần. Cô phát hiện trên cổ Becky có một dấu đỏ, Freen như giật thót một cái trong lòng, đều là người trưởng thành ai cũng nhận biết được vết đỏ trên cổ đó là gì.
Freen không nói gì, cứ như vậy quay đi trở về phòng sách của mình, vừa đóng cửa phòng đã ngồi xuống thẫn thờ. Tự nhiên trái tim rất đau, cảm giác như ai bóp nghẹn đi, cô không biết mình đã trải qua cảm giác này bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng đau đớn vô cùng. Freen không yếu đuối vậy mà lần nào cũng không tự chủ mà rơi nước mắt.
Dì Mhee nhìn thấy Becky không tiếp tục ăn nữa sau khi nói chuyện với Freen thì đặt trước mặt nàng một chén canh nghi ngút khói.
"Tối qua uống nhiều lắm sao, canh giải rượu con uống đi rồi nghỉ ngơi."
"Cảm ơn dì."
Becky thấy Freen đã lên tầng thì ngồi xuống ghế. Trong tâm rõ ràng nghĩ đến chiếc hộp đó nhưng thở dài thôi không nghĩ nữa.
"Canh là Freen dậy từ sớm để nấu."
Becky dự định đưa muỗng vào chén thì dì Mhee lại lên tiếng. Nàng nhìn lại chén canh, nghĩ ngợi cái gì đó rồi thôi, đẩy chén canh về phía dì sau đó đứng dậy.
"Becca, dì không dám nhiều chuyện, nhưng Freen không đáng để bị đối xử như vậy. Con trách dì cũng được nhưng dì thấy hai đứa lớn lên, dì xem hai đứa như con mình."
Dì Mhee vừa nói vừa nhìn Becky chờ đợi, lại xót Freen. Căn nhà này 5 năm nay chưa hề có một nụ cười, cả hai không ngồi ăn chung, ngủ chung thì càng không, cả sự xuất hiện của người đàn ông nào đó tự do ra vào, dì cảm thấy Freen có thể chịu đựng được nhưng nếu là ai là khác chắc sẽ không bao giờ, ngay cả dì còn không thể làm được như vậy.
"Chiều nay ba đến ăn cơm, dì thông báo với chị ta đi, bảo chị ta thông báo với đứa nhỏ kia nữa, gọi nó trở về."
Becky nghe dì nói liền nuốt khan một cái, nhưng ánh mắt rất khó thăm dò. Nàng vẫn duy trì trạng thái lạnh lùng tiếp tục nói và rời đi, dì Mhee chỉ lắc đầu bất lực...
"Chị, đỡ sốt hơn chưa, hôm nay chủ nhật hay là em đón chị ra ngoài chơi."
Freen ngồi trên bàn làm việc cứ suy nghĩ mông lung về mọi thứ thì Tee gọi video call đến, cô chỉ mỉm cười lắc đầu.
"À lát nữa ba ghé ăn cơm, em mau về nhà đi."
"Em không liên quan gì, là ba vợ chị thôi."
Tee lắc đầu liên tục, chán nản trong lòng sau đó lại bĩu môi, đủ thứ cảm xúc đủ để biết Tee chán ghét việc trở về mà Freen nói.
"Là ba vợ chị nhưng là ba nuôi của chúng ta, mau trở về nhà đi."
Freen biết Tee suy nghĩ gì, nhưng dù sao cũng là mang ơn nên trở về gặp mặt thì hơn.
"Chán chết được nhưng em với cô gái kia chẳng ưa gì nhau."
Tee nghĩ đến bà chằn khó ưa kia, từ công ty cho đến ở nhà không ưa gì Tee thì càng không vui.
"Em ít nói một chút sẽ không chọc đến Becca."
Freen cười, tay vô thức mở chiếc hộp khác đang đặt cạnh đó nhìn chằm chằm.
"Vẫn bênh, bất lực, mệt mỏi, thôi vì chị thì em sẽ về ăn xong cơm đi ngay. Lát gặp lại, em tắt đây."
Freen kết thúc cuộc gọi với Tee thì cầm lấy chiếc nhẫn trong hộp lên xem. Là nhẫn cưới nhưng chưa bao giờ đeo, nụ cười trên môi Freen lại chua chát hơn bao giờ hết. Ngăn bàn làm việc rất nhiều chiếc hộp khác nhau đang để bên trong, đều là quà Freen mua nhưng Becky chưa một lần nhận, vậy nên vật vẫn ở đây, còn cô thì đau lòng không dứt.
Freen e dè ngồi vào bàn ăn thì thấy Becky tháo tạp dề để xuống. Có lẽ vì ba trở về đây nên nàng mới nấu ăn. 1 năm ông ấy sang đây được vài lần, vậy nên ngồi ăn cùng nhau rất ngượng ngùng. Tee cũng trở về, rất nôn nóng ăn xong để có thể rời đi.
"Dạo này công việc công ty thế nào? Ba nghe nói có đề xuất tổ chức từ thiện vừa giúp đỡ người khó khăn vừa để quảng bá công ty."
Ông Armstrong thường xuyên có nhiều việc phải đi nước ngoài, nên mỗi lần về đều sẽ chọn ngày ăn cơm, trong bữa cơm vẫn luôn hỏi về công việc. Freen nghe ông hỏi thì đá chân Tee một cái. Tee giật mình nhìn lên, có đề xuất đó sao, quay sang lại nhìn Freen và có lẽ vừa mới nhớ ra...
"Dạ...ba...cảm thấy sao?"
Tee chán ghét trong lòng nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời.
"Becca duyệt là được. Cũng tốt, dạo này Tee làm việc tốt nhỉ?!!"
Ông Armstrong nhìn Tee rồi nhìn sang Freen, ánh mắt người đàn ông này tỏ vẻ rất thâm sâu, chưa có ai thật sự hiểu ông ta qua ánh mắt, chưa ai rõ ràng tường tận ông ta muốn gì. Freen cũng không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm.
"Ba ăn cơm đi, đừng nói nữa nguội hết rồi."
Becky gắp cho ông thức ăn rồi thúc giục. Nàng cũng không muốn ngồi ăn kiểu này, dù là ba nàng nhưng cũng cảm thấy rất xa cách.
"Tất cả đều là Becca nấu mà, Freen ăn nhiều một chút thưởng thức đồ ăn của vợ con, ăn thử cá ngừ đi."
Ông Armstrong trong lời nói có chút ý cười chế giễu, nhưng mà bên ngoài vẫn tỏ vẻ như là quan tâm gắp cho Freen miếng cá ngừ. Tee nhìn thấy dự định cản, Becky cũng nhìn nhưng Freen không nói gì. Ánh mắt rõ ràng có chút chần chừ sau đó cũng như vậy mà cắn một miếng cá. Dì Mhee cũng nhìn thấy, trong lòng những người giúp việc khác cũng lo lắng thay...
Tee trừng trừng nhìn thái độ thờ ơ của Freen. Cô cảm thấy không hài lòng, hai tay nắm chặt, tức giận trong lòng sau đó nhai cho xong cơm, đặt chén xuống rồi rời đi ra ngoài.
Đến khi ông Armstrong lên xe rời đi sau khi dặn dò Becky nhiều việc, Freen mới đi ra ngoài vườn, nơi Tee vẫn còn đợi ở đó. Tee lần này không bỏ đi nhanh như những lần trước cũng biết là có chuyện cần phải nói với Freen.
"Chị ra đây làm gì, vào trong mà làm con "rể" ngoan của chị."
Tee liếc mắt, sao tự nhiên vừa xót vừa chán ghét thái độ của Freen.
"Tee à..."
Freen lắc đầu gọi tên Tee, giọng cô như muốn năn nỉ vì biết thế nào Tee cũng tức giận.
"Freen Sarocha! Chị nhìn đi, chị không ăn được cá ngừ, nhìn người chị xem, cắn một miếng bây giờ đã nổi đỏ khắp người, vậy mà chị vẫn ăn không nói gì..."
Tee nhìn Freen xót xa vô cùng. Tay và mặt cô đã bắt đầu nỗi đỏ, nói xem tối nay làm sao có thể ngủ khi cơn ngứa khắp da như thế, rồi ngày mai phải ra ngoài thế nào?
"Lát nữa chị uống thuốc sẽ không sao?" Freen cố gắng phất tay.
"Chị bị điên rồi, tại sao phải nhịn ông ta? Lần nào cũng vậy, cái gì chị cũng im lặng nhịn ông ta."
"Tee à, ông ta là ba nuôi của chúng ta."
"Ba nuôi thì sao? Chúng ta lớn rồi, không phải còn nhỏ, ngay cả việc ông ta gắp cho chị thức ăn chị cũng không phản kháng. Ông ta rõ ràng biết lúc nhỏ có lần ăn nhầm cá ngừ mà chị bị nặng đến mức nằm viện vì suy hô hấp, rõ ràng ông ta..."
Tee tức điên người vừa nói vừa hét lên, cơn tức nghẹn dâng trào, làm sao Freen có thể bình thản như vậy????
"Thôi bỏ qua đi, em trở về đi."
"Em chưa nói hết. Còn chị ta Rebecca đó rõ ràng biết chị dị ứng cá ngừ mà trên bàn vẫn nấu món đó. Chị ta xem chị là gì...đồ ngốc sao???!!! Em đi tính đủ với chị ta." Tee sấn tới muốn vào nhà gặp Becky.
"Tee dừng lại...." Freen níu lấy tay Tee lắc đầu.
"Freen Sarocha, chị biết rõ ràng gia đình này chỉ xem em và chị là con rối. Chúng ta là trẻ mồ côi, ông ta nhận nuôi chẳng qua là để bồi dưỡng chúng ta giúp Rebecca ngồi vững trên ghế Chủ tịch, nếu thật sự thương chị thì không để chị chỉ ngồi vị trí Giám Đốc Nhân Sự tầm thường so với tài năng của chị như vậy."
"Tee, đừng to tiếng nữa, chị thật sự rất mệt."
Freen cũng biết mệt mà chán nản ngồi xuống chiếc ghế trong sân, hai tay ôm đầu. Có những lúc Freen thật sự rất khổ tâm nhưng không thể làm khác hơn.
"Có gì mà không dám nói, ông ta và cả Rebecca đều biết em không hứng thú với cái chức vụ CEO đó, tất cả ý tưởng, tất cả kế hoạch kinh doanh và tài liệu công ty đều là chị làm rồi đưa em, vậy mà vẫn lợi dụng chị. Vừa muốn chị làm cho công ty bọn họ vừa không muốn công nhận công sức của chị vì sợ cổ đông đứng về phía chị thay vì Rebecca. Ông ta chẳng phải ba chúng ta, ông ta còn xấu xa hơn ác quỷ."
Tee gào lên, ôm lấy Freen vào lòng. Khóc rồi, nước mắt cứ thế dâng trào. Freen đã phải chịu đựng những gì chỉ có một mình Tee biết, vậy mà cha con họ quá nhẫn tâm....
"Tee, năm đó lúc chúng ta lang thang ngoài đường, em hơi thở yếu ớt vì bệnh tim bẩm sinh, ngay cả cơm cũng không có ăn nhiều ngày. Là ông ta giúp em phẩu thuật tim, là ông ta cứu sống em, dù em và chị không phải ruột thịt, nhưng lúc đó em là tất cả của chị...."
Freen ngẩng mặt trong vòng tay Tee. Hơi thở chị yếu ớt, đau lòng nấc lên thành tiếng. Bao nhiêu năm rồi, Freen chỉ dám khóc trước mặt Tee....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro