Chap 4
Chơi chán rồi cô với nhóc đi về, về tới nhà đồng hồ đã điểm đúng 10h30 lúc này nhóc mới mở điện thoại ra thì có cả trăm tin nhắn với nội dung có trời mà biết. Nhưng cô chỉ biết nhóc xin phép về phòng trước, còn cô nơi đây ngồi xuống sofa nhìn lại tấm ảnh gia đình khi xưa cô lại trầm ngâm. Ngồi một lúc cô lên phòng tắm rửa chuẩn bị quần áo vào vali, quần áo của cô chỉ là những bộ đồ thể thao, áo sơ mi, áo thun, và quần jean dài. Cô không quên chuẩn bị điện thoại, laptop, ipad, thẻ ATM và 1 ít tiền mặt. Chuẩn bị xong xuôi cô nằm xuống giường vì hôm nay đã quá mệt mỏi nên cô thiếp đi.
<<Tít tít>> cô bị đánh thức bởi tiếng kêu ồn ào từ chiếc đồng hồ quái quỷ đã điểm 6h sáng. Cô ngồi dậy đánh răng rửa mặt thay đồ. Cô quần áo đơn giản áo sơ mi trắng, quần jean xanh thời trang ôm sát đôi chân thon gọn của mình. Tay áo được cô xắn lên tới khủy tay tóc vẫn tùy ý xoã xuống. Cô xách hành lý xuống bảo Heng không cần đưa cô đi, cô tự chạy xe được. Đang chuẩn bị vào xe thì một tiếng hét chói tai vang lên:
-Đồ đáng ghét đứng lại!
Nhóc la lên rồi phóng lên lưng cô:
-Chị thấy em còn ngủ nên mới đi!
Nhóc ôm cô khóc hụ hụ và cô phải dỗ dành.
Màn chia tay sến súa của cô và nhóc kết thúc, thì cô lên chiếc Audi màu trắng phóng đi vì phải chở nhiều đồ nên cô mới đi xe này chứ không là cô chạy Lamborghini rồi. Cô còn chở theo cục nợ kẹo nhỏ, chạy trên đường nhỏ hơn. Cô đã dừng trước nơi mình cần đến, trước mặt cô là một bệnh viện đề hai chữ Bình An. Cô cầm hồ sơ tiến vào thì đụng trúng một nữ bác sĩ khác, cô nhặt đồ giúp vị kia rồi mở lời xin lỗi:
-Cô cho tôi xin lỗi!
Cô gái kia ngước mặt lên nhìn:
-F...reen!
Cô hơi bất ngờ nhìn người gọi tên mình, cô nhận ra ngay. Cô nàng này là Nita người yêu năm 18t của cô nhưng cô nàng này cũng cứa vào tim cô một vết thương khá lớn đó là phản bội cô. Cô giả vờ không quen biết rồi bước đi thật nhanh lên phòng giám đốc bệnh viện vừa bước vào vị giám đốc niềm nở chào đón cô và cô đac được vào làm một cách dễ dàng. Cô được đảm nhận công việc bác sĩ trưởng khoa tâm lý, công việc đã rõ cô xin phép về trước. Xuống tới nơi cô thấy Bonbon đang le lưỡi thở chảy dãi ròng ròng trời nông thôn buổi trưa thì nóng mà sáng giờ cô quên cho tên này uống nước vội mở cửa xe tìm chai nước suối rồi rót cho tên yêu nghiệt này một ít. Tên này uống nước xong tươi tỉnh hơn hẳn, cô đứng dậy bỗng dưng từ phía sau có một lúc ôm khiến cô hơi bất ngờ rồi người phía sau cất tiếng:
-Freen! Cậu quên tớ rồi sao?
Cô vẫn trầm ngâm im lặng:
-Tớ đã biết mình sai! Chúng ta làm lại từ đầu né, được không?
Cô gỡ tay Nita ra:
-Xin lỗi mình không thể quay lại được với cậu được!
Rồi cô lên xe chạy đi về căn nhà đã được sắp xếp sẵn để trị bệnh cho một cô bé bị mất trí nhớ và tâm thần bấn loạn, cô đậu xe trước một ngôi nhà nguy nga tuy không bằng nhà của cô nhưng ngôi nhà cô đứng thứ nhất thì ngôi nhà này cũng đứng thứ nhì. Cô bấm chuông cửa mở, một người Đàn ông đi ra:
- xin hỏi cô có phải là bác sĩ đến đây trị bệnh cho con gái tôi ?
Cô gật đầu:
-Dạ vâng ạ!
Ông ấy vui mừng mời cô vào nhà, cô đi chưa tới được cửa đã bị một trái bóng ném thẳng vào người cũng may né kịp không thôi lỗ mũi ăn trầu rồi. Cô né qua tiếp theo là một con gấu bông đập thẳng vô gương mặt thanh tú của cô. Hên không gãy mũi nhưng cú chọi mạnh quá là cô chảy máu mũi rồi, con gấu to lắm chứ chẳng chơi. Người đàn ông kế bên áy náy mời cô vào nhà và lên phòng riêng để nói chuyện. Khi đi cô nhìn tên đáng ghét nào chọi
con gấu vô mặt mình thì là bệnh nhân cần cô chữa trị, lúc đi ngang cô bé còn lườm cô nữa cô phải thật sự kiên dè cô nhóc này mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro