Chương 73 : Không Nói Tôi Liền Tiễn Ông Về Trời
"Hương vị quen thuộc, nhất định là do Kaeya Alberich nấu rồi!"
Tươi cười ngồi vào trước bàn ăn, ngửi hương vị thân quen, Becky khẳng định.
Lúc này Kaeya Alberich đã khoác một thân âu phục trắng sạch sẽ tinh tươm, có điểm nào giống như vừa mới xuống bếp đâu. Đối với câu nói của Becky, chỉ hơi cười cười:
"Mời chủ nhân dùng cơm!"
Freen nghe thấy vậy cũng không nói gì, sắc mặt không chút thay đổi, bắt đầu dùng cơm. Cho dù có muốn bắt bẻ thế nào đi nữa cũng không thể không thừa nhận, người bên cạnh Becky quả thật hoàn hảo đến mức làm người ta không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào.
Sau khi Becky dùng bữa ăn tối xong, đang lau khóe miệng, Kaeya Alberich đúng lúc đứng ra, hỏi:
"Xế chiều hôm nay chủ nhân khá mệt nhọc, có phải tối nay sẽ không trở về?"
Khụ, câu hỏi không chút che đậy của Kaeya Alberich khiến gương mặt của Becky không rõ trở nên đỏ ửng, mà người luôn tỏ ra lạnh lùng trước mặt người khác như Freen cũng không khỏi bật cười trước câu hỏi trần trụi của anh ta:
"Không cần, trở về còn có chuyện cần phải giải quyết. Hôm nay đã ở đây cả buổi chiều rồi, có rất nhiều việc phải làm!"
Một tuần sau là đến hôn lễ, vậy thì, hình như lễ Giáng Sinh cũng sắp tới.
Kaeya Alberich đang chuẩn bị trả lời, tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên, áy náy khom lưng, nghiêng người đi sang một bên.
"Tôi là Kaeya Alberich!"
". . . . . ."
"Uhm, tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo chủ nhân, ừ, cậu đến trước xử lý. Tiền do cậu chuẩn bị, chuyện này cậu cứ sắp xếp một chút là tốt rồi!"
". . . . . ."
"Tôi rõ rồi, chuyện này chờ sau khi hỏi qua chủ nhân tôi sẽ lập tức thông báo tin tức cho cậu. Trước tiên cứ như vậy đi, về phần cô ta, xem xem có manh mối gì không!"
Kaeya Alberich vừa cúp điện thoại, lúc trở lại sắc mặt trông rất khó coi:
"Chủ nhân, mới vừa nhận được tin tức, Kamisato Rosaria đã được cứu, bên chúng ta tổn thất mười hai người!"
Tay đang bưng tách trà chợt dừng lại, nụ cười trên gương mặt từ từ biến mất, đáy mắt lóe lên một tia u ám. Chậm rãi đặt cái tách trong tay xuống, đầu ngón tay khẽ lướt qua mép tách, đứng lên:
"Em đi về trước đây, nếu như không có chuyện gì, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không liên lạc thường xuyên. Chuyện lớn nhỏ ở hôn lễ, một mình chị quyết định là được!"
"Đợi đã nào...!"
Bất chợt kéo tay của Becky, lần này Freen cảm thấy lo lắng, rồi lại bắt mình không cho phép:
"Em chú ý an toàn, không cần cậy mạnh!"
Quay người lại, khẽ đặt một nụ hôn xuống bờ môi chị, chớp chớp hàng lông mi dài, nói:
"Yên tâm, em tự có chừng mực!"
Nói xong, rút tay của mình về, cũng không quay đầu lại, sải bước đi một mạch ra ngoài.
Đả thương người của cô, cướp đi kẻ thù của cô, bây giờ thật sự muốn đối đầu với cô đến cùng, gia tộc Gunnhildr, gia tộc Poolsak, nhất định là những người này cũng đóng vai trò không nhỏ trong ấy.
Becky vốn muốn trực tiếp đi đến nơi xảy ra sự cố bất ngờ, nhưng một cuộc điện thoại từ đại bản doanh liền khiến cô dấy lên lửa giận đến cực điểm.
Mấy ngày trước Lam Triệt được cử đi thi hành nhiệm vụ trên một chiếc du thuyền sang trọng, mà chiếc du thuyền này lại không muốn đi theo lộ trình bình thường, cố tình tiến vào tam giác Bermuda(1), một nơi cực kỳ thần bí. Từ sau khi nó đi vào hải vực Bermuda, ban đầu radar còn nhận được chút tin tức, nhưng đến khi trời vừa chập choạng tối liền mất tín hiệu cho đến tận bây giờ, tựa như vừa bốc hơi khỏi địa cầu. Thêm vào đó tọa độ của chiếc du thuyền cũng biến mất khỏi màn hình định vị trên biển.
Khi vừa nhận được tin tức này, cơn tức giận của Becky lại càng tăng thêm gấp bội là điều dễ hiểu.
Đem chuyện vốn đang muốn đi xử lý giao cho Irin Malaiwong, Albedo Alberich, cô gọi Thoma Alberich trở về ngay lập tức, thay đổi lộ trình, đi thẳng về đại bản doanh.
Hiện giờ mây đen giăng kín nhà họ Armstrong, những người làm việc ở bên ngoài cũng trở về đông đủ. Ngoại trừ Becky Armstrong còn đang trên đường về, ông cụ Armstrong chính là người lớn nhất trong nhà, dĩ nhiên mọi chuyện sẽ do ông làm chủ.
Lúc này vợ chồng Sampo Armstrong cũng cực kỳ lo lắng, rồi lại không biết nên làm như thế nào, bọn họ chỉ biết đặt mọi hy vọng lên người con gái của mình, Becky Armstrong. Con bé là người thông minh cơ trí, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, chắc chắn có thể cứu được anh trai của nó.
"Tướng quân Loucha, tại sao nhiệm vụ lần này nhất định phải ủy nhiệm cho nó?"
Arlan Armstrong giã gậy, lạnh lùng hỏi.
Tướng quân Luocha là người lãnh đạo trực tiếp của Richie Armstrong ở FBI, có rất nhiều nhiệm vụ ông ta đích thân ủy nhiệm cho Richie Armstrong, lần này Richie Armstrong gặp nạn, cũng do ông ta đến đây thông báo.
Người nhà họ Armstrong có thân phận như thế nào, bọn họ dĩ nhiên biết rõ, nhất là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Armstrong - Becky Armstrong, thủ đoạn của cô ta không phải những người như bọn họ có thể đối kháng được.
Lần này cũng nhân cơ hội Becky Armstrong không ở đại bản doanh, ông ta mới dám dẫn người đến đây. Ban đầu Becky Armstrong đã nói rất rõ ràng, tuyệt đối không được giao bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào cho Richie Armstrong, ông ta cũng luôn nhớ kỹ điều này.
Nhưng mà không hiểu vì sao lần này cấp trên cứ nhất quyết giao nhiệm vụ ấy cho Richie Armstrong. Trước đó ông ta cũng đã suy đoán khả năng xảy ra tình huống xấu, đi đến nơi đó, mười lần thì hết chín lần không thể trở về, Tam giác quỷ Bermuda bí ẩn, có ai nghe qua mà không sợ hãi. Qủa nhiên, mới vừa đến nơi liền xảy ra chuyện như vậy.
"Ông Arlan, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định, cấp trên đưa ra chỉ thị, nhất định phải giao nhiệm vụ lần này cho Richie Armstrong, tôi cũng đã phản đối, nhưng không có tác dụng. Thực sự tôi không giao nhiệm vụ lần này cho cậu ấy, hơn nữa cá nhân cậu ấy cũng đồng ý!"
Xoa xoa mặt, Luocha cảm thấy cực kỳ oan uổng, chuyện này rõ ràng không hề liên quan đến ông ta.
Seamus Armstrong hừ lạnh:
"Người nhà họ Armstrong rơi vào tay các ông liền xảy ra chuyện, ông muốn đùn đẩy trách nhiệm ư?"
"Ông nói thử xem tại sao cấp trên của ông lại muốn đích thân Richie Armstrong thi hành nhiệm vụ? Hay là các ông cho rằng hiện giờ nhà họ Armstrong rất dễ bắt nạt?"
Lạnh lùng cất giọng, Frederica Armstrong chậm rãi nói.
Trái ngược với quan điểm của hai người kia, Blade Armstrong lớn mật đưa ra nghi ngờ:
"Có phải ai đó đứng đằng sau giật dây hay không?"
Luocha vội lau mồ hôi trên trán, người của gia đình này cũng quá nhiều đi chứ, vấn đề này vứa mới kết thúc, liền nảy sinh ra một vấn đề khác:
"Cái này......Chuyện này là bí mật quốc gia, tôi không thể trả lời. Bản thân cậu ấy là thành viên trong tổ chức FBI, nên đã có sự chuẩn bị tốt về mặt tư tưởng, ông Arlan đồng ý cho anh ta đi, chẳng phải cũng đã nghĩ đến vấn đề này hay sao!"
"Anh láo toét!"
Arlan Armstrong tức giận lên tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, câu nói có phần lỗ mãng khiến mọi người nhà họ Armstrong cả kinh, ngơ ngác nhìn ông.
Ông cũng bước ra từ thế giới đó, chẳng nhẽ không biết sự đen tối bên trong nó hay sao? Muốn lừa ông, cũng không biết tự lượng sức mình:
"Luocha, tôi hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc tại sao phải giao cho Richie Armstrong đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi thế lực của nhà họ Armstrong, nhưng ông ta vẫn kiên trì giữ vững đạo đức của một người lính, chuyện liên quan đến bí mật quốc gia, ông ta tuyệt đối không thể tiết lộ. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức lấy lại bình tĩnh, kiên định nói:
"Rất xin lỗi, tôi không thể nói ra chuyện nhân của chuyện lần này, nhưng đúng là cậu Armstrong cam tâm tình nguyện thi hành, chúng tôi tuyệt đối không ép buộc!"
"Ông nói là, anh ấy tình nguyện đâm đầu vào chỗ chết, không có bất kỳ ai gây áp lực, cũng không có bất cứ người nào dùng lời nói để kích động anh ấy? Tướng quân Luocha!"
Giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ vang lên phía sau, vừa trầm thấp vừa khiến người ta hoang mang lo sợ, không khí chung quanh lạnh lẽo khác thường.
"Becky!"
"Chị Becky!"
Razor Armstrong nãy giờ vẫn im lặng như tờ, khi vừa nhìn thấy chị mình, đáy mắt liền lóe sáng. Ngay khi vừa nhận được tin, cậu bé vẫn một mực chờ cô trở lại, cuối cùng cũng về rồi.
Becky cởi bỏ áo khoác, thản nhiên ngồi xuống đối diện ông ta, đối với việc toàn bộ thành viên trong nhà đã tề tựu đông đủ, cô cũng chẳng có chút phản ứng.
Biết rõ hiện giờ tâm tình của cô không tốt, bọn họ cũng không lên tiếng, chỉ hiểu được một điều, một khi Becky đã ở đây thì ngay cả người chết cũng phải hé môi.
"Tướng quân Loucha, trả lời câu hỏi của tôi!"
Nét sửng sốt hiện rõ trên gương mặt khi trông thấy sự xuất hiện của cô, đại não như bị đóng băng, ông ta khiếp sợ, ngây ngốc ngồi yên một chỗ, sau khi nghe Becky Armstrong hỏi mới chợt hoàn hồn.
Trưc tiếp đối diện với gương mặt xinh đẹp của cô, thế nhưng ngay cả một chút tâm tình cũng không nhìn ra được, ý cười nhẹ nhàng thoáng qua trên mặt, nụ cười lạnh lẽo như băng.
"Gia chủ Armstrong, nói thế nào thì chuyện này cũng là bí mật nội bộ của FBI, tôi thật sự không có nghĩa vụ phải trả lời cho câu hỏi của các người, mong cô đừng nên làm khó dễ chúng tôi!"
Đối với câu trả lời của ông ta, Becky bỗng nhiên cười rộ lên, giữa ánh mắt khó hiểu của mọi người chung quanh, khẩu súng lục màu bạc quen thuộc đã nằm trong tay cô, họng súng ghim thẳng vào trán của người đối diện, lạnh lùng tàn nhẫn cảnh cáo:
"Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, là ai đã cử Richie Armstrong đi làm nhiệm vụ lần này? Ông có thể lựa chọn không nói, tôi cũng không thèm lãng phí thời gian nữa, ông nên biết, tôi luôn không thích nói nhảm!"
Đây mới là diện mạo chân chính của Becky, cô chưa bao giờ để lộ bộ mặt thật của mình trước mặt những người trong nhà. Lạnh lùng, vô tình, tàn nhẫn, khát máu, nụ cười thường ngày chỉ là một dạng ngụy trang, một dạng ngụy trang khá thành công.
Loucha khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt lại dám chĩa súng về phía mình. Khi vừa ngẩng đầu lên muốn gân cổ cãi lý thì đập vào mắt ông ta chính là đôi mắt lạnh lẽo sắc như dao, khiến ông ta hơi rùng mình.
Ánh mắt kia như ngầm cảnh báo, nếu như đáp án của ông không thể làm cho cô hài lòng thì e rằng hôm nay khó mà bước ra khỏi cửa nhà họ Armstrong.
"Việc này do Kevin thông báo, hình như là nhận được chỉ thị của cấp trên, cụ thể là người nào thì tôi thật sự không biết!"
Họng súng vẫn nằm nguyên vị trí cũ, dường như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của ông ta.
"Mạng của ông, tôi tạm thời giữ lại, nếu như lần này tôi không mang được Richie Armstrong trở về, vậy thì...... Kaeya Alberich, tiễn khách!"
Thu hồi súng, Becky quay đầu, lạnh lùng nói.
"Becky, con nhất quyết muốn đi?"
Arlan Armstrong cau mày, rất không tán thành hỏi. Chỉ còn lại mấy ngày nữa là đến hôn lễ của con bé và Freen, bây giờ nó lại muốn đi đến nơi nguy hiểm như vậy, ông thực sự rất lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro