Chương 54
Sau khi Becky rời khỏi nhà giam, tâm trạng nàng cảm thấy rất nặng nề, khó chịu.
Becky trước nay luôn là người tràn đầy năng lượng, nhưng khi ra tới bên ngoài thì đã sửng sốt đến phát ngốc. Bây giờ nàng chỉ có suy nghĩ muốn đánh người, nàng hoàn toàn không hiểu tại sao Mon lại là loại người này.
Thậm chí không rõ ràng oán hận của Mon đối với nàng sâu đến mức nào. Oán hận đến mức tẩu hỏa nhập ma, tình trạng như muốn nổi điên, đã vậy còn muốn đem nàng hủy hoại, cô ta thật sự là ma quỷ, cái này thật là ma quỷ, luôn nghĩ ra nhiều biện pháp muốn giết chết nàng, đúng là con người tâm địa xấu xa.
Nàng bây giờ chỉ muốn tự trách bản thân mình, nếu lúc trước nàng không bỏ chạy kêu cứu, nếu như Freen không xuất hiện kịp thời. Thì bây giờ nàng sẽ như thế nào? Nghĩ lại thật là quá kinh khủng, thật sự nàng càng nghĩ càng không dám tưởng tượng ra. Nàng cảm thấy rùng mình, bây giờ nghĩ lại muốn toát mồ hôi lạnh.
Tâm trạng Becky nặng nề một hồi lâu, trong lòng không thể thoải mái được. Nàng rất muốn gặp Freen, rất muốn được nhìn thấy cô ngay lập tức.
Nàng gọi cho Freen một cuộc điện thoại.
Freen ở phía bên kia đang chuẩn bị bắt đầu cuộc họp, trong phòng họp lúc đầu rất yên tĩnh, có người ở phía sau nhắc nhở Freen có điện thoại, cô đang ở trong cuộc họp thì nhận được điện thoại của nàng.
Becky nghe thấy giọng nói trầm thấp của Freen ở bên kia, lòng nàng chua xót liền nhịn không được hít mũi một hơi.
Freen hỏi nàng làm sao vậy.
Becky ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, tựa như sắp mưa.
Becky dùng giọng mũi, làm nũng nói với cô "Freen, em đang trại giam nơi Mon bị bắt, em muốn tới gặp cô ta để hỏi một số việc. Bây giờ thời tiết thật sự không tốt, bầu trời xám xịt, chị có thể tới đón em về hay không? Trời sắp mưa rồi".
Freen bên kia dừng lại vài giây, sau đó lập tức đứng dậy rời đi, giọng nói bình tĩnh khiến Becky cảm thấy rất an tâm.
Freen nói, "Bây giờ tôi sẽ đến ngay, đợi tôi".
Becky yên tâm khi nghe cô nói như vậy, từ nãy giờ nàng đứng rất mệt, vì vậy nên nàng ngồi xổm ở cửa, vẻ mặt buồn bã chờ Freen, bởi vì đã đợi một lúc lâu, Becky buồn chán ngồi xổm trên mặt đất vẽ hình xoắn ốc, ngón tay di chuyển trên mặt đất.
Đang lúc nghiện vẽ trên mặt đất, nàng nhìn thấy trước mặt mình có một đôi giày da đang đi lại, hiện ra trước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn chính là Freen.
Khuôn mặt giống như mệt mỏi tới tìm nàng.
Becky nhìn Freen, với vẻ mặt mơ màng, đột nhiên nhớ đến năm đó nàng tốt nghiệp, Freen cũng từng có biểu cảm như vậy, nhưng khi đó cô có sức sống hơn rất nhiều.
Nghĩ đến cô lúc trước, Becky phụt cười ra tiếng.
Freen nhìn Becky cười ngây ngô nhìn cô, hình ảnh làm cho cô có chút nghi hoặc, không hiểu sao nàng lại cười ngốc nghếch như vậy.
Becky không biết tại sao lại nghĩ tới chuyện quá khứ của hai người lúc trước, nghĩ đến trước kia bộ dạng cô cũng là như thế này. Khi nàng nhìn cô, cảm giác này đột nhiên xuất hiện khiến nàng muốn bật cười.
Rất kỳ lạ, Becky luôn cảm thấy mình không xứng với Freen, nhưng bây giờ hồi tưởng lại chuyện quá khứ của hai người, thanh xuân của hai người bọn họ vẫn luôn ở bên nhau đồng hành cùng nhau. Nàng ở thời điểm đó mỗi khi nàng cần có cô ở bên cạnh, cô chưa bao giờ vắng mặt, cô vẫn luôn là người ở bên cạnh nàng đầu tiên, chỉ có một mình cô là ở bên cạnh nàng trong những lúc nàng khó khăn nhất. Becky luôn nghĩ mình và Freen sẽ không gắn bó được bao lâu, nhưng cho đến tận bây giờ hai người cũng đã trải qua 5 năm bên nhau.
Becky nhìn cô sau đó cười nói với cô, "Freen, em bỗng nhiên phát hiện ra, em rất yêu chị".
Freen không khống chế được biểu cảm của mình, nghe được câu này bản năng khóe miệng hơi nhếch lên cười vui vẻ. Bởi vì quá hạnh phúc nên cô không nhịn được nữa.
Becky lên, đứng dậy, nhưng bởi vì ngồi xổm quá lâu cái chân này tê rần suýt chút nữa ngã xuống. Freen nhanh mắt, mau chóng chạy đến đỡ nàng sợ nàng ngã, sau đó ôm nàng vào lòng.
Becky được cô ôm vào lòng, cảm nhận được vòng tay ấm áp của cô. Đột nhiên ngẩng đầu, nhón chân lên đặt lên môi cô một nụ hôn.
Becky vốn dĩ chỉ tínhhôn cô một cái rồi rời đi, kết quả lại bị cô cắn cánh môi nàng, từ bị động chuyểnsang chủ động ngậm lấy môi nàng, cạy răng nàng ra đưa đầu lưỡi cuốn vào đầu lưỡinàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro