Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Tình thế nguy hiểm

Hôn mê cho đến khoảng 30 phút sau, Becca mới có thể tỉnh dậy.

Khoảnh khắc nàng vừa mở mắt cùng với ý định ngồi dậy cũng là lúc nàng chợt nhận thức được chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình. Cả hai tay và hai chân đều đã bị trói chặt vào 4 góc trên bàn phẫu thuật. Thoáng trên gương mặt là sự sợ hãi, nhưng Becca đã kịp giấu vẻ mặt đó đi. Thấy hắn ta đang nhìn mình, nàng cố gắng trấn an bản thân giữ bình tĩnh hết mức có thể đối mặt với hắn.

"Thầy Sakda Pravat, chuyện này là sao?"

Hắn không trả lời nàng, mà thay vào đó lại rất bình thản khoác lên cho mình một chiếc áo dành cho bác sĩ phẫu thuật, đeo bao tay lẫn khẩu trang, rồi quay người lại đứng đối diện với nàng. Hơn nữa, trên tay hắn còn đang cầm một con dao phẫu thuật.

"Churai Arthit, tôi không cần biết em là ai, cũng như tại sao em lại đem theo máy nghe lén đến gặp tôi. Tôi chỉ cần biết, nữ thần Azoth của tôi đang chờ phần hông tuyệt đẹp của em ghép vào thôi." – Hắn vừa nói bằng chất giọng biến thái, vừa từng bước đi về phía Becca.

Thấy tình thế nguy hiểm, Becca lập tức bẻ sang kế hoạch khác.

"Thầy Sakda Pravat, thầy vừa nói gì vậy? Nữ thần Azoth là có thật sao? Wow, không ngờ ngoài em ra cũng còn người có hứng thú với Azoth như thầy đấy." – Becca vui vẻ nói.

Tên hung thủ dừng lại, hắn gỡ bỏ chiếc khẩu trang xuống cùng một nụ cười thỏa mãn.

"Em cũng biết Azoth nữa à? Thầy còn tưởng chỉ có mình thầy bị xem là kẻ điên khi tin vào sự tồn tại của Azoth kia chứ? Vậy thì em nói cho thầy nghe xem, em biết được những gì về Azoth?"

Becca im lặng, cũng chính là lúc nàng đang tìm cách. Liếc mắt nhìn xung quanh một chút rồi giả vờ nhăn mặt.

"Thầy ơi, hông của em có chút đau do bị thầy trói chặt quá rồi. Thầy có thể cởi trói cho em không? Em sẽ nói cho thầy nghe hết tất cả những gì em biết, mà có thể không một ai biết về nữ thần Azoth."

"Được, để thầy cởi trói cho em."

Thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng. Becca vẫn không một chút hoảng sợ hay làm kinh động đến tên hung thủ. Ngược lại, nàng lại rất bình thản bắt chéo chân ngồi xuống trên chiếc bàn hắn dùng để giết người.

Tên hung thủ giờ đây đối với nàng chính là sự mong đợi, vì ánh mắt hắn ta đã nói lên tất cả những điều đó.

Becca không gấp gáp, trên môi vẫn giữ một nụ cười tự tin, từ từ đối đáp với hắn:

"Thầy biết không. Thầy không phải là người đầu tiên muốn tạo ra Azoth đâu. Ở Nhật Bản vào năm 1936, những vụ giết người hàng loạt liên tiếp xảy ra và cách thức hung thủ thực hiện đều giống như trong chúc thư của một người đàn ông tên là Heikichi Umezawa. Khi đó, 6 cái xác đã được phát hiện và đều bị mất đi một phần cơ thể của mình. Tất cả những điều đó, đều trùng khớp với những gì được miêu tả trong chúc thư của ông ấy về... Azoth."

Becca có hơi ngừng lại để thăm dò xem phản ứng của hắn.

Tên hung thủ vẫn rất tập trung, hắn chăm chú nghe những gì nàng nói. Trong lòng cảm thấy có đôi chút nhẹ nhõm, nàng tiếp tục nói:

"Thế nhưng, vụ án đã chìm vào trong quên lãng cho đến tận ngày nay vẫn không một ai biết về sự tồn tại của Azoth có thật sự được hình thành hay không. Tuy em học ở khoa Quản trị kinh doanh, nhưng khi được người yêu của mình kể lại câu chuyện này, em thấy nó... rất thú vị. Vậy thầy Sakda Pravat có thể cho em biết, thầy đã biết được những gì về Azoth không?"

Becca hỏi đầy thách thức, vì nếu đúng như theo dự đoán của nàng, với những gã có tâm lý như hắn, hắn sẽ khoe mẽ những thành tích của mình trước mặt nàng nhằm chứng minh học thức của mình hoàn toàn cao hơn.

"Em chờ một chút, thầy có cái này cho em xem." 

Hắn ta đứng lên và rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Becca nhìn xung quanh thì thấy thiết bị truyền tin với IDF đã bị hắn giẫm nát thành từng mảnh vụn ở dưới nền sàn từ bao giờ. Đúng là tức điên mà. Nếu không phải cầm chân dụ hắn khai ra hết tất cả các tội ác của mình, thì nàng sớm đã từ lâu cho hắn xuống mồ rồi. Giải thưởng, huân chương vàng môn Quyền Anh không phải tự nhiên khi không mà nàng có.

Ngồi đó suy tính một lát, Becca nở ra một nụ cười rất đắc ý. Sau đó, ung dung ngồi đung đưa chân mình mà chẳng thèm quan tâm đến người mà mình đang phải đối mặt là ai nữa.

...

Tên hung thủ quay lại, chỉ khác ở chỗ là hắn đang đẩy theo một cái bàn khác có thứ gì đó ở trên đó đã được hắn phủ miếng vải đen lên. Hắn cười tươi, đưa nó đến trước mặt nàng.

Becca thở ra một hơi, bước xuống khỏi chiếc bàn phẫu thuật, gỡ cái khăn ra, bình tĩnh nói:

"Đầu – Ngực – Bụng... Thầy đã sưu tầm được 3 trên 6 phần của Azoth rồi sao?"

Như những gì Becca nói, thì chính xác trước mặt nàng hiện giờ chính là 3 bộ phận rời rạc của 3 nạn nhân xấu số kia đã được hắn ghép hờ lại với nhau.

Nó có thể khiến ai khi nhìn vào cũng đều không thể nào tránh khỏi sự hoảng sợ. Nhưng còn nàng thì không, nếu nàng sợ, tức là đã bị lộ.

Tên hung thủ vui vẻ, tự hào nói:

"Tất nhiên! Thầy phải để cho tất cả mọi người trên đất nước và cả thế giới này tin vào sự tồn tại của Azoth, tin vào những gì mà thầy đã ghi vào luận án là sự thật. Đến lúc đó, thầy sẽ một bước trở thành người đứng đầu trong giới học thuật, cũng như trong lĩnh vực nghiên cứu về chiêm tinh học."

"Woa... thầy giỏi thật đó!"

Nhận thấy mình không nên để lâu, Becca suy tính rồi quyết định hỏi tiếp đến những điều mà nàng đang muốn biết nhất

"À, đúng rồi thầy. Em rất thắc mắc, tại sao thầy lại có thể chọn được những cô gái mang cung hoàng đạo tương ứng với từng bộ phận của Azoth vậy? Thầy có thể chỉ bảo cho em không? Theo em thấy thì thầy Sakda Pravat còn giỏi hơn rất nhiều so với những giảng viên khác, kể cả... thầy Santachai Shinawatra."

Becca cố tình kéo dài cái tên ra cho hắn nghe. Quả nhiên, đúng theo những gì nàng đã dự đoán trước, hắn ta đã lập tức niềm nở ngồi xuống nói chuyện, tâm sự với nàng mà không một chút nghi ngờ nào.

----------[ Flashback ]----------

.
.
.

"Trời ạ! Tại sao lại không thể nghĩ ra được bất kỳ một cái gì hết thế này!?"

Một cô gái bực bội quơ đổ hết tất cả những gì đang có ở trên bàn, còn liên tục đập đầu mình xuống cái bàn đó nữa. Chẳng mấy chốc, cô ấy bỗng ngồi dậy, khẩn trương tra cứu cái gì đó trên mạng.

"Cái gì đây? 'allaboutthezodiac.com'? 'Tất cả những điều về cung hoàng đạo' à? Được rồi, để click vào thử xem sao."

-- "Bạn cần đăng ký thành viên để có thể xem những nội dung liên quan"

Cô gái đó tiếp tục đọc lên những gì có ở trên màn hình, rồi từng bước làm theo hết tất cả những gì mà trang web đó yêu cầu.

"Wow... có đầy đủ mọi thông tin mình đang cần luôn này. Mà khoan đã, nó hiện lên khung Chat gì đây?"

– "Tôi là Sakda Pravat, Tiến sĩ ngành Chiêm tinh học, trường Đại học Chulalongkorn. Không biết tôi có thể giúp gì cho bạn. Nếu bạn đang là nghiên cứu sinh hay sinh viên muốn hoàn thành tốt nhất luận án tiểu luận của mình thì hãy liên lạc với tôi. Tôi sẽ giúp bạn có cái nhìn toàn diện hơn về các chòm sao."

Cô ta không nghĩ gì nhiều, lập tức vui vẻ lấy điện thoại ra và gọi đến dãy số điện thoại đang hiển thị trên màn hình laptop.

...

"Chào thầy Sakda Pravat, em là Becca Ayutthaya, là Nghiên cứu sinh ngành Thiên văn học của trường Đại học Houston. Em vừa đọc được đoạn Chat của thầy, biết thầy rất am hiểu về lĩnh vực em đang tìm. Vậy thì không biết hiện giờ, thầy có rảnh tư vấn giúp em thêm một số kiến thức chuyên môn về lĩnh vực này hay không ạ!?" – Becca Ayutthaya lễ phép hỏi.

Nhưng cô ta nào đâu biết được rằng ở đầu dây bên kia, có một người đàn ông đang rất nhàn hạ ngồi đọc hết tất cả mọi thông tin mà cô vừa mới điền vào. Ông ta cười biến thái, nhưng đã mau chóng giấu đi.

"Tất nhiên là được rồi. Nhưng mà, sinh viên Becca Ayutthaya này. Em có thể trở về Thái Lan không? Em cũng biết chủ đề này đâu thể chỉ nói trong ngày 1 ngày 2 là xong hết được, đúng không? Mà huống hồ chi, luận án này lại cực kỳ quan trọng đối với em. Vậy thì thầy đâu thể nào hướng dẫn một cách qua loa được."

"À, ra là vậy. Em có thể sẽ về lại Thái Lan sau khi đã sắp xếp lịch học bên này ổn thỏa. Chừng đó, em sẽ liên lạc lại sau với thầy nha. Rất cảm ơn thầy! Chào thầy ạ!"

"Chờ chút đã, Becca Ayutthaya. Em thuộc cung Bạch Dương sao?"

"Vâng, đúng rồi ạ. Nhưng mà, thầy hỏi về nó để làm gì vậy ạ?"

Đầu dây bên kia im lặng một chút.

"À, không có gì. Tại thầy chỉ muốn hỏi thử xem là có đúng hay không thôi ấy mà. Thôi được rồi, bên Mỹ chắc giờ này cũng đã là nửa đêm. Em mau chóng ngủ sớm để còn giữ gìn sức khỏe. Chúc em ngủ ngon. Chào em."

Tên hung thủ gác máy, trên môi ngay lập tức nở ra một nụ cười cùng đôi mắt sắc lạnh. Hắn ta ngồi giữa thư viện chỉ có lác đác một vài sinh viên, lầm bầm nói:

"Azoth, nữ thần của anh. Nàng chắc chắn sẽ bắt đầu được tái sinh trở lại."

.
.

"Kalaya, giờ này cũng đã trễ lắm rồi đó. Em vẫn còn ở lại đây nghiên cứu sao?"

Sakda Pravat ân cần hỏi thăm một cô gái với cặp mắt kính dày cộm vẫn còn đang miệt mài lật đi lật lại, đọc hết quyển này đến quyển khác đến nổi những quyển sách giờ đây đã chất cao hơn cả đầu mình.

"Vâng ạ, tại vì em cảm thấy mình vẫn chưa được thầy Santachai Shinawatra chỉ bảo đầy đủ về Nghệ thuật chiêm tinh của phương Đông cổ đại, nên là em muốn tự mình nghiên cứu thêm về nó thôi ạ."

"À, vậy sao? Vậy thì em có muốn hiểu rõ hơn về những điều mà em đang muốn biết không? Nếu không ngại, thì em có thể đến nhà thầy. Thầy nghe thầy Santachai bảo là tiểu luận này rất quan trọng đối với em?"

"Dạ đúng rồi ạ. Mà em cũng có nghe nói, lúc trước thầy đã từng là người đứng đầu trường về lĩnh vực chiêm tinh, thiên văn học. Chắc hẳn, thầy đã gặp biến cố gì đó nên mới rút lui về làm thủ thư đúng không ạ? Nếu đúng là vậy, thì việc được thầy chỉ bảo là vinh hạnh của em rồi. Bây giờ mình đi luôn được không thầy? Em đang rất háo hức ạ!"

Hắn ta mỉm cười:

"Vậy sao? Thế thì em ra nhà xe chờ thầy một chút, thầy đóng cửa thư viện rồi chúng ta đi. À mà, em vẫn chưa ăn uống gì từ lúc trưa cho đến bây giờ phải không?"

Kalaya Suwannarat gượng cười đáp:

"Em không đói đâu ạ. Lần này nhất định em phải lấy được học bổng. Nếu không... gia đình em..." – Kalaya Suwannarat chưng ra vẻ mặt buồn phiền.

"Thôi được rồi. Nhà thầy cũng có đồ ăn. Em mau ra nhà xe đi."

"Vâng, em cảm ơn thầy rất nhiều ạ!"

Kalaya vừa định quay lưng chuẩn bị đi.

"Chờ chút đã, Kalaya Suwannarat. Em thuộc cung Song Tử phải không?"

Kalaya cười tươi:

"Đúng rồi ạ. Em thuộc cung Song Tử. Là cung có biểu tượng hai đứa trẻ song sinh đó thầy!"

Kalaya Suwannarat sau đó quay lưng bước ra khỏi thư viện. Nhưng cô ta đâu được biết rằng ở phía sau mình lại là một con quỷ dữ sắp chuẩn bị nuốt chửng mình.

Hắn nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô gái đó, vừa cười sắc lạnh vừa nói:

"Kalaya Suwannarat, tôi không cần em dạy tôi. Ngực của em sẽ thuộc về nữ thần Azoth của tôi."

.
.

"Chào anh, tôi là Ratana Anchalin. Lúc nãy tôi có để lại thông tin trên trang web của anh. Do việc này rất cấp bách nên tôi xin mạn phép gọi điện làm phiền anh. Mong anh thông cảm."

Một cô gái ngồi giữa văn phòng công ty đã không còn một bóng người nào đang điện thoại nói chuyện với ai đó.

"À, vậy sao? Không, tôi không phiền. Nhưng chẳng hay cô Ratana Anchalin đây là đang muốn biết hay muốn tìm hiểu về chuyện gì?" – Sakda Pravat đối đáp vô cùng tự nhiên.

"À, chuyện là... anh trai của tôi là một người rất đam mê với những thứ như thuật chiêm tinh, ngắm sao, nghiên cứu cung hoàng đạo. Vì cũng gần đến ngày sinh nhật của anh ấy rồi, nhưng tôi không biết là một người như anh ấy thường sẽ thích mình được tặng những gì? Nên là không biết, anh có thể tư vấn về chuyện này giúp tôi không?"

"À, để tôi nghĩ xem. Hay là cô tặng anh trai mình một chiếc kính viễn vọng cùng với một chiếc vòng tay làm từ đá Onyx đen và Thạch anh xám đi. Chiếc vòng tay ấy sẽ mang đến nhiều may mắn, và nó còn được xem như bùa hộ mệnh bình an cho những người là cung Ma Kết giống như anh trai của cô đấy."

Ratana Anchalin vừa nghe xong lập tức tra cứu thông tin trên mạng. Mãi một lúc lâu sau mới nói tiếp:

"Kính viễn vọng thì tôi đã đặt mua được rồi. Còn cái vòng tay thì không nơi nào bán cả. Anh có thể kể thêm một vài thứ nữa được không?"

"Cô Ratana Anchalin, thực ra cái vòng tay đó chỉ có một mình tôi mới có mà thôi. Cô không thể nào tìm được ở nơi khác đâu. Tôi sẽ bán nó cho cô, vì tôi rất hâm mộ những người xem người thân trong gia đình mình là trên hết. Nếu cô không phiền, tôi sẽ gửi địa chỉ nhà của tôi qua cho cô, được chứ?"

"Tất nhiên là được rồi. Tôi đã nhận được địa chỉ rồi. Vậy, 15 phút nữa, tôi sẽ đến chỗ anh và chúng ta sẽ tiến hành thương lượng giá cả với nhau. Được, chào anh."

Nói rồi, Ratana Anchalin nhanh chóng mặc áo khoác vào, khẩn trương ra ngoài cùng một nụ cười luôn thường trực trên môi.

"Anh hai, hy vọng anh sẽ thích món quà nhỏ của cô em gái đã chịu ơn nuôi dưỡng của anh trong suốt 27 năm qua."

Trong cùng lúc đó, trước mắt của người mà Ratana Anchalin vừa nói chuyện là hai mảnh thi thể được đặt ngay ngắn ở trên bàn.

Hắn ta cười biến thái, thanh âm vang lên giữa căn phòng lạnh buốt:

"Ratana Anchalin sao? Được rồi, chúng ta sẽ thương lượng giá cả với nhau. Để tôi xem, bụng của cô đáng giá bao nhiêu tiền?"

----------[ Hiện tại ]----------

.
.
.

"Thế là sau đó, thầy đã giết chết cả 3 người họ?" – Becca bình tĩnh hỏi.

Hắn ta cười khì, ung dung đáp:

"Đúng vậy. Mới đầu, thầy cũng không muốn tiễn con nhỏ Becca Ayutthaya đó đi sớm như vậy đâu. Tại tự dưng có một hôm, nó nổi điên lên rồi nói với thầy cái gì mà... Azoth làm gì có thật? Chỉ có cung Kim Ngưu và sao Aldebaran mà nó nghiên cứu là đẹp nhất thôi. Còn Azoth là cái thá gì mà đem so sánh vẻ đẹp với chòm sao của nó. Tất nhiên làm sao mà thầy chịu được, rồi thầy điên lên dùng dao gọt trái cây đâm một nhát vào bụng nó. Kế tiếp thì... phải thật là cẩn thận lấy đầu của nó ra. Vì Azoth của thầy cần phải có đầu của 'Bạch Dương' một cách đẹp nhất. Em cũng biết mà, phải không?"

Thấy hắn ta tự dưng thay đổi sắc mặt, Becca ngay lập tức đánh lảng sang chuyện khác.

"Vậy, phần ngực của Song Tử và phần bụng của Xử Nữ cũng được thầy lấy ra theo cách tương tự như thế sao?"

Hắn ta nghe xong, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Becca, cầm lại con dao phẫu thuật mà từng chút một đẩy nàng bước lùi dần về sau.

Tim Becca đang đập rất nhanh, nhanh đến mức có thể nhảy ra khỏi lòng ngực nàng. Becca đang hoảng sợ, cơ thể bất giác lùi lại. Nàng không còn là dáng vẻ tự tin như lúc trước nữa.

Tên hung thủ giờ đây đã đứng trước mặt Becca, lạnh lùng kề dao sát vào cổ nàng.

"Đưa hai tay của em ra đây, Churai Arthit."

Không biết trong lòng Becca đang suy tính chuyện gì mà nàng đã thật ngoan ngoãn làm theo lời của hắn.

Hắn ta ta đem sợi dây thừng lúc nãy trói chặt cả hai tay nàng lại.

"Dù gì thì hôm nay em cũng chết, nên thầy sẽ cho em một đặc ân khác với những đứa kia. Em cũng sùng bái Azoth, nên em hoàn toàn được quyền hưởng đặc ân này. Đúng vậy, ngực của Kalaya Suwannarat và bụng của Ratana Anchalin là do một tay thầy lấy ra khỏi người bọn chúng trong khi chúng cứ mãi la hét, cầu xin... Ồn ào quá nên thầy phải nhanh chóng giết chúng thôi. À mà còn nữa, khi thầy giết con nhỏ Becca Ayutthaya thì thầy mới chợt nhận ra một điều là:  Phần cơ thể được lấy ra từ người sống, nó sẽ tươi hơn là khi lấy ra từ người chết... Vì thế mà thầy phải để 2 đứa kia chứng kiến cảnh mình chết trong oanh liệt để hồi sinh nàng Azoth của thầy như thế nào. Căn phòng chỗ thầy và em đang đứng, cũng chính là nơi kết thúc cuộc sống của Kalaya Suwannarat và Ratana Anchalin. Bây giờ là đến lượt em đó... Churai Arthit."

Hắn nói rồi nhanh chóng nhét vào miệng nàng một cái khăn màu trắng, sau đó ngồi khụy một chân xuống. Hắn cười một cách bệnh hoạn như một kẻ tâm thần không hơn không kém.

"Để xem, phần hông của cung Thiên Bình sẽ đẹp đến như thế nào đây?"

Becca đã bắt đầu sợ hãi. Thân người đã có chút run lên. Nàng đang dùng mọi cách để chạy thoát, nhưng đều vô dụng dưới lực siết của hắn.

Tên hung thủ một tay kiềm chặt hai chân Becca lại, còn một tay thì thản nhiên cởi khóa quần jean của nàng xuống trong sự bất lực của nàng.

"Chà chà... Quả không hổ danh là hông của cung Thiên Bình. Nếu như không phải Azoth của tôi cần trinh nữ thì em sớm đã trở thành người phụ nữ của tôi rồi. Dù em có là người đồng tính, dị tính hay gì đi chăng nữa thì tôi cũng mặc kệ. Nhưng thật tiếc, em sinh ra là phải hiến dâng một phần cơ thể mình cho Azoth của tôi rồi."

Tên hung thủ đê mê nói khi cái quần jean của nàng đã bị hắn vứt nằm một góc ở dưới sàn.

Becca giờ đây chỉ còn biết ú ớ liên tục trong sự sợ hãi. Nàng không còn cách nào để thoát thân được nữa.

"Churai Arthit à, em ráng chịu đau một lát thôi. Và rồi sau đó, em sẽ có vinh hạnh được trở thành một phần cơ thể của Azoth."

Hắn ta vừa nói, vừa lướt nhẹ con dao phẫu thuật đi xung quanh vùng hông của Becca.

Nước mắt nàng từ lúc nào đã tuôn ra liên tục. Nàng đang rất sợ, chỉ còn biết nhắm tịt đôi mắt mình lại. Cầu cứu trong vô vọng.

"Sarocha... cứu em..."


--------To be continued--------

Diễn biến tiếp theo sẽ ra sao đây? Liệu Becca có thực sự bị tên hung thủ sát hại?

Hãy cùng đón chờ phần tiếp theo nhé. Bí mật sẽ được bật mí.

[ Nên tối nay đăng hay đợi mai nhỉ mọi người? 😚 ]

Nếu cảm thấy hay, hãy bình chọn cho tác phẩm để nhiều người biết đến hơn nhé. Đó cũng chính là động lực giúp mình edit các chương tiếp theo 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro