
Chương 83 : Xuất Viện
Khi Becky xuất viện thì Freen vẫn tới đón cô, nét mặt Becky không vui cho lắm vì hiện giờ cô không thể đi giày cao gót được, một chân bó thạch cao, chân còn lại đi dép lê, dù đôi dép mà Freen mua cho cô rất thoải mái và đẹp mắt nhưng Becky vẫn không thích.
Cô cau mày, Freen dỗ cũng không được, thân phận của Becky không bình thường, bây giờ cô xảy ra chuyện, giới truyền thông đương nhiên sẽ đưa tin về cô, bình thường phải ở lại bệnh viện cũng đã nhìn chằm chằm, cho dù bọn họ đã cố gắng ngăn chặn tin tức nhưng giới truyền thông vẫn biết được hôm nay là ngày giám đốc Becky xuất viện, họ chen chúc trước cửa bệnh viện đến nước chảy cũng không lọt.
Becky không xấu hổ mà giữ vẻ mặt như vậy, như cô đã nói, dù sao thì đi dép lê cũng không đẹp, mặt khó coi thì có khác gì nhau.
Freen bất lực:
"Chân chị đã ngồi xe lăn rồi mà còn muốn đi giày cao gót gì nữa?"
Người này sao mà nói mãi không nghe, vào bệnh viện một chuyến mà càng lúc càng phải dỗ.
Dù sao Becky cũng không vui vẻ, mấy người đi xuống tầng hầm, xe đã đợi sẵn dưới tầng hầm rồi, nơi đó không có nhiều phóng viên nhưng cũng có người lấp kín, mấy người bảo vệ chặn lại, Freen đẩy xe lăn của Becky vào trong cơn bão táp.
Bọn họ vừa ra khỏi thang máy thì các phóng viên đã vây quanh, dù sao thì bệnh viện cũng là nơi công cộng, các vệ sĩ chỉ chắn một chút chứ không thể kiên quyết chặn lại được, Freen cố gắng hết sức để chặn trước Becky, chỉ sợ có người động tới Becky.
Becky lại vô cùng thoải mái, giống như không phải cô đang xuất viện mà đang rời khỏi bữa tiệc một cách rất hài lòng, ánh đèn flash nhấp nháy, rất nhiều phóng viên đều hỏi nguyên nhân chấn thương của giám đốc Becky, hỏi về tình trạng hồi phục của cô, còn có rất nhiều micro chĩa thẳng vào Freen và yêu cầu nàng nói về mối quan hệ của nàng với giám đốc Becky.
Trước giờ họ chưa từng trả lời những câu hỏi thế này, suốt một đoạn đường ngắn phóng viên không hỏi được gì, xem ra là chỉ có thể là một tin tức nhỏ, họ còn đang suy nghĩ xem tiêu đề có nên đặt là giám đốc Becky sau khi xuất viện lộ vẻ đẫy đà hay liệu giám đốc Becky có bị bệnh phù nhẹ sau khi xuất viện hay không.
Đến được cạnh xe, cửa xe mở ra, Freen nhìn trái nhìn phải, nàng thật sự không muốn để tài xế hay vệ sĩ động tay, càng không thể để Becky tự mình leo lên xe được, nàng bất ngờ ôm Becky lên.
Ánh chớp dừng lại nửa giây, trong nháy mắt tần suất lại điên cuồng như sấm vang chớp giật mà có thể khiến mù mắt.
Freen vòng quanh cơ thể Becky, nàng chưa bế cô vào trong xe vội mà cúi xuống nói nhỏ bên tai của Becky:
"Cúi đầu."
Lỗ tai Becky có chút tê dại, cô theo lời mà cúi đầu, Freen sợ đầu cô đập vào khung cửa, thấy cô cúi đầu xuống bèn trực tiếp ôm cô ngồi vào ghế sau.
Hai người làm điều đó cùng nhau một cách vô cùng tự nhiên.
Lúc này vẻ mặt của Becky mới buông lỏng, thậm chí cô còn có chút ân cần đối với các phóng viên, trước khi đóng cửa xe, cô nói với các phóng viên:
"Cảm ơn các bạn đã quan tâm, mọi chuyện đều ổn."
Cửa xe bị đóng lại, tiếng ồn náo động cuối cùng cũng bị chặn ở bên ngoài, các phóng viên cảm thấy máy quay ở trên tay đang nóng dần lên, những tấm ảnh họ chụp bên trong đủ để để viết tiêu đề trong vài ngày tới.
Xe chạy êm ái trên đường, Freen cúi người giúp Becky cởi giày ra, sau khi cởi xong bèn để Becky ngồi lên đùi mình nghiêng sang một bên, hai chân gác lên ghế ngồi, tư thế này quả thực thoải mái hơn.
Một tay Becky ôm cổ Freen, liếc mắt nhìn nàng một cái:
"Sao lại chủ động như vậy?"
Freen nói:
"Như thế nhanh hơn."
Ban nãy có nhiều người chen chúc như vậy, đây là cách lên xe nhanh nhất, cũng an toàn nhất.
Nghiêng đầu nằm trước ngực Freen, mấy ngày nay Becky hoàn toàn hưởng thụ sự dịu dàng của Freen, nhưng mà cũng có một vấn đề mà cô luôn không dám hỏi. Nói ra cũng thật buồn cười, cô là Becky Armstrong! Từ lúc nào lại nhát gan như vậy chứ? Nhưng cứ mỗi khi gặp Freen là cô lại sợ đầu sợ đuôi, không dám thả lỏng làm gì, quả nhiên là bị thu phục rồi.
Freen cho rằng Becky muốn đi ngủ, nàng vỗ về bả vai cô:
"Còn một đoạn nữa, chị có thể ngủ một giấc, về đến nhà là ổn rồi, em ôm chị vào."
Sự dịu dàng ấy làm sao mà không khiến Becky muốn hoàn toàn sở hữu cho được.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, Becky hơi híp mắt lại thì chợt nghe thấy Freen nói với cô:
"Có điều về đến nhà em muốn nói với chị một chuyện."
Đột nhiên trái tim của Becky thắt lại.
Muốn nói gì? Nói là hiện giờ vết thương lành rồi nên chia tay ư? Muốn nói rằng ở cạnh cô, chăm sóc cô ở bệnh viện đều là do cảm giác tội lỗi?
Nghĩ tới những điều này Becky lại không ngủ được, hai tay cô nắm lấy cổ áo của Freen, rất muốn hỏi nàng cho rõ luôn bây giờ, lại sợ nói ra ở trên xe thì sự ấm áp của đoạn đường này sẽ biến đi mất.
Đáy lòng cô loạn tùng phèo, Freen lại bình chân như vại, nàng vỗ về bả vai như trấn an cô, nhưng bản thân thì lại ngủ trước, nói cho cùng thì rất khó để hầu hạ Becky, nấu cơm ba bữa đầy đủ, thêm đồ ăn nhẹ phải giữ cho sạch sẽ, làm gối ôm cho cô, còn phải quan tâm đến ham muốn của Becky nữa, thỉnh thoảng phô ra cơ thể mình, buổi tối Becky đạp chăn còn phải dọn lại giường, nàng còn phải chạy từ nhà đến bệnh viện để thay đồ và rửa những đồ dùng cần thiết hàng ngày, lo nghĩ việc Becky không thích dậy mà không nhìn thấy người, nàng nhanh chóng đi rồi trở về trong khi Becky đang ngủ, điều này khiến cho nàng tự trì hoãn thời gian ngủ của bản thân.
Bây giờ nàng ôm người trong vòng tay, giống như một con sóc đang ngủ đông ôm một quả sồi nằm ngủ an yên, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng thoải mái.
Becky nhìn đầu nàng từng chút từng chút, cô không nhịn được mà ngẩng lên dùng miệng chạm vào môi của Freen, rất mềm mại, Freen thoáng giật mình, nàng không tỉnh lại mà quay đầu sang một bên, dán môi vào nhau mà nhẹ nhàng ma sát.
Nếu nàng muốn chia tay thì trực tiếp chặt chân của nàng...
Becky nghĩ xấu xa trong lòng, lại dám nhắc tới chuyện chia tay... Cô cảm thấy bản thân nhất định sẽ như vậy, sẽ không nhịn được mà hủy hoại Freen.
Freen ngơ ngác mở mắt ra thì nhìn thấy mắt Becky phát ra ánh sáng xanh nhìn mình, tay bèn bóp nhẹ cô một cái:
"Đang nghĩ chuyện xấu xa gì vậy? Ngủ một giấc đi."
Đầu của Becky bị nhấn trở lại trong ngực của Freen, hai tay cô ôm lấy Freen, cảm giác nếu bản thân mất đi những thứ này thì thật sự cô sẽ phát điên mất.
Hai người chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, một đoạn đường quay về này mất hơn nửa tiếng, trong mơ, Freen lại khẽ cau mày, trong mộng có điều gì đó khiến cho nàng trằn trọc không yên.
Nàng mơ rằng trên tay mình cầm một chiếc khăn vuông có hoạ tiết tuyệt đẹp, sờ cảm giác rất thoải mái, nàng cẩn thận từng li từng tí đặt nó lên bàn, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy tiểu công chúa điện hạ ở trước mặt hỏi một cách kỳ quái:
"Freen, ngươi đang cầm cái gì vậy? Là quà cho ta ư?"
Nhìn dáng vẻ nàng ta dường như cũng không biết chiếc khăn vuông này đến từ đâu, nàng không biết chiếc khăn vuông này, nhưng lại nhìn ra được chất liệu của nó rất tốt, gương mặt hoạt bát lóe lên vẻ chờ mong:
"Cho ta đúng không?"
Freen quan sát nàng ta rồi nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi biết đây là vật gì không?"
Tiểu công chúa vừa nghe đã cảm thấy thích thú, nàng ta cầm nó trên tay nhìn đi nhìn lại, chỉ biết thốt lên:
"Ừm... là đồ tốt, nhưng mà quả mơ lẻ loi bên góc trái này nhìn trông quen quen..."
Câu quen của nàng ta khiến cho Freen thấy tim như vọt lên cổ họng, nghe thấy tiểu công chúa a lên một tiếng nhớ ra:
"Quả mơ lẻ loi, đây là món quà lần trước bệ hạ tặng cho ngươi nhỉ, nhưng mà quả mơ lẻ loi chỉ có thể được thêu trên những thứ mà bệ hạ yêu thích thôi."
Freen chỉ cảm thấy đầu óc mình đơ ra, rất nhiều thứ như kết nối lại với nhau.
Tiểu công chúa lại kéo nàng nói:
"Đây là đồ mà bệ hạ ban thưởng à? Xem ra rốt cuộc thì bệ hạ muốn ngươi nhớ tới nàng."
"Ý ngươi là gì?"
Freen luôn cảm thấy lời này có chút kỳ lạ.
Lúc này tiểu công chúa mới phát hiện ra Freen không biết việc thời thế thay đổi nên che miệng lại, nhưng sau khi nghĩ lại cảm thấy mình không cần phải giấu giếm:
"Freen, sau này ngươi không phải làm một ái thiếp nữa, gần đây bệ hạ không suôn sẻ cho lắm, Nhị Vương gia đã tập hợp binh mã, hai bên truy đuổi nhau đã lâu, hôm nay sợ là đã tiến vào cửa thành rồi, chỉ cần bệ hạ buông tay thoái vị thì có lẽ còn một mạng,..."
Lúc này Freen mới biết lý do tại sao vị nữ hoàng quyền lực và độc đoán của nàng lại đột nhiên cho nàng ra khỏi cung vài ngày.
Cũng chợt hiểu tại sao lúc bản thân ra khỏi điện, cô lại đứng lặng ở ngoài chậm chạp không chịu vào trong, mãi đến khi hai bên không nhìn thấy nhau nữa.
Nàng cũng biết được... Becky không thể buông tay.
Thà chết không chịu nhục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro