Chương 46
Ông Harry mặt gượng gạo quay sang Koi hỏi "Freen đâu"
"Dạ.. thưa chủ tịch.. cô Freen mệt nên đang nghỉ trên phòng ạ"
"Dì Freen mệt sao.. để con lên xem.. con xin phép ạ" Becky cúi chào hai người rồi hớt ha hớt hải chạy lên tầng 2.
Triệu Minh liếc nhìn "ông khéo quá ta.. nhìn Becky lo cho dì nó kìa" tiện tay lấy chén trà lên nhâm nhi.
"Hiz.. là tôi may mắn có đứa con gái hiểu chuyện"
Dạ Lang từ ngoài đi vào, cúi nhẹ chào hai người rồi ghé vào tai Triệu Minh nói nhỏ.
"Chắc tôi phải đi rồi"
"Sao thế.. ở lại dùng cơm đã"
"Thôi để dịp khác.. hôm nào chúng ta phải uống một bữa cho ra trò đấy nhé"
"Được.. nhất trí"
——————
~cốc..cốc~ Becky sốt ruột đứng ngoài gõ cửa.
"Dì ơi.. dì.."
"Dì Freennn.."
Freen hốt hoảng khi nghe thấy tiếng Becky gọi mình, nàng lúng túng nói vọng ra "c.có chuyện gì"
"Con vào được không" Becky tay đặt sẵn lên nắm cửa.
Freen nghe thấy liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, chủ động đứng đối diện với Becky, nàng khéo léo đóng nhanh cửa phòng lại.
"Dì không sao"
"Dì không sao thật chứ.. Koi nói dì mệt" Becky ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn nàng.
Freen nhìn thấy ánh mắt ấy thì liền né tránh, nàng quay mặt ra hướng khác "không sao thật mà.. chăm mấy chậu hoa nên hơi chóng mặt chút thôi"
Becky đưa tay lên trán Freen kiểm tra, nhưng Freen nhẹ nhàng gạt tay cô ra "dì không sao thật mà.. con đã ăn gì chưa"
Becky có chút bất ngờ nhưng cô không để tâm lắm, cho rằng vì Freen mệt nên mới đẩy tay cô ra.
"Chưa nữa.." Becky tay xoa xoa chiếc bụng rỗng "chúng ta xuống ăn cơm đi dì" cô kéo tay nàng nhưng một lần nữa Freen lại khéo léo từ chối.
"Con xuống trước đi.. dì phải làm cái này, chút xuống sau" Freen vào phòng đóng cửa lại. Để Becky ngơ ngác ở ngoài.
"D.Dạ" Becky nhìn cánh cửa vừa đóng chặt rồi nhìn xuống bàn tay mình.
.
"Ba.." Becky đi xuống phòng khách chỉ thấy mỗi ông Harry ngồi ở đó.
"Thật cẩn thận" Ông Harry liền cúp điện thoại.
"Chú Triệu Minh về rồi hả ba"
"Ừm.." ông Harry nhàn nhạt trả lời.
Mon từ trong bếp đi ra "thưa chủ tịch.. bữa trưa đã chuẩn bị xong"
"Chúng ta vào ăn cơm thôi" Ông Harry đứng lên đi trước.
"Mon lên gọi dì Freen xuống ăn cơm" Becky quay sang nói với Mon rồi đi theo sau ông Harry.
.
"Becky sao vậy.. đồ ăn không hợp khẩu vị à" ông Harry gắp cho Becky miếng cá hồi.
"Dạ.. không ạ" Becky cười gượng, cô liếc Freen đang ngồi đối diện với mình, người từ nãy đến giờ chỉ tập chung vào công việc ăn uống "tay dì Freen bị thương" cô nheo mắt.
"Vậy con ăn nhiều vào.. mà công việc con dạo này sao rồi"
"Vẫn ổn ba ạ" Becky quay sang ông Harry trả lời.
"Công việc quan trọng nhưng dù sao cũng phải chú ý đến sức khoẻ.. ba nghe nói gần đây con toàn đi sớm về muộn"
Becky gãi đầu cười trừ "con biết rồi ba"
"Ba ăn xong rồi.. ba lên phòng nghỉ ngơi chút"
"Dạ"
Thấy ông Harry rời đi, Freen cố tình ăn nhanh nhanh chóng chóng. Nàng sợ phải đối diện với Becky vào lúc này. Nàng sợ Becky lại có những hành động thân mật quá mức. Nàng sợ mọi người lại bàn tán về hai người.
"Dì sao vậy" Becky không nhịn được lên tiếng hỏi, cô có mù đâu mà không thấy Freen hôm nay cư xử khác lạ với mình.
Freen giả ngây, cười trừ "dì có sao đâu"
"Thật??.. con thấy dì hôm nay cứ lạ lạ"
"Thật mà.. con nhạy cảm quá rồi đó"
Becky đặt thìa xuống, đi vòng qua phía đối diện đứng bên cạnh Freen. Cô nhẹ nhàng cầm tay nàng lên, tay cô sờ nhẹ vào những vết xước ở lòng bàn tay nàng, giọng ôn nhu "có còn đau không"
Freen liếc nhìn xung quanh, cũng phải có 4-5 người giúp việc đang đứng nhìn.
"Không đau" Freen sợ hãi liền rụt tay lại "dì ăn xong rồi.. dì lên phòng với ba con đây" nàng kiếm cớ rồi rời đi.
Becky đứng ngây người nhìn Freen, không lẽ cô lại làm sai chuyện gì khiến Freen giận. Becky thở dài, buồn bã trở về phòng.
———————
7h tối
"Dì Freen đâu" Becky vừa bước vào nhà việc đầu tiên cô làm là tìm Freen. Thường ngày Freen sẽ chờ cô ở phòng khách, sau đó cả hai sẽ ăn tối cùng nhau.
"Cô Freen đang ở trên phòng ạ" Mon đứng bên cạnh trả lời.
"Ừm" Becky chỉ biết ừ cho qua chuyện. Đến thời khắc này thì cô chắc chắn một điều là Freen đang giận mình. Nhưng cái khó ở đây là cô không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Thôi bỏ đi.
Cả ngày nay, phía cơ quan điều tra hành cô đủ điều. Becky uể oải đi vào bếp, làm gì thì làm trước tiên cũng phải làm căng cái bụng đã. Kéo ghế ngồi xuống. Cô gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng, đôi mày lập tức cau lại.
"Ai nấu ăn vậy Mon" Becky giọng khó chịu.
"L.Là Koi ạ" Mon lắp bắp. Cô biết ngay mà, kiểu gì Becky cũng cáu. Hầu hạ tiểu thư bao nhiêu ngày tháng, Mon còn lạ gì cái nết của Becky nữa.
"Dì Freen đâu"
Tiểu thư nhà cô hôm nay như ăn phải cái gì ý. Đụng cái gì, hỏi cái gì cũng Freen Freen.
"Cô Freen đau tay nên.. nên.. để cho Koi nấu ạ" Mon vội vàng giải thích.
"Dì Freen làm sao mà đau tay"
"Em nghe Koi nói là lúc sáng cô Freen chạy, không may va vào Koi nên ngã.." Mon sợ sệt liếc nhìn biểu cảm của Becky, cặp chân mày của tiểu thư sắp giáp lá cà tới nơi rồi. Cô mà nói không cẩn thận có khi là bay đầu như chơi.
"Tiểu thư không cần quá lo lắng.. cô Freen chỉ xước tay có chút xíu thôi ạ" Mon chỉ biết chửi thầm Koi, không biết đi đứng kiểu gì, để cô Freen lao vào, đau tay không nấu ăn được. Báo hại cô giờ đây phải chịu trận một mình.
"Hừ.. dọn đi" Becky liền bỏ bát xuống, cô lạnh lùng đi lên phòng.
Mon nhìn Becky rồi lặng lẽ dọn dẹp bàn ăn. Miệng lẩm bẩm gì đó.
"Nam mô A Di Đà Phật.. con lạy trời lạy phật.. cầu mong cô Freen mau khỏi.. chứ con không chịu nổi nữa rồi"
.
Becky đã tắm rửa xong, cô lau đầu tóc qua loa rồi đi đến bàn làm việc. Mở laptop gõ gõ tìm kiếm gì đó.
"Không có kết quả"
"Damn it"
Becky tức giận liền gọi điện cho Heng.
"Tiểu thư.. tôi nghe"
"Chuyện tôi giao cho anh thế nào rồi.. sao đến giờ này, một trang báo lá cải vẫn chưa lên bài"
"Thưa tiểu thư.. tôi làm theo lời cô dặn, không được để lộ danh tính.. do đó.. mấy trang báo điện tử thẳng thừng từ chối đưa tin.. còn lại lên bài được một lúc là bị gỡ xuống.. t.ô..i.. tút..tút.."
Becky thẳng tay cúp máy, quăng chiếc điện thoại xuống bàn. Nhìn xuống đống giấy tờ liên quan đến vụ kiện mà đau đầu. Lời khai của Ana như có như không. Còn lời khai của Thahan cho rằng đó chỉ là tai nạn. Hắn còn có cả nhân chứng nữa.
Mấy ngày qua, cô dành phần lớn thời gian để làm thân với Ana nhưng không mang lại kết quả gì. Ana không chịu ra ngoài, ngoài ông bà Arthit ra không tiếp xúc với ai, lúc nào cũng ở trong phòng một mình. Cô đã soạn ra sẵn những câu hỏi những câu trả lời cho Ana, không biết cô ấy đã đọc chưa. Chỉ còn vài ngày nữa là phiên toà sơ thẩm diễn ra rồi.
"Đau đầu chết mất thôi" Becky vò đầu bứt tai, cô nằm soài ra bàn vô tình nhìn thấy lọ thuỷ tinh có chứa mấy ngôi sao bằng giấy ở bên trong.
Becky liền ngồi dậy, với tay cầm chiếc lọ thuỷ tinh để trước mặt, nụ cười liền nở trên môi.
"Chút nữa là quên mày rồi"
Cô lấy trong ngăn kéo ra mấy tờ giấy đủ màu sắc. Dùng kéo tỉ mỉ cắt thành những dải hình chữ nhật.
"Không biết dì Freen có thích cái mình làm không nhỉ"
Becky hào hứng gấp sao, chỉ là hình thức không được đẹp cho lắm. Cái thì to cái thì bé, cái thì méo cái thì bẹp. Rõ ràng cô làm theo như trên youtube hướng dẫn rồi mà. Đúng là mấy thứ liên quan đến hoa tay cô đều dở tệ.
Lọ mọ đến 1h đêm, Becky mới gấp xong 99 ngôi sao đủ mọi màu sắc đủ mọi kiểu dáng. Mặc dù kết quả không được ưng ý cho lắm, nhưng dù sao cũng là đồ tự tay mình làm nên Becky cảm thấy rất tự hào. Cô đã đặt hết tâm tư tình cảm vào trong từng ngôi sao mong rằng Freen nhận nó sẽ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
"Không biết biểu cảm của dì Freen thế nào nhỉ.. chắc là bất ngờ lắm đây" Becky cười tít cả mắt, cô hình dung ra bảy bảy bốn mươi chín cảnh Freen nhận món quà này.
"Thật sự mong chờ quá đi" Becky âu yếm ôm lọ thuỷ tinh vào lòng.
"Vẫn chưa xong.. chút nữa là quên.. còn phải ghi lời chúc nữa" Becky cắt một tờ note nhỏ màu xanh dương.
"Uhm.. chúc gì đây ta" Becky tay chống cằm suy nghĩ "khó quá đi"
"Mình còn không biết ngày sinh nhật của dì ấy"
Vắt óc suy nghĩ, sau đó Becky cặm cụi nắn nót viết lên tờ note, cô cũng không quên ký tên lên đó.
"becbec"
Cuộn tròn tờ note lại buộc thêm ruy băng màu hồng bên ngoài rồi cho vào lọ thuỷ tinh. Lấy nút gỗ đạy chặt lại. Becky cười mãn nguyện ngắm nghía một hồi rồi để gọn vào góc bàn. Cô sẽ tìm cơ hội để tặng cho Freen. Biết đâu Freen sẽ hết giận cô cũng nên. Nghĩ đến thôi đã khiến tâm trạng Becky vui vẻ trở lại rồi.
———————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro