Chương 36.
Hôm nay Becky nói em sẽ đối mặt một chuyện mà trước giờ em không dám, Freen biết đó là chuyện gì và chị cũng không thúc ép em, cô biết khi bị người mà mình tin tưởng nhất lại phản bội là cái cảm giác đau đớn thế nào, còn có dư vị cay đắng đến bực tức chỉ muốn xả hết cơn giận vào bao cát.
- Em phải chấp nhận nó thôi chị ạ.
Freen và Becky cùng đi dạo sau buổi ăn trưa, hai nàng từ tốn đi song song với nhau, bàn tay đã đan chặt từ bao giờ.
- Em có chắc là em ổn chứ? - Freen hỏi cho chắc ăn.
- Ổn, em nghĩ là nếu bản thân cứ như vậy mà che giấu... Thì liệu sau này em vẫn bị người đó cho hứng chịu thứ đó nữa hay không? - Becky nhàn nhạt trả lời, sau một đêm trầm ngâm suy nghĩ thì nàng cũng có rút bài học cho riêng mình.
- Cũng phải vì người đó gần em. - Freen vốn đã quyết định từ trước, rằng sẽ phơi bày chuyện này, để người đó phải nhìn nhận ra được thứ mà mình vừa làm đã khiến người khác chịu uất ức, tổn thất đến dường nào.
- Vâng, cho nên như ý chị đấy, có chuyện cần nên vạch trần.
Nàng hẳn không đủ dũng khí để thông cảm cho việc này nữa rồi, nhìn xuống bàn chân được che giấu bởi đôi giày, đằng sau nó là bàn chân trái được khâu nhiều mũi, đau thấu trong xương, chưa kể bộ dạng xấu xí của chúng đã khiến em tự ti đến mức cả chân trần cũng không dám để, lúc nào cũng giấu chân trái ra đằng sau, khẽ nhìn Freen, xem xem chị có phát hiện thứ này rồi không thương mình nữa hay không, nàng biết sợ rồi, trước giờ đều ỷ y việc Freen rất yêu thích mình, và hiện tại nàng mang một bàn chân xấu đến rợn người như thế, liệu Freen có còn thương mình không?
Becky đang đi bỗng dừng lại kéo theo Freen cũng quay đầu xem có vấn đề gì, chị thấy dây giày của em đã bị tuột, Becky nhìn thứ đang vướng bận bước đi của em nên theo phản xạ định ngồi xuống thắt lại.
- Để chị.
Chỉ với hai từ đấy làm em phải ngừng động tác, chị nhanh hơn em mà khuỵu gối xuống thuần thục giúp em thắt chặt dây giày để tránh lần nữa nó tuột, như vậy em sẽ không bị ngã bởi nó nữa rồi.
- Sarocha.
Mỗi lần Freen nghe tên thật từ em thì cảm giác rung động ấy lại hiện diện, nó rất rõ, rõ đến mức chị có thể chạm lấy nó và cảm nhận được, có lẽ bởi đó vô số lần rung rinh trước chính giọng nói này cũng đã đủ Freen ngày càng yêu lấy em hơn.
- Ơi chị nghe?
Lúc này cả hai đứng đối diện nhau, trong không gian với hàng cây xen kẽ, xung quanh nó là các loài hoa đa dạng bao bọc, chúng cứ vậy quanh năm đẹp đẽ vươn cao lên hứng trọn ánh nắng, thanh xuân cứ thế hiện ra trước mắt, thơ, rất thơ, cứ như là đoạn phim cut nhỏ, nhưng nó đủ để cho đối phương biết rằng chỉ có hai ta trong dòng người xô bồ ấy, gió cứ nhè nhẹ luồn qua, tóc của em vì thế mà hơi rối, em đưa tay vén tóc ra sau tai mà cười nhẹ.
- Sarocha, em có tư cách gì với chị không?
Đây là câu hỏi mà đêm nào em cũng thắc mắc, biết rõ là lòng đã có nhau từ lâu, chỉ là vẫn chưa có sự ấn định nào rõ ràng cả, bởi chỉ là lời nói chớ phải là sự công khai, chưa lời chính thức nào từ chúng ta cả. Nàng tự hỏi, liệu chúng ta đã yêu nhau chưa?
- Có chứ, sao lại không?
Đương nhiên có, chị luôn nói với tất cả mọi người em là người yêu chị, Freen chưa bao giờ tránh né câu hỏi đó.
- Vậy...
- Chị yêu em Becky, chúng ta yêu nhau đi.
Chưa để người kia nói hết thì người này đã chen vào, dẫu có đôi chút bất lịch sự nhưng vẫn là nội dung mà em muốn nói, chị tranh là bởi vì chị muốn bản thân mình là người chủ động, em chỉ cần tiếp nhận những gì mà chị nêu mà thôi.
- Vâng, chúng ta hãy hẹn hò đi. - Becky gật đầu, đi đến chị càng thêm gần, hướng môi mình đến để chạm môi chị, chỉ là hôn phớt thoáng qua thôi cũng đủ để cả hai thấu hiểu hết tình cảm của đối phương.
- Becca này. - Hai người cứ đi dọc vỉa hè ấy lí nhí từng bước rất nhỏ, bởi Becky còn phải đến lớp học năng khiếu nên Freen cứ không nỡ đi nhanh, chị muốn thời gian này chậm một chút, từ đây đến trung tâm cũng nên xa thêm nữa.
- Dạ.
- Không gì, muốn gọi em vậy thôi.
- Vâng. - Em phì cười cũng thuận thế mà gật đầu.
Dẫu là Freen cầu mong và nhích từng bước nhỏ thế nào thì cũng phải đến trước trung tâm ngay thôi, thầy Ann thấy hai người liền đi đến cạnh mà chào hỏi.
- Hai em đến rồi à? Lâu rồi mới thấy Freen đến.
- Vâng thầy, dạo gần đây em hơi bận nên không theo Becky sát sao được, em ấy học vẫn tốt chứ thầy? - Freen bày ra vẻ nghiêm khắc khi hỏi đến tình hình luyện tập của em.
- Tốt chứ! Học trò của thầy mà. - Thầy Ann cười nói cũng đỡ cho Becky vài câu.
Ba người trò chuyện cho đến khi thầy Ann phải vào việc và Becky phải tiếp tục buổi học, Freen ngồi ở khán đài, rất gần nơi mà Becky luyện tập, cô ngồi ở đó thẳng lưng nhìn nhóm học sinh và nhóm thí sinh đang tập trung để điểm danh, thầy Ann lúc này quay đầu nhìn Freen mà nở nụ cười ẩn ý, Freen đáp lại tương tự, tay khoanh trước ngực, chân đã bắt chéo, lưng thẳng mà đưa ánh nhìn đến mọi người ở đó.
Nivia thấy Freen ở đây liền biết mục đích của chị, hẳn là sớm thôi nàng phải là người nhường lại vị trí này cho Becky, người đáng lẽ phải vào hàng thí sinh đại diện thi đấu. Nivia thở dài, nói không buồn hay nuối tiếc là nói dối, nhưng em cũng là kẻ hèn nhát mà dùng thủ đoạn với đối thủ của mình, chuyện bại lộ thì điều này trở nên tất yếu, em sẽ bị đuổi khỏi nơi này.
- Hôm nay thầy xin thông báo một chuyện rất hệ trọng cho tất cả học viên ở đây. - Thầy Ann dõng dạc phát biểu.
- Sẽ có một người phải rời vị trí đại diện thi đấu! - Lời vừa dứt thì mọi người ở đó bắt đầu xôn xao.
- Tất cả trật tự! - Thầy Ann chỉnh đốn xong lại nói tiếp.
- Vì người này đã gian lận trong lúc thi buổi đánh giá năng lực, bởi đó buộc phải rời và cũng như sẽ vào danh sách đen, người đó sẽ không thể tham gia bất kì cuộc thi đấu nào liên quan đến trượt băng nghệ thuật. - Thầy Ann nói vậy chứng tỏ kẻ gian lận ấy phải sử dụng thủ đoạn mưu mô, gây tổn thất cho bất kì phương diện nào.
- Thầy sẽ công khai người đó và nêu tên họ ngay bây giờ.
Nivia thở không ra hơi khi thầy Ann nhìn về phía mình, em mím môi chấp nhận điều này, nàng là người sai nên chắc chắn phải trả giá, Nivia đã chuẩn bị tinh thần khi đã bước một chân lên trước.
- Elise! Mời em bước ra đây!
Mọi người bỗng dồn vào ánh mắt sang Elise, kể cả Nivia cũng kinh ngạc nhìn Elise, mặt của cô nàng không còn một giọt máu, cả người Elise đông cứng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, Elise không hiểu hỏi lại.
- Thầy Ann, thầy có nhầm lẫn gì không? Em đã làm gì đâu ạ?! - Elise nhíu mày.
- Đương nhiên thầy không đổ oan cho em, nếu muốn thầy sẽ chiếu bằng chứng ấy cho cả lớp xem. - Thầy Ann vốn đã chu đáo chuẩn bị cả màn hình chiếu khi cần, thầy nhìn sang Freen đã bấm điều khiển để máy hoạt động.
- Các em nhìn cho rõ vào nhé!
Trên màn hình chiếu đã phản ánh lại những gì mà hôm đánh giá năng lực diễn ra, chính là Elise, mở tủ đồ của Becky mà "tinh tế" cho hung khí tàn nhẫn đó giấu nhẹm vào bên trong, đó là lưỡi lam. Becky nhìn lại cũng đã quen mắt rồi nhưng vẫn đau đáu trong lòng, em nhìn sang Elise đang gần như không tin vào mắt của mình, cô ta hẳn đã nhận ra video này ở đâu mà có, chính là con gấu mà tên bạn trai cũ của Nivia gần đây xuất hiện đầy trên mặt báo.
- Các em đã nhìn rõ chưa? Vì chính những sự ích kỉ, cạnh tranh không lành mạnh mà hại chính bạn học của mình! Tôi hoàn toàn không chấp nhận được người như em, hãy tự giác rời đi đi!
Freen từ khán đài dần bước ra rất từ tốn, chị đi đến đối diện người làm hại Becky mà khẽ nói.
- Tôi cũng chẳng ngờ em là người như vậy đấy Elise.
- Giờ thì chị biết rồi đấy... - Ánh mắt của Elise thể hiện sự giận dữ tột độ, thật hận khi không thể bóp chết người vạch trần mình.
- Becky không trách em, chỉ trách rằng dù hết lòng bao dung cho em nhưng em chẳng đổi thay gì cả, uổng công sức. - Freen nhớ khi Becky nhìn ra rằng người mà bấy lâu nay em xem là bạn thân, lại là người đang dí dao vào cổ mình, từ từ khứa ra từng mảng mà em chẳng hay biết.
- Chị nói mấy lời này làm gì? Nếu tôi không làm vậy thì tôi sẽ mất vị trí này.
- Giờ em vẫn mất đó thôi? Đáng lẽ ra trình độ của em thế nào em hiểu rõ, thay vì nỗ lực em chọn cách tệ nhất, bởi đây là sự lựa chọn của em nên giờ kết cục cũng như vậy. - Freen nhiều lời như vậy là tiếc, tiếc cho tình bạn đẹp của Becky dành cho Elise, rốt cuộc là đời tàn khốc hay Elise ngay từ ban đầu đã chẳng coi nàng là bạn.
- ...
- Dĩ nhiên, với bằng chứng này Becky vẫn dư sức kiện em ra toà nhưng con bé lại tha thứ dễ dàng, chỉ vì nhớ những lúc em quan tâm, ân cần với em ấy thế nào.
- ...
- Elise, nếu như em không làm vậy có khi hai em đã sát cánh cùng nhau thi đấu rồi.
- ...
- Nhóc con, em thật đáng thương.
Elise bật khóc, ôm mặt ngồi thụp xuống miệng cứ lặp đi lặp lại lời hối lỗi muộn màng, Becky đến gần Elise mà ánh mắt cũng đổi thay, người trước mặt em đã không còn là người bạn đáng yêu mà em hay khoe khoang nữa, chỉ đơn giản là người này từng là bạn, bạn thân cũ, cụm từ đau lòng hơn hết thảy.
- Becca à không... Becky, tôi xin lỗi cậu.
- Tại sao cậu lại làm vậy? - Becky vẫn thắc mắc trong lòng.
- Vì ghen tị, đố kị của tôi thôi. Cậu có người bạn bên cạnh, người yêu vô cùng thương cậu, người thầy tín nhiệm cậu... Tất cả, tôi đều muốn có. - Elise bộc bạch.
- Cậu vẫn có thể có lấy những điều trên mà?
- Không... Chẳng thể nữa rồi, từ lúc dính dáng vào việc bao nuôi, tớ đã trở thành kẻ xấu trong mắt người khác. - Elise lắc đầu cay đắng, em đào ra tiền để tham gia lớp học cơ chứ? Cũng vì được nuôi mà ra.
- Tôi xin lỗi cậu Becky, cảm ơn đã tha thứ một người như tôi.
- Tớ chỉ tha thứ cho bạn thân của mình, chẳng phải là người đầy toan tính như cậu.
- ...
- Bạn thân của tớ là Elise, không phải người đứng trước mặt tớ bây giờ.
Từng lời từng chữ của nàng khiến Elise dây dứt chẳng thể yên lòng, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng đầy cảm thông đó, như thể em vốn đã nhìn thấu hết người bạn này rồi, nhưng vẫn nhắm mắt bỏ qua.
Elise cứ vậy nhìn Becky mà không thêm lời nào nữa, tự giác bước ra khỏi cuộc đời em, mãi mãi và chẳng thể quay đầu được nữa rồi.
- Như vậy thì thầy sẽ tổ chức lại buổi đánh giá năng lực và lần này chỉ có duy nhất một học viên đậu, thay thế cho vị trí đang trống.
Becky biết đây là cơ hội của mình, Freen chỉ đưa tay xoa má em rồi động viên.
- Em sẽ làm tốt thôi.
- Vâng.
Becky gật đầu nhìn bóng lưng Elise đi càng xa, em lại không nỡ giận người này, cũng chả hiểu sao mình lại trở nên như vậy, hẳn đây là đặc ân cuối cùng mà người bạn thân cũ này dành cho cậu, một sự dung thứ.
.
.
.
.
Funfact: Elise là một vị tướng trong Tốc Chiến, là một con nhền nhện có độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro