Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Don't Leave

Có một người lúc nào cũng lẽo đẽo theo đuôi Freen Chankimha, bất kể những ngày nắng vàng ươm gay gắt hay cả những ngày mưa gió lớn.

Người con gái với dáng người gầy gọn và mái tóc đen chớm lưng, gò má hây hây cùng đôi môi đỏ thăm. Người đó đem theo cả ánh nắng ban mai trên lưng, reo rắc niềm vui đến mọi nơi mà nàng đặt chân tới.

Còn cô, Freen Chankimha chứa trong mình một bầu trời xám xịt. Cô thu mình, e dè và sợ hãi mỗi khi nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Vì vậy mà cô đã từ chối ánh nắng, từ chối để bóng tối u ám rời khỏi cuộc đời đầy đơn độc của mình.

Freen Chankimha xua đuổi Becky Armstrong, luôn trốn tránh ánh nắng của nàng như tránh tà.

Lời cay nghiệt nào cũng được cô phun ra hết cả rồi, chỉ trách là ánh nắng của Becky Armstrong quá dai dẳng, quá kiên trì mà bám đuổi theo.

Cô cũng chỉ cho đó là ngu ngốc, là điên cuồng. Và cũng tự huyễn rằng là cô sẽ chẳng để tâm đâu, nó thật sự rất ngu ngốc, không phải sao?

Becky Armstrong phiền phức thật đấy, có luôn thắc mắc rằng tại sao cô ta luôn có thể tươi cười như vậy.

Freen tự hỏi rằng cuộc sống này có gì thú vị gì đâu mà nàng lại có thể lạc quan rồi lúc nào cũng vẽ trên môi mình một nụ cười tươi rói mà xuất hiện bên cạnh cô như thế.

Freen Chankimha là một kẻ sống rất khép kín. Cả ngày cô chỉ biết cắm rễ ở thư viện với cái headphone màu bạc, lựa một góc riêng của mình rồi chẳng di dời dù là nửa bước.

Lười nhác, đầy u sầu

Nhưng cứ khoảng tám giờ sáng mỗi ngày, một bóng hình nhỏ nhắn sẽ lặng lẽ tới bên cạnh cô, lặng lẽ vươn đôi mắt to tròn mà cất lời chào thủ thỉ nhỏ bên tai.

"Freen ơi, chào buổi sáng."

Thật ngọt ngào. Thật gần gũi.

Becky nhỏ hơn cô hai tuổi nhưng cô chưa từng gọi Becky là em và Becky nàng cũng chưa từng gọi Freen một tiếng "P'Freen" cả, Freen đã xấc xược với nàng từ những ngày đầu gặp nhau rồi. Đến giờ Becky vẫn nhớ như in cái ngày lần đầu tiên hai đứa gặp nhau, có đã không kính ngữ gì mà đã dõng dạc gọi nàng hai tiếng "Ê Becky Armstrong" kèm theo đó là vài câu chửi rủa cái tên dài dòng này, làm nàng ấn tượng đến tận bây giờ.

Becky Armstrong thích chạy nhảy và luôn tràn đầy sức sống, đối lập hoàn toàn với một Freen Chankimha luôn khoác lên mình một màu xám phù du, ảm đạm.

Becky Armstrong thích đi đây đó dạo chơi, thích những nơi ồn ào náo nhiệt, khác biệt hoàn toàn với Freen Chankimha lúc nào cũng ru rú trong nhà mà có chăng cũng chỉ là đến thư viện để giết thời gian.

Thế mà lạ, Becky Armstrong lại theo đuổi Freen Chankimha những ba năm trời ròng rã

Và khó hiểu thay

Freen Chankimha cũng vậy.

---

Có đôi khi những ngày mưa giăng khắp phố, Freen Chankimha ngồi một mình ở thư viện. Cuốn sách trên tay cô đã đọc được hơn phân nửa, nhưng lại chẳng có một câu chữ nào chạm được vào tâm hồn đang rỗng tuếch của con người kia.

Có lẽ chăng, vì ngày hôm ấy là ngày giỗ của người mẹ yêu quý của cô.

Và thiếu đi đôi mắt long lanh kia làm Freen Chankimha cảm thấy buồn tủi lạ thường. Trước khi kịp nhận ra, cô đã thấy mình cứ đăm đăm hướng mắt về lối ra vào của thư viện, mắt cứ miệt mài tìm kếm bóng hình nào đó, lòng thì khẽ cầu mong sẽ thấy được đôi mắt long lanh kia lần nữa.

Thư viện chập chờn tối trở nên đầy vắng lặng, Freen Chankimha lơ đãng phóng ánh mắt ra ngoài trời. Mưa buồn, tô lên bầu trời một màu xám xịt và sắc xám cũng chẳng nhạt nhòa hơn mảnh đời nàng quạnh của cô là bao.

Cô buồn. Cô cũng chẳng hiểu sao lòng mình lại buồn rũ rượi đến thế.

Quen với ánh nắng rồi, bất giác một ngày bỗng thiếu đi sẽ cảm thấy rất khó chịu.

"Freen ơi"

Rời mắt khỏi quyển sách trắng tinh tươm, Freen Chankimha để cho hồn mình treo bên cạnh một bóng người mảnh dẻ tinh nghịch. Trái tim cô cũng mãi mãi chìm đắm vào đôi mắt to tròn, đen láy đó.

Thoảng thốt ngạc nhiên và vui vẻ, tất cả những thứ cảm xúc đó trộn lại lẫn vào bên trong cô, vô tình trở thành một thứ hỗn độn hơn bao giờ hết.

"Tại em bị cảm nên..."

"Tại sao lại đến ... vào giờ này ?" - Cô nghiêng đầu nhìn về hướng nàng

Becky mỉm cười nhẹ tênh đáp

"Vì em sợ P'Freen sẽ buồn, vậy nên em đến"

Thấy người kia khẽ mỉm cười, Becky trong lòng dâng lên khó hiểu nhưng cô lại không biết, ở bên kia có người vì câu nói của nàng mà đang cảm thấy rất hạnh phúc

Có đôi khi, Freen cũng để ánh nắng phóng túng tràn vào cuộc đời mệt mỏi và vội vã chạm tới trái tim khô cằn mà cậu đã chôn kín bấy lâu nay.

.

Hằn sâu trong tâm trí Becky vẫn là hình ảnh mặt mũi Freen đỏ tía lên chả khác gì trái cà chua, chẳng biết vì chị ấy giận do nàng đi với một người con gái khác hay là đang ái ngại nữa.

"P'Freen"

"Ai thế? Người em ban nãy đưa đến đây." - Vẫn là cái giọng cục súc thường ngày nhưng nó không khiến nàng cảm thấy khó chịu tí nào

"À" - Becky đảo mắt lém lỉnh, môi cố kiềm lại nụ cười chuẩn bị tỏa ra.bLúc này thì nàng chắn chắn là Freen đang "giận" rồi.

"Cậu ấy là Irin, một người bạn học chung lớp với em..."

Freen không trả lời lại, chỉ gật đầu và đưa mắt nhìn lại phía cửa sổ

"Là ... P'Freen đang ghen sao..?"

"Ừ"

Nhờ vào câu trả lời dứt khoát và không đắn đo ấy của cô, Becky ngầm hiểu rằng từ hôm đó, cả hai đã là một cặp. Tuy mọi chuyện hằng ngày vẫn lặp đi lặp lại thế thôi, nhưng cả hai đều biết bầu không khí giữa họ đã khác.

Khác rất nhiều.

---

"P'Freen đã yêu em từ khi nào vậy?"

"Chị cũng không biết nữa"

"Thế vì sao mà P'Freen thích em?"

"Vì em là Nắng"

"Nắng?!"

"Ừ phải, là Nắng. Ánh nắng rực rỡ và chiếu rọi xuống cuộc đời chênh vênh của chị"

Freen mỉm cười, một nụ cười ẩn hiện niềm hạnh phúc trong lòng cô lúc này.

.

"BecBec ơi.."

"Dạ?"

"Xin em đừng bao giờ rời xa chị..."

---

"Này, đồng ý lấy chị nhé?"

Becky chớp chớp mắt, trước mặt nàng là một chiếc hộp nhỏ vừa được lấy ra từ túi quần Freen.

Không cầu kì, không xa hoa như những lần nàng thấy trên phim ảnh nhưng khó hiểu thay, nó lại làm cho Becky cảm động đến bật khóc.

Becky phải cố gắng lắm mới ngăng mình bật cười trước bộ dạng xinh đẹp, ửng đỏ do ngại của bạn gái mình.

Freen Chankimha lầm bầm, nhìn xuống gương mặt Becky, gương mặt mà cô đã được ngắm nhìn nó xinh đẹp hơn trong 5 năm. Tuy có vẻ nhợt nhạt tí nhưng nét rạng rỡ của ánh mắt và nụ cười đã bù lại tất cả. Cô cầm tay Becky và siết nó thật chặt, đôi mắt đen láy cũng khẽ nheo lại

"Becky Armstrong" - Cô gằn giọng, tỏ vẻ sốt ruột

Vẻ mặt của cô khiến Becky bật cười khúc khích, nàng lấy hai tay mình đánh nhẹ vào bờ vai vững chãi kia rồi kéo nó vào một cái ôm thật chặt.

"Chị dễ thương thật đó" - Nàng toét miệng cười, ngắm nhìn cặp lông mày cô giật giật vì bực tức.

"Becky Armstrong!" - Freen Chankimha hạ thấp giọng, rõ ràng là đang tức giận lắm đây.

Đôi bàn tay của cô ôm lấy hai má nàng rồi nhẹ nhàng nâng nó lên. Đôi mắt tối sầm lại,nhìn thẳng vào nàng như thể đang ép buộc nynói ra điều mà cô đang muốn nghe.

"Tại sao?!" Becky hỏi. Như đang đổ thêm dầu vào lửa, ngay lập tức ánh mắt của Freen tối sầm thêm.

"Tại sao lại không?!" Cô đang rất cáu, choàng tay kéo nàng lại gần mình hơn.

"À..." Nàng lùi bước lại, khẽ tách mình ra khỏi cái ôm của đối phương.

"Em sẽ lấy chị, nếu như..."

Freen lườm nàng một cái dữ tợn.

"Nói mau đi, cái gì chị cũng sẽ làm được thôi." - Freen mỉm cười nhếch mép, cô tin lúc này không có gì mà cô không làm được để mang em ấy về bên mình nữa.

Becky đan hai tay mình để phía sau lưng, làm ra vẻ đang nghĩ ngợi gì đó.

"P'Freen hãy thử sống một tuần mà không có em đi."

Freen Chankimha lập tức nhăn mày, đăm chiêu một lát

"Không đời nào"

"Một tuần không liên lạc, gặp gỡ và kể cả nhắn tin"

"Điên khùng và vớ vẩn"

"P'Freen sẽ chỉ được nói chuyện với em sau một tuần tiếp theo thôi, nếu P'Freen làm được, em sẽ đồng ý."

"..."

"Nhưng làm thế để làm gì?" - Cô ngờ vực hỏi lại.

"Thôi nào, P'Freen. Em tin chị sẽ làm được mà."

"Lí do?"

"Vì để nếu như có lúc em bận và không thể ở cạnh chị thì khi gặp lại chị sẽ không phát cáu với em, P'Freen mà cáu thì em cũng không vui." - Becky lém lỉnh

Freen bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

"Sau một tuần em chắc sẽ lấy chị chứ?"

Becky không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống đất

"Sao vậy?"

"Vâng"

"Em nói thì hãy nhớ giữ lời đó" Cô lầm bầm

Becky cười khúc khích, nàng quàng tay ra sau kéo Freen vào một cái ôm thật chặt lần nữa. Nàng khẽ dụi đầu mình vào hõm cổ cô, rụt rè nói nhỏ

"P'Freen, cố gắng hoàn thành lời hứa nhé...Em chắc sẽ nhớ chị đến phát điên thôi.."

Freen Chankimha chợt có linh cảm bất an.












TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro