Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 - Phòng chị... toàn màu đen


Một lát sau, cánh cửa phòng tắm khẽ mở

Nàng bước ra, làn hơi ấm còn vương lại phía sau lưng nàng - chiếc váy lụa mỏng ôm lấy đường cong mềm mại, tóc còn ướt, vài giọt nước lăn chậm xuống chiếc cổ trắng ngần rồi biến mất nơi viền vải

Nàng bước chậm, đôi mắt khẽ đảo nhìn quanh — căn phòng rộng rãi, trầm mặc với tông đen chủ đạo: kệ sách cao sát trần, sofa xám tro, bàn gỗ lớn cùng bàn trang điểm gọn gàng, mọi thứ được sắp đặt ngăn nắp đến lạnh lùng

"Phòng chị... toàn màu đen" Nàng khẽ thốt lên, gần như chỉ để lấp đi khoảng lặng

Cô đưa cho nàng ly nước, môi khẽ cong "Em thấy tối quá à?"

Nàng lắc đầu, đón lấy, giọng nhỏ "Không chỉ là... khác so với em tưởng"

"Ừm, tôi quen rồi! Màu đen dễ chịu, không phải nghĩ nhiều" Cô đáp, ánh nhìn dừng ở đâu đó xa hơn nàng

Nàng nhấp một ngụm rồi ngẩng lên, giọng lo lắng "Chị... có mệt không? Em thấy chị uống khá nhiều rồi còn đi lung tung lỡ ngà thì sao?"

Cô tựa vào thành giường, nụ cười mơ hồ "Có hơi choáng nhưng vẫn tỉnh... chưa đến mức em phải lo đâu"

Nàng nhíu mày, ánh nhìn nghiêm lại "Người say lúc nào cũng nói thế! Chị mà cứ đi qua đi lại nữa là té thật đấy"

Cô bật cười khẽ, giọng nửa đùa nửa thật "Vậy tối nay em trông chừng tôi đi"

"Chị đúng là..." Nàng lắc đầu, nửa muốn cằn nhằn "...phiền phức thật! Say thì ngồi yên một chỗ đi"

"Em đang càu nhàu tôi đấy à?" Cô nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên tia trêu chọc

Nàng đỏ mặt, tránh ánh nhìn ấy "Em chỉ nói thật thôi"

"Nghe giống lo lắng hơn là thật" Cô nói nhẹ, giọng rơi như gió thoảng

Nàng không đáp, chỉ cúi đầu, vành tai hồng lên

Không để bầu không khí kéo dài, cô đưa chiếc máy sấy tóc "Đây, sấy đi! Tóc ướt ngủ mai cảm lạnh đấy"

Nàng khẽ gật, ngồi xuống trước bàn trang điểm

Tiếng máy sấy rì rì vang đều trong không gian tĩnh

Mái tóc đen tung bay dưới ánh đèn vàng ấm, phản chiếu lên tấm gương gương mặt dịu hiền mà Freen không thể rời mắt

"Chị nhìn gì thế?" Nàng ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt kia

"Nhìn em"

"Nhìn em làm gì?" Nàng nhăn mày, gò má ửng lên

"Để xem... có khi nào em đỏ mặt không"

Nàng vội cúi đầu, sấy gấp gáp hơn, lí nhí "Chị đúng là phiền thật"

Cô bật cười khẽ, không nói thêm - tiếng cười ấy nhẹ đến mức gần như tan vào tiếng gió nóng

Hơn 10 phút sau

Nàng tắt máy cất gọn sang một bên rồi đứng dậy thì cô liền ra hiệu về phía giường

"Lên ngủ đi"

Nàng hơi khựng, lúng túng "Ngủ... chung?"

"Chứ còn sao nữa? Giường chỉ có một... toàn nữ cả em sợ cái gì"

Nàng do dự, cuối cùng cũng nằm xuống, xoay lưng lại, giữ khoảng cách cẩn thận

Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi nặng hạt

Tiếng mưa đập vào khung cửa kính, hòa cùng hơi lạnh len qua khe hở

Trong giấc ngủ chập chờn, cả hai vô thức xích lại gần, tìm chút hơi ấm trong đêm tối

Sáng hôm sau

Ánh sáng mờ xuyên qua lớp rèm đen, phủ lên căn phòng màu xám nhạt

Cô khẽ động người vì cảm giác có gì đó mềm áp vào ngực, cúi xuống thì thấy - nàng đang ngủ say trong vòng tay mình, hơi thở đều, gương mặt an yên như đứa trẻ lọn tóc đen phủ lên vai cô, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua khiến cô bất giác lặng đi, khóe môi cô khẽ cong

Nhưng khoảnh khắc yên bình ấy nhanh chóng vỡ tan khi màn hình điện thoại bên cạnh nàng sáng lên

Trên đó, hình nền là nàng cùng một chàng trai

Nụ cười của cả hai thân mật đến khó chịu

Là Jayden

Đứa em trai cùng cha khác mẹ – người mà có chết cô cũng không quên, cô hận... hận đến tận xương tủy

Ánh mắt cô tối lại, bàn tay siết chặt mép drap đen

Một nhịp, hai nhịp... rồi cô hít sâu, dằn xuống mọi cảm xúc

Nàng vẫn ngủ không hay biết

Cô nhẹ gỡ tay nàng ra rồi bước xuống giường

Sau khi đánh răng, rửa mặt thì cô bước ra lấy đồ rồi lại trở vào trong phòng tắm để thay đến khi trở ra lần nữa thì trang phục đã chỉnh tề - quần tây đen, sơ mi trắng xắn tay, vài cúc cổ mở hờ, đồng hồ bạc sáng trên cổ tay, tóc búi cao, gọn gàng chỉ còn lại nét điềm nhiên lạnh lùng rồi xoay người xuống bếp, pha hai tách cà phê

Vài phút sau

Cô quay lại thì thấy nàng cũng vừa ngồi dậy, tóc rối, mắt vẫn còn mơ màng, giọng ngái ngủ

"Chị dậy sớm thế..."

Cô đặt khay xuống bàn, đưa ly cho nàng "Thói quen thôi! Uống đi, cho tỉnh"

Nàng nhấp thử, nhăn mặt "Đắng quá... nhưng thơm"

"Cà phê mà do em chưa quen thôi" Cô khẽ cười

Nàng ôm ly, mắt lim dim rồi nhìn lên "Chị sắp đi đâu à? Nhìn chị như có hẹn"

"Không, tôi định đưa em ra ngoài chút, cho đổi không khí"

"Đi cùng chị?" Nàng hơi giật mình, chớp mắt "Nhưng... em đâu có đồ"

Cô mở tủ, lấy ra một hộp nhỏ đặt lên giường "Ở đây! Thử bộ này đi, tôi nghĩ hợp với em"

Nàng nhìn hộp đồ, hai má ửng hồng "Chị chuẩn bị cho em à? Em... ngại lắm..."

Cô nhếch môi, giọng trầm mềm "Ngại gì chứ! Cứ xem như quà không hợp thì thôi nhưng mà tin tôi đi, em mặc sẽ rất đẹp"

Nàng cắn môi, do dự, rồi khẽ gật "... Cảm ơn chị, em đi thử"

Cô khẽ mỉm cười, ánh nhìn dịu lại

Nàng ôm hộp đồ bước vào phòng tắm, cô lặng lẽ rút điện thoại, giơ lên - một tấm ảnh chụp vội chỉ gương mặt nàng khi quay đi, bóng lưng áo và dáng người nhỏ gọn khuất dần trong làn hơi nước

Tin nhắn được gửi đi nhanh, gọn

/Dời toàn bộ lịch hôm nay sang ngày mai! Và... điều tra cho tôi về cô gái này! Tên Becky, càng chi tiết càng tốt!/

Cô cất điện thoại, đứng yên thật lâu

Cạch

Tiếng cửa phòng tắm mở ra

Cô lập tức lấy lại vẻ bình thản

Nàng bước ra, khoác trên mình bộ váy lụa nhạt

Ánh sáng len qua rèm phản chiếu lên da nàng, mịn và sáng như sương, mái tóc buông nhẹ, mùi hương mới thoang thoảng

Cô ngẩng lên, nhìn thật lâu rồi khẽ cười "Thấy chưa, tôi nói rồi mà... hợp với em lắm!"

Nàng đỏ mặt, tay siết nhẹ vạt váy "Chị... chị chọn cho em thật sao? Em không biết làm gì để đáp lại..."

Cô tựa lưng vào bàn, khoanh tay, giọng vừa như đùa vừa như thật "Không cần đáp! Em mặc nó, đứng ở đây là đủ rồi"

Nàng ngại ngùng quay đi, môi khẽ mím

Không khí giữa hai người chợt dịu lại, vừa ấm vừa lạ lẫm

Cô phá vỡ khoảng lặng bằng giọng nói đều "Nếu em xong rồi, đi với tôi! Tôi không muốn thấy em mãi trong mấy quán bar ngột ngạt nữa"

"Nhưng... chị không có việc sao?" Nàng ngập ngừng

"Tôi dời hết rồi!" Cô cúi người, giọng trầm xuống "Hôm nay là của em!"

Nàng khẽ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ấy – sâu, điềm tĩnh mà khiến tim nàng khẽ loạn

"Chị... làm người ta khó từ chối thật" Nàng nói nhỏ, gần như thì thầm

Cô cười nhẹ, lấy túi xách đặt vào tay nàng "Thế thì đừng từ chối"

Nàng nắm chặt quai túi, lắc đầu "Thật là..."

Điện thoại trong tay cô sáng lên

Một tin nhắn ngắn gọn hiện ra

/Đã xác nhận: Becky - Rebecca Patricia Armstrong. Thông tin chi tiết sẽ gửi sau vài giờ/

Cô tắt màn hình, nét mặt vẫn bình lặng quay đi, mở cửa, giọng trầm và nhẹ như gió

"Đi thôi, Becky!"

"À dạ..." Nàng khựng lại một nhịp, rồi vội bước theo

Cô không nói đi đâu chỉ cầm chìa khóa, mở cửa và bước ra, dáng đi bình thản, điềm tĩnh như thể mọi thứ đều đã sắp đặt từ trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro