Chương 30
Bác tài xế nghe vậy bất lực lắc đầu nói tiếp, "Các cô các cậu trong trí tưởng tượng đều suốt ngày nghi ngờ người ta không thích mình, chỉ mỗi mình thích còn người kia thì không thích. Thật sự nếu họ không thích thì ở bên cô được sao? Trong tình yêu, vẫn là không cần nghi ngờ nhiều như vậy, càng nghi ngờ càng khó chịu. "
Becky im lặng không nói chuyện.
Becky từ lần trước ở bệnh viện, lúc sau cũng không có đi thăm Freen nữa, không biết tình hình bây giờ của cô thế nào, cũng không biết cô đã xuất viện ra sao.
Biết tin cô xuất viện vẫn là nhờ vào nhìn trong vòng bạn bè của Mon.
Mon phát ra vị trí ở bệnh viện, trong ảnh còn có bóng dáng của Freen , nhìn một thân thanh tú sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh.
Mon phát kèm một câu, đón dâu xuất viện. .
Becky cũng không muốn nghi ngờ cái vòng bạn bè này là thật hay giả.
Hai người bọn họ là thật sự ở bên nhau, hay là Mon lại tự diễn trò ở đó. Becky đem Line của cô ta xóa đi. Mắt không thấy thì tâm sẽ tịnh.
Nàng vốn là cùng Mon từ nhỏ đến lớn lên bên nhau, trong nhà bọn họ cũng không có bao nhiêu chị em.
Hai nàng từ nhỏ quen biết nhau là do hai gia đình có qua lại thân thiết, hai nhà sống cách vách nhau, là hàng xóm của nhau, mẹ Becky sợ nàng cô đơn, muốn Becky và Mon chơi chung với nhau. Becky tính tình từ nhỏ đã không thích nói chuyện, không khiến người khác thích, lúc nào cũng ngồi một góc, miệng không nói một lời, cũng không thích tiếp xúc với ai. Mẹ nàng hi vọng nàng và Mon đỡ lẫn nhau để tiến bộ một chút, muốn nàng học hỏi tính cách của Mon khiến người ta thích, ăn nói ngọt ngào, tính tình hào sảng.
Nàng cũng đã từng cố gắng làm việc chăm chỉ, sau một thời gian ra trường hòa đồng tốt với mọi người. Nhưng vẫn từ bỏ, vì nàng không có tính nhẫn nại.
Nàng tính cách vẫn là như vậy , nàng không muốn biến thành người khác.
Mon thích dẫn nàng đi chơi để tìm bạn bè, qua nhà hàng xóm. Bởi vì mỗi khi cô ta làm việc này, người khác sẽ khen cô ta ngoan ngoãn, miệng ngọt, lớn lên xinh đẹp, không chống đối, không gây hại cho ai.
Becky đem người này xóa đi, sau đó bản thân nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không cần nhìn đến trạng thái đăng trên vòng bạn bè của cô ta nữa làm gì.
Mon đến bệnh viện mỗi ngày để làm phiền Freen , khiến cô thực sự không muốn cùng cô ta tiếp tục dây dưa. Vì vậy, chẳng sợ chân của cô còn chưa hoàn toàn bình phục, cô cũng lựa chọn lập tức xuất viện, khi xuất viện Mon lại đến đưa bản báo cáo bệnh cho cô.
Là bản báo mà cô ta từng làm kiểm tra bệnh tình.
Mon đưa bản báo cáo cho cô, giọng nói run run, cô ta nói: "Freen, em biết chị vẫn luôn không tha thứ cho em, cũng không muốn tái hợp lại với em là bởi vì 5 năm trước em đã cùng anh ta rời đi. Đó là lý do chị hận em vô cùng không muốn tha thứ, hàn gắn lại với em. Đây là báo cáo ở nước ngoài của em, em sợ chị không tin cho nên em cũng đã làm báo cáo tương tự ở trong nước, em bỏ rơi chị trước đây là bởi vì bị chứng mù mắt, những báo cáo này đều là do bệnh viện cấp. Chị không tha thứ cho em được sao? "
Freen vốn dĩ muốn lái xe rời đi, bị cô ta ngăn chặn ngay cửa xe. Cho nên chỉ có thể nhìn qua, đem cái báo cáo này tiếp nhận rồi nhìn thoáng qua, nhìn cho có lệ nên chỉ tùy ý mà nhìn thoáng qua, thật là viết chứng mù mắt.
"Tôi đã biết, cho nên cô có thể đi được rồi".
Mon nghe được lời này ngạc nhiên nhìn cô, "Em đã như vậy, chẳng lẽ chị chỉ phản ứng thế thôi sao? Em năm đó nguyên nhân bởi vì sao mà rời đi, em đều đã nói hết cho chị nghe, chị không thể tha thứ cho em sao? Hai chúng ta không thể hòa hợp như lúc ban đầu sao?".
Freen ném bản báo cáo này vào thùng rác, giọng nói lạnh lùng, "Tha thứ hay không tha thứ chuyện này có quan trọng sao? Lúc trước tôi cũng không có trách cứ cô nên cần gì phải tha thứ, chuyện của cô xảy ra như vậy cô bỏ đi cũng là chuyện bình thường. Mặc kệ nguyên nhân cô đi là gì , tôi hiện tại đều không có hứng thú. Tôi thật sự không muốn cùng cô tái hợp, cũng không muốn cùng cô có bất luận quan hệ gì, tôi hiện tại chỉ thích Becky".
Mon căn bản không còn che giấu bộ mặt, nghe đến đây liền ghen tị, vẻ mặt tức giận, cắn chặt môi, không nhịn được mắng, "Chị điên rồi sao? Vẫn là mù quáng, coi trọng con kỹ nữ đó ? "
Mon nói xong, vươn tay muốn ôm lấy Freen, bị bàn tay nhanh nhẹn của cô bắt lấy, sau đó muốn bẻ gãy tay cô ta. Mon bị bẻ đau tay, mở miệng cầu xin tha thứ, "Đau quá, đau quá buông em ra! Freen , đau quá, tay em muốn gãy rồi ".
Freen lực đạo tăng lên, ngữ khí lạnh lẽo cảnh cáo cô ta, "Mon, tôi cảnh cáo cô nên câm miệng lại, cô nếu dám mắng cô ấy là đồ kỹ nữ thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu".
Mon nghe Freen nói lời này, trong lòng rất khó chịu, tức đến muốn giậm chân, cô ta không cam lòng, "Sao vậy, bây giờ chị vẫn muốn bảo vệ cô ta, cô ta cướp người phụ nữ của tôi, tôi còn không được mắng cô ta sao ? Cô ta không phải là kỹ nữ sao? Cướp bạn gái của bạn tốt, đây không phải là gái điếm thì là gì? Nếu thực sự không muốn làm gái điếm, cô ta sẽ không đi theo người của tôi! Biết rằng chị là đối tượng của tôi, nhưng cô ta vẫn giành với tôi, nếu không có con điếm này thì chị đã quay lại với tôi từ rất lâu rồi, không phải vì con điếm này đã vướng vào chị mà là cô ta sống với chị 5 năm nên chị mới cảm thấy hối tiếc. Chị có nghĩ rằng là do chị lầm tưởng, chị không thích cô ta chút nào, chị chỉ có chút tiếc nuối khi rời bỏ cô ta thôi, đó chỉ là thói quen, chỉ cần chị quên cô ta và tiếp tục ở bên cạnh tôi, chị nhất định sẽ yêu tôi lần nữa, chị hãy quên người phụ nữ đó đi. " .
"A ".
Mon lời nói còn chưa có nói xong đã bị Freen đẩy ra, Freen vừa rồi buông tay đem cô ta đẩy
qua một bên, Mon mang giày cao gót đế có chút cao, cho nên khi bị đẩy tới một bên, không phản ứng lại kịp, chân mất thăng bằng nên bị té ngã trên mặt đất, đau hét lên.
Freen xem cô ta nằm ở trên mặt đất, thờ ơ lạnh nhạt, không có đỡ cô ta dậy, xoay người liền đi vào trong xe, lái xe rời đi.
Mon vừa rồi bị Freen mạnh mẽ đẩy ngã trên mặt đất, hiện tại đau toàn thân, đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
Cô ta cảm thấy rất ủy khuất đấm nhẹ một cái lên mặt đất .
Cô ta sẽ không cứ như vậy mà buông tha cho Becky, cái đồ tiện nhân này. Đều là cô ấy làm hại!.
Becky hai ngày này đều vội vàng vì Freen phái người đến bàn bạc về sản phẩm thiết kế hộp quà.
Cô cho nói sau khi hai người chính thức chia tay sẽ không làm gì vướng bận dây dưa với nàng, việc hợp tác bây giờ là cử người khác đến tiếp tục thảo luận .
Thời gian thoáng đã sắp tới Tết Trung Thu . Becky nhận được điện thoại gọi đến từ bà Chankimha, hỏi nàng khi nào về nhà, nàng mới phản ứng lại đây, sắp đến muốn cùng Freen trở về.
Bởi vì Freen cũng không có liên hệ với nàng, cũng không biết cô lần trước ở phòng bệnh cùng nàng nói là thật hay giả, nàng chỉ muốn cùng cô trở về nhà cô lần này, cùng ba mẹ cô nói rõ ràng.
Becky hôm nay nghỉ, cho nên ở trong phòng đợi, lúc sau Freen điện thoại tới.
Becky khi nhìn đến cô điện thoại tới phản ứng đầu tiên là tim đập rất nhanh, như là phản ứng đã chờ mong thật lâu, nàng cảm thấy chính mình thật sự là hết chỗ nói rồi.
Nàng hít một hơi mới tiếp nghe, "Alo?".
Freen bên kia điện thoại giọng nói thái độ có phần lạnh nhạt, xa cách nói "Tôi không biết nhà em ở đâu, hiện tại tôi đang ở dưới lầu công ty của em. Em tới đây một chuyến, tôi mang theo em về nhà Ba mẹ tôi".
Becky nghe cô giọng điệu lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy rất bực bội, nói "đựơc" rồi dập máy.
Nàng đã thay quần áo xong cả rồi, lúc này mới có thể xách túi ra cửa. Khi rời khỏi phòng, lập tức nhìn thấy Sam đi tới, hỏi nàng: "Hôm nay em có rảnh không? Lần trước chị rủ em đi xem phim, chúng ta có thể đi vào hôm nay không ? "
Becky xấu hổ cắn môi cự tuyệt, "Thật ngại quá, em hôm nay có một số việc cho nên không có đi được . Lần sau đi, lần sau em sẽ không từ chối".
Sam vừa rồi nhìn đến nàng đã mặc quần áo rất đẹp chuẩn bị ra ngoài liền biết nàng hẳn là có việc bận, cho nên cũng không ôm hy vọng, nghe đến đó mỉm cười một chút nói được .
Becky từ nhà bên này đi đến công ty mất khoảng mười mấy phút.
Nàng không có mang giày cao gót chỉ mang đôi giày bệch bằng vải, cho nên đi cũng thực nhanh.
Nhìn đến dưới lầu xe Freen đã đậu ở đó, Becky theo bản năng muốn đi qua ghế phụ, nhưng nghĩ lại tình huống hai người họ bây giờ nên chọn ra ngồi ghế sau. Có một chút xấu hổ, cho nên đi tới ghế sau, nàng muốn mở cửa ghế sau ra thì phát hiện cái cửa này đã khóa trái, không có cách để mở ra. Becky vừa định nói với cô mở cửa sau ra, kết quả Freen bên kia không kiên nhẫn giọng nói truyền đến, "Em đi lên phía trước cho tôi.".
Becky, "... ".
Becky nghe giọng nói hung thần, ác khí, nên đi đến ghế phụ mở cửa xe đi vào.
Becky nhìn Freen sau khi lên xe, cô có lẽ là bởi vì nghỉ ngơi tốt nên mới trở lại trạng thái như trước, nhìn tay chân, hiện tại bình thường như không có chuyện gì, đoán ra cô dường như đã hoàn toàn bình phục.
Nàng lên xe, lúc sau xe khởi hành.
Freen chuyên tâm lái xe, không nói lời nào. Becky cảm nhận được bầu không khí yên lạnh trong xe nên khó xử. Tìm một chủ đề và hỏi cô, "Chị có mua quà linh tinh gì không? Đến tay không như vậy, gặp ba mẹ chị xem ra không hợp, dù sao hôm nay cũng là Trung thu. "
Freen lạnh giọng, "Heng đã chuẩn bị rồi , không cần vất vả.". Becky gật đầu, không nói chuyện.
Hai người hiện tại là gặp mặt đều sẽ thấy xấu hổ đến nông nỗi này. Becky im lặng, liền móc di động ra chơi.
Hình nền điện thoại của nàng đã thay đổi. Freen nhìn nàng rút điện thoại di động ra ánh mắt có chút lạnh, tiếp theo là vẻ mặt lạnh lùng .
Becky thay đổi ảnh nền điện thoại là ảnh trong phim hoạt hình, không phải thay đổi ảnh của Sam.
Nếu nàng dám thay đổi hình nền của tên đó mà để bị cho cô nhìn thấy, Freen cảm thấy nếu thật sự nàng làm như vậy thì cô sẽ muốn giết nàng.
Từ nhà nàng qua nhà Ba mẹ Freen khoảng cách tầm nửa giờ đi đường, hôm nay tuy là Tết Trung Thu, nhưng là tình hình giao thông rất thông thuận, nửa giờ đã đến nơi.
Freen xuống xe đi lấy quà ở phía sau, Becky tượng trưng cũng muốn đi theo lấy một ít, kẻo trưởng bối nhìn thấy lại không tốt.
Nàng sợ hai người đợi một lúc không nắm tay nhau sẽ rất xấu hổ, nên nàng nắm chặt cả hai tay. Freen xách đồ đóng cốp xe xong cùng nàng đi vào, Song đã sớm nhìn thấy hai người bọn họ, vì vậy khi thấy họ đến đây cô ấy nhanh chóng đi đến bên cạnh để lấy đồ, rồi theo hai người bọn họ vào nhà.
Hôm nay trong nhà Freen người thân, họ hàng tới nhà thăm không ít, họ hàng thân thích nhà cô đều là tầng lớp thượng lưu. Các loại thân thích này nàng cũng không biết hết được, người ở cùng một thành phố cũng rất nhiều, dì cả còn có mợ hai, dìu già dắt trẻ tới đây, phòng khách đều toàn là người.
Thời điểm Becky đi vào thật là bị hoảng sợ, tình hình này thật là rầm rộ, trừ ngày Tết trước giờ nàng cũng không có gặp đến quá nhiều người như vậy.
Nàng cảm thấy rất ngượng ngùng, nàng đến đi WC cũng đều sợ sẽ thấy thân thích nhà cô, một cái chào liền thẹn thùng, không dám nói lời nào.
Lúc này sợ bị họ hỏi nhiều, cho nên theo bản năng liền tránh ở phía sau Freen , bởi vì thân thích nhà cô mỗi năm ăn tết đều sẽ tới hỏi bọn họ khi nào kết hôn, Becky bị hỏi đến nỗi mỗi lần đều là tránh ở sau Freen không dám lên tiếng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro