Chương 76 : Trở Về
Tình huống ly kỳ trên biển thật sự chấn động lòng người, đã mấy ngày rồi Becky chưa được chợp mắt, nhìn lên tình hình phía trước, sắc mặt có chút khó coi, rõ ràng đã sắp rời khỏi cái nơi quỷ dị này, nhưng quâm hạm lại cố tình xảy ra vấn đề, thật sự không cho người ta được lấy một ngày tốt lành.
"Không thể trì hoãn nữa rồi, Albedo Alberich, tăng tốc độ đến mức tối đa, tôi muốn một mạch xông ra."
Âm thanh khàn khàn, nồng đậm giọng mũi, chứng tỏ hiện giờ cơ thể của cô sắp chịu không nổi. Cuối cùng thì cái gì cũng chưa từng nhìn thấy, đừng nói Richie Armstrong, ngay cả bóng dáng chiếc du thuyền cũng chẳng thấy đâu.
Bọn Thoma Alberich cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, sắc mặt cũng rất kém. Đại khái đây là lần đầu tiên sau một thời gian khá dài, bọn họ mới đụng phải chuyện thần bí, khó giải quyết đến vậy.
Dẫu cho có mấy chục họng súng chỉa về phía mình, bọn họ cũng không chật vật như bây giờ. Thần kinh căng thẳng, cộng thêm trong khoảng thời gian này không ai được ngủ nghỉ, bọn họ đã gần như kiệt sức.
"Dạ, thuộc hạ hiểu!"
Hít một hơi thật sâu, hướng về phía máy bộ đàm, nói:
"Bây giờ bắt đầu đếm ngược, toàn bộ quân hạm chuẩn bị gia tăng hết tốc lực. Mười, chín, tám, .......ba....Hả, xảy ra chuyện gì?"
Gần đến thời điểm cuối cùng, thân quân hạm chợt rung lắc, mọi người trong phòng điều khiển gần như không thể đứng vững được nữa.
"Ưm..."
Theo quán tính, cả người Becky bị ném lên lan can phía sau, phần lưng đau nhức làm trước mắt cô tối sầm lại, gắng gượng tập trung sức lực, trụ vững hai chân.
Hung hăng nới lỏng chiếc cà vạt màu xanh dương, cởi nút cổ áo ra. Cô tuyệt đối không thể nhận thua như vậy, tuyệt đối không thể nào.
Không cần biết là nguyên nhân gì, cũng không đủ làm cho cô đầu hàng.
Tấm lưng truyền đến cơn đau rát dữ dội, Becky nhíu chặt đôi chân mày cố chịu đựng, bước nhanh đến bên cạnh Thoma Alberich: "
"Để tôi!"
Mặc dù tin tưởng năng lực điều khiển của Thoma Alberich, nhưng mà hiện tại đang lâm vào tình huống không bình thường, cô không thể để xảy ra sự cố.
Thoma Alberich quay đầu nhìn cô một cái, tránh người ra. Năng lực điều khiển của chủ nhân hơn hẳn bọn họ, hiện tại cũng không phải là lúc để phô trương sức mạnh.
Toàn bộ khoang điều hành công việc rối bù cả lên, đây là lần đầu tiên mọi người gặp phải trường hợp khác thường thế này, thế nên ban đầu quả thật có chút hoảng loạn, nhưng cũng lấy lại được bình tĩnh rất nhanh.
Bọn họ tin tưởng, có chủ nhân ở đây, bọn họ nên tin tưởng ở cô.
Becky liếc nhìn mưa to sóng lớn bên ngoài, hít một hơi thật sâu, nói như vậy, chỉ có thể đánh cược một lần thôi, sống hay chết, cũng phải xem rốt cuộc cô có bản lãnh ấy hay không.
"Thông báo cho thủy thủ đoàn trên hai chiếc quân hạm còn lại, làm theo chỉ thị, sau mười giây đếm ngược, mở ra cưỡng chế đề tốc khí."
Thoma Alberich ngẩn người, bỗng nhiên ngẩng đầu:
"Chủ nhân, vậy....vậy không thể lái được, nếu như mở ra thật, có thể sẽ dẫn đến sự mất ổn định cho toàn bộ thân quân hạm."
"Dạ!"
Kaeya Alberich cắt ngang lời nói của Thoma Alberich, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, trong mắt là một mảng yên tĩnh. Cũng chỉ có một ánh mắt, liền khiến Thoma Alberich bình tĩnh trở lại, gật đầu một cái, anh ta lập tức hiểu được hàm ý của bọn họ.
Nếu như còn tiếp tục hao phí lời nói, không chỉ là vấn đề quân hạm mất ổn định nữa, mà ngay cả lòng người cũng lung lay, còn có thể thuận lợi ra ngoài hay không, cũng là một vấn đề.
Chủ nhân đang đánh cuộc, tự đánh cuộc với năng lực của chính mình, mà điều duy nhất bọn họ có thể làm vào lúc này, chính là cố gắng hỗ trợ cho cô.
Mở cưỡng chế đề tốc khí ra, cũng chỉ có quân hạm chủ phát lệnh mới có thể kiểm soát hoàn toàn. Và cũng chỉ có Becky mới dám đưa ra mệnh lệnh sinh tử này, thật sự là hết cách rồi mới sử sụng đến phương thức cuối cùng, cũng là phương thức cực kỳ nguy hiểm.
Tình hiện hiện giờ, quả thật đã bị dồn đến đường cùng rồi.
Mí mắt khép hờ, đáy mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo, lần này trở về, phải dọn dẹp sạch sẽ mới được, một con ruồi cũng không thể bỏ sót.
Đưa tầm mắt trở về bàn điều khiển trước mặt, nhập chỉ thị, một tiếng 'rắc rắc' thanh thúy vang lên, bên tay phải của Becky xuất hiện một chiếc tàu gỗ nhỏ, đường kính chừng 50 xen-ti-mét, một chiếc tên lửa đẩy màu bạc lẳng lặng nằm bên trong.
Từ khi quân hạm được nâng cấp cho đến bây giờ, cưỡng chế đề tốc khí chưa từng được dùng đến, đây là lần đầu tiên. Chỉ có mấy người bên cạnh cô biết, quân hạm của nhà họ Armstrong đã được Becky cùng với những chuyên viên nghiên cứu thảo luận suốt một thời gian dài, mới bổ sung thêm một số chức năng khác biệt với những chiếc quân hạm của các quốc gia khác. Máy cưỡng chế đề tốc khí chính là một ví dụ điển hình.
Âm thanh lạnh lẽo máy móc vang lên giữa khoang điều hành:
"Có xác định sử dụng cưỡng chế đề tốc khí hay không?"
Nhàn nhạt quét mắt lên bàn điều khiển, đưa tay không chút do dự nhấn nút xác định. Lúc này cô không thể chần chừ được nữa, tuyệt tối không thể để lỡ mất một giây phút nào.
"Bây giờ bắt đầu đếm ngược thời gian, mười, chín......"
Giơ tay lên, vẻ mặt trấn định nắm lấy cần đẩy tên lửa, thản nhiên chờ nó nhảy đến con số cuối cùng.
"Ba, hai, một! Chuẩn bị hoàn thành!"
Nương theo âm thanh cứng nhắc của máy móc, Becky nắm chặt tay lại, tay phải dùng sức, chợt đem cần đẩy trong tay đẩy tới đỉnh cao nhất.
Cả thân hạm rung lắc kịch liệt, rồi sau đó tựa như tên vừa rời khỏi cung, thoát khỏi gông cùm xiềng xích, phóng vọt về phía trước.
Thân hạm có chút mất ổn định, Becky mặt không thay đổi nắm vững lấy bàn điều khiển, mãi cho đến khi thoát khỏi nơi quỷ quái hành hạ bọn họ suốt một tuần lễ vừa qua.
Ước chừng gần mười phút, mặt biển từ từ lấy lại được sự bình lặng vốn có, trời đầy mây đen cũng dần dần tản đi, tựa như chưa từng xuất hiện qua trước đó.
Đóng máy cưỡng chế đề tốc khí lại, ba chiếc quân hạm chậm rãi dừng trên mặt biển tĩnh lặng.
Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người không ai rõ ngọn ngành, làm sao lại kỳ bí như vậy?
Vừa tránh được một kiếp, Becky cũng chẳng hề tỏ ra vui mừng, ngược lại gương mặt càng trở nên u ám. Đến đây một chuyến, chẳng điều tra được gì, thậm chí còn suýt chút nữa đánh mất luôn cả sự sống của chính mình, thật là đáng giận.
Sắc mặt rất kém tựa vào trên ghế sofa, tìm thấy đường sống từ trong chỗ chết, cảm giác như vừa được chết đi sống lại.
"Chủ nhân, có phải người nên đi chợp mắt một chút không?"
Kaeya Alberich đứng ở bên cạnh cô, khàn giọng đề nghị. Âu phục màu trắng luôn luôn tươm tất chỉnh tề, ngoại trừ dính lên một ít vết bẩn, mái tóc có hơi hỗn độn, những cái khác đều chẳng có dấu hiệu nhếch nhác.
Lắc đầu một cái, dời tầm mắt ra khỏi người anh, nói:
"Hiện giờ tôi làm gì còn có tâm trạng để nghỉ ngơi, tung tích của Richie Armstrong vẫn còn chưa rõ, làm sao có thể nghỉ ngơi cho được?"
Chợt chuyển tầm mắt qua, vội vàng nói:
"Anh đi liên lạc với bọn họ, đã lâu như vậy chưa hề thông báo tin tức, nhất định bọn họ đã nhận ra hoàn cảnh của chúng ta, nếu họ làm ra bất kỳ quyết định điên cuồng gì cũng không tốt. Kaeya Alberich, anh nhanh lên, nhanh lên một chút đi liên lạc với bọn họ đi!"
"Được, bây giờ thuộc hạ lập tức liên lạc!"
Thật sự là quá mệt mỏi, thời điểm Kaeya Alberich nghiêng người sang, Becky xoa đầu lông mày, nét mệt mỏi bao trùm cả khuôn mặt. Đợi đến khi Kaeya Alberich nói chuyện điện thoại xong ngoảnh đầu lại, cô đã ngủ thiếp đi tự bao giờ, nhưng đầu lông mày vẫn nhíu lại thật chặt, dường như vẫn chưa yên giấc.
Hẳn là chủ nhân rất muốn gặp lại người ấy, mấy ngày nay đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, nhất định chủ nhân đã kiệt sức rồi.
"Rất đau khổ phải không?"
Albedo Alberich đi tới vỗ vỗ bả vai của anh, là anh em vào sinh ra tử lâu như vậy, làm sao anh lại không nhìn ra tâm tư của Kaeya Alberich, chỉ là, người này thật sự cất giấu quá kỹ, bọn họ cũng không tiện nói gì thêm. Muốn yêu nhưng không dám ngỏ lời, cảm giác này hẳn là rất đau khổ.
"Đau khổ? Ngược lại tôi không thấy vậy, tình yêu chân chính, không phải là bất chấp tất cả để khiến đối phương ở lại bên cạnh mình, mà là muốn đối phương được hạnh phúc, đây mới là hạnh phúc thật sự!"
"Cách nhìn của cậu thật là thâm sâu, rất tốt! Chỉ cần trong lòng rõ ràng là được rồi!"
Đôi tay nắm lại thành quyền, nhìn có vẻ rất nặng, nhưng thật ra lại rất nhẹ, rơi vào trên bả vai Albedo Alberich, ánh mắt khôi phục lại nét thong dong ưu nhã như ban đầu:
"Thật sự chính là anh em tốt, mấy ngày nay suýt chút nữa chúng ta phải đi xuống điện Diêm Vương làm anh em, cảm giác đồng sanh cộng tử, quả là không tệ!"
"Hừ, cậu hãy chấm dứt việc đó đi!"
Thụt lùi về phía sau hai bước, sau đó chau mày lại, nhìn trời trong nắng ấm bên ngoài, nói:
"Nếu như không tự mình trải nghiệm, căn bản tôi cũng sẽ không có cách nào tin tưởng, tất cả những chuyện đã xảy ra đều là sự thật. Nếu như ban đầu cậu Richie cũng gặp phải tình huống như vậy mà nói, vậy thì.....Quân hạm của chúng ta kiên cố như thế mới có thể trải qua tình hình nguy hiểm như vừa rồi, có thể gắng gượng sống sót qua ngày. Thế nên, chỉ bằng một chiếc du thuyền xa hoa bình thường, kết quả có thể nghĩ!"
Kaeya Alberich cố nén nụ cười trên mặt, nhìn người đang ngủ thiếp đi vẫn cứ nhíu chặt chân mày, trầm giọng nói:
"Cũng không thể nói như vậy, không hẳn đã gặp phải tình huống như chúng ta. Dưới đáy biển cũng không tìm thấy xác du thuyền, cũng chẳng thấy thi thể, có lẽ, có lẽ bọn họ vẫn chưa chết. Cậu Richie l nhất định còn sống rất tốt, nhất định!"
"Lừa mình dối người!"
Lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái, Albedo Alberich đi đến bàn điều khiển, chuẩn bị lái trở về.
Gương mặt vô cảm nhìn mặt biển bát ngát mênh mông, trong lòng Albedo Alberich cũng hy vọng những lời Kaeya Alberich vừa nói là thật. Nhưng không có cách nào để lừa gạt bản thân, chuyện này thật sự quá thần bí, có thể sống sót ra khỏi nơi ấy, quả thực là nói chuyện viển vông.
Anh là người theo chủ nghĩa lý trí, sự thật nằm ngay trước mắt, anh tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện tưởng tượng nhàm chán.
Biết rõ là không thể nào, còn phải cố nghĩ sang hướng khác, đây không phải tác phong của anh. Cho dù là chủ nhân, anh cũng tin rằng, chắc chắn cô biết làm như thế nào cho phải.
"Thông báo mọi người ở đại bản doanh, Richie Armstrong....không rõ tung tích!"
Albedo Alberich chợt quay đầu, đã thấy Becky xoa đầu ngồi dậy, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, khiến người ta nhìn không rõ rốt cuộc lúc này vẻ mặt của cô trông như thế nào.
Không phải chết, mà là không rõ tung tích.
"Dạ!"
Kaeya Alberich gật đầu đồng ý!
"Thông báo Irin Malaiwong, gửi thiếp mời, mời lão đại của gia tộc Poolsak và gia tộc Gunnhildr!"
Từ trên ghế sofa đứng lên, giữa hai hàng lông mày của Becky nổi lên sát khí tàn độc:
"Còn nữa, đừng quên mời giáo phụ Asura."
Là vì cô chần chừ, cho nên mới phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, không sao, cũng không hề gì, lần này, tất cả các món nợ được tính toán trong một lần.
Lúc này cả người Becky toát lên sự nguy hiểm vô cùng, từ khi cô đón nhận nhà họ Armstrong đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, anh trai của cô, người thân của cô, lại biến mất bởi chính bàn tay của mình, sống chết không rõ.
Vốn dĩ cô còn muốn tiếp tục chờ đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi thời cơ chín mùi, nhưng hiện tại không cần, hừ, cô muốn cho bọn họ biết, kết quả của việc dám chọc giận cô là như thế nào.
Sau khi rời khỏi khoang điều hành cùng với Kaeya Alberich, Becky đứng hóng gió biển, đôi tay nắm thật chặt lên lan can lạnh thấu xương, giọng nói trầm thấp:
"Sau khi trở về, những chuyện đã gặp phải trên biển, một chữ cũng không thể để lộ ra ngoài!"
"Thuộc hạ hiểu!"
Những chuyện bản thân mình khó có thể giải quyết, tự nhiên cũng không cần phải nói tường tận, hiện giờ chuyện quan trọng nhất, chính là xử lý mấy kẻ to gan lớn mật kia.
Ngày mùng 3 tháng 1, đám người Becky đặt chân lên bờ.
Gần như vào ngay thời khắc đó, Freen liền chạy tới bên cạnh Becky. Nhìn thấy sắc mặt em chợt đông lạnh khó coi, liền đoán ra ngay, nhất định chuyến đi vừa rồi không được suôn sẻ.
Ròng rã hơn một tuần lễ, bọn họ không thể liên lạc với nhau, cũng không biết rốt cuộc đám người Becky đã gặp phải những chuyện gì, có thể hiểu bọn họ đã lo lắng như thế nào.
Không đi nghỉ ngơi, mà trực tiếp nhìn vào Freen, lông mày hơi chau lại, nói:
"Sarocha, em có chút chuyện muốn nói với chị!"
Nhíu mày, Freen gật đầu, cô rất muốn biết chuyện gì lại khiến Becky phải khẩn khoản mở lời với mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro