Chương 55 : Đính Hôn
Sau khi Becky trở về, liền ném con chip điện tử vừa lấy được trước đó cho Kaeya Alberich, để anh nhanh chóng giải mã.
Mà cô vừa về chưa được bao lâu, bọn người Irin Malaiwong cũng lục đục trở lại, xem chừng cực kỳ suông sẻ.
Thu dọn một chút, bọn họ quyết định dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đây. Mà bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Freen, mấy người còn lại rõ ràng sững sờ, lại nhìn đôi môi sưng tấy của Becky, còn có dấu vết bị nứt ra, kẻ đần độn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi Irin ở gần Becky vào thời điểm đang làm nhiệm vụ, mới phải phân ra vai vế chủ tớ, nhưng vào những lúc bình thường như thế này, liền lập tức bày ra thái độ không biết kẻ trên người dưới là ai. Khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, hai mắt sáng rỡ lên, chạy thẳng đến bên cạnh cô, tinh quái nhỏ giọng hỏi thăm:
"Becky, cậu nói một chút nghe xem, đôi môi cậu vừa xảy ra chuyện gì vậy? Còn nữa, tại sao bỗng dưng thủ lĩnh Chankimha lại ở đây? Trước khi tớ đi ra ngoài đâu có nghe thấy cậu nói cô ta tới?
"Irin!"
Vốn dĩ đôi môi đang bị đau như kim châm khiến Becky cảm thấy có chút khó chịu, đã nhìn thấy dáng vẻ cô thế này rồi mà còn cố tình hỏi đâu đâu, từ trong kẽ răng nặn ra mấy câu:
"Cậu muốn chết đúng không? Còn nhiều lời nữa thì khi trở về mình liền đem mấy cái thiết bị y tế của cậu ủng hộ hết cho bên ngoài, cậu cảm thấy thế nào?"
"A, Becky, cậu không thể tàn nhẫn như vậy! Thôi mà, tớ không hỏi nữa là được đúng không? Thật là!"
Bị người ta nắm được điểm yếu, Irin chỉ còn biết chán nản rũ vai xuống. Vất vả lắm mới tóm được một cơ hội tốt để trêu chọc cô một chút đó, cứ như vậy mà vuột mất, thật sự là không cam tâm.
Cái cô Becky này quả nhiên là quá thông minh rồi, luôn biết cách đả kích vào trúng tim đen của người khác. Biết rõ ràng cô yêu quý nhất chính là mấy cái thiết bị y tế hàng đầu thế giới kia, liền đem chúng ra để uy hiếp cô, thật là.....khiến cho cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Quét mắt nhìn sang gương mặt bên kia, hoặc là nói, Freen sắc mặt tối sầm. Cuối cùng Irin đành buông tha cho cái ý tưởng đi trêu chọc người khác một phen.
Yha nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được mà bật cười. Nhưng tức khắc liền được ban tặng cho một ánh mắt sắc nhọn:
"Cười cái đầu cô? Không nhìn thấy bà đây đang khó chịu sao? Cười trên nỗi đau của người khác!"
Thoma không kềm chế được, phun hết rượu trong miệng ra ngoài, khụ khụ, tính khí nóng nảy của Irin, quả nhiên cũng chỉ có chủ nhân mới không đụng phải. Xoay người nhìn sang Kaeya đang tập trung tinh thần giải mã con chip, anh nghĩ, đúng hơn thì, có thể áp chế tính tình nóng nảy của cô, đại khái cũng chỉ có chủ nhân và Kaeya thôi!
Chỉ cười một cái mà thôi, cần gì phải nổi nóng lên như vậy? Yha bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi, hình như trước giờ cô chưa từng đắc tội với Irin:
"Tiểu thư Irin, hỏi một vấn đề cực kỳ mờ mịt . . . . . Tôi có đắc tội với cô sao? Có cần mỗi lần gặp mặt đều phải như vậy . . . . . . Ặc, đặc biệt đối đãi?"
"Thấy cô là khó chịu, còn cần lý do? Này thật sự là không có lý do gì cả!"
Irin trừng mắt liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng. Mỗi lần nhìn thấy cô ta, Irin đã cảm thấy cực kỳ khó chịu, chỉ muốn mắng cho một trận, đây chính là nguyên nhân.
Ặc, câu trả lời của cô, khiến cho mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ che mặt thở dài.
Thật sự là một giáo sư y khoa xinh đẹp nóng nảy, những người nào mà đã bị cô đánh giá, quả nhiên là gánh chịu không nổi.
Đối mặt với trận tranh cãi nhàm chán của bọn họ, Becky cũng không để ý nhiều, chỉ lơ đãng thoáng nhìn, lại phát hiện trên tay phải của Freen bị quấn đầy băng trắng.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Thả xấp giấy tờ trong tay ra, Becky ngồi xuống bên cạnh, nâng tay phải của Freen lên, nhíu mày hỏi:
"Là lúc ấy?"
Chợt nhớ tới, trước đó, lúc đang nói chuyện điện thoại với chị, hình như cô có nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị vỡ tan tành, hỏi chị cũng không nói, nên cô cũng không để ý. Bây giờ ngẫm lại, hẳn là khi đó bị thương nặng lắm!
Không lên tiếng, mặc cho Becky nắm tay mình, ánh mắt của Freen từ đầu đến cuối vẫn đặt lên người cô, đáy mắt mang theo một tia miễn cưỡng thỏa hiệp.
"Đi thôi, ở đây là địa bàn của lão già Gunnhildr, sáng hôm nay các người vừa tham gia hội nghị kia, tối nay lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như tiếp tục ở lại, em cho rằng mình còn có thể bình an ra ngoài?"
Rụt tay lại, đứng lên, Freen nhìn cô từ trên cao xuống, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, dường như sự thỏa hiệp bất đắc dĩ ban nãy cũng chưa từng xuất hiện.
Thấy vậy, vốn biết rõ tính tình của chị, hiện tại Becky chỉ có thể tạm thời ngoan ngoãn nghe lời, nhìn về phía những người còn lại, ra lệnh chuẩn bị rời đi.
Sau khi đã yên vị lên máy bay rời khỏi bầu trời Anh Quốc, quả nhiên đúng như dự đoán của Freen, Gunnhildr liền cho người phong tỏa toàn bộ không vận của cả Luân Đôn.
Đêm hôm ấy, tất cả thế lực Hắc đạo ở Luân Đôn dậy lên một làn sóng xáo động. Mà trong khi đó, kẻ đầu têu lại đang dựa vào trong ngực người khác, ngủ say sưa!
Becky ngủ thiếp đi mất nên không biết, máy bay này không phải đi Vancouver, cũng chẳng phải đến Las Vegas, mà là đến thẳng Thượng Hải.
"Cái này, ai có thể giải thích cho tôi?"
Thời điểm tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đã là buổi sáng ngày hôm sau, mở mắt ra lại phát hiện mình đang nằm trong phòng tại Đại bản doanh thứ hai. Đợi đến khi Becky mang theo một bụng nghi vấn chạy xuống lầu, liền phát hiện trong phòng khách đầy ắp người.
Mà điều quan trọng hơn là, nhìn thấy ông cụ tuổi tác so với ông nội của cô cũng không khác biệt là bao, cô cũng không ngốc, dĩ nhiên là biết. Ông nội của Freen.
Cả hai người đều đồng thời có mặt tại đây, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một câu cắn răng nghiến lợi vừa tuột ra khỏi miệng, ai ngờ lại bị giọng nói to rõ của ông cụ Chankimha đứt:
"Ai ui, đây chính là Becky phải không? Ừm, thật sự là một người đẹp đấy. Ta cũng có nghe nói một chút về chuyện của con, thật sự là phụ nữ cũng không thua kém đấng mày râu! Rất tốt rất tốt!"
"Ngài Fazuran!"
Khóe miệng giật giật, nhưng mà Becky vẫn rất lễ phép gọi lên một tiếng. Trong lòng không khỏi có chút oán thầm, phụ nữ, đấng mày râu, bây giờ là xã hội gì? Không đúng, bây giờ không phải lúc để nói đến chuyện ấy, điều quan trọng là, làm sao ông ấy lại xuất hiện tại nơi này, đây mới là điểm cần quan tâm!
Một tay kéo lấy người phụ nữ đang ngồi yên lặng uống cà phê ở một bên, Becky nở nụ cười gượng gạo:
"Ngài Fazuran ngồi chơi một lát, con và Freen có một số việc cần nói chuyện riêng một chút!"
"Ơ kìa, thật sự là một đôi ân ái mà!"
Tò mò mở to đôi mắt! Người nhỏ nhất trong nhà họ Armstrong - Razor Armstrong thầm xem thường. Rõ ràng là chị Becky không biết chuyện gì đang diễn ra, cho nên mới đi hỏi thăm, thế mà lại dám nói thành ân ái.
Nếu như chị Becky nghe được, nói không chừng sẽ giơ chân lên tại chỗ. Cậu cũng không hiểu, Freen Sarocha cả ngày giương lên gương mặt lạnh lẽo không thấy nụ cười, làm thế nào mà ông nội của cô ta lại như một đứa con nít.
****************
"Sarocha, chuyện gì đang diễn ra? Tại sao ông nội của chị lại ở chỗ này?"
Hai người đi tới vườn hoa phía sau, Becky có chút cáu kỉnh hỏi. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một màn như vậy, phải dùng từ nào để diễn tả tâm tình lúc này đây? Liên tưởng đến việc tối hôm qua chị đột nhiên xuất hiện, bây giờ ngẫm nghĩ một chút, xâu chuỗi tất cả những chuyện này lại, người này chính là muốn bắt cóc cô trở về.
Vuốt lại ống tay áo vừa bị Becky túm có hơi gãy nếp, Freen chậm rãi mở miệng:
"Chị nói, chúng ta kết hôn!"
"Kết hôn?"
Thiếu chút nữa Becky đã thét lên chói tai, cô đồng ý khi nào? Người phụ nữ này hình như có hơi độc đoán, tự tiện quyết định chuyện của cô:
"Sarocha, em đồng ý khi nào? Chị có thể nói xem, em đã đồng ý bao giờ chưa? Còn nữa, hình như chị vẫn chưa cầu hôn? Chị cứ như vậy, không có gì cả mà muốn em kết hôn với chị?"
Tuy rằng cô cũng không phải là người chú trọng hình thức bên ngoài, nhưng mà đây hình như hơi thiếu thành ý phải không?
"Lúc ở dãy núi Diklah Ken, em đã đồng ý với chị, nếu như em bị thương, sau khi trở về liền lập tức kết hôn! Về phần cầu hôn, em muốn cái hình thức như vậy? Điều này cần thiết sao?"
Nói xong, đôi mắt đen láy hút người cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang chờ đợi đáp án.
Becky che mặt nâng trán, trên trán suýt chút nữa là rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh cực lớn. May mà một người bận rộn như Freen còn có thể đem câu nói đùa như vậy ghi nhớ trong đầu, bản thân cô thì đã quên sạch sành sanh lâu rồi.
Bỗng dưng trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực, người phụ nữ này thật sự là một chút tế bào lãng mạn cũng không có mà! Được rồi, được rồi, dù sao cũng muốn kết hôn, kết lúc nào thì cũng giống nhau thôi.
"Ông nội của chị đến khi nào?"
"Ngày hôm qua!"
Thật sự rất là tốc độ!
"Thôi, vào đi thôi!"
Tiêu hao sức lực với chị ở đây cũng không phải là cách hay, một khi chị đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, điểm này cô hoặc bất kỳ ai khác đều rất rõ ràng.
Thay vì phí lời, không bằng im lặng. Dù sao, đối với chuyện cô và chị kết hôn, cũng không bài xích. Coi như là giam lỏng đối phương lại trước, khiến cả hai chỉ có thể là của nhau, vậy thì, tự nhiên không ai có thể suy nghĩ khác đi được.
Đáy mắt Freen xẹt qua một tia thăm dò, chợt ôm Becky vào trong ngực:
"Becca, vẻ mặt của em thoạt nhìn rất uất ức!"
Người gì mà, lúc này một chút lời âu yếm cũng không biết nói, đại khái là chỉ có chị thôi. Uất ức? Cô đương nhiên là uất ức, nhẫn cầu hôn, hoa tươi, không có gì cả, làm sao mà cô không cảm thấy uất ức cho được?
Nhưng đáng chết là, tôn nghiêm của mình không cho phép cô mở miệng nói ra điều này. Chỉ có thể dối lòng mà nghĩ đến, không có thì thôi, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng mà, nhưng mà, ngẫm lại một chút cũng cảm thấy rất là bứt rức mà!
Khi bọn họ trở lại phòng khách, liền gặp phải ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Thế nào mà lúc mới vừa đi ra còn tràn ngập mùi thuốc súng, lúc trở lại thì dáng vẻ cứ như không có chuyện gì xảy ra? Bọn họ vốn cho rằng, lần này tự ý đưa ra quyết định, lấy tính khí của Becky, không xốc nóc nhà lên mới là chuyện lạ. Thế mà hai người này cứ bình lặng tựa như nước chảy xuôi dòng? Chẳng lẽ nói đồng... ý?
Razor Armstrong cũng không đến nỗi khù khờ, con ngươi bất giác dời xuống, khi cậu ta nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, không nhịn được kêu lên thất thanh:
"Chị Becky, trên ngón tay chị là cái gì? Chẳng lẽ chị để mình bị xỏ vào như vậy hả?"
Xỏ vào, hai chữ này mặc dù nghe không được êm tai cho lắm, nhưng lại hoàn toàn nói lên cảm xúc của Razor Armstrong hiện giờ. Chị Becky là người cậu ta tôn sùng nhất, tự nhiên cứ muốn kết hôn như vậy, có loại đả kích nào có thể sánh ngang với chuyện này hay không?
Mà lời của cậu bé cũng thu hút sự chú ý của mọi người, một chiếc nhẫn kim cương sáng ngời giọi vào tầm mắt, khóe miệng của mấy người nhà họ Armstrong liền co giật liên hồi.
Đáy mắt thoáng quá một tia khâm phục, dưới tình huống Becky đang nổi cơn thịnh nộ như vậy, còn có thể mang chiếc nhẫn kia vào, hẳn là Freen Sarocha này cũng có bản lĩnh đặc biệt gì đó phải không? Lần sau phải đi thỉnh giáo một chút, cũng đỡ cho mỗi lần Becky hở tí là giận, lúc đó liền bó tay.
"Ơ, con nhóc con xỏ vào đến tay..."
Lời nói của ông cụ Chankimha vừa vặn ra khỏi miệng, liền bị ánh mắt của cháu gái mình uy hiếp, vội vàng sửa lại cách xưng hô:
"Khụ, rốt cuộc cũng đem cháu dâu bảo bối của ta nắm chặt trong tay rồi hả? Không tệ, cuối cùng cũng làm được một chuyện khiến ta hài lòng."
"Becky, em..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro