Chương 74 : Em Giao Phía Sau Cho Chị
Becky chậm rãi ngồi xuống, nói:
"Con hiểu rõ ý của ông nội, nhưng mà lần này con phải đi. Về phần hôn lễ, làm phiền người nói giúp con........hoãn vô kỳ hạn!"
Mẹ của Becky, Elysia Kaslana lo lắng nắm lấy tay cô, ấm giọng nói:
"Becky, anh con sẽ không có chuyện gì, con không cần phải mạo hiểm như vậy, chỗ đó kỳ thật quá nguy hiểm, những truyền thuyết về nơi đó, trên thế giới này đã có rất nhiều mẹ thật sự......"
"Mẹ, lời đồn đại không thể tin! Huống chi, mẹ nên tin tưởng ở con!"
Thở dài một hơi, Sampo Armstrong đứng dậy, nói:
"Becky, cả nhà ai cũng biết con luôn tự mình đưa ra quyết định, một khi đã quyết làm chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Thế nhưng, ba vẫn không muốn con đi, cho dù là vì Richie, nó cũng tuyệt đối không hi vọng con sẽ đi!"
"Đúng vậy, Becky, nơi đó thật sự rất đáng sợ, không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng, em đừng nên đi thì tốt hơn!"
"Tam giác Bermuda, hiện tượng ở nơi đó khoa học vẫn chưa giải thích được, Becky em đi có lợi ích gì?"
"Không nên chuyện gì cũng tự mình gánh vác, chúng ta là người một nhà, con cũng nên tin tưởng chúng ta mới đúng!"
Rút tay ra khỏi bàn tay của Elysia Kaslana, Becky đứng lên, lạnh lùng quét mắt qua tất cả mọi người đang có mặt tại đây, giọng nói lạnh lẽo có phần vang dội:
"Hiện giờ ai mới là chủ nhân chân chính của nhà họ Armstrong, nếu như mọi người còn nhớ một chút phép tắc, thì nên biết, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Từ khi tôi tiếp nhận nhà họ Armstrong đến nay, quyết định của tôi chính là mệnh lệnh, bất kỳ ai cũng không thể chất vấn. Ông nội, ngay cả người cũng như vậy!"
Lời nói vừa trôi ra khỏi miệng, toàn bộ người nhà họ Armstrong liền lặng thinh, những lời ấy đánh ngay vào điểm mấu chốt khiến bọ nhọ không còn lời nào để phản bác.
"Becky..."
"Tốt lắm, trước hết cứ như vậy đi. Chuyện này mọi người cũng không cần nhúng tay vào, ai nên làm gì thì làm việc ấy! Kaeya Alberich!"
"Dạ!"
"Chuẩn bị tàu, hôm nay lập tức lên đường!"
"Dạ!"
Nhìn sâu vào mắt bọn họ, Becky không thể làm gì khác hơn, cô tuyệt đối không thể để Richie xảy ra chuyện không may, tuyệt đối không. Sớm biết kết quả sẽ như thế này thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý cho anh mình trở về tổ chức một lần nữa.
***
Freen bị ông nội gọi về khẩn cấp, khi cô vừa mang nét mặt u ám bước vào, lại phát hiện cả mấy bậc trưởng bối của nhà họ Armstrong cũng ở đây, vả lại sắc mặt rất kém.
"Ông nội, ba mẹ, ông nội Armstrong, bác trai, bác gái!"
"Lần này chúng ta tới đây, là bởi vì hôn lễ xảy ra chút chuyện không may. Theo ý của Becky là hôn lễ sẽ bị trì hoãn một thời gian!"
Trì hoãn, cô lại đang để tâm đến chuyện gì đây? Nhàn nhạt gật đầu, nói:
"Con hiểu, có thể cho con biết nguyên nhân không? Còn nữa, trì hoãn là trì hoãn bao lâu?"
"Richie Armstrong xảy ra chuyện không may, Becky đích thân đi xử lý. Về phần hôn lễ này bị trì hoãn đến khi nào, Becky nói. . . . . . Vô kỳ hạn!"
Vô kỳ hạn!
"Richie Armstrong xảy ra chuyện gì?"
Không thể nào chỉ vì chút chuyện nhỏ mà cô lại nói ra lời như vậy, nhất định là chuyện rất nghiêm trọng. Thế nhưng Freen cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trước đó ở chỗ của mình, rõ ràng là người của em đã xảy ra chuyện, thế nào bây giờ lại nhảy sang chuyện khác?
Sampo Armstrong thấy ba của mình không nói lời nào, liền mở miệng thay:
"Cấp trên bất thình lình chỉ đích danh Richie Armstrong đi thi hành nhiệm vụ trên một chiếc du thuyền, mà chiếc du thuyền này lại đi đến Tam giác Bermuda, hiện giờ đã mất liên lạc, đến nay chưa hề nhận được tin tức!"
Nét bình tĩnh trên gương mặt chợt tan biến, bóng tối u ám đáng sợ như bao trùm cả gương mặt của Freen, đứng bật dậy, toàn thân toát lên hơi thở khiếp người, xông thẳng ra ngoài.
"Ai, chuyện của bọn nhỏ, để cho bọn chúng giải quyết! Việc duy nhất chúng ta có thể làm, chính là tin tưởng hai đứa nó!"
Hiện giờ quyền lực tối cao đều nằm trong tay hai đứa trẻ ấy, cho dù bọn họ có muốn nhúng tay vào cũng không được.
Rốt cuộc Freen cũng nhận ra, trước khi Becky rời đi, tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an. Em lại muốn đến nơi đó, cái gì gọi là hôn lễ hoãn vô kỳ hạn, chẳng lẽ em không có ý định sống sót trở về hay sao? Không được, cô tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không đồng ý để em đi mạo hiểm như vậy!
Trên máy bay, Freen gần như điên cuồng gọi vào số điên thoại của Kaeya Alberich, thế nhưng chẳng ai nghe máy. Không biết đã gọi bao nhiêu lần, cuối cùng cũng nhận được tín hiệu từ đầu dây bên kia. Điều khiến người ta bất ngờ chính là, Becky đích thân bắt máy.
"Bây giờ em đang ở đâu? Becca, không cho đi, em có nghe hay không, chị không cho em đi!"
Im lặng một hồi lâu, cô mới cười nói:
"Em vừa định gọi cho chị, không ngờ chị đã gọi trước rồi. Nhưng mà Sarocha à, em phải đi, Richie cần em. Chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Asura Poolsak, em đã điều tra, hắn ta có tham gia vào chuyện này.
Nếu em đoán không sai, sau khi em rời khỏi, những chuyện tiếp theo sẽ nối đuôi nhau kéo đến. Nếu như chị thật sự không muốn em xảy ra chuyện, vậy thì em đem sau lưng của mình giao cho chị. Hãy giúp em bảo vệ sự bình an phía sau!"
"Chuyện này không thể nói nhập làm một, Becca dẫu cho em không tin vào những truyền thuyết kia, nhưng vẫn tồn tại đầy rẫy nguy hiểm. Đã biết kẻ khác bày mưu, em còn muốn đi, có phải em không có đầu óc hay không?"
"Sarocha, anh ấy là anh trai của em, thế nên, dù cho nguy hiểm cách mấy em cũng phải đi. em không tin em lại thua bọn chúng. Sarocha, coi như là em cầu xin chị!"
Giọng nói trầm thấp ở bên trong, mang theo một tia day dứt cùng không nỡ, thế nhưng vẫn tràn đầy tự tin. Đầu óc đang suy nghĩ lung tung cũng dần dần trở lại bình thường, Freen thở hắt ra một hơi, giọng nó có phần khàn đặc:
"Becca, ngàn vạn lần phải trở về, nhất định phải an toàn trở về!"
"Được!"
Vừa nói dứt lời, bên kia cũng không chần chừ cắt đứt liên lạc, Freen lặng thinh cầm điện thoại một hồi lâu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đôi con ngươi tràn ngập tơ máu, có một loại cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Asura Poolsak, quả nhiên là hắn, thật sự là khó lòng phòng bị.
"Thông báo Mika Schmidt, gia tộc Mafia Italy, gia tộc Gunnhildr Anh quốc, gia tộc Poolsak Ai Cập, phòng ngự nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào."
"Dạ!"
Em nói muốn đem sau lưng của mình giao cho cô, vậy nên, chắc chắn cô sẽ không để cho vợ mình thất vọng. Còn về việc mạo hiểm lần này, em liên tục xem lời của cô như là gió thoảng bên tai, chờ sau khi em trở về, cô phải dành thời gian để dạy dỗ thật tốt!"
***
Đặt điện thoại xuống, Freen hít vào một hơi thật sâu, thay trang phục đi biển mà Kaeya Alberich đã chuẩn bị.
Mặc trên người chiếc váy ngắn liền thân màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo quân trang đuôi én màu xanh đậm, tất chân màu đen kéo quá đùi, giày ống màu trắng cao đến đầu gối, hoàn toàn phô diễn vóc người hoàn mỹ của cô. Mái tóc đen nhánh được buộc cao kiểu đuôi ngựa, cả người toát lên nét hấp dẫn lạ thường.
Kéo cửa khoang thuyền ra, Kaeya Alberich đang canh giữ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy cô liền trực tiếp dẫn đầu về phía buồng lái.
"Đã tra ra du thuyền mất tín hiệu liên lạc ở tọa độ nào chưa?"
"Là ở 32'1'' vĩ độ Bắc, 65' kinh tuyến Tây. Thời điểm du thuyền vừa vào đến tọa độ này, lập tức bị một loại sóng điện từ mãnh liệt gây nhiễu. Lúc cậu Richie liên lạc với những người đó, tín hiệu liên tục bị đứt quãng, sau đó hoàn toàn biến mất, tựa như chưa hề xuất hiện trên thế gian này!"
Ánh mặt trời ngày đông phản chiếu ánh sáng lấp lánh lên mặt biển, sau lại hắt lên những chiếc quân hạm màu trắng bạc, cảnh sắc lung linh mê người.
Chiếc quân hạm của bọn họ vừa vặn nằm ngay chính giữa, hai chiếc còn lại giữ một cự ly tương đối, nhận nhiệm vụ bảo vệ ở hai bên. Ngoại trừ ba chiếc quân hạm, còn có hai chiếc tàu ngầm bên dưới đáy biển, sẵn sàng cho mọi tình huống bất ngờ.
"Chủ nhân!"
Nhìn thấy Becky đến, mọi người thưa gửi một tiếng rồi tiếp tục tập trung vào việc của mình.
Liếc mắt sang Albedo Alberich đang cầm lái, Becky ngồi vào một bên, ngước mắt hỏi:
"Hiện giờ chúng ta đang ở tọa độ bao nhiêu? Cách mục tiêu có xa lắm không?"
Kaeya Alberich quét mắt lên màn hình radar trước mặt, nói:
"Tọa độ hiện tại của chúng ta vừa đúng vào tuyến trên, 30' vĩ độ Bắc, 75' kinh tuyến Tây."
Hình như khoảng cách còn khá xa, cô cũng biết thời tiết trên biển biến hóa khôn lường, không thể mù quán gia tăng tốc độ. Nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng nói:
"Tăng vận tốc lên sáu mươi hải lý một giờ, cẩn thận quan sát một chút rồi mới quyết định tiếp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro