Chap2
Làm một giấc tới sáng nhưng cô còn định nướng thêm tí nữa thì bị một vật to to bự bự và nhiều lông đè lên người mình cô khỏi nghĩ cũng biết là đó là kẻ nào, đó là chú cún mang tên bonbon thân hình của hắn to hơn cả cô cũng đúng thôi vì nó là giống Alaska mà. Cô nhột nhột nên khẽ lên tiếng:
-Bonbon! đừng quậy!
Cái cục có lông đó biết cô chủ mình mệt nên lầm lũi bước ra, cô lại tiếp tục vùi đầu vào gối nhưng lại bị một tiếng hét chói tai và một cú hạ cánh an toàn trên người cô:
- Chị Freen!!
Cô hoảng hồn ngồi dậy:
-Má ơi trời sập hả, chạy Bonbon chạy mau!
Cô bé bĩu môi lên tiếng:
-Nè chị quên em rồi sao! Nếu mà có trời sập thì chạy cũng hổng có chạy được đâu he!
Cô hai tay dụi dụi mắt:
- Ủa Sam! Nhóc về hồi nào vậy?_ Cô mở to tròn mắt ngạc nhiên hỏi cô bé đó.
-Em mới về sáng nay, mà chị gần đi công tác rồi phải hông?
-Ừ, chị đi công tác 5 năm!
Cô bé nhảy lên la làng:
-Gì lâu quá dọ em hổng chịu đâu, chị đi rồi ai chơi với em, bắt đền chị đấy!
Cô gõ lên đầu nhóc một cái rồi nói:
-Xuống nhà đi! Chị thay đồ rồi xuống sau!_ cô trong nhà tắm nói vọng ra.
Cô bé vui vẻ dạ rồi tung tăng xuống lầu. Cô trong đây thở dài lắc đầu vì đứa em của mình.
Cô bé đó tên là Sam Chakimha em họ của cô, cô bé mới đi du lịch ở Úc về. Cô bé năm nay cũng đã 19t nhưng tính tình vẫn còn trẻ con nên cô thương đứa em này lắm. Ba mẹ của nhóc thì ly hôn nên nhóc cũng bị trầm cảm và bị đa nhân cách một thời gian nhưng cũng chả ai quan tâm, nhờ cô xin được nuôi bé và chăm sóc cô bé và cũng được ba mẹ cô bé chấp nhận. Lúc về đây cô bé là 15t chỉ nhỏ hơn cô một tuổi nhưng cô đã có kinh nghiệm về việc chăm sóc và chữa bệnh cho cô bé. Lúc mới về cô bé suốt ngày không nói năng gì, suốt ngày chỉ ngồi im mà nhìn vào một khoảng xa xăm hư không nào đó, ánh mắt cô bé lộ ra rõ sự mệt mỏi và chán nản. Ban ngày cô bé chỉ im lặng nhưng ban đêm thì nói mình tên là Non và là con trai, cô thấy bé bị đa nhân cách ban ngày một người khác ban đêm lại là một người khác càng làm cô quyết tâm chữa trị cho cô bé. Mỗi ngày cô trò chuyện với cô bé nhưng mỗi sự trả lời đều là im lặng hoàn toàn im lặng. Mỗi ngày cô đưa bé đi dạo kiên trì trò chuyện hằng ngày, ông trời không phụ lòng người một hôm cô thấy cô bé ngồi cắm cúi vẽ một bức tranh trong đó có ba người 2 nữ 1 nam. Cô tiến lại hỏi:
-Tiểu Sam em vẽ gì đẹp quá cho chị xem được không nào?
Cô bé đưa cho cô bức tranh nhưng nước mắt khẽ rơi, rồi cô bé đột nhiên lên tiếng và chỉ vào từng người trong bức tranh:
-Ba, mẹ, Tiểu mễ đi chơi!_Ý cô bé nói gia đình có đầy đủ ba và mẹ cùng tiểu Sam đi chơi.
Cô mỉm cười:
-Em vẽ đẹp lắm!_ Rồi cô xoa đầu cô nhóc nhìn cô nhóc với ánh mắt đầy yêu thương.
Cô bé lúc này ôm chằm lấy cô mà khóc nấc:
-Ba, mẹ nhớ!
Cô khẽ vuốt tóc cô bé nói bằng giọng nói ấm ấp của mình:
-Ngoan nào! Từ đây chị sẽ là Ba và là mẹ của em luôn được chứ?
Cô bé ngước lên nhìn cô:
-Thậy chứ?
Cô gật đầu và từ đó cô bé đã trở nên hoạt bát hơn và căn bệnh đã hết hoàn toàn.
Cô bé hiện giờ là đang học tại trường sân khấu điện ảnh nhưng do trường có tổ chức đợt du lịch qua Úc nên cô bé ham vui đăng kí đi, chuyến đi kéo dài 2 tuần nhờ đó cô nhóc quen biết được một cô bé bằng tuổi ở Úc hai nhóc trò chuyện rất hợp và bắt đầu có tình cảm với nhau. Gia đình hai bên hoàn toàn chấp thuận cho đôi trẻ tiến tới họ còn bảo sớm cườia nữa, ba mẹ cô bé Sam đã trở lại với nhau vì họ nhận ra khi ly dị mới thấy sự quan trọng của đối phương trong lòng mình lớn tới mức nào nên đã hàn gắn. Cô bé lại
Vui vẻ hơn yêu đời hơn nhưng ở với cô quen rồi nên muốn ở mãi bên bà chị yêu dấu này thôi.
Cô tắm rửa xong xuống lầu thì thấy cô bé đang nói chuyện điện thoại nói chuyện ngọt làm cho cô xém bị tiểu đường, cô tằng hắng đi xuống liếc nhìn nở một nụ cười ma mị khiến cô bé mắc cỡ đỏ cả mặt. Cô tiến tới rót ly nước nhấp một ngụm rồi lên tiếng giả bộ giọng ẹo ẹo trêu cô bé:
-Bà xã ăn gì chưa! Ờ ông xã về Thái rồi! Hahaha!
Cô bé bẹo cô một cái làm cô nhăn mặt:
-Ái đau! Cái nhóc con bà chằn này!
Nhóc trừng mắt vẻ thách thức thế là bị ăn một cốc lên đầu nhóc chà chà:
-Chị chơi mạnh tay ớn đau quá đi! mà mai chị đi rồi phải không?
-Ừ, mai chị đi rồi, mà ăn uống gì chưa nhóc!
-Em Ăn rồi chị chưa ăn sáng kìa lo ăn đi!
-Giờ này trưa rồi chứ sáng gì nữa, chúy chị ăn trưa luôn!
- Mà chị Sarocha nè năm sau em kết hôn rồi qua Úc sống luôn, chị ở đây giữ gìn sức khỏe!
-Nghiêm túc hả nhóc? Em có yêu bé kia thật lòng không vậy?
-Em yêu thật lòng, với lại em cũng đã làm con người ta mất cái ngàn vàng rồi nên phải chịu trách nhiệm chứ!
-Ừ em nhớ đấy nhé, phải chung thủy với người ta không được chóng yêu chóng chán đâu đấy!
-Dạ em biết rồi!
Cô cười cười nói giỡn với nhóc một cậu rồi chuẩn bị tung chiêu võ bảy chọ:
-Em qua bên đấy coi chừng chuột túi nó đá bay về đây thì đừng có khóc nha!
Cô bé rượt theo cả hai chạy xung quanh khu nhà tiếng cười đùa vui vẻ vang lên khắp nơi. Heng đứng ngoài nhìn vào mà ngây ngấc cô chủ đáng yêu quá khẽ mỉm cười nhưng lại ủ rủ vì ngày mai cô đi công tác tới 5 năm xa thành phố anh chàng lo lắng cô chủ của mình bị bệnh anh sợ đủ thứ vì anh quá yêu cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro