Chương 31-1: Ngày mai tôi liền dẫn chị tới Cục Dân Chính
Freen làm xong chuyện liền vui vẻ mà rời đi.
Đối với họ Chankimha nào đó thì vui như tết bắn pháo hoa, nhưng đối với Becky mà nói thì không khác gì dẫm phải địa lôi, ở trong lòng mắng Freen một trăm lần cũng không đủ!
Cô dùng chăn che kín đầu, muốn tiếp tục làm đà điểu.
Somi lại xốc chăn lên, đôi mắt tràn ngập tò mò lấp lánh sáng lên, vừa phấn khích vừa khiếp sợ mà nhìn cô: "Vì sao chị ấy lại hôn chị?!"
Không biết có phải do nụ hôn kia có tác dụng quá mạnh không mà đại não Becky cứng đơ, ấp úng nói: "Chắc là ...... Là muốn thử xem chị có phát sốt hay không đó mà?"
"Ai lại dùng môi để thử xem có sốt hay không, muốn thử thì cũng thử bằng tay chứ!" Somi hiện tại lại không dễ bị lừa như trước: "Chị nói chị với chị Freen là kẻ thù, là lừa em đúng không!"
Ngày đó sau khi Freen ra khỏi phòng khách sạn thì Somi đã cảm thấy có chút kỳ lạ, sự mất mát bị thương của Freen nhìn qua thì không hề giống là kẻ thù hay kẻ cặn bã một chút nào. Hơn nữa, có ai lại ân cần hỏi han kẻ thù của mình cơ chứ, còn lo lắng sợ Becky bị người khác bỏ quên mà nhờ người chuẩn bị hoa nữa!
Somi chỉ là hơi ngây thơ chứ nhưng không đại biểu là cô nàng ngốc nghếch. Freen sau khi hôn Becky xong, giọng điệu cùng ánh mắt kia toát lên sự sủng nịch và yêu thương nồng đậm, ngay cả cô nàng là một cẩu độc thân chân chính chưa hề yêu đương cũng cảm giác được.
Cô nàng thấy tròng mắt Becky xoay chuyển rất nhanh, như là lại nghĩ ra ý đồ xấu nào đó, hai tay chống nạnh, dùng lời lẽ nghiêm túc mà nói: "Lần này chị đừng mơ mộng gạt được em nữa! Em nhìn ra rồi, chị Freen thích chị, hai người vụng trộm lén lút yêu đương đúng không?!"
Becky nhịn không được lại ở trong lòng mắng Freen thêm một lần nữa, người phụ nữ chết tiệt này hại cô thật thảm!
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do gì để đối phó được, lại gạt người nữa thì thật là không đạo đức, Becky đuối lý trước, cắn chặt răng cười mỉa nói: "Đúng là lúc đầu chị lừa em. Nhưng chị cũng không có yêu đương gì với chị ấy, lời này không thể nói bậy được."
Somi không dám so đo với cô, liên hệ với thái độ của Becky khi gặp Freen, tỉnh ngộ mà nói: "Chẳng lẽ là chị Freen thích chị nhưng chị lại không thích chị ấy?"
Không khác biệt lắm. Becky gật đầu.
"Vậy sao chị lại không thích chị ấy? Là bởi vì chị không thích con gái sao?"
Becky không muốn phủ nhận tính hướng của mình, nhưng cũng không muốn tiếp tục lừa cô nàng. Sau khi cân nhắc liền đưa ra một câu trả lời vạn năng nhưng cũng không kém phần mơ hồ: "Không thích chính là không thích, không có lý do gì."
Somi ý thức được là cô không muốn nói, cũng không hề hỏi nữa.
"Nếu lần sau chị ấy còn đến nữa, không được cho chị ấy vào."
"Như vậy có được không?"
Becky nghiêm túc trả lời: "Nếu không có khả năng, thì không nên cho đối phương cơ hội hiểu lầm. Em thấy chị làm như vậy là không đúng sao?"
"Đúng đúng đúng, nên như vậy."
Somi vỗ vỗ ngực nói: "Nếu lần sau chị ấy đến nữa thì em sẽ nói là chị đang nghỉ ngơi, hoặc là không có trong phòng, uyển chuyển khuyên chị ấy rời đi."
Becky vui vẻ mà xoa đầu cô nàng: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Freen cũng không biết chính mình bị hai người mưu đồ bí mật "Phong sát" [1].
[1] Phong sát là ngăn không cho các nhân vật như ca sĩ, diễn viên tham gia hoạt động nghệ thuật hoặc làm một số công việc nhất định, đồng thời cấm các phương tiện truyền thông phát sóng chương trình của họ. Ở đây là Freen bị cấm cửa đó.
Từ chỗ này về nhà chị có chút xa nên Freen bèn quay về biệt thự nhà họ Chankimha.
Vừa mới bước vào cửa liền nghe thấy có tiếng người khóc, Freen nghĩ là đã xảy ra chuyện gì bèn bước vội hơn, khi thấy rõ người ngồi trên sô pha phòng khách, chị liền nhíu nhíu mày.
"Mẹ."
Hoorne nghe tiếng bèn nhìn qua: "Con về rồi à. Con mau tới đây khuyên nhủ Yuna đi, con bé khóc nhiều lắm, nhưng mẹ hỏi thì lại không nói, làm mẹ sợ gần chết!"
Yuna không nghĩ tới Freen lại đột nhiên trở về, sợ hãi mà liếc chị một cái, nhỏ giọng nói: "Dì Hoorne, con không có việc gì. Chỉ là đã lâu không thấy dì nên muốn tới gặp dì thôi."
"Muốn gặp dì đến nỗi khóc đau lòng vậy sao?" Hoorne nhìn cô ta khóc sưng cả mắt, đau lòng nói: "Có phải bị người trong đoàn phim bắt nạt không?"
Freen ôm tay đứng ở một bên, tựa như đang xem kịch, hừ lạnh một tiếng, nói: "Mẹ, chú Andrew là tổng đạo diễn của bộ phim em ấy đóng là bác cả của em ấy đó. Em ấy không bắt nạt người khác là đã may lắm rồi, ai dám bắt nạt em ấy chứ."
Hoorne cảm thấy những lời này của chị quá bạc bẽo, tức giận nói: "Sao con lại nghĩ Yuna hư như vậy, con bé không phải là loại người như thế."
"Có phải hay không, thì tự mẹ hỏi em ấy là biết"
"Yuna?" Hoorne có chút hoài nghi.
Yuna đột nhiên không khóc nữa, môi run run nói: "Dì Hoorne, con không có...... Con chỉ là đóng phim gặp áp lực quá lớn, bác cả lại luôn mắng con, nói con diễn không tốt, làm con cảm thấy rất mất mặt, rất tủi thân thôi."
"Hóa ra là chuyện này" Hoorne vỗ vỗ lưng của cô ta, an ủi: "Bác cả con là đạo diễn, con lại là cháu gái của ông ấy, ông ấy nghiêm khắc với con là đúng, bằng không người khác sẽ nói xấu sau lưng. Đóng phim cũng đóng xong rồi, con cũng đừng quá để ở trong lòng."
Freen hơi cười nhạt, nói: "Mẹ, mẹ cũng dễ bị lừa ghê"
Trái tim Yuna run rẩy.
Hoorne không hiểu gì cả: "Cái gì mà dễ bị lừa?"
Freen liếc xéo Yuna: "Lên phòng tôi."
Đây là lần đầu tiên Yuna được Freen chủ động mời lên phòng, nếu là trước kia thì cô ta chắc chắn sẽ phấn khích tới mức bay lên trời. Nhưng nhìn thái độ và ngữ khí nghiêm túc của Freen, thì cô ta lại cảm thấy đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Cửa vừa đóng lại, Freen liền đi thẳng vào vấn đề: "Em muốn làm gì?" Không có người ngoài nên Yuna cũng không cần ngụy trang nữa, tiến lên một bước, điên cuồng nói lớn: "Em làm gì còn không phải là vì chị sao!"
"Vì tôi?" Freen giống như mới nghe chuyện cười: "Nếu tôi không về, em có phải định làm "Ác nhân cáo trạng" với mẹ tôi không?"
Yuna ngạc nhiên: "Ở trong mắt chị thì em là ác nhân sao?"
"Ỷ thế hiếp người, em còn cho rằng mình thiện lương sao?" Freen lạnh giọng.
Yuna biết chị đang nói chuyện mình đánh Becky, trong lòng cực kỳ mất cân bằng, phát điên lên: "Chỉ biết nói chuyện vì con tiện nhân Becky kia! Lúc cô ta ăn hiếp em sao chị không thấy? Cô ta nhéo tay em hết xanh lại tím, hại em đau suốt một tuần, đến giờ vẫn còn vết bầm đấy! Nói đến ác, em còn chưa bằng một nửa của cô ta!"
Freen cũng không biết Becky đã trả thù lại, hơi ngẩn người, nhưng lập tức bảo vệ cô vô điều kiện: "Đó cũng là do em xứng đáng"
Yuna vừa tức vừa giận, hét lên một tiếng, trực tiếp cầm đèn giường ném xuống đất.
Trên mặt đất có trải một lớn thảm dày, đèn bị quăng cũng không vỡ mà lại phát ra một tiếng thật trầm.
"Xẹt xẹt xẹt" tiếng bước chân truyền đến, Hoorne nhìn Yuna từ lầu hai chạy xuống, nói: "Hai đứa ở trên đó làm gì mà gây ra tiếng động lớn quá vậy."
Đôi mắt Yuna né tránh, nói: "Dì Hoorne, con đột nhiên có chút việc phải đi trước."
"Hả, con không ở lại ăn cơm với bọn dì sao?"
"Dạ không. Lần sau con lại đến thăm dì."
Yuna vừa lao ra khỏi cửa thì đúng lúc Freen đi xuống.
"Sao hôm nay con bé Yuna này lạ quá vậy, dù đóng phim bị mắng thì cũng sẽ không khóc đến mức như vậy chứ." Hoorne hỏi chị: "Con nghĩ coi có phải con bé thất tình hay không?"
Freen mới không có rảnh mà để ý Yuna thất tình hay không, tiến tới ôm bả vai bà: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ em ấy là người nhu nhược chứ?"
Hoorne dùng khuỷu tay thúc nhẹ chị: "Yuna vốn dĩ chính là một cô gái mảnh mai yếu đuối, con nghĩ con bé giống con đó hả, lạnh như băng không có chút nữ tính nào. Sao hôm nay con nói chuyện âm dương quái khí quá vậy, luôn nói Yuna không tốt."
Freen cảm thấy rất cần thiết phổ cập cho bà một chút chuyện xấu của cô gái "mảnh mai" Yuna này, miễn cho sau này bà lại bị người khác lừa cho xoay vòng vòng, sau khi sắp xếp suy nghĩ liền nói: "Yuna ở trên phim trường bắt nạt một diễn viên nhỏ, mẹ chưa biết việc này đúng không?"
"Thật hay giả?" Hoorne đương nhiên là không biết việc này, đối với chuyện này cũng là bán tín bán nghi: "Sao con lại biết được?"
"Ngày đó con tới thăm phim trường, đúng lúc bắt gặp." Freen đem chuyện mình được kể lại biến thành tận mắt thấy, đem chuyện Yuna bắt nạt Becky kể hết đầu đuôi.
Hoorne nghe xong liền chấn động: "Yuna vì sao lại làm như vậy? Con bé có thù oán gì với diễn viên đó sao?"
"Mặc kệ có thù hay không. Mẹ, mẹ phải hiểu rõ là Yuna mượn chuyện đóng phim cố ý đánh người, đây không chỉ là không chuyện nghiệp mà còn là em ấy giả vờ trước mặt nhiều người như vậy, cố ý đánh sưng mặt người ta, đây là rất ác độc."
"Chuyện này....." Hoorne không biết nên biện hộ như thế nào: "Yuna là đứa bé mẹ nhìn từ nhỏ đến lớn, trước kia cũng không phát hiện con bé là loại người đó..... Có thể có hiểu lầm gì đó không?"
Hoorne luôn rất thích Yuna, Freen biết rõ điều này, chỉ bằng vào dăm ba câu của mình thì rất khó làm Hoorne tin tưởng. Chị hơi hơi suy tư, nói: "Không có hiểu lầm gì, tất cả là vì con mà ra."
"Chuyện này có quan hệ gì với con?"
"Diễn viên nhỏ mà con nhắc đến, em ấy tên Becky Armstrong" Freen dừng một chút rồi nói: "Con rất thích em ấy, cũng đang theo đuổi em ấy. Bởi vì lý do này mà Yuna đánh Becky"
"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Yuna, vì sao con bé lại....." Hoorne nói được một nửa đột nhiên phản ứng lại: "Yuna con bé...... Không lẽ là thích con rồi?"
Vấn đề này Freen cũng không có biện pháp trả lời, bởi vì ngay cả chị cũng không thể tiếp thu nổi chuyện Yuna thích mình.
Hoorne hơi suy tư: "Nếu Yuna rất thích con, vậy hai đứa...."
"Mẹ, con cũng không có thích em ấy." Freen không cho bà cơ hội, ngắt lời nói: "Con đã có người trong lòng rồi, mẹ đừng có thắt thêm dây tơ hồng cho con nữa."
"Được được được, mẹ cũng mặc kệ chuyện của con." Hoorne nghĩ rồi hỏi: "Nãy con mới nhắc tới diễn viên nữ đó, tên là gì nhỉ?"
"Becky Armstrong." Freen giới thiệu rất nghiêm túc, còn sợ bà nghe không rõ nên dùng điện thoại gõ từng chữ ra.
Hoorne xem xong liền nói: "Nghe rất êm tai"
"Tính ra em ấy với mẹ cũng có có chút liên quan sâu xa đó." Freen thấy bà có vẻ rất hứng thú, nói: "Em ấy là sinh viên của dì Chanie cũng là sinh viên Chulalongkorn. Năm nay em ấy mới vừa tốt nghiệp, hiện tại vẫn là một diễn viên nhỏ, nhưng con tin với năng lực và sự nỗ lực của em ấy thì sau này em ấy nhất định sẽ trở thành một diễn viên ưu tú."
Hoorne thấy khóe miệng chị không ngừng nhếch lên, chế nhạo nói: "Trước giờ chưa thấy con vui như vậy bao giờ, xem ra con thật sự rất thích con bé đó."
Freen cong cong khóe môi, nói: "Không sai, con rất thích em ấy."
"Becky đó thật sự tốt đến vậy sao?"
Freen không phải người hay khen ngợi người khác, cũng không có thói quen khen quá nhiều, thẹn thùng nói: "Em ấy còn có rất nhiều ưu điểm, nhưng nhất thời còn nghĩ không ra."
"Thế còn khuyết điểm?"
Freen nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Tính tình không tốt lắm"
Hoorne lập tức có ý kiến: "Con hẳn là nên tìm một người dịu hiền mới đúng, tìm một người có tính nóng nảy thì lỡ sau này hai đứa cãi nhau mỗi ngày rồi sao?"
"Con cứ thích em ấy khó ở vậy đó."
"....." Hoorne cũng là lần đầu tiên nghe lý do vớ vẩn như thế, nghe chị nói thì càng ngày càng tò mò: "Có ảnh không? Không cần mấy tấm photoshop quá đà đâu, mẹ muốn ảnh sinh hoạt bình thường của con bé."
Trong điện thoại Freen chỉ có một tấm ảnh thường của Becky, là do hôm qua chị nhân lúc người nào đó ngủ say chụp lén. Chị không muốn chia sẻ với người khác, bèn nói dối: "Không có."
Hoorne có chút tiếc nuối, lại hỏi: "Con nói con theo đuổi con bé, theo đuổi thành công chưa?"
Freen cười khổ lắc đầu, nói: "Còn đang nỗ lực"
"Người ta có thích con không?"
Không hổ là mẹ ruột, mỗi một câu hỏi lại càng đâm sâu vào tim chị.
Freen ép sự ảm đạm xuống đáy lòng, nói: "Con sẽ làm em ấy thích con."
Hoorne nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chị, cảm khái nói: "Tính tình lãnh đạm này của con cũng không biết là giống ai nữa. Mẹ với ba con, còn có em trai con nữa, chúng ta vẫn luôn lo lắng con không tìm được đối tượng, thật vất vả mới thích một người, ai dè người ta lại không thích
con."
"Mẹ đừng có giễu cợt con nữa."
"Mẹ là mẹ sợ con đau khổ nên mới nói."
Freen im lặng, hỏi: "Nhà em ấy không có bối cảnh gì, mẹ sẽ ghét bỏ em ấy sao?"
"Cô nói gì vậy, mẹ cô là loại người mê phú quý sao?" Hoorne làm bộ không vui mà nói: "Năm đó mẹ cô cũng là đơn thương độc mã lang bạt trong giới giải trí, ba cô cũng không hề ghét tôi nha."
Freen hiểu ý cười, nói: "Mẹ nhất định sẽ thích em ấy. Không, mẹ phải thích em ấy."
"Gì mà phải thích, có người bá đạo như vậy sao?" Hoorne cười mắng xong, nghiêm mặt nói: "Chỉ cần con bé không có tâm cơ, thật lòng đối tốt với con thì mẹ không có ý kiến gì cả"
_______________________
rồi rồi đăng rồi đây, nhớ ấn bình chọn đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro