Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73: Mơ về một đời

Bụi bặm ồn ào hóa thành hư vô ngay lập tức, những ảo ảnh không tên biến mất khỏi ánh mắt mê ly.

Freen chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt rơi vào ánh ban mai dịu dàng. Những cảnh tượng hỗn loạn trong đầu tiêu tán sạch sẽ, nỗi đau trong lòng như bị xé rách ra từng mảnh, tỏ rõ cô đã trở về thực tại bên kia.

Bác sĩ nói cô đã hôn mê hai mươi sáu ngày từ sau tai nạn tàu hỏa.

Freen có chút hoảng hốt hoạt động khớp xương, vô thức lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nhưng chỉ nghe được âm thanh người máy lạnh nhạt: "Rất xin lỗi, số máy này hiện không tồn tại."

Lúc này Freen hơi kinh ngạc, bản thân đang làm gì?

Số điện thoại này là sao?

Vì sao sau khi tỉnh dậy mình lại lấy điện thoại gọi cho số không tồn tại. Trong đêm cô mơ thấy dường như mình ở bên một người phụ nữ triền miên mãnh liệt, mỗi hơi thở đều như tồn tại cùng với hơi thở ban ngày của cô.

Cô thở dài một hơi để tạm gạt bỏ cảm giác khó chịu này, nhìn về phía Elly ở một bên bấm điện thoại, phàn nàn: "Nè, điện thoại đẹp bằng tôi sao?"

Elly cười trả lời tin nhắn rồi mới ngẩng đầu nhìn Freen, nghiêm túc nói: "Đẹp hơn cô nhiều!"

Freen trợn mắt liếc đối phương một cái, cảm thấy nhất định là mắt cô ấy bị mù.

Đêm đó Freen có một giấc mơ, mơ thấy cả người mình ngã xuống vũng máu, dù thế nào cũng không cử động, bên tai truyền đến tiếng khóc đứt quãng của người phụ nữ, người phụ nữ kia khóc đến ruột gan tan nát, luôn đứt quãng lặp lại một câu: "Em đã nói, em muốn cưới chị..."

Trong lời nói ngắn gọn tràn đầy sự bi thương và tuyệt vọng, nghe mà tim cô đau như cắt, nếu cô có thể cử động, có lẽ cô sẽ hỏi tên khốn nào khiến cô ấy khóc thảm như vậy.

Cô nằm co rút trên mặt đất cố nén cơn đau từ vết thương, còn người phụ nữ bên cạnh cực kỳ bi thương kia, vào lúc hơi thở của cô dần mất đi, âm thanh của cô ấy càng lúc càng xa, thì nghe được câu nói hoàn chỉnh từ cô ấy: "Freen, em đã nói em muốn cưới chị..."

Freen bỗng chấn động bừng tỉnh từ trong mơ, tiếng hát văng vẳng trên đầu giường hợp với tiếng khóc của cô gái trong mơ, cô cứng đờ nhìn về phía điện thoại, cô gái trong mơ, là Becky sao!?

Cô ấy khóc thút thít vì mình sao?

Mình nói, mình muốn cưới cô ấy sao?

Cô cảm thấy khiếp sợ vì giấc mơ của mình, sau đó cười bất đắc dĩ, có lẽ là ban ngày nghĩ cái gì sẽ mơ thấy cái đó, cô thật sự rất thích Becky, muốn cưới cô ấy làm vợ, nhưng cô xứng sao? Huống chi người ta là nữ thẳng có bạn trai.

Đêm thứ hai, cô lại mơ thấy mình và Becky triền miên trên giường bệnh, cô vẫn không thấy rõ thân dưới của đối phương, nhưng Freen lại nhớ kỹ âm thanh của cô trong lòng, cô ấy nói: Freen, chị không muốn tình yêu của chúng ta là một sai lầm; Freen, người phụ nữ của em vĩnh viễn sẽ không từ chối em.

Câu trước là hứa hẹn kiên định, câu sau là dịu dàng cưng chiều, cô chìm đắm trong tình yêu nồng đậm biểu lộ qua âm thanh của Becky, rất lâu không thể thoát ra được.

...

Đêm thứ tư, cô lại mơ thấy mình cầu hôn Becky giữa hàng ngàn máy bay không người lái, trong ánh mắt mông lung, nữ thần của cô cười như hoa như mộng nói: "Chị đồng ý", đó là lời nói động lòng người nhất trước nay cô từng nghe.

...

Đêm thứ sáu, cô mơ thấy mình lôi kéo Becky trốn dưới sân khấu, "làm" cô ấy giống như phát điên, cô ghét sân khấu mà đối với cô là không thể với tới kia, bởi vì đó là khoảng cách mà cô không thể vượt qua để đến bên Becky, nhưng đêm nay âm thanh rên rỉ quyến rũ của cô ấy hấp dẫn đến nỗi khiến tim cô phấn khích, cô ấy nói: "Freen, chỉ cần em muốn, chị sẽ mãi mãi ở dưới thân em."

Cô muốn Becky thực hiện lời hứa, bị cô đè dưới thân làm tình, phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc dễ nghe.

...

Đêm thứ tám, cô mơ thấy mình và Becky chia tay, giống như đã về lại hiện thực, cô chỉ có thể tìm hiểu thông tin của cô ấy qua tin tức, ghen ghét với người chụp ảnh cho cô ấy qua màn hình điện thoại, đếm lượt cô ấy mặc trang phục lộ vai, cố kìm nén nỗi nhớ trong lòng.

Vì thế khi gặp lại thấy dấu hôn trên cổ Becky, nỗi nhớ tà ác hoàn toàn bùng nổ, cô xông vào phòng Becky, chất vấn tình yêu của cô ấy, không màng đến kháng cự của cô ấy mà cho ngón tay vào.

Hành động kháng cự khóc thút thít và khóe môi không chịu phát ra âm thanh phản kháng của Becky khiến cô nhớ ra mình từng khiến cô ấy chịu đủ sự nhục nhã, nhưng khi đó tà ác đã xâm chiếm hoàn toàn, trong đầu cô chỉ muốn thà hủy diệt Becky chứ không thể để cô ấy không thuộc về mình, hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc vì sao cô ấy lại giãy giụa.

Cô vừa hối hận vừa đau lòng, đi qua ngồi xổm xuống nói với Becky đang té xỉu trên mặt đất: "Rất xin lỗi nữ thần."

....

Đêm thứ mười, cô mơ thấy mình bị nam PD uy hiếp rồi nhẫn tâm đẩy Becky ra, cô muốn có Becky, nhưng tiền đề là tuyệt đối không huỷ hoại cuộc sống của cô ấy, cô đã nói rất nhiều lời khó nghe nhục nhã để Becky rời đi: Chơi chán rồi, cút đi.

Cô không biết mình nghĩ gì mà nói ra những lời không giống người như vậy, nhưng người phụ nữ yêu cô sâu đậm vẫn giãy giụa lần cuối cùng, cô ấy run giọng nói: "Freen, nếu hôm nay chị rời đi, từ nay về sau hai ta không thể quay lại nữa, đây là điều em muốn sao?"

Cô nghe bản thân nói một câu: "Cút."

Cô dùng sức lắc đầu muốn nói không phải, điều duy nhất cả đời cô không thể chịu được là không có khả năng với Becky, cô muốn tiến lên ôm lấy dáng vẻ cô đơn bi thương của Becky, nhưng chân lại bén rễ, không thể động đậy, chỉ có thể bất lực nhìn cô ấy càng đi càng xa.

Cô cảm thấy mình thật là khốn nạn, cách chia tay hoà bình nhiều như vậy, vậy mà cô lại chọn cách tổn thương nhất, còn tự cho là em muốn tốt cho chị.

...

Đêm thứ mười hai: Cô mơ thấy mình đến Hàn Quốc tìm Becky lại không nói trước vì muốn tạo bất ngờ, cô hỏi cô ấy đi đâu, cô nói, cô ấy đang ăn cơm với các chị, cô chờ dưới lầu, khóe miệng nở nụ cười đếm thời gian cô ấy ra khỏi cửa, nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của cô ấy khi thấy mình đến.

Nhưng cô lại nhìn thấy Becky được một người đàn ông đưa về nhà, người kia cũng không xa lạ, là "bạn trai" trong hiện thực của cô ấy, trong khoảnh khắc đó tất cả cảm xúc tiêu cực, lừa gạt, khủng hoảng, sợ hãi, buồn bực đều dồn hết trong cô, cô rất sợ hãi, tất cả những gì hiện tại cô có được là thật sao? Becky vẫn luôn ở bên cạnh cô sao?

Mà điều cuối cùng đẩy cô xuống vực sâu là tiếng rên rỉ như thật như giả đêm đó của Becky, âm thanh kia: "Freen, thật sướng" giống như roi nước muối, tự quất vào trong lòng cô, đánh đến cả người cô đều đau, đối với cô đó đều là vỏ bọc.

Nhưng trong đêm này, cô lại nhìn thấy biểu cảm mà đêm đó không nhìn thấy của Becky, đồng thời cũng bất an vì cảm xúc quái dị của mình, suy nghĩ muốn dùng tiếng rên rỉ của cô ấy để khiến mình hài lòng, an ủi bản thân, thấy được biểu cảm tràn đầy yêu thương mà Becky nhìn cô sau khi cô ngủ say.

Becky yêu cô, nhưng cô lại không nhìn thấy, cô chỉ đắm chìm trong nỗi sợ do mình tưởng tượng ra, tự cho bản thân là người hèn mọn trong đoạn tình cảm này.

....

Đêm thứ mười bốn: Cô mơ thấy khi mình tham gia tiệc rượu có một người đàn ông dùng lời nói nhục nhã Becky, cô cảm thấy muốn hủy hoại tên kia, cô nghĩ như vậy và cũng làm như vậy.

Giống như từ khoảnh khắc kia bắt đầu, có lẽ là sớm hơn cô đã có một tâm ma, muốn bò đến vị trí càng cao độc chiếm Becky, khiến tất cả mọi người không dám mơ ước đến cô ấy, cô bắt đầu toàn tâm tập trung vào công việc, thậm chí có thể vài ngày không liên hệ với Becky.

Cô nhìn đến sốt ruột, cô muốn hét to với bản thân đã đi nhầm hướng kia: Cô là đồ ngốc! Chờ cô có tiền có quyền, thì nữ thần của cô đã bị sự lạnh nhạt của cô đẩy ra rồi! Nhưng cô không lên tiếng được, chỉ có thể lo lắng suông...

...

Đêm thứ mười sáu: Cô mơ thấy tình trường và thương trường của mình đều tốt đẹp, cô thành lập một nhãn hiệu kính râm tên là "OnB" cho Becky cũng bán rất chạy, ban đêm cô ôm người phụ nữ đang ngoan ngoãn nằm trong ngực mình, đột nhiên muốn nói chuyện mình sống lại cho đối phương, cô gái nhỏ nghe cô kể chuyện, điểm bất mãn duy nhất là, đời trước hai người không hề giao thoa, nhưng cô muốn nói không giao thoa là sự thật.

Trong đêm này cô cũng đột nhiên nhớ tới, thời không giữa cái gọi là "Sống lại" và "Hiện thực" là khác nhau, cô có được Becky là lúc hai mươi lăm tuổi, mà ở "Hiện thực" cô mới 21 tuổi.

...

Đêm thứ mười tám: Cô mơ thấy dường như mình đã làm sai chuyện gì đó khiến bản thân và Becky càng đi càng xa, nhưng cô cảm thấy đây chắc là chuyện tốt, lấy trình độ bao dung idol của cư dân mạng Hàn Quốc, không cho Becky rơi vào vực sâu tình yêu đồng tính cùng cô là đúng, nhưng trái tim cô thật sự đau quá, rõ ràng cô có khả năng đến gần cô ấy, lại muốn cô ấy yêu cầu từ bỏ, điều này khiến cô càng cảm thấy khó từ bỏ hơn so với chưa từng có được.

Nhưng nỗi đau này chỉ duy trì đến khi Becky tới tìm cô, Becky ôm hôn cô muốn cô giải thích, nói cô ấy đã tắm xong, trong khoảnh khắc đó cô phát huy sự ích kỷ đến cực hạn, thậm chí không dám hỏi Becky có biết hiện tại rốt cuộc cô ấy đang làm gì hay không, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Chiếm hữu cô, khiến Becky trở thành người phụ nữ của mình, khiến cô ấy không thể rời khỏi mình.

Cô như một kẻ tham lam liếm láp từng tấc da thịt mềm mại trắng nõn của Becky, khoảnh khắc chiếm hữu được cô ấy phẳng phát như cô đã có cả thế giới, nhưng người phụ nữ ngốc kia, sau khi phá thân lần đầu không phải muốn cô trấn an, mà là rúc trong ngực cô hỏi cô có hài lòng hay không.

Cô muốn nói người này thật khờ, dành tình yêu nồng nàn lại cưng chiều như vậy cho một con quỷ ích kỷ.

...

Đêm thứ hai mươi: Cô mơ thấy dường như mình cuồng nhiệt làm tình cùng Becky.

...

Đêm thứ hai mươi ba: Cô mơ thấy mình và Becky gặp tai nạn, trong mắt người đời là do thanh chắn chưa rớt kia đã cứu mạng cô, chỉ có cô biết, khi máy móc vứt cô ra ngoài, một chốc kia cô bắt được Becky theo bản năng, mới là cứu được mạng của mình, Becky chính là mạng của cô.

Nhưng trong lúc cô hôn mê, cô lại nghe được âm thanh vừa quen thuộc vừa sợ hãi, nó nói: Đây là cái giá đắt mà cô phải trả, cô không hiểu, cũng sợ hãi, cô cảm thấy là chính mình hại Becky nên cô bắt đầu đơn phương xa cách Becky

Hiện giờ Freen ngẫm lại cái gọi là giá đắt kia vẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng nếu nàng có thể sớm biết thế giới chỉ là một giấc mơ lớn một chút, cô tuyệt đối sẽ không đi đường vòng nhiều như vậy, sẽ không thấp thỏm lo âu nữa, tự trách tự sợ khiến tình yêu của mình có nhiều khúc chiết như vậy, nàng sẽ vọt tới trước mặt Becky nói: Em thích chị, em muốn theo đuổi chị.

...

Đêm thứ hai mươi sáu: Cô lại mơ thấy ngày mình mới gặp Becky, cô vừa ngượng ngùng vừa chờ mong lặng lẽ đi đến bên cạnh Becky, chỉ cần Becky liếc nhìn cô một cái, cô đều sẽ cảm thấy đỏ mặt.

Nhưng lúc này Becky lại khác với Becky lúc ở bên cô, cô ấy dịu dàng, khéo léo, ưu nhã giống như ma nơ canh, nhìn như đang thân cận với mọi người rồi lại duy trì khoảng cách hợp lý, trong con ngươi sạch sẽ của cô ấy dường như nhìn thấy tất cả, dễ dàng từ chối tất cả lời khen tặng, lại rụt rè né tránh khi ở bên cô.

Freen không thể tin trừng lớn hai mắt, thân mình không chịu khống chế về phía sau lui hai bước, đó vẫn chưa phải yêu, nhưng kia chắc chắn là nhẫn nại, để ý thật sâu.

Thì ra đối với Becky, từ lúc mới gặp mặt, cô đã là khác biệt.

Mà cô lại hoàn toàn không biết.

Sáng sớm ánh mặt trời bắn vào phòng bệnh trắng tinh, phòng bệnh sạch sẽ càng giống như không nhiễm một trần, Freen trở mình hướng mặt ra ánh sáng ngoài cửa sổ, cô đã dùng hai mươi sám đêm để mơ về cuộc đời, nhớ tới toàn bộ ký ức trong "giấc mơ", cô ngây ngốc đã lâu suy nghĩ tự hỏi mình có gì đặc biệt, mà cho dù sau khi Becky bị nhục nhã, cũng còn yêu cô như vậy.

Ánh mặt trời càng ngày càng ấm, chiếu đến khiến Freen yêu thích, cô đột nhiên cười đứng dậy đi làm thủ tục xuất viện, cô về nhà tìm được thẻ ngân hàng có chứa phí sinh hoạt mà cha mẹ gửi cho cô hàng tháng, cô chưa bao giờ dùng, nhưng cô biết trong đó là một số tiền lớn.

Cô mua một vé máy bay đến Hàn Quốc, trước khi đăng lý cô gọi cho Elly: "Elly, tôi muốn đi Hàn Quốc! Chờ tôi mang chị dâu về cho cô!"

Elly ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Chirawan vừa quay chụp xong, đang đi tới chỗ mình ở phía trước, đột nhiên cong miệng cười: "Vậy cô nhanh lên, đừng để tôi nhanh chân đến trước."

"Có ý gì?"

Freen vừa dứt lời, đã nghe được âm thanh lười biếng của Chirawan vang lên: "Sao rồi? Em đang nói gì với Freen vậy?"

Có lẽ Chirawan không có ký ức, nhưng cô quen biết đối phương bảy tám năm làm sao không nghe ra cám dỗ trong lời nói của người kia, cô không ngờ hai người này ở "Hiện thực" cũng sẽ có duyên phận, cô không khỏi trêu chọc cười: "Ô ô~ Tôi phải rút lại lời phàn nàn cho rằng mắt cô bị mù, người ở đường dây điện thoại bên kia, thật sự đẹp hơn tôi."

Elly cười cười, tràn đầy đắc ý nhìn về phía Chirawan: "Đúng vậy~"

——

P/S: Giải thích một chút cho các bạn nào đọc chương này mà chưa hiểu.

Tất cả các sự kiện đã xảy ra có vẻ là ở đời trước, Freen có thể đã bị cảnh sát bắn chết ở chương trước.

Sau đó lại trọng sinh về lại thời điểm chưa chính thức yêu Becky và nhớ lại mọi chuyện trong giấc mơ.

Đó là cách hiểu của team, còn mọi người có cách hiểu khác có thể thảo luận nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro