Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đây cũng là nhà của em


Lên tới phòng, em thả phịch xuống giường, thân người hơi ngả ra sau, hai tay chống ra sau lưng

Tấm nệm lún xuống, nhưng sự thoải mái chẳng khiến nàng nguôi đi vẻ bất mãn

Đôi mắt đảo quanh căn phòng rồi dừng lại nơi chị đang điềm nhiên mở tủ lấy đồ ra một cách ung dung như thể sự hiện diện của em chẳng hề khiến không khí đổi khác, giọng em bật ra, khàn nhẹ nhưng đậm chua chát, kèm chút thách thức

"Chị thật sự bắt em ngủ ở đây à?"

Chị không quay đầu, động tác vẫn dứt khoát, đáp gọn "Ừm, phòng em ở đây! Không có phòng nào khác"

Em khẽ cười, nụ cười nửa như mỉa mai, nửa như khinh khích "Chị đúng là người nguyên tắc tới mức khô khan mà chị nghĩ em sẽ ngoan ngoãn nằm cạnh chị chắc?"

Chị lúc này mới khép cửa tủ, xoay người, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng, bình thản nhưng không kém phần sắc bén, giọng chị trầm xuống, dứt khoát

"Không cần ngoan ngoãn chỉ cần em biết ở đúng chỗ!"

Em nghẹn lại một chút nhưng nhanh chóng nâng cằm, môi nhếch thành nụ cười ngang ngạnh

"Chị lúc nào cũng nói như ra lệnh nhưng em thì... không thích nghe theo đâu!"

Chị không tranh luận, nhấc đồ trong tay, bước thẳng vào phòng tắm

Tiếng cửa đóng vang khẽ

Nước chảy ào ạt

Em ngửa đầu ra sau, một tay chống trán, bàn tay kia bấu chặt vào ga giường, cắn môi, khẽ lẩm bẩm

"Lạnh như tảng băng! Không biết sao em phải chung giường với chị nữa..."

Một lúc sau, cửa phòng tắm bật mở

Chị đi ra, tóc còn vương ẩm, áo sơ mi trắng đã thay mới, thẳng nếp không tì vết, quét mắt qua em vẫn còn ngồi lỳ trên giường, ánh nhìn không dừng lại quá lâu chỉ buông ngắn gọn

"Ngủ sớm đi, tôi có việc lát sẽ quay lại sau!"

Không chờ nàng kịp nói thêm, chị rời phòng, sang thẳng phòng làm việc bên cạnh

Em dõi theo bóng lưng ấy, khóe môi cong nhạt, giọng khe khẽ nhưng rõ ràng "Biết ngay mà lúc nào cũng công việc..."

Đêm khuya hôm đó

Em trở mình liên tục, mắt vẫn mở thao láo

Căn phòng lạ, chiếc giường rộng nhưng lạnh ngắt khiến em càng khó chịu

Sau cùng, em bật dậy rồi khẽ đẩy cửa bước ra ngoài

Hành lang dài ngập trong ánh vàng dịu từ đèn ngủ

Tiếng đồng hồ tích tắc vang đều, bóng dáng nàng kéo dài trên nền gỗ

Em bước chậm rãi, định xuống bếp tìm nước uống thì nghe tiếng "cạch" khẽ vang lên

Cửa phòng làm việc đối diện mở ra

Chị xuất hiện, trên tay là một tập hồ sơ dày, sơ mi trắng đã nhàu, cổ áo hơi mở, gương mặt in rõ nét mỏi mệt nhưng ánh mắt thì vẫn lạnh lùng, điềm tĩnh

Em dừng bước, nhìn thẳng, giọng hạ thấp "Chị... làm việc tới giờ này mới xong à?"

Chị khóa cửa, động tác gọn gàng, sau đó ngẩng mắt "Ừ, tôi quen rồi! Công việc không chờ ai cả..."

Em nhếch môi, khoanh tay trước ngực, giọng như mỉa "Lúc nào chị cũng lấy công việc làm cái cớ! Có khi nào chị nghĩ... mình đang trốn cái gì không?"

Chị thoáng nhíu mày, ánh nhìn dừng lại ở em lâu hơn một nhịp "Còn em? Nửa đêm không ngủ, đi lang thang trong hành lang nhà tôi làm gì?"

Em đáp thẳng, không chần chừ "Đi uống nước và nhân tiện nhắc chị... đây không phải chỉ là nhà chị... đây cũng là nhà em!"

Không khí giữa hai người chùng xuống, đặc quánh

Chị siết nhẹ hồ sơ, giọng trầm thấp "Ừ, tránh đường!"

Em khẽ nghiêng đầu, nhướng cằm, khóe môi cong cong "Nếu em nói không thì sao?"

Hành lang tĩnh lặng chỉ có tiếng gió rít khe cửa và tiếng đồng hồ gõ nhịp

Chị khoanh tay, mắt lạnh như thép "Đừng thử thách kiên nhẫn của tôi, Becky!"

Em vẫn tiến lên, vai lướt sát vai chị khi vừa đi ngang qua, em cố tình đá mạnh vào chân chị

Bụp!

"—Ồ... xin lỗi.. em lỡ chân thôi" giọng em kéo dài, ngọt ngào mà chẳng giống xin lỗi

Chị khựng lại, một tay chống tường, hơi cúi người vì đau, đôi mắt tối hẳn đi, giọng khàn khàn

"Becky!"

Em quay đầu, nụ cười nửa miệng, ánh nhìn thách thức "Chị tức thì cứ tức đi ha... em đi uống nước, không phiền chị nữa"

Nói xong, em thong thả bước xuống cầu thang

Xuống tới bếp

Ánh đèn trắng sáng lạnh hắt lên làn da em

Em mở tủ lạnh, lấy chai nước, rót ra ly thủy tinh nhấp một ngụm nhỏ, em tựa hờ vào quầy bếp, dáng điệu an nhàn, như thể đây vốn là nhà mình

Tiếng bước chân dội xuống nền gạch, đều đặn và nặng nề

Em chưa cần quay lại cũng đoán được

Là Freen

Chị bước vào, gương mặt thoáng cau lại, ánh mắt như lưỡi dao, tập hồ sơ trong tay vẫn còn bị siết chặt

Em cười khẽ, cất giọng thong dong "Chị cũng khát nước à? Hay xuống đây để đòi công bằng vì cái chân lúc nãy?"

Chị dừng lại, mắt hằn rõ tia lạnh "Em biết mình vừa làm gì không?"

Em đặt ly xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nhạt "Biết chứ, em đá vào chân chị... vậy thì sao? Chị muốn em xin lỗi à?"

"Becky..." giọng chị trầm xuống, nặng nề như cảnh cáo "Tôi không phải kiểu người thích bị khiêu khích!"

Em thẳng người, ánh mắt sáng rực, bướng bỉnh "Còn em thì không phải kiểu người dễ bị chị dọa!"

Không khí trong bếp đặc lại chỉ có tiếng đồng hồ và tiếng tủ lạnh kêu ro ro

Chị tiến thêm một bước, đôi mắt ghim chặt "Em tưởng mình vẫn còn trong ký túc xá ở Anh à? Đây không phải chỗ để em muốn làm gì thì làm!"

Em nhướng mày, đáp gọn "Em nghĩ... ít nhất đây cũng là nhà của em! Vợ hợp pháp của chị, nhớ không? Em có quyền đi lại, có quyền uống nước... và thậm chí có quyền đá chị nếu em muốn!"

Trong thoáng chốc, gân xanh trên bàn tay chị nổi rõ

Chị hít sâu, kìm xuống nhưng nụ cười lạnh lẽo đã hiện nơi khóe môi "Được, nếu em đã bướng như vậy... đừng trách tôi!"

Em nhấc ly, uống thêm ngụm nữa, giọng mát rượi "Em chờ xem chị định làm gì?"

Một giây sau, chị bỏ hồ sơ xuống quầy, cúi xuống ôm gọn lấy em, nhấc bổng em vác lên vai

"Ơ—! Chị điên à?! Buông em xuống! Freen!!!"

Em vùng vẫy loạn xạ, giọng la oai oái vang khắp hành lang khi chị thản nhiên vác em rời bếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro