Chương 60 : Hãy Nhớ Còn Có Chị Ở Bên Em
Becky Armstrong, một trong những người mà người kia muốn tiêu diệt! ‘Hôm nay tôi tới vốn cũng không phải muốn giết cô, chẳng qua chỉ muốn thăm dò thực hư thế thôi, lại chẳng hề phát hiện được gì!’
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên trở về khai báo làm sao!
"Chủ nhân, giữ lại cô ta có ích lợi gì?"
Thấy anh đang lái xe đằng trước, Becky nhíu mày cởi áo khoác trên người ra, chỉ là, không ngờ mới động nhẹ một cái, trên bả vai liền truyền đến cơn đau buốt như bị chặt đứt.
"Sáu năm trước, anh có nhớ lần đầu tiên tôi tham dự hội nghị với mấy lão ở Bộ Quốc Phòng hay không? Bọn họ cho tôi là một gia chủ mới vừa nhậm chức, bất quá cũng chỉ là một con bé trẻ người non dạ mà thôi, muốn chiếm đoạt lợi ích từ tôi.
Vào chính lúc ấy, tôi đã nhìn thấy Yoimiya. Khi đó cô ta chỉ là một cảnh sát viên cỏn con, nhưng ba năm sau lại bò lên được vị trí Thiếu tướng. Căn bản phụ nữ muốn được thăng chức đã là chuyện khó khăn, thế nhưng cô ta lại nhanh chóng đi lên như vậy, anh nói thử xem, có phải Yoimiya này là một nhân vật đặc biệt hay không?"
Vừa nói vừa cởi nút áo trên người ra, kéo cổ áo sơmi của chiếc váy ngắn màu trắng gạo tuột qua khỏi bả vai. Da thịt trắng nõn như tuyết liền lộ ra bên ngoài, thế nhưng trên bả vai liền hiện lên một mảng tím đen, nhìn rất chói mắt:
"Giữ lại cô ta, tự nhiên là có thời điểm dùng đến, trước giờ tôi không thích làm chuyện thừa thãi! Yoimiya, tôi tin, vào thời điểm quan trọng, nhất định là một con cờ tốt!"
Kaeya Alberich đang lái xe, lơ đãng nhìn lướt về phía sau, mặc dù giọng nói vẫn điềm tĩnh như trước nhưng lại có chút lo lắng:
"Chủ nhân, người bị thương!"
"Ừ!" Gật đầu một cái:
"Lúc đang đối kháng, có chút thất thần, bị đá vào bả vai, cũng không có chuyện gì!"
Nghe cô nói như vậy, anh cũng không tiện nói thêm gì nữa, ước chừng lái xe được mười phút, liền dừng lại trước phố Tàu.
"Chủ nhân!"
Sau khi Albedo Alberich, Thoma Alberich lên xe, ngồi đối diện với Becky thưa gửi một tiếng, liền lập tức đổi vị trí với Kaeya Alberich.
Becky gật đầu một cái, chỉnh đốn lại quần áo trên người, đối với chiếc cổ áo còn để mở, cô cũng không để ý nhiều, nhìn về phía Kaeya Alberich vừa ngồi vào đối diện với mình, nói:
"Dựa vào đầu mối này, anh thử điều tra xem, ba năm nay Yoimiya đã từng tiếp xúc với ai. Tôi nghĩ, thu hoạch cũng không ít!"
"Dạ!"
Albedo Alberich và Thoma Alberich nhìn nhau, đối với việc tối nay chủ nhân bị tập kích, mặc dù bọn họ không hỏi, nhưng chuyện gì nên hiểu rõ, bọn họ dĩ nhiên nắm được.
Chỉ có điều, rốt cuộc ai lại dám ra tay với chủ nhân ngay trên địa bàn của nhà họ Armstrong? Dám khiêu chiến ngay trên đất Mỹ này, vậy chỉ có thể đại diện cho, bàn tay hắc ám kia đã vươn móng vuốt đến đây rồi.
Nhưng mà chủ nhân lại không đề cập đến chuyện này, bọn họ cũng không thể qua mặt, chỉ có thể lẳng lặng tự mình điều tra. Nếu như quả thật hắn đã đến đây, vậy thì thật sự có chút phiền toái!
Thời điểm trở lại biệt thự ở Manhattan, trời cũng vừa rạng sáng.
Vốn dĩ cô muốn đi tắm nước ấm rồi ngủ một giấc, nhưng mà đối với người không mời mà đến, gương mặt cô lại thoáng qua một tia bất đắc dĩ.
Becky còn cho rằng Freen sẽ không để ý đến mình trong một thời gian dài, không ngờ chỉ mới có ba ngày, chị liền bất thình lình xuất hiện.
Tiện tay cởi xuống áo khoác trên người, nhưng mới vừa cử động, cơ thể liền cứng đờ, cô quên mất trên bả vai mới vừa bị người ta đá một cú, bây giờ chỉ cần khẽ động một chút liền đau đớn vô cùng. Kaeya Alberich đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lên giúp cô cởi áo khoác ra.
"A, sao chị lại đến đây?"
Đang định đưa tay phải ra rót một ly rượu cho mình, rồi lại chậm rãi thụt tay về khi bắt gặp tầm mắt bén nhọn của Freen. Lần này đổi sang tay trái:
"Em cho rằng chị đang tức giận, nên sẽ bẵng đi một thời gian mà không màng đến em!"
Thu gọn động tác lơ đãng vừa rồi của cô vào đáy mắt, Freen quét mắt nhìn một vòng lên toàn bộ phía trên tay phải của cô, thản nhiên nói:
"Em không hoan nghênh?"
Co rụt người một cái, Becky cứng nhắc cười cười:
"Không có, chỉ là có chút vui mừng!"
Điểm mấu chốt là, đến lúc nào không đến, tại sao lại nhằm ngay lúc này! Cô mới vừa bị thương, người này cũng không biết từ đâu xông ra, thật sự muốn hù chết cô sao? Nếu nói vui mừng, kỳ thực là vừa mừng vừa run.
"Thật sao?"
Khóe miệng Freen vẽ nên một đường cong, bất chợt đứng lên, tiến đến gần. Thân hình che khuất ánh sáng bên trên đỉnh đầu cô, chiếc bóng đen phủ xuống:
"Vậy thì cho chị nhìn cái tay này của em xem!"
Nói xong, bất thình lình nâng tay phải của Becky lên, rõ ràng cảm giác được người phía dưới cứng đờ!
Nguy hiểm nheo mắt lại, cơn sóng lớn mãnh liệt cuộn trào bên trong con ngươi đen kịt, Freen cắn răng nghiến lợi:
"Becca, em lại để mình bị thương!"
"Hức!"
Hít vào một hơi, Becky còn có thể bật cười, xem như là không tệ:
"Đây chỉ là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn. Lúc ấy có chút thất thần mà thôi, nếu không……."
Lời còn chưa nói hết cũng dần dần nuốt ngược vào trong, nhìn sắc mặt của Freen ngày càng trở nên khó coi, Becky nuốt nước miếng một cái, hình như cô vừa nói cái gì không phải ư, chẳng lẽ đắc tội chị?
Giận quá hóa cười, chợt kéo Becky vào trong ngực:
"Chỉ hơi thất thần một chút? Em khỏe nhỉ, Becca em thật sự là quá khỏe rồi! Đụng phải chuyện như vậy, thế nhưng em vẫn chỉ nói với chị là hơi thất thần? Em thật sự muốn chết, phải hay không?"
Đám thuộc hạ bên cạnh bọn họ cũng rất hiểu chuyện, đã rời đi nơi khác, hiện giờ trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Becky phát giác được tình hình hiện tại, mím môi, đành chấp nhận số phận rũ vai xuống:
"Em biết rồi, em biết tất cả đều là sai lầm của em, chẳng qua là tình huống khi đó có chút phức tạp, cho nên. . . . . . . Em hứa không có lần sau nữa! Được không?"
"Lời hứa này, em nói mấy lần rồi hả?"
Ai biết người ta căn bản cũng chẳng cảm kích chút nào, lạnh lùng bóc trần lời hứa qua loa cho có lệ của cô. Răng trên răng dưới đụng vào nhau, suýt chút nữa cắn luôn đầu lưỡi, người phụ nữ khôn khéo.
Thấy cô không nói tiếng nào, Freem thở dài, giọng nói thoáng dịu đi đôi chút:
"Becca, em phải biết bây giờ em không còn một thân một mình nữa, em là vợ của chị. Vợ không bao giờ muốn để cho em một mình đi mạo hiểm, hiện giờ tình cảnh hai ta khác biệt, cho nên chị không tiện nhúng tay vào chuyện của em. Tuy nhiên, em nên chú ý nhiều hơn đến an toàn của bản thân mình!"
"Em biết rõ rồi! Lần này hứa thật, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa! Em cam đoan, không bao giờ để cho mình bị thương!"
Becky biết Freen thật sự không muốn thấy mình bị thương, người lúc nào cũng lạnh lùng như chị mà có thể tuôn ra một tràng như vậy, hoàn toàn nói lên được sự quan tâm của chị dành cho cô.
Dù cho lời nói có hơi khó nghe một chút, thế nhưng, đôi khi so với những lời ngon tiếng ngọt bên tai còn chân thật hơn hẳn.
"Nghỉ ngơi sao?"
Cởi nút áo trên người Becky ra, khẽ vuốt ve bả vai bị tím đen, sóng lớn mới vừa lặn xuống, sau khi tận mắt nhìn thấy được vết thương, lại cuộn trào lên lần nữa. Bên trong con ngươi đen nhánh lóe lên một tia chết chóc tàn độc.
Nhận thấy được nỗi lòng của chị, Becky kéo tay Freen đến cầu thang xoắn đi lên lầu hai, vào phòng sách.
"Vốn muốn đi ngủ, nhưng mà bây giờ ngược lại không thấy buồn ngủ nữa! Chị đã đến, vừa đúng lúc muốn nói với chị một số chuyện mà trong khoảng thời gian này nhà họ Armstrong gặp phải!"
Nói xong, cô mở máy tính bên cạnh ra, đôi tay chạy thoăn thoắt trên bàn phím:
"Chị xem, đây là hơn hai tháng qua, nhà họ Armstrong gặp phải đủ thứ chuyện. Từ buôn bán vũ khí cho đến tập đoàn A thị, kẻ đứng đằng sau, đang tính toán muốn nuốt trọn cả nhà họ Armstrong!"
"Ban đầu em giao Kaeya Alberich đi điều ra chuyện này một chút, thế nhưng lần nào cũng chỉ nắm được chút đầu mối, rồi lại chợt biến mất. Em đang nghĩ, có phải bàn tay kia muốn thâu tóm cả hai nhà Armstrong, Chankimha trong 5 Đại thế lực hay không?
Nhưng mà đến tận bây giờ, bọn họ chỉ nhắm vào nhà họ Armstrong, điều này khiến em đắn đo, có phải mình đã đoán sai rồi! Hoặc giả, nhà họ Armstrong đã đắc tội với kẻ nào cao tay lắm, bây giờ hắn bắt đầu phản kích!"
Freen liếc nhìn, cô cũng không điều tra được gì nhiều, chỉ có một chút tư liệu mật mà bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ biết cũng có lợi ích gì!
"Hiện giờ nhà họ Chankimha cũng không bị bất kỳ ai nhắm vào, nếu như bọn họ lựa chọn nhà họ Armstrong làm mục tiêu để bắt đầu, thế thì vào lúc này, hẳn là không có đủ năng lực để đối phó nhà họ Chankimha."
"Hôm nay ai tập kích em?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro