Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71 : Đáp Cô Ta Lên Đảo Rắn

Kamisato Rosaria, trong lòng người phụ nữ này lại cất giấu nhiều ý tưởng cực đoan như thế, cũng không lạ gì khi cô ta có thể làm ra chuyện giết anh trai đoạt quyền.

Cô ta cho rằng ai cũng giống mình, người có chút năng lực, đều dựa vào việc trèo lên giường của người khác mới có được sao? Bản thân mình bị người ta lợi dụng còn không biết, ngược lại còn ở đây sủa như chó điên, một kẻ điên điển hình!

"Tôi làm như thế nào để có được địa vị như hiện nay, cô khỏi cần biết! Kamisato Rosaria, tôi đến đây không phải để nghe cô nói nhảm, nhìn bộ dạng này có vẻ như cô không có ý định tự giác rút lui, không sao, tôi sẽ tự mình giải quyết! Chúc cô gặp nhiều may mắn!"

Xoay người, trong nháy mắt, sau ót bị người ta dùng súng chĩa vào, mà mấy tay súng được bố trí bốn phía chung quanh cũng giương nòng, nhắm thẳng vào bọn họ.

"Cô cho rằng hôm nay đã đến đây rồi còn có thể rời đi sao? Dầu gì cũng chết, nếu có thể kéo theo chủ nhân của nhà họ Armstrong, bà chủ tương lai của nhà họ Chankimha, tôi cũng chẳng cảm thấy oan uổng!"

"Cô cho rằng đến tận giờ phút này mình vẫn còn nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài sao? Cô cho rằng Becky Armstrong tôi là người làm việc theo cảm tính? Kamisato Rosaria, hình như cô đánh giá bản thân mình quá cao!"

"Cái gì?"

Hoảng sợ hét lên một tiếng, tiếng súng ồ ạt vang lên chung quanh khiến cô ta lập tức mất hồn. Thừa cơ hội này, Becky bất chợt xoay người nắm lấy súng của cô ta, gần như vào ngay thời khắc đó, khẩu súng trong tay liền vang lên một tiếng.

Khụy gối, hung hăng thúc vào bụng dưới của cô ta, đoạt lấy khẩu súng vào tay mình, hai tay xoay tròn trên thân súng mấy cái. Cứ như thế, một khẩu súng lục màu đen kiểu mới bị phá tan thành từng mảnh trước mắt bao người. Giữa ánh mắt hoảng loạn của Kamisato Rosaria, cô chậm rãi rắc xuống trước mặt cô ta.

Lần này thì cô nổi giận thật sự rồi, bao nhiêu năm qua chưa từng bị ai chĩa vào đầu như vậy. Ngoại trừ cái lần ở Tam giác vàng bị Freen chĩa súng từ xa, dám cả gan chĩa súng vào cô, Kamisato Rosaria là người đầu tiên.

"Lá gan của cô rất lớn, từ trước đến nay, cô là người đầu tiên dám dùng súng chĩa vào tôi, vào người của tôi!"

Đưa một tay nâng cằm cô ta lên, đôi mắt lạnh lẽo băng đá nhìn chằm chằm vào đôi mắt đượm màu hoảng sợ của cô ta:

"Cô còn nhớ lần trước cô đối đãi với tôi và Freen thế nào không? Cô biết vì sao mình còn có thể sống sót đứng ở đây hay không? Đó là bởi vì khi ấy Freen thả cho cô đi, bằng không, cô thật cho rằng mình có thể thoát khỏi nơi đó sao?"

"Cô cũng tiếp nhận gia tộc Kamisato gần năm, sáu năm nay rồi, lăn lộn ở giới hắc đạo lâu như vậy, hẳn cô đã nghe nói qua thủ đoạn tôi dùng để xử lý phản đồ. Kamisato Rosaria, tôi sẽ không để cô chết một cách dễ dàng, không đền đáp cô cho tốt, thật sự không phải là tác phong của Becky Armstrong!"

Cười lạnh đứng thẳng người, nhận lấy chiếc khăn tay Kaeya Alberich đưa tới, xoa xoa ngón tay vừa chạm vào cô ta, tiện tay vứt xuống, xoay người nói:

"Tiễn cô ta đến xà đảo Brazil!"

Miễn là người có chút kiến thức, đều đã nghe qua nơi này.

Xà đảo Brazil là một hòn đảo nhỏ nằm ở khu vực Nam Mỹ, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của chính phủ Brazil, ngoại trừ những nhà khoa học, bất kể người nào cũng không được phép bén mảng đến.

Bởi vì đó là thiên đường của tất cả các loại rắn, cũng là địa ngục trần gian của loài người, những con rắn sinh trưởng tại nơi ấy đều thuộc vào loại quý hiếm với lớp da vàng óng ánh, giác quan của chúng cực kỳ nhạy bén, mang đầy đủ tính chất của loài vật thống trị.

Con mồi của chúng chủ yếu là gián và các loại côn trùng, thỉnh thoảng cũng được một bữa thịnh soạn từ những con chim di trú, vô tình đặt chân vào chỗ chết.

Nơi sinh sống của chúng thường là trên mặt đất, hoặc trên cây, thậm chí là trong những ngọn hải đăng bỏ hoang.

Do không có kẻ thù, lại có nguồn thức ăn dồi dào phong phú, nên nơi ấy mặc nhiên trở thành cường quốc của loài rắn.

Dù cho Kamisato Rosaria có kiêu căng ngạo mạn cách mấy, có ghen ghét người phụ nữ trước mặt như thế nào đi nữa, cô ta cũng không phải kẻ ngu, biết rõ Becky Armstrong không nói đùa.

Xà đảo, nhất là xà đảo Brazil, cô ta đã từng nghe qua nơi đó. Nghe nói chỗ đó được chính phủ Brazil bảo vệ, làm sao Becky Armstrong có thể đưa mình đến chứ? Cô ta có quyền gì?

"Cô yên tâm, đến đó cô sẽ không chết ngay tức khắc đâu!"

Becky cười nhẹ, nụ cười mang theo sự tàn nhẫn lạnh như băng:

"Trên đảo sẽ có người chăm sóc cho cô thật tốt, ngàn vạn lần không được chết đấy, nếu không nghe lời, cô sẽ thật sự trở thành thức ăn của lũ rắn độc kia rồi!"

"Cô........Cô không thể làm như vậy, đó là nơi được chính phủ của nước khác bảo vệ nghiêm ngặt, nơi ấy không phải, không phải ai cũng có thể tiến vào, cô không thể, không thể......"

Becky chẳng thèm để ý tới cô ta, Kaeya Alberich ngoắc tay gọi mấy người đến nhấc cô ta lên, tốt bụng giải thích thay:

"Cho dù là quốc gia nào đi nữa, đôi khi cũng cần đến sự giúp đỡ của người khác, cô nắm giữ vị trí này nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chính phủ Nhật Bản chưa từng đưa ra yêu cầu gì với cô ư?

Nếu như chính phủ Brazil đã đưa ra luật lệ hẳn hoi, chỉ cần được sự cho phép của bọn họ, chẳng phải có thể tùy ý ra vào? Phu nhân yên tâm đi, mặc dù những con rắn trên xà đảo Brazil thuộc vào loại cực độc, nhưng ở đấy vẫn có người, chỉ cần phu nhân ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không phải chết.

Chẳng qua nên nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được chạy trốn, nếu không nghe lời, cô thật sự sẽ có cơ hội trở thành món ăn lót dạ cho lũ rắn rồi. Thế nên, phu nhân, tất cả đều trông cậy vào biểu hiện của cô!"

Lời nói ấy nghe thoáng qua tựa như đang xoa dịu nỗi sợ hãi của cô ta, thế nhưng trên thực tế thì nó đã xác định số mạng của cô ta ngay từ giờ phút này.

Bây giờ Kamisato Rosaria mới tuyệt vọng nhận ra, vốn dĩ từ khi vừa bắt đầu, cô ta đã nhìn nhầm người phụ nữ trước mắt rồi, Becky Armstrong lòng dạ độc ác, so với những lời truyền miệng từ người khác còn đáng sợ hơn.

"Không cần, tôi không muốn đi, tôi không muốn đi! Gia chủ Armstrong, tôi cầu xin cô, tôi giao ra hết toàn bộ, tất cả đều nghe theo cô. Tôi cầu xin cô, tôi không muốn đến nơi đó....."

Kaeya Alberich mở cửa xe, trước khi Becky bước lên, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở về nét tươi tắn như ngày thường:

"Tiểu thư Rosaria, chỉ cần cô có thể sống ở đó một tuần lễ mà không chết, tôi sẽ đón cô trở về. Cho nên, cô phải chịu đựng, bằng không....."

Chiếc xe hơi màu đen phóng vụt đi, bỏ lại đám người phía sau.

Sống sót một tuần, ha ha, nếu cô ta có thể sống quá ba ngày cũng là một dấu hiệu tốt rồi. Sở dĩ đưa cô ta đến đó, một phần là vì muốn trừng phạt, hai là để trở thành vật thí nghiệm.

Trên thế giới ai ai cũng biết câu chuyện về xà đảo Brazil, tất cả đều là những loài rắn cực độc. Thêm vào đó, nhà họ Armstrong cũng có một nhóm nghiên cứu ở nơi ấy, hơn nữa còn do cô đích thân cử đến.

Tiền của bỏ vào việc nghiên cứu điều chế huyết thanh của rắn cũng không ít, nhưng đã ba năm rồi, một chút tiến triển cũng không có.

Kamisato Rosaria đến đó, điểm duy nhất có thể dùng được chính là trở thành vật thí nghiệm, thí nghiệm các loại máu độc, các loại huyết thanh.

Cô cũng đã từng tặng không ít người dám động lên trên đầu của mình đến nơi ấy, đáng tiếc thay, chẳng một ai có thể kiên trì vượt qua hai ngày.

Những người đó không phải trúng độc mà chết, thì là không chịu nổi sự hành hạ, chết tươi trong đau đớn, hoặc là không thể tiếp nhận một loạt đối đãi vốn không dành cho con người, chạy trốn khỏi nơi ấy, nhưng tiếc thay, vừa ra khỏi cửa chưa được trăm mét liền biến thành thức ăn trong bụng lũ rắn độc.

Những câu chuyện về xà đảo Brazil cũng không phải chuyện đùa.

"Trở về, bảo Albedo Alberich thu xếp những chuyện phía sau. Còn về địa bàn này, các anh tự mình chọn ra một người, tôi không hy vọng sẽ xuất hiện một Arataki Itto hoặc là Kamisato Rosaria thứ hai!"

"Dạ, thuộc hạ hiểu!"

Không thông báo cho bất kỳ ai, Becky trực tiếp đi tới nơi ở của Freen tại Vancouver. Vừa lúc chị cũng không có ở đây, cô đi thẳng lên căn phòng lần trước mình đã ở tạm, bổ nhào vào chiếc giường êm ái.

Vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ bị dính hơi giường, cơn buồn ngủ liền ập đến, mơ mơ màng màng thế nào mà ngủ thiếp đi mất.

Thời điểm Becky vừa đến chỗ của mình, Freen liền nhận được thông báo. Đúng lúc cô cũng đang ở Vancouver, sau khi nhận được tin tức, gạt hết mọi chuyện trong tay sang một bên, lập tức chạy về. Không ngờ khi cô vừa về đến, lại nhìn thấy bức tranh tuyệt đẹp của một người đẹp đang ngủ.

Thấy quầng mắt đượm màu xanh nhạt của Becky, Freen cũng biết dạo gần đây em bận bịu suốt ngày, nhất định là mệt muốn chết rồi.

Người luôn có trực giác rất mạnh như Becky, nếu không phải do quá mệt mỏi, cô ngồi bên cạnh em lâu như vậy, em chưa đến nỗi còn không biết, thế mà vẫn ngủ say sưa.

Đường cong chậm rãi hạ xuống, Freen chợt phát hiện, hình như càng ngày mình càng không thể buông Becky ra được nữa, trong lòng thật sự rất muốn giam chặt em ở bên cạnh mình, không cho chạy loạn lung tung.

Cúi đầu, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên đôi môi hồng đang hé mở của em. Vốn dĩ cô chỉ định lướt qua rồi dừng lại, nhưng khi môi cô vừa chạm vào môi em, lại không thể khống chế được trái tim của mình, chỉ muốn xâm nhập vào sâu hơn nữa, nhiều hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro