Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37: Ra mắt?


Sau cuộc lao động không thành quả hôm qua, hiện tại là đã gần trưa và đôi vợ chồng kia vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy. Mọi người gọi điện cả mấy cuộc thì cô mới mơ mơ màng màng mà dậy, khó chịu nghe cái điện thoại đã reo ầm ỉ từ sáng giờ.

"Sarocha, mấy giờ rồi? Làm thì làm cũng vừa thôi chứ?"

Giọng Nam in ỏi vang lên bên tai, cô cau mày khó chịu, làm? Làm gì cơ?

"Mệt quá, nói chung là trưa rồi, 2 vợ chồng bây tranh thủ mà dậy đi. Noey đặt địa điểm ăn trưa rồi".

"Ừm. Gửi địa chỉ rồi trưa qua".

Nói rồi không nói không rằng, cúp máy, ôm con mèo kia. Hôm qua bọn họ "lao động" chính xác là 3 tiếng, nên bây giờ cả eo và lưng đều rất mỏi.

Bec đã giật mình từ lúc Freen nghe điện thoại, vội vàng tìm kiếm hơi ấm quen thuộc mà vùi vào đó, khuôn mặt biến thành mèo con từ lúc nào. Freen nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, định bụng sẽ ngủ tiếp để bù sức lực hôm hôm qua. Nhưng dù sao giờ này cũng đã khá trễ, nếu nằm mãi sẽ gây mệt mỏi. Khẽ xoa đầu người kia đánh thức. Bec ưm lên nũng nịu. Đây là lần đầu trong đời nàng thức trễ đến như vậy. Cơ thể có chút không quen.

Mở mắt dậy, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy chính là hình bóng của bản thân trong đôi mắt của người kia. Cong môi lên hạnh phúc, đưa tay lên vuốt sóng mũi của người kia, híp đôi mắt của mình lại.

"Chào buổi sáng, P'Freen".

Cô tìm kiếm đôi môi hồng hào kia mà hôn nhẹ một cái khiến lòng nàng lâng lâng. Buổi sáng ngọt ngào thế này sau một đêm nồng cháy thì còn gì bằng. Nhưng có lẽ nàng đã quên bén mất đêm hôm qua mình bị hành tới mức nào. Tới khi nàng định xoay người qua thì cơn đau nhức từ hạ bộ xộc lên não khiến nàng cau mày.

"Ưm... đau...".

Nghe nàng than đau liền trở nên xót xa, ngồi dậy lật tung cái chăn lên, để lộ ra cơ thể trần trụi của cả hai, mà cũng quên mất dưới hông mình cũng đau nhức không kém. Nàng lập tức lấy tay che ngực và tiểu huyệt lại. Sao cô có thể bạo thế nhỉ? Nhưng cô có vẻ không quan tâm lắm, dùng 2 tay tách chân nàng ra. Quả nhiên, nơi đó đã đỏ tấy, chẳng lẽ mình mạnh bạo tới mức đó sao? Nội tâm Freen lên tiếng cho hay.

Nàng ngượng ngùng che cả mặt lại. Rõ ràng hôm qua còn bạo dạn trèo lên mặt người ta ngồi, bây giờ bị người ta nhìn trong lúc tỉnh táo thế này thì đúng là ngại chết mất, hình như dây thần kinh mắc cỡ đã hoạt động lại bình thường rồi. Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào đó khiến nàng không tự chủ mà kẹp 2 chân lại khiến cô phì cười. Còn chỗ nào của em mà chị chưa được nhìn qua đâu? Nghĩ thì nghĩ vậy chứ vẫn dùng sức bồng người ta đi tắm. Còn bồn tắm kia, sẽ dùng sau. Nếu không nhanh đi đến điểm hẹn, chắc chắn lũ kia sẽ nổi đóa.

Vâng, sử dụng đúng nghĩa của từ tắm và không làm gì hơn, sau đó cô thay cho nàng một cái đầm có cổ thoải mái, nhằm che đi mấy vết ân ái mà hôm qua cô đã để lại. Bec cũng cào lưng và hôn chi chít lên người cô không ít rồi. Bản thân cũng chỉ mặc áo hun và cái quần thể thao dài thoải mái. Rồi họ đi ra khỏi phòng và đi bộ đến điểm hẹn.

Trước đó không quên đi dạo ngang qua bãi cát, ngắm nhìn hải âu bay và độ trong xanh của biển. Hôm nay trời nắng nhẹ, không khí ấm áo trong lành. Giờ này cũng ít ai ra ngoài tắm biển, hầu hết đều lên đây để chụp hình thôi.

Freen bảo nàng đứng ra xa để mình chụp cho, nàng nghe lời, đi ra nơi có sóng vỗ nhẹ, cơn gió thổi qua làm tóc và đầm của nàng bay phơi phới. Nàng nắm lại, quay người ra đằng sau, nở nụ cười rạng rỡ.

Khoảnh khắc được chụp lại nhờ bàn tay nghệ thuật của Freen, nhưng lúc đó cũng khiến Freen ngẩn cả người ra. Nàng thật sự rất đẹp, nếu không nói nàng là con người thì còn tưởng là thiên sứ từ đâu đến. Tim đập rộn ràng, tâm trạng nhẹ bẫng, trong lòng ấm áp một cách lạ thường.

Vì mãi ngẩn ngơ nên không biết nàng đã chạy về chỗ mình vỗ vai. Rồi đòi xem ảnh, sau đó cười tít mắt như đứa con nít vậy. Freen tiếp tục nắm tay Bec đi dọc trên bờ cát cho tới lúc đến quán ăn.

Bàn mà Noey đặt là ở trên lầu, có hướng nhìn ngang biển, rất thích hợp để dùng bữa.

"Đây rồi đây rồi, vợ chồng đây rồi". (Noey)

"Beckyyyyy, cậu mê chồng bỏ bạn đúng không?". (Irin)

"Mình có mê cũng không bằng người chỉ mới 1 ngày đã có người yêu!". (Becky)

"Cậu...". (Irin)

"Thôi nào 2 cô gái luật ơi. Cãi nhau trên phiên toà chưa đủ hay sao?". (Toey)

"Nào nào, tới đây ăn đi!" (Nam)

Freen kéo ghế ra cho Bec ngồi, nàng không quên cảm ơn cô rồi ngồi xuống. Hành động này lọt vào mắt những người kia khiến họ trề môi, Sarocha chiều vợ số 2 chắc chắn không ai dám tranh số 1.

Sau đó những món ăn được dọn ra. Trong thời gian sống chung với Freen, Bec đã học được cách ăn cay, dù chỉ một ít. Nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Freen vui đến nhường nào. Cô bé của Freen giờ đã có thể ăn cay, thậm chí lâu lâu còn vào bếp nấu, đúng là vợ tương lai của nhà Sarocha.

"Phải rồi Sarocha, khi nào thì sẽ ra mắt ba mẹ vợ?".

Nam lên tiếng hỏi. Đợt bữa tại tiệc gia đình Armstrong, Sarocha cũng đã đến giao lưu và kí hợp đồng, cũng đã gặp mặt bố vợ luôn rồi. Vậy khi nào mới ra gặp mặt chính thức là con rể?

Freen ngẫm nghĩ gì đó, Bec thì nhìn qua cô, trông ngóng 1 câu trả lời hoàn mỹ được hiện lên trong tâm trí nàng.

"Khi nào Bec muốn về lại Anh, tôi sẽ sắp xếp để sang gặp".

Có vẻ khác so với nàng tưởng tượng nhỉ? Bình thường, mọi quyết định sẽ thuộc về Freen, dù sao Freen cũng là chủ tịch của một công ty, nếu nàng tự ý quyết định thời gian bay về Anh thì liệu có quá khó để cô xử lí công việc không? Lại hàng tá câu hỏi xoay quanh não của Bec. Thật khó.

"Cũng coi như là đi công tác luôn. Dù sao công ty của chị cũng đã kí hợp đồng với công ty ba em rồi. Khi nào em muốn về, chúng ta sẽ cùng về".

Freen giải thích, hợp lí mà. Cái hợp đồng đó chính là cái lí do chính đáng để cô đưa nàng về lại Anh. Ít hay nhiều thời gian gì thì cũng là thăm gia đình. Tiện thể bàn công việc luôn lại càng tốt. Bec cong môi, thì ra chị đã có sự tính toán từ trước. Đúng là một người nhìn xa trông rộng.

"Haizz, sắp tốn tiền ăn cưới rồi!". (Noey)

"Yên tâm, Sarocha giàu lắm. Khi nào mày đám cưới, Sarocha đi tiền mừng lại gấp đôi". (Toey)

"Cũng đúng! Hahaha".

Nói rồi cả đám cười phá lên. Đúng rồi nhỉ. Bec cũng đã từng nghĩ đến việc sẽ cùng đứng trên lễ đường cùng với Freen với tư cách là một người vợ. Nhưng điều khó khăn bây giờ là hiện tại gia đình Freen không còn một ai, nếu có thì cũng chỉ có dì quản gia.

Bảo ở rể thì cũng không đúng. Freen hiện tại đang quản lí mấy tập đoàn lớn, cũng đã có nhà riêng cho bản thân, nàng lại là người đang ở trong căn nhà đó. Cuộc sống vẫn rất ổn định. Nếu như ba mẹ không đồng ý, thì cô phải bỏ hết tất cả để về Anh sống chung với gia đình nàng. Vì ban đầu nàng sang đây chỉ để giải quyết vụ kiện cho dì Nita.

Rồi lại thở dài. Freen biết nàng lo lắng chứ. Nhưng không sao. Cô sẽ cố gắng thuyết phục. Cùng lắm thì cho Heng lên làm Tổng Giám Đốc rồi thay cô quyết định mọi chuyện ở công ty luôn. Cô thì cứ ở nhà và phê duyệt thôi. Dù sao những công ty mà cô liên kết đều có chi nhánh ở những nơi khác nhau. Có Nam và Noey làm trụ nữa thì vẫn ổn áp hơn.

Nắm tay nàng để trấn an em yên tâm. Dù thế nào thì quyết định bên gia đình vợ vẫn quan trọng hơn. Cô tôn trọng quyết định của nàng và tôn trọng luôn quyết định của bên gia đình nàng.

Dù có là CEO thì vẫn phải sợ vợ thôi.



=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro