END
Dường như Freen Chankimha đã quá quen với sự xuất hiện của nắng trong cuộc đời đầy ảm đạm của mình. Thế nên chỉ mới có một ngày không được nắng sưởi ấm, Freen Chankimha đã cảm thấy rất khó chịu, bứt rứt.
Sơ đồ làm việc trong một ngày của Freen chỉ là
Thức dậy
Vệ sinh cá nhân
Đi đến thư viện
Đọc sách
Vui chơi với Becky
Ở bên cạnh Becky cả ngày
Có hôm, có cũng đến nhà Becky chỉ để ôm em ấy ngủ.
Dẫu có quá đỗi khó chịu với mình nhưng Freen Chankimha vẫn phải cố gắng chịu đựng thêm. Vì chỉ cần vài ngày nữa thôi, Becky sẽ là của cô rồi và cô sẽ dẫn em ấy đến bia mộ mẹ ra mắt, như đúng với ước nguyện duy nhất mà mẹ mong muốn ở cô trước khi mất.
Một tuần sau
Khoảng chín giờ sáng, Freen Chankimha thong thả tản bộ đến ngôi nhà cuối phố của Becky.
Một tuần qua, tuy bản thân cô luôn phủ nhận điều đó nhưng sự thật là, Freen Chankimha nhớ người yêu mình đến phát điên lên rồi.
Cô nhớ đôi mắt to tròn, chiếc môi căng mọng cùng giọng nói lảnh lót hay gọi tên cô một cách cực kì thân thương kia.
Nhưng khi cô dừng chân ở trước cửa ngôi nhà mà cha mẹ Becky trước khi mất để lại cho nàng, cô thấy có rất nhiều người lạ mặt khác.Toàn là những người mà Freen chưa từng nghe Becky kể đến hay gặp mặt bao giờ cả.
Và cô nghe được tiếng khóc.
Bọn người áo đen ấy đang khóc. Họ khóc rất thảm thương, tưởng tượng như nơi này vừa trải qua một chuyện rất kinh hoàng vậy.
Freen Chankimha đứng đó một hồi lâu để nhòm ngó nhưng chẳng hiểu đang có chuyện gì đang xảy ra.
Cô cho chân bước đến gần hơn căn nhà của Becky, thì bất chợt, có nhìn thấy Irin. Cái tên đáng ghét ngày trước làm cô và Becky cãi nhau chẳng biết bao nhiêu lần cũng đang đứng đó khóc nức nở.
Lơ đãng đi một chúc, Irin bắt gặp cô. Cô ta cũng chỉ im lặng mà đi đến chỗ Freen, nhẹ giọng hỏi
"Chị là Freen Chankimha đúng không?"
"Becky đâu?"
"Đi theo em cùng gặp cậu ấy"
.
Irin đã dẫn Freen Chankimha ra ngoài một vách đá hướng về biển ở gần đó. Gió vứ vi vu ngang tai, vô thức hát theo những ca khúc bi thương mà diễm lệ.
"Becky ở đâu?" - Cô trầm giọng xuống và lặp lại câu hỏi cũ, ánh mắt hình viên đạn đầy hận thù kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào Irin.
Freen Chankimha thực sự đang điên. Cô cố gắng nhìn về phía Irin, mong ả ta đừng thốt ra những lời nói giống với suy nghĩ của cô lúc này.
Nhưng Irin vẫn chọn im lặng.
Mãi một lúc sau, cô ta hướng ánh mắt về một cái cây ở xa xa kia. Freen Chankimha cũng lẳng lặng nhìn theo về hướng đó.
Những cây hoa anh đào đang nở rộ
Cô chậm rãi bước đến chỗ cái cây với cái đầu rỗng tuếch.
Và cô đưa mắt nhìn xuống
.
"P'Freen ơi"
"Nói đi"
"Cái chết là như thế nào, P'Freen nhỉ?"
Cô dừng đọc sách, chậm chạp suy nghĩ.
"Là ngày em chọn rời xa chị mãi mãi"
"Nhưng sẽ không đâu mà, em sẽ không rời bỏ chị đâu"
"Mong là vậy"
.
"Sao dạo này tóc em ngày càng ngắn đi vậy?"
"Em cắt đấy, chẳng phải chị thích mẫu người con gái tóc ngắn - cá tính sao?"
" Ừ. Nhưng chị có ép em trở thành mẫu người chị thích đâu?"
"Không, chỉ là..."
"Nghe chị, đừng cắt nữa nhé?"
"Mà này P'Freen. Em đã sống đủ lâu để phiền chị rồi phải không?"
"Nói điên gì vậy?"
"À không không. Em yêu chị, yêu chị, yêu chị lắm đó."
"Ôi thật là.." - Freen phì cười, choàng tay qua người Becky, kéo em ấy vào trong lòng mình, miệng khẽ thì thầm
"Chị sẽ giữ em thật chặt, trừ khi em bỏ đi còn không chị không để em đi đâu cả"
"Còn chị thì hãy nhớ là, em rất yêu, rất yêu chị."
"Đủ rồi, ngủ thôiiii"
Hai người khi ấy thật hạnh phúc biết bao.
___
- Sao gần đây chị thấy sắc mặt của em không được tốt? - Freen có tí xót xa, đưa tay khẽ chạm lên bên gò má đã hóp sâu vào vì ốm của người yêu mình
- Em bị cảm nên không thể ăn nhiều được thôi, chị đừng lo - Nàng khẽ nắm lấy bàn tay đang xoa nhẹ trên má mình
- Có thật không? - Cô nhận ra được điều gì đó khác lạ trong giọng nói của Becky
-Thật mà, chị nhìn đây mỡ bụng vẫn còn nhé - Nàng mỉm cười nụ cười của nắng đầy quen thuộc. Freen thấy vậy nên cũng nghĩ rằng có lẽ là do bản thân cô đa nghi thôi.
___
Phía trước mặt cô lúc này là một bia mộ
Một bia mộ màu bạc và tĩnh lặng, phía trên khắc tỉ mỉ một cái tên quá đỗi thân thuộc
"Becky Armstrong"
__
"Này Irin"
Irin đang cố tình không nghe thấy, giả vờ quay người đi để lau nước mắt.
"Haha. Cậu đã lừa được Freen rồi, ít nhất là sau một tuần nhỉ?"
Irin khẽ gật đầu
"Chị ấy sẽ điên lên cho xem, Becky ạ"
Becky mỉm cười, người nàng cứ thế mà tím tái dần đi...
"Cậu đi đi, tớ không muốn cậu thấy tớ những lúc như này"
"Nhưng Becky à..."
"Cậu đã yêu tớ...như một người..thân...trong gia đình..phải...không?" - giọng Irin nghẹn lại
"Tớ đã sống đủ lâu.."
"Becky à !.."
Nàng mỉm cười
"Vì P'Freen của tớ..."
Nàng ngước lên trần nhà rồi mỉm cười lần nữa, một nụ cười yếu ớt.
"Tớ không muốn P'Freen thấy những lúc tớ thế này. P'Freen sẽ đau lòng lắm"
Irin cố nhắm mắt thật chặt, cố ngăn đi những giọt nước cay xòe tuôn ra.
___
Irin vỗ nhẹ vào vai cô.
"Freen Chankimha"
Cô mặc kệ, răng vẫn nghiến chặt và mắt vẫn nhìn đăm đăm vào mộ bia
"Becky nhờ em đưa cho chị cái này"
Irin đưa ra trước mặt cậu một tờ giấy trắng đã được xếp lại rất ngay ngắn.
"Becky yêu chị rất nhiều, cả đời này nó cũng chỉ biết mỗi chị thôi."
Nói xong, Irin tự biết mà lùi lại để cho người kia được riêng tư.
Freen mở lá thư ra. Tay cô run run và cả trí óc được lấp đầy bằng nỗi sợ hãi
Trong đó chỉ có mỗi một dòng chữ duy nhất.
.
Becky không khóc nhưng vòm họng nàng luôn đau rát và ho ra máu. Máu đỏ, chảy thắm đỏ cả cái giường trắng tinh tươm.
Sự sống bên trong nàng héo mòn và cạn kiệt dần. Nàng đã chọn không uống thuốc gần một tháng nay, nàng chọn từ bỏ vì nàng biết, dù mình có cầm cự bao nhiêu cũng bằng thừa. Nàng đã bị căn bệnh quái này bào mòn quá đủ rồi!
Becky lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời cao vời vợi và màu hồng của hoàng hôn thắm đẫm cả ánh nắng, phủ lên gương mặt tái nhợt đến đáng thương của nàng.
Hôm nay trời quả thật rất đẹp.
Becky vươn tay ra phía người đứng ở góc phòng. Irin thấy vậy cũng bèn đi lại, nắm lấy tay nàng.
"Irin...Xin lỗi vì đã không thể đáp lại tình cảm của cậu...nhưng cũng rất cảm ơn..."
Choàng tay qua người nàng, Irin lúc này chẳng thể làm gì được nữa ngoài khóc.
4 ngày sau khi nhận được lời cầu hôn của Freen.
Becky đã mất...
Căn bệnh ung thư quá ác đã cướp mất đi mẹ Freen đến nay lại là người cô yêu thương nhất...
Nhưng chúa ơi, sao ông lại có thể tàn nhẫn với con người ấy đến như vậy?
.
Gửi chị, thân thương của em
Chị đã làm được rồi, P'Freen ơi.
Liệu chị có thể vì em mà lặp lại điều đó mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi tuần không?"
Becky Armstrong
Nắng
-----
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro